Toàn thể nhân viên Trí Viễn đều nhìn ra được, gần đây tâm trạng của ông chủ rất tốt.
Không phải là tốt, mà là rất rất tốt.
Bởi vì Kỷ tổng luôn kiêu căng vừa lạnh lùng đã thay đổi cách chào hỏi
Trước kia mỗi lần đi ngang qua, sau khi bọn họ cung kính chào hỏi, anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua coi như đáp lại.
Nhưng bây giờ, anh sẽ giơ tay chào lại.
Mọi người kinh hãi
Ngay cả Trần Lượng cũng cảm giác được, mỗi ngày đi theo ông chủ đều có không khí mới mẻ.
Ví dụ như hôm nay anh ta đến văn phòng tổng giám đốc đưa văn kiện, vừa vào cửa đã thấy Kỷ Lâm Thâm đang gọi điện thoại.
"Nhãn hiệu không cao cấp..." Đầu dây bên kia không biết là ai, Kỷ Lâm Thâm cau mày, giằng co "Có nhiều hiệu lắm, không cần mua cái này..."
Thấy ông chủ đang bận rộn với công việc, Trần Lượng đứng lặng lẽ chờ đợi.
Ai ngờ, nghe ông chủ thở dài, có chút bất đắc dĩ có chút dung túng: "Vậy khi về nhà anh mua cho em một ly nhé? "
Trần Lượng: "..."
Thì ra chỉ là cùng Ôn tiểu thư tán gẫu chuyện mua trà sữa.
Hơn nữa, ông chủ quanh năm bất khả chiến bại cũng có lúc đàm phán thất bại bị ép cúi đầu.
Đang lúc anh ta đang suy nghĩ chuyện này, Kỷ Lâm Thâm đã buông điện thoại xuống, liếc qua.
Trần Lượng giật mình.
Anh ta nghe được chuyện không nên nghe sao?
Thấy trợ lý nhìn mình chằm chằm, sắc mặt Kỷ Lâm Thâm cứng ngắc, cụm tay ho nhẹ
"Có việc gì?"
"Đây là báo cáo hoạt động hàng quý của dự án hợp tác với khách sạn Vân Đỉnh, bộ phận tiếp thị vừa nộp lên." Trần Lượng đưa văn kiện cho anh
Kỷ Lâm Thâm mở ra, lật thêm vài trang.
Tốc độ anh xem loại báo cáo này luôn rất nhanh, nhìn các trọng điểm đã hiểu rõ. Chỉ chốc lát sau anh buông xuống, nhàn nhạt ừ một tiếng, ngón tay gõ trên trang giấy.
Trần Lượng đứng một bên, không rời đi, len lén nhìn sắc mặt anh.
"Lúc trước cậu nói..." Kỷ Lâm Thâm chậm rãi mở miệng, nhưng không nói thẳng "Lần đó ở trong xe..."
Trần Lượng không hiểu: "Trong xe làm sao? "
Kỷ Lâm Thâm kiên trì tiếp tục nói: "Phương pháp dỗ dành. "
Trần Lượng sửng sốt.
Sau đó nghe lời giải thích ngắn gọn của ông chủ, anh ta hiểu được thì ra ông chủ giấu diếm sự thật mình biết nói tiếng Pháp, cho nên Ôn tiểu thư cảm thấy bị lừa gạt, lúc mất hứng liền lấy chuyện này ra ồn ào ầm ĩ.
Trần Lượng là người thông minh biết quan sát sắc mặt, lập tức lặp lại những lời đã nói lúc trước, lấy tiền thưởng cuối năm của mình ra bảo đảm chắc chắn sẽ hiệu quả, dễ như trở bàn tay.
Vì thế, vào cuối tuần, Kỷ Lâm Thâm nắm tay Ôn Noãn đến khu vui chơi.
Ôn Noãn giật mình nhìn tấm biển hoạt hình rực rỡ
Cô không ngờ anh dẫn cô tới nơi này.
Đây là khu vui chơi giải trí lớn nhất của Thành phố Bắc Kinh, cơ sở đầy đủ, bố trí tốt, được cho là sẽ làm cho Disney không có lợi nhuận trong năm mươi năm.
Họ bước vào cổng chính, phía trước là vòng đu quay lớn nhất châu Á mang tính biểu tượng, sừng sững cao vút lên mây, mỗi một cây xà ngang được sơn nhiều màu sắc, phối hợp với nhạc chậm rãi xoay tròn, có thể thấy bóng người nhỏ bé trong mỗi ghế.
Trước đây Kỷ Lâm Thâm chưa từng tới nơi này, dừng chân dưới vòng đu quay thật lâu, ánh mắt anh híp lại.
Ôn Noãn đứng bên cạnh anh, khoác cánh tay anh, yên lặng nhìn với anh.
"Một vòng bốn mươi phút..." Kỷ Lâm Thâm đã tính toán xong.
"Đúng rồi, hình như là vậy." Ôn Noãn gật đầu, lẩm bẩm nói.
Cô ngạc nhiên, không ngờ anh sẽ thích cái này.
Mắt cô chớp chớp, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ. Nếu như bọn họ cũng ngồi lên, ở thời điểm quay cao nhất có thể...
Anh cho rằng đu quay là trò giải trí lãng phí sinh mệnh, cho nên hai người lựa tốc độ nhanh đến mức thiếu chút nữa rơi vào thiên đàng.
Sau một vòng, Ôn Noãn choáng váng hoa mắt, dạ dày liên tục bốc hơi nước chua, cô ngồi xổm bên cạnh thùng rác nôn không ngừng.
Kỷ Lâm Thâm cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, anh bình yên vô sự, ngay cả sắc mặt cũng không có chút biến hóa nào. Kiên nhẫn chờ cô nôn xong rồi đưa chai nước khoáng.
Cô uống một ngụm, súc miệng rồi nôn vào thùng rác.
Anh lại đưa giấy.
Lau xong khóe miệng, thở hổn hển, vỗ ngực lẩm bẩm: "Trời ạ, sao lại nhanh tới vậy, sao lại khủng bố tới vậy. "
Rõ ràng lúc đứng phía dưới cô thấy tốc độ cũng không nhanh đến dọa người.
Sớm biết sẽ khó chịu như vậy, đánh chết cô cũng sẽ không đồng ý lên chơi.
"Chiều dài nửa trục của bàn xoay này khoảng 30 mét " Anh thản nhiên nói "Cho nên một vòng đại khái khoảng 188. "
"Thì sao?" Cô tò mò chuyện này có liên quan gì đến việc nôn mửa?
"Không có liên quan gì, chỉ là đột nhiên muốn tính toán thôi."
"......"
Ôn Noãn tức giận đánh bả vai anh, rồi đứng lên.
Nhưng đánh anh một trận, cảm giác bốc lên trong dạ dày lại biến mất, làm cô không muốn tiếp tục nổi giận với anh nữa
"Muốn chơi cái khác không?" Kỷ Lâm Thâm đứng lên theo.
Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi: "Không chơi nữa. "
Kỷ Lâm Thâm mím môi nhìn cô.
Hai má vẫn trắng nõn như trước, nhưng bởi vì vừa rồi nôn mửa, đuôi mắt cô phiếm hồng, chóp mũi nhỏ nhắn đỏ bừng, thỉnh thoảng hít hít.
Cả người điềm đạm đáng yêu, còn vẻ mặt viết hai chữ mất hứng.
Anh nhíu mày.
Tiền thưởng cuối năm của Trần Lượng đi tong.
Ôn Noãn ném giấy vào thùng rác, rầu rĩ nói: "Em muốn đi bên kia ngồi nghỉ một chút, hay là anh đi chơi đi. "
Kỷ Lâm Thâm trầm mặc: "Em đi qua khu nghỉ ngơi ngồi đi, lát nữa anh quay lại. "
Ôn Noãn há to miệng, cô không ngờ anh thật sự đồng ý bỏ cô lại rồi đi chơi một mình.
Nhưng cô không nói gì, khoát tay với anh, nghiêm mặt đi về khu nghỉ ngơi.
Khu vực nghỉ ngơi nằm ở trung tâm của khu vui chơi, có một cái ao nhỏ, nước trong vắt, những con cá nhỏ bơi thành đàn, lang thang xung quanh kiếm ăn.
Ôn Noãn ngồi trên ghế mây bên ao ngắm cảnh.
Trong tay cầm chai nước khoáng anh vừa mua, thỉnh thoảng uống ngụm nhỏ.
Thật ra cô không tức giận với anh, anh muốn đi chơi thì cô để anh đi
Trong lòng cô vui mừng, không nghĩ tới anh hứng thú với những trò giải trí này.
Anh nên như thế, vui tươi tràn đầy sức sống..
Chỉ chốc lát sau, nghe tiếng bước chân quen thuộc, Ôn Noãn quay đầu, nhìn bóng dáng anh đang đi tới.
"Anh chơi cái gì thế?"
Kỷ Lâm Thâm không trả lời, lấy túi đồ ăn vặt đưa tới trước mặt cô.
Bao bì màu trắng với một số mẫu màu cam.
Là gói que cay.
"Cho em."
Cô ngẩn người, nhận lấy.
Thì ra anh chạy đi mua cái này.
Bao bì đã thay đổi so với mấy năm trước, vệ sinh hơn và cao cấp hơn.
Cô không còn là cô gái mười năm trước hứng thú với đồ ăn này nữa.
Nhưng có lẽ trong mắt anh, cô mãi là cô gái nhỏ năm đó.
Ôn Noãn xé túi ra, mùi vị xông vào mũi.
Cô rút ra một cây ra, nhai nhai cắn cắn, vừa định ăn thêm miếng nữa, cô thấy anh đang nhìn nên đưa tới: "Anh nếm thử xem."
Kỷ Lâm Thâm ngửa đầu né tránh: 'Anh không ăn."
"Tại sao?"
"Đồ ăn vặt."
Từ bé đến giờ anh không bao giờ thích những món ăn vặt này
Ôn Noãn bĩu môi, không vui. Mười năm trước hay mười năm sau anh vẫn từ chối cô.
"Anh chỉ ngụy biện thôi. Anh không thích nước miếng của em phải không?" Cô cố tình nói ra.
"Em nghĩ quá nhiều rồi, anh ghét thứ này"
"..."
Ôn Noãn tức giận quay đầu lại, không thèm để ý tới anh.
Kỷ Lâm Thâm không bao giờ nhường bước cho ai, không bao giờ đi xuống nếu anh không muốn.
Cô nhét que cay vào miệng, cắn một cái thật mạnh.
Cô không nhìn anh nữa mà nhìn thẳng về phía trước
Đột nhiên, vai cô bị nắm sang bên phải, cô nghiêng người dựa vào ngực anh.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt anh.
Anh cúi đầu, cắn nửa que cay còn lại trên miệng cô.
Hai môi chạm nhẹ thoáng qua
Môi cô hơi nóng lên, không biết là vì cay hay do anh chạm vào
Một lúc sau mới cô hoàn hồn lại "Anh nói không thích mà?"
"Không nên không nghe lời vợ nói."
Ôn Noãn đỏ mặt, nhìn anh.
Khuôn mặt xinh đẹp ấy trên nền trời xanh mây trắng, tươi mát đầy nắng.
Không biết từ bao giờ, tính cách của anh dần trở nên tươi sáng hơn, không còn lạnh nhạt, không còn u ám nữa.
Anh nên trông như thế.
Tất cả những khoảng thời gian cô đã bỏ lỡ đều được bù đắp bằng chút ấm áp hòa hợp này.
Hai người ngồi cạnh nhau trên băng ghế, Ôn Noãn dựa vào vai anh, nhàn nhã ăn gói que cay trên tay, thong thả đung đưa hai bắp chân thon thả.
Thời gian trôi qua rất chậm, làn gió cuốn theo hương hoa nhẹ, không nóng cũng không khô, tóc chậm rãi thổi bay lên, từng tấc thời gian đều yên tĩnh mỹ lệ.