Tương Vọng Đào Hoa

Chương 43



- Mạnh Kì Phong!

Thái hậu bất chợt gọi lên, rồi nhào đến ôm lấy người trước mặt. Anh Ngọc một tay đỡ lấy bà, một bàn tay giơ ra một bên. Phía trên bàn tay ấy có một lớp bột phấn, nàng sợ bột phấn ấy rây phải người thái hậu nên phải giơ tay tránh sang một bên. Thái hậu nhìn thấy nàng vẫn an toàn lành lặn, bà vừa khóc, vừa cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt nàng hỏi:

- Ngươi thật còn sống. Ngươi không trúng độc của Liễu Thúy hay sao?

Anh Ngọc gật nhẹ đầu đáp:

- Thần không sao. Thần không có ăn cơm nàng ta mang đến.

Thái hậu nhìn nhìn Anh Ngọc, sau đó đột nhiên hỏi:

- Ngươi đến đây từ lúc nào? Ngươi...đã nghe thấy hết?

Anh Ngọc cũng chỉ gật đầu:

- Thần từng hứa sẽ bảo hộ thái hậu rời khỏi hoàng cung. Thái hậu, chúng ta đi thôi!

Anh Ngọc một tay nắm chặt bột phấn độc dược đưa ra phía trước, một tay nắm tay thái hậu kéo đi. Thái hậu bước được hai bước lại dừng, khẽ thở dài nói:

- Ngươi đi đến Thượng Thiện phòng tìm Trần Hòa Nghĩa, hắn có thể đưa ngươi rời đi. Bổn cung...không thể đi được!

Anh Ngọc tròn mắt, quay đầu nhìn bà hỏi:

- Thái hậu! Đến nước này rồi người ở lại đây làm gì?

"Hoàng thượng đã tuyệt tình đến vậy, quyết tuyệt đường với người. Người ở lại chính là chết. Tại sao còn muốn ở lại?"

Thái hậu cười nhẹ, bàn tay buông tay Anh Ngọc ra, khẽ xoa nhẹ bên má nàng, đôi mắt sâu kín nhìn nàng khẽ nói:

- Từ lúc ta bước chân vào chốn thâm cung này chưa từng có ý nghĩ có thể rời đi. Ngày tháng của ta ở đây...vui sướng nhất là gặp được ngươi. Bổn cung cũng không hiểu. Ngươi cũng chỉ là một nữ nhân. Thậm chí còn là một nữ nhân tầm thường ngu ngốc nhất trong tất cả những người bổn cung đã gặp. Nhưng không hiểu tại sao...bổn cung thật sự rất an tâm, rất thoải mái khi ở cạnh bên ngươi. Mạnh Kì Phong, ngươi nên rời đi, sống thật tốt!

Anh Ngọc bất chợt nắm lấy tay thái hậu, xiết lấy tay bà trong tay mình, thâm trọng nói:

- "Thái hậu! Ta nhất định không để người ở lại. Càng không để bà chết đi!

Nàng nói xong, liền nắm chặt tay thái hậu kéo đi. Đến nước này rồi còn cái gì mà lo ngại nữa? Trần công công có thể đưa được một người thì cũng có thể đưa được hai người cùng rời cung. Anh Ngọc không biết tại sao đến giờ phút này thái hậu vẫn do dự. Nhưng nàng thì nghĩ rất đơn giản, nàng muốn làm, nhất định phải làm. Liền là kéo tay thái hậu thật nhanh bước đi ra.

Bất ngờ từ phía trước xoạt một bóng trắng nhảy đến. Bóng trắng kia giơ một bàn tay có bao tay sắt sấn đến, tát một cái thật mạnh vào thái hậu. Anh Ngọc và thái hậu hoàn toàn không ngờ đến nên không tránh kịp. Cái tát kia trúng vào mặt thái hậu tạo nên một vết thương dài, máu chảy lênh láng. Anh Ngọc phát hoảng, liền bước lên phía trước ngáng thân che chắn cho thái hậu. Bóng trắng kia thu lại bàn tay sắt, bước lên hai bước chỉ tay vào mặt Anh Ngọc nói:

- Mạnh Kì Phong! Giao thái hậu cho ta. Ta sẽ xin với Lạng Giang Vương bảo toàn mạng sống cho ngươi!

