Ôn Noãn nhìn dòng chữ kia một lát, rồi mới hỏi: "Bảo bối, ai dạy con thế?"
"Con tự vẽ ở trường..." Sau đó Tiểu Bối Vy chậm rãi nói tiếp "Còn chữ là ba dạy con viết"
Cô cười cười: "Vậy con hiểu dòng chữ này không? "
Tiểu Bối Vy lắc đầu, chớp chớp mắt, cô bé chỉ dựa vào dòng chữ ba viết rồi viết viết vẽ vẽ lại thôi.
Ba nói làm như thế mẹ sẽ hạnh phúc.
Ôn Noãn nhìn bộ dạng ngốc nghếch của con gái, vạn nhất một ngày nào đó bị người ta bán cũng không biết. Cô buồn cười nhưng không nói gì.
Cô xoa đầu con gái: "Con thích vẽ à?"
Tiểu Bối Vy dùng sức gật đầu hai cái, cô bé siêu thích nhaa!
"Được, vậy mẹ cũng tặng con một món quà, mua cho con một hộp bút chì màu xinh đẹp có được không?"
Tiểu Bối Vy vỗ vỗ tay, hắc hắc cười. Ba không lừa mình, mẹ vui vẻ rồi!.
Ôn Noãn đứng lên, đặt bức tranh trên bàn làm việc, sau đó khom lưng bế Tiểu Bối Vy lên, đi về phòng ngủ nhỏ của cô công chúa.
Phòng ngủ của con gái nằm ngay cạnh phòng ngủ chính, được cô và Kỷ Lâm Thâm tự tay trang trí. Từ các mẫu hình nền đến hoa văn đầu giường, đều được lựa chọn cẩn thận.
Một chiếc giường mềm lớn rộng 2 mét ở giữa, được trải chăn ga trải giường mềm mại và êm dịu, như nằm trên những đám mây.
Tiểu Bối Vy rất thích phòng của mình, mới 3 tuổi đã đi ngủ một mình.
Ôn Noãn rửa mặt xong cho con bé rồi thay áo ngủ, sau đó cô cũng ngồi lên.
Tiểu Bối Vy lập tức ôm lấy đùi cô, nũng nịu trong lòng cô, quấn lấy đòi cô đọc truyện.
Thật ra cô bé cũng rất thích ở bên mẹ.
Ôn Noãn vỗ vỗ đầu con bé, rút một quyển truyện trên đầu giường.
Con gái của cô rất kỳ lạ, không thích nghe Bạch Tuyết, không thích nghe Cô bé Lọ Lem, nhưng thích nghe câu chuyện đèn thần Aladdin. Cô đã đọc hết lần này đến lần khác, con bé còn chưa nghe chán.
Ôn Noãn mở truyện ra đọc, Tiểu Bối Vy gối lên bụng cô, cả người nhỏ bé, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Sau khi đọc xong, Ôn Noãn cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé của con gái túm lấy góc áo cô, đang nghe mê mẩn.
"Sau này bảo bối có muốn một ngọn đèn thần Aladdin không?" Cô hỏi.
"Không muốn." Tiểu Bối Vy mở to đôi mắt tròn trịa như nho tím ngửa đầu nhìn cô, nghiêm túc nói "Bởi vì con muốn cái gì ba đều cho con hết. "
Cô ngạc nhiên, không ngờ con bé trả lời như vậy.
Cái gì Tiểu Bối Vy cũng không cần, ngay cả thần đèn cũng không hâm mộ.
Bởi vì trong mắt con gái, ba cô bé có thể làm bất cứ điều gì.
Bóng đêm tràn ngập, đồng hồ trong phòng khách rung lên chỉ 9 giờ, Tiểu Bối Vy dần dần ngủ thiếp đi. Mắt nhắm chặt, lông mi dài cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn.
Cô bé ngủ rất sâu, khóe môi hơi nhếch lên.
Ôn Noãn đắp chăn cho con, sau đó kiểm tra cửa sổ rồi lặng lẽ rời đi.
Lúc trở lại phòng ngủ chính, Kỷ Lâm Thâm đang ngồi trên giường.
Ôn Noãn xốc chăn lên nằm vào. Cô lấy điện thoại mở cửa hàng flagship của thương hiệu bút chì màu, đặt hàng một bộ bút chì 36 màu.
Dự kiến ngày mốt sẽ giao đến.
Rất tốt.
Tưởng tượng ra được nụ cười vui vẻ của con gái, khoé môi cô cong lên
"Sao đột nhiên vui vậy?".
Cô quay đầu, lắc lư màn hình điện thoại trước mặt anh: "Mua bút chì màu cho con gái. "
Sở dĩ lập tức mua cho con gái là bởi vì cô nhớ rõ khi đi Pháp, thích con búp bê trong tủ kính kia. Nhiều năm sau, Kỷ Lâm Thâm mới tặng cho cô.
Cho nên từ nay về sau, thứ yêu thích nhất định phải mua kịp thời.
Bởi vì, nếu không mua sẽ nhớ nhung trong khoảng thời gian dài.
Cô sẽ không để cho con gái mình hối tiếc như vậy.
"Bảo bối nhà chúng ta tặng em một bức họa, em cũng tặng con bé một món quà."
Kỷ Lâm Thâm trầm ngâm nhìn cô: "Còn anh thì sao? "
"Hửm?"
"Dòng chữ đó là anh dạy con bé"
"?"
"Anh cũng muốn quà."
Anh bỗng dưng trở nên cường ngạnh, không cho cô thời gian suy nghĩ, tay thăm dò vào trong áo, bắt đầu đòi quà.
Cô không kịp cự tuyệt, cả người mềm nhũn, tim tê dại, bắt đầu quấn người.
Dây dưa triền miên
Chỉ chốc lát sau, cả gian phòng tràn ngập hơi thở ái muội
Mặc dù sau khi có con gái, cuộc sống bắt đầu khang khác, nhưng không bao giờ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của họ, tần suất làm chuyện này không giảm.
Trước kia khi con gái ngủ cùng, hai người phải cẩn thận từng li từng tí, lúc gấp quá phải chạy vào phòng tắm lén lút.
Nhưng Kỷ Lâm Thâm nói thời gian làm trong phòng tắm quá ngắn, không giải quyết được gì, nên buổi trưa sẽ trở về một chuyến.
Hiện tại con gái ngủ một mình, nên khôi phục lại bình thường, hai người không kiêng nể gì.
Ôn Noãn nằm trên gối thở dốc, làn da trắng nõn ửng đỏ còn chưa phai, trong mắt lấp lánh sương nước.
Hơi nghiêng đầu, thấy Kỷ Lâm Thâm ném vào thùng rác nhỏ bên giường.
Cô bỗng nhiên lại nghĩ, hình như lâu rồi anh không nói thẳng ra nữa...
Con gái đã dần lớn lên, nhưng chưa từng nói đến chuyện sinh đứa con thứ hai.
Cuối tuần đưa đưa Bối Vy đi công viên chơi, con gái cùng các bạn nhỏ khác chơi đùa vô cùng vui vẻ, lưu luyến không rời không chịu về nhà.
Thật ra con gái chơi xấu không muốn về nhà là vì nơi đó có bạn chơi cùng, bé con không muốn chơi một mình trong sân nhà.
Nghĩ tới đây, Ôn Noãn nghiêng người, nằm vào lòng Kỷ Lâm Thâm: "Ông xã. "
"Hửm?"
Triền miên xong, Kỷ Lâm Thâm không mặc quần áo nằm thẳng trên giường, cô nghiêng mặt dán lên lồng ngực anh, ngón tay từng vòng từng vòng miêu tả đường cong cơ bắp rắn chắc.
"Chúng ta sinh thêm một đứa nữa nhé?"
Có lẽ anh sẽ muốn có một đứa con trai. Không phải trọng nam khinh nữ mà cô chỉ muốn có thêm nhóc con có thể cùng anh vận động chơi đùa.
Nhưng anh trầm mặc một lát, lồng ngực hơi phập phồng, thấp giọng đáp: "Một đứa là đủ rồi"
"Anh chắc chứ? "
"Ừm."
Để Bối Vy hưởng thụ toàn bộ sự sủng ái của ba mẹ.
Ôn Noãn