Anh Ngọc ngước lên nhìn nữ nhân vừa dùng thiết thủ kia thì kinh ngạc:

- Hải Quyên?

Hải Quyên mỉm cười, đi chậm đến trước mặt Anh Ngọc nói:

- Kì Phong, tuy rằng ngươi đã bị tịnh thân nhưng tỉ không ngại. Tỉ thật sự rất thích ngươi, rất thích bộ dạng tiểu thư sinh tuấn tú của ngươi. Nếu ngươi ngoan ngoãn thuận theo tỉ, giao thủ cấp của thái hậu cho Lạng Giang vương, tỉ chẳng những có thể bảo đảm cho ngươi một đời an nhàn. Hơn nữa... - Nàng đưa ngón tay nựng nhẹ lên má Anh Ngọc, giọng dịu dàng nói - Tỉ sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt!

Anh Ngọc tự nhiên muốn nôn ói. Quỉ ám á! Nàng thật muốn chửi to một tiếng "bà điên"! Trong lòng nàng thật sự cảm thấy rất nực cười nhưng cũng thấy rất chua chát. Hóa ra nữ nhân trên đời này lại thà rằng thích một thái giám, chứ không thể thích là một nữ nhân khác cùng mình! Phát hiện này quả đúng là khiến nàng cười ra nước mắt.

Anh Ngọc thấy Hải Quyên bộ dạng tràn đầy sát khí, trong lòng cũng thầm ớn lạnh. Hóa ra nàng ta không đơn giản chút nào. Ẩn trong cung thái hậu bấy lâu, không chỉ là một nội gián mà còn là một sát thủ công phu tàn bạo. Anh Ngọc liếc sang khuôn mặt thái hậu, bà đang rất đau đớn, ôm mặt nằm run rẩy trên đất. Vết thương trên mặt kia chảy máu nhiều thế kia, hẳn là rất sâu. Anh Ngọc xót xa, hít thầm một tiếng. Một đại mỹ nhân như thế, nàng không đành lòng nhìn thấy bà bị hủy mất trước mặt nàng. Anh Ngọc nắm chặt bàn tay cầm bột phấn độc, nhác thấy Hải Quyên vừa lơ đễnh, nàng liền giơ lên tính tung bột phấn vào mặt Hải Quyên. Không ngờ Hải Quyên nhanh hơn chụp lấy cánh tay nàng và vặn ngược lại, sau đó đẩy mạnh một phát, nàng liền ngã ụp xuống đất:

- Khốn kiếp! Tỉ đây một lòng muốn cho ngươi con đường sáng. Ngươi lại dám phản kích cả với ta?

Nàng giơ bàn tay sắt túm cổ Anh Ngọc nhấc lên. Anh Ngọc vặn vẹo, cổ bị túm chặt khiến nàng thở không thông, khó khăn há to miệng hít vào, mắt trừng lên nhìn Hải Quyên. Hải Quyên cười mỉm nhưng trông rất quỉ quái, bàn tay còn lại sờ xuống thân thể nàng, dừng lại trước ngực nàng, vẽ một vòng lên ngực trái nàng nói:

- Nghe nói nam nhân si tình trái tim sẽ có màu đỏ. Tỉ biết ngươi là một kẻ si tình. Ngươi yêu Đinh Mộng Khuê kia chứ gì? Chỉ tiếc ngươi không còn là nam nhân. Nhưng mà, ta cũng muốn xem thử, trái tim của một thái giám vẫn còn tạp niệm với nữ nhân như ngươi, rốt cuộc có phải cũng màu đỏ hay không?

Nàng vừa nói dứt lời, bàn tay sắt liền nhích xuống ấn mạnh vào ngực trái của Anh Ngọc. Anh Ngọc nhắm mắt. Không dám tin mình sẽ chết vì bị nữ nhân điên mày moi mất tim!

Ngay lúc cảm giác được đau đớn trước lồng ngực. Anh Ngọc thầm kêu than không xong rồi thì lại nghe Hải Quyên kêu rú lên một tiếng. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy thái hậu đang cầm chiếc trâm vàng đâm thẳng vào hông Hải Quyên. Hải Quyên có vẻ đau đớn nhưng sau đó, nàng ta cười khẩy một cái, tung chân đá thật mạnh vào bụng thái hậu. Thái hậu cùng cả cây trâm vàng đều văng ra xa! Hải Quyên trừng mắt, điên cuồng túm lấy Anh Ngọc ném thẳng đến chỗ thái hậu. Anh Ngọc bị ném, theo đà cũng lao thẳng đè lên người thái hậu. Hải Quyên vung bàn tay sắt lên, hùng hổ hướng hai người đang sóng soài trên đất, giọng lạnh lẽo nói:

- Hai kẻ các ngươi một lão bà nham nhở, một tiểu nhân hèn mọn, lúc nào cũng rúc với nhau trong tẩm cung. Đừng tưởng hắn đã là thái giám thì các người có thể thoát khỏi hiềm nghi. Thái hậu, bà cũng quá là không biết xấu hổ! Á...

Hải Quyên dứt lời bằng một tiếng rú dài kinh hãi. Từ phía sau ả lộ ra lưỡi kiếm dài đâm thẳng đến trước bụng. Hải Quyên muốn quay đầu nhìn phía sau xem kẻ đột kích mình là ai nhưng kẻ đó không cho ả cơ hội. Thanh kiếm lần nữa ấn mạnh vào đến ngập chuôi. Hải Quyên trợn to mắt, máu mồm cũng trào cả lên, sau đó đoản khí mà chết.

Trần Hòa Nghĩa bước lên quì xuống trước mặt thái hậu nói:

- Thần cứu giá chậm trễ, xin thái hậu thứ tội!

Thái hậu còn đang hoảng loạn, vết thương trên mặt bà vẫn chảy máu không ngừng. Bà nhìn sững cái xác trợn trừng, đầy máu me của Hải Quyên mà kinh sợ không nói được một lời. Anh Ngọc lại bình tĩnh hơn, đỡ bà ngồi dậy, rồi quay sang Trần Hòa Nghĩa:

- Thái hậu bị trúng một nhát của thiết thủ trên tay Hải Quyên. Không biết trên vết thương có độc hay không. Trần công công, ông trông chừng thái hậu. Chỗ của ta có thuốc giải độc, ta đi lấy.

Nàng vừa xoay người, Thái hậu liền kéo hông nàng giữ lại:

- Không, Kì Phong đừng đi! Đừng rời bổn cung!

Anh Ngọc nhìn thái hậu rồi nhìn sang Trần Hòa Nghĩa ánh mắt đầu khó xử. Trần Hòa Nghĩa khẽ lắc đầu:

- Không sao. Tất cả người trong cung này chết cả rồi. Chúng ta cùng đi lấy giải dược, sau đó ta đưa thái hậu và ngươi đến chỗ an toàn!

Anh Ngọc dùng thuốc giải tự tay mình điều chế thoa lên khuôn mặt thái hậu. Sau đó cũng mang hết độc dược mình điều chế giấu vào người. Lúc chuẩn bị rời đi, Trần Hòa Nghĩa nhìn thái hậu, chợt nói:

- Trong cung đang lúc hỗn loạn. Nghe nói Lạng Giang Vương cùng Lê Dĩ Ninh làm binh biến, cùng hơn mấy trăm thủ vệ bao vây cung tẩm cung của hoàng thượng. Thái hậu, trước hết người thay đổi y phục sang thái giám. Thần sẽ đưa người hòa theo dòng người rời đi sẽ dễ dàng hơn. Còn phần hoàng thượng...

Trần Hòa Nghĩa ấp úng, ánh mắt lại trộm theo dõi biểu tình của thái hậu. Anh Ngọc cũng nhìn sang bà, sau đó khẽ lắc đầu với Trần Hòa Nghĩa. Thái hậu không nói gì, bà dường như kinh hoảng quá độ trước màn kinh hiểm vừa rồi. Bà không đáp, cũng không nhìn Trần Hòa Nghĩa chỉ ngây ngây dại dại cầm lấy bộ y phục thái giám của Trần Hòa Nghĩa đưa đến đi vào phòng.

Anh Ngọc và Trần Hòa Nghĩa đứng chờ bà trước cửa phòng. Anh Ngọc nhíu mày, cố gắng trấn tỉnh tinh thần. Màn đọ sát vừa rồi suýt tí nữa là nàng chết thật rồi. Nghĩ đến cảm giác đau thấu xương vừa rồi, bản thân còn kinh hãi run sợ. Trần Hòa Nghĩa nhìn lên năm dấu ngón tay trước ngực trái của Anh Ngọc, trong lòng cũng thầm tán thưởng. Nữ nhân này khá thật, bị năm ngón tay sắt đâm vào lồng ngực vẫn còn bình tĩnh. Cũng may cho ngươi là ta đến kịp. Hừm!

Thấy nàng trầm mặc, ánh mắt lộ ra vẻ lo âu, Trần Hòa Nghĩa chắp tay sau lưng thương cảm thở dài, lên tiếng:

- Ngươi yên tâm. Mặc dù Lạng Giang Vương âm mưu kín kẽ, đã xông vào được đến thâm cung này nhưng mà hoàng thượng vốn đã có chuẩn bị. E rằng giờ này cũng đã đến lúc thu lưới!

Nghe đến từ thu lưới, Anh Ngọc ngỡ ngàng nhìn lên. Lúc nãy nàng nghe trộm, thị vệ bẩm với Vĩnh Thuận đế, vời vua đến tẩm điện thu lưới. Nói như vậy, vua đã sớm biết Lê Duy Minh tấn công và có bố trí chuẩn bị tóm gọn một mẻ! Trong lịch sử có ghi Vĩnh Thuận đế tín nhiệm Lê Duy Minh, không phòng bị nên mới đang đêm bị Duy Minh trèo tường vào gϊếŧ chết. Nhưng hiện thực này nhà vua đã sớm bày binh bố trận đợi Duy Minh sa lưới. Nếu thế, khả năng Duy Minh gϊếŧ vua đoạt vị sẽ không thể thành công?

Cửa phòng mở ra, vừa lúc Trần Hòa Nghĩa bồi thêm một câu với Anh Ngọc:

- Ta tạm thời đưa thái hậu và ngươi đến điện Trường Xuân trước. Đợi hoàng thượng thu thập loạn đảng của Lạng Giang Vương sẽ đến tiếp ứng thái hậu!

Thái hậu nghe xong, liền hoảng sợ lùi lại vào phòng. Trần Hòa Nghĩa kinh ngạc nhìn bà. Ánh mắt thái hậu hoang mang, khuôn mặt tinh xảo trở nên trắng bệch. Trần Hòa Nghĩa lo lắng, hỏi:

- Bẩm thái hậu, người...người...?

Lão rất muốn hỏi thái hậu là đang lo lắng cho hoàng thượng hay sao? Nhưng nghĩ lại, dường như có chút không đúng. Lão chẳng phải đã nói hoàng thượng sẽ không sao, tại sao thái hậu lại còn có biểu tình này? Lão theo thái hậu bấy lâu nay cũng chưa từng nhìn thấy thái hậu có lúc lại trở nên hoang mang bất định đến như này.

Anh Ngọc đứng cạnh bên, lại am hiểu hơn. Nàng rỉ tai Trần Hòa Nghĩa nói mấy câu. Lão liền trợn trừng mắt. Sau đó quì sụp xuống chân thái hậu:

- Thái hậu! Thần ngu xuẩn. Thiếu tí nữa thì lại đẩy thái hậu vào nơi nguy hiểm!

Ra là lão thái giám trung thành này ở ẩn nhẫn thượng thiện phòng. Trong đêm phát hiện có rất nhiều thân binh thị vệ chạy loạn. Lão đa nghi nên lẽn đến theo dõi. Sau đó vô tình nghe được đám thân binh đó nói chuyện, bảo rằng có kẻ đột nhập cấm cung, còn nhận ra được trong số đó có thuộc hạ của Lạng Giang Vương. Trước đến giờ lão theo hầu thái hậu và Mạnh thái y, đều xem Lạng Giang Vương là đối địch, hiển nhiên trong lòng luôn có đề phòng với vị vương gia này. Nay nếu đã chứng minh kẻ đột nhập là Lạng Giang Vương, hẳn là sẽ gây bất lợi với hoàng thượng và thái hậu. Phía hoàng thượng đã có thân binh thị vệ bảo hộ, lão liền đến chỗ thái hậu báo tin, phòng tình huống Lạng Giang Vương có thể chia binh nhiều ngã gây bất lợi với thái hậu. Cũng may, lão phòng không thừa. Lúc vừa đến, lão thấy thái giám cung nữ trong tẩm cung của thái hậu đều chết cả. Lão hoảng loạn, hối hả chạy vào trong liền ngay lúc ả sát thủ Hải Quyên đang muốn hạ thủ với thái hậu và Kì Phong. Lão nhanh tay dùng trường kiếm đoạt mệnh ả. Ban đầu, lão cứ đinh ninh là do người của Lạng Giang Vương ra tay với thái hậu. Cho đến khi kẻ cận thân với thái hậu Mạnh Kì Phong nói ra, lão mới kinh hoảng. Ra là hoàng thượng mới là người muốn mưu hại mẫu hậu!

Trần Hòa Nghĩa dù rằng rất bất ngờ, cũng không rõ nội tình khiến hoàng thượng muốn hạ thủ với thái hậu. Nhưng lão là trung thành với thái hậu, dù bất cứ tình huống nào, lão cũng chỉ quyết mình bảo hộ thái hậu. Mới đầu, lão còn tự mình có chủ kiến đến báo tin sau đó đưa thái hậu đến nơi an toàn đợi sau hỗn loạn sẽ hội tụ với hoàng thượng. Nhưng bây giờ thế này, hoàng thượng lại muốn mạng thái hậu. Mà cả hoàng cung này của hoàng thượng. Giờ phải làm thế nào đây?

Anh Ngọc nhận ra vẻ lúng túng của vị lão nô trung thành kia. Nàng cau mày chợt nghĩ: "Nếu như đúng theo lịch sử, Vĩnh Thuận đế sẽ bị hại, Lê Duy Minh tiếm ngôi sau này mới có Lê Thành đế Duy Khải thượng vị. Nhưng nếu Vĩnh Thuận đế đã có chuẩn bị, Lê Duy Minh làm thế nào để gϊếŧ được Vĩnh Thuận đế đây?" Nàng chưa bao giờ nghi ngờ lịch sử. Bởi vì nếu không có lịch sử, làm sao có kiếp hiện tại ở thế kỉ 21 mà nàng đã từng trải qua? Nhưng trở lại cổ đại lần này, chứng kiến diễn biến thế cuộc có thể sẽ xảy ra khác với lịch sử. Trong lòng nàng lại cảm thấy bâng khuâng. Chẳng lẽ lịch sử không đúng? Nếu Vĩnh Thuận đế Lê Duy Long không bị gϊếŧ, một vị vua anh minh được lòng dân như ông ta có thể sẽ trị vì rất lâu. Như vậy nào là Lê Duy Minh, Lê Thành đế đều không thể kế nhiệm sao? Rồi còn những sự kiện tiếp theo, triều đại tiếp theo...Anh Ngọc bất giác đưa tay lên bóp trán. Rắc rối nhỉ!

Đang lúc ấy, Trần Hòa Nghĩa quay sang thái hậu nói:

- Bẩm thái hậu, tạm thời thần sẽ đưa người đến nơi an toàn tạm lánh. Sau đó...sau đó thì phải xem tình hình...

Lão vừa nói vừa ngập ngừng, bởi nhận ra ánh mắt của thái hậu vậy nhưng chỉ tập trung vào mỗi tên "tiểu thái giám" kia. Anh Ngọc cũng vừa lúc nhận ra thái hậu và Trần Hòa Nghĩa đang nhìn mình, giống như đang đợi xem ý của mình. Nàng liền buột miệng nói:

- Trần công công, có thể đưa thái hậu cùng ta rời cung không?

Trần Hòa Nghĩa còn chưa kịp trả lời, thái hậu đã nói:

- Đưa một mình Kì Phong đi thôi. Bổn cung...bổn cung là đương kim thái hậu. Làm thế nào có thể rời cung đi như thế?

Anh Ngọc muốn nhảy dựng. Giờ phút này, thái hậu lại đổi ý? Dù có theo đúng lịch sử hay không, dù là với Vĩnh Thuận đế hay Lê Duy Minh, cả hai người đó đều sẽ xử chết bà. Bà đã không còn đường nào để lựa chọn, vì sao còn muốn ở lại chứ?

Trần Hòa Nghĩa cũng thở dài. Lão thật lo đến loạn, loạn sắp phát điên rồi. Ban đầu, lo là lo Lê Duy Minh thừa loạn sẽ gϊếŧ đến chỗ thái hậu. Lão mong hoàng thượng thắng lợi thu phục Lê Duy Minh. Nào ngờ đến nơi mới ra là hoàng thượng đã sớm hạ chỉ quyết tuyệt đoạn nghĩa với thái hậu. So với Lê Duy Minh, hoàng thượng thắng lợi, thái hậu càng khó thoát hơn. Nhưng bây giờ hoàng cung đang có binh biến. Cửa thành đóng kín, một giọt nước cũng không thể lọt kẽ, nói chi là đưa người ra ngoài. Huống hồ, người ấy lại còn là đương triều thái hậu. Cả hoàng cung này, người khó xuất cung nhất chính là thái hậu. Dù là thái giám, cung nữ, thị vệ giữ cửa tất cả người ở hoàng cung, ai lại không biết thái hậu? Dù bà có cải trang thế nào đi nữa cũng khó hòng qua mắt người trong cung. Hơn nữa, xem ra là Vĩnh Thuận đế sẽ thắng Lê Duy Minh. Sau đó nhất định sẽ hỏi đến tình hình ở cung thái hậu. Một bên là cửa cung phong kín, một bên hoàng thượng hạ lệnh truy tìm, Trần tổng quản ông dù có thần thông quản đại đến đâu cũng không có chỗ giấu thái hậu an toàn được.

Trần Hòa Nghĩa đang rối rắm, Anh Ngọc chợt nhiên lên tiếng:

- Ta có cách. Trần công công, trước tiên ông tìm chỗ an toàn cho thái hậu ẩn nấp. Còn lại, ta sẽ xử lí.

Nàng nhìn ra bầu trời đêm tối mịt, lại nói thêm:

- Có lẽ trước lúc trời sáng sẽ có cơ hội. Ông tìm cách đưa thái hậu ra ngoài an toàn.

Thái hậu dường như biết được ý định của Anh Ngọc là sẽ không cùng đi với bà. Bà liền bước đến, nắm chặt tay nàng, nhìn thật lâu vào mắt nàng khẳng định nói:

- Kì Phong, bổn cung không cho ngươi lại muốn làm chuyện mạo hiểm nào hết. Ngươi đi với Trần công công. Bổn cung...bổn cung gặp được ngươi, như vậy đã đủ rồi! Hứa với bổn cung, phải sống thật tốt...

Anh Ngọc sững người nhìn thái hậu. Sao mà mấy lời này nghe quen quá vậy? Nàng chớp mi trấn định giây lát rồi sâu kín xiết chặt tay thái hậu. Thái hậu cũng mềm oặt tựa vào lòng nàng khiến Trần công công ở đằng sau trố mắt lên kinh ngạc. Hai người này...hai nữ nhân này đến lúc nguy cấp đến thế, còn ở đây ngươi dựa ta ta dựa ngươi? "Ôi trời ơi! Nhưng mà thái hậu dường như...dường như..." Lão vừa nghĩ, liền phát hoảng, vội lắc lắc đầu, thu lại suy nghĩ của mình.

Anh Ngọc ôm thái hậu trấn an. Bàn tay nàng quét qua khóe mắt của bà, gạt đi mấy giọt lệ trong veo. Thái hậu thật không hổ là đệ nhất mỹ nhân. Cho dù đã sắp đến tứ tuần nhưng nét đẹp vẫn còn như độ thanh xuân, hơn nữa làn da cũng mịn màng hoàn toàn không chút dấu vết của thời gian. Tận đáy lòng, Anh Ngọc vẫn ý thức mình đã hơn 26 tuổi, so với tuổi của thái hậu cũng phải nhỏ hơn quá nhiều. Xem bà là trưởng bối, cũng do nàng cố ý mặc định như vậy. Lúc Anh Ngọc nhìn bà, trong mắt nàng chỉ có quí trọng, thương tiếc và ngưỡng mộ. Đúng thật là thái hậu quá đẹp, vẻ đẹp của bà rất nhiều lần khiến tâm tư Anh Ngọc chấn động. Với cả bà cũng mang đến rất nhiều cảm xúc khó hiểu cho nàng nhưng cho đến tận lúc này nàng đối với bà chỉ có chấn động, chỉ có ngưỡng mộ và tôn kính, chưa một lần động tâm. Thế nhưng những lời vừa rồi của thái hậu...

Anh Ngọc khẽ nuốt khan một ngụm, nàng nhấn chặt cảm xúc hỗn loạn trong lòng, chắc nịch nói:

- Thái hậu an tâm. Kì Phong đã có cách. Trước tiên người cứ theo Trần công công trú ẩn trước. Như thế này...

Anh Ngọc kề tai bà nói nhỏ. Thái hậu nghe xong, vẫn còn mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng. Nhưng nàng đáp lại chỉ là một cái gật đầu.

Bên ngoài, tiếng hò hét reo quát của binh lính, rồi tiếng đánh gϊếŧ lẫn nhau. Hoàng cung đại biến, nhất định sẽ có kẻ thừa loạn làm càn. Trần công công nóng ruột liền giục thái hậu:

- Thái hậu, chúng ta phải nhanh rời đi. Nếu có người đến, chúng ta sẽ khó thoát!

Thái hậu vẫn muốn níu kéo Anh Ngọc. Ánh mắt bà quyến luyến không thôi, cứ như là buông tay nàng ra, chia ly lần này là sẽ không gặp lại nữa. Theo hầu thái hậu đã lâu, cũng là lần đầu tiên Trần Hòa Nghĩa thấy thái hậu có biểu lộ này. Thái hậu lại giống một tiểu cô nương lưu luyến với tình lang đây sao? Nhưng tình lang này...cũng quá đặc biệt đi, thân phận là thái giám không nói đi, lại còn là một nữ nhân mạo thái giám. Nếu không phải là tình hình cấp bách, Trần Hòa Nghĩa thật muốn túm lấy nàng hỏi cho ra lẽ mới thôi.

Anh Ngọc nhìn ra khó xử của Trần Hòa Nghĩa, tiếng đao binh ngoài kia cũng không ngừng thôi thúc nàng. Nàng gỡ tay thái hậu, lùi lại một chút:

- Thái hậu bảo trọng! Gặp lại ở ngoài cung!

Trần Hòa Nghĩa hiểu ý liền kéo thái hậu chạy đi. Anh Ngọc đợi hai người đi khuất, nàng liền chạy trở vào phòng, lấy bộ cung y vừa thay ra của thái hậu mang đến tẩm cung. Nàng nhìn lần lượt xác các cung nữ, sau đó dừng trước thi thể của Hải Quyên, ngồi xuống cởi y phục của Hải Quyên ra và đổi bằng bộ cung y của thái hậu. Sau đó nàng lấy bao tay sắt trên tay phải của Hải Quyên mặc vào. Nhìn vẻ mặt trợn trừng chết tức tưởi của Hải Quyên, nàng khẽ nhắm mắt nói:

- Hải Quyên, xin lỗi!

Sau đó, nàng dùng bao tay sắt giáng thật mạnh vào khuôn mặt đã cứng đờ kia, cho đến lúc không còn nhìn ra hình dạng gì nữa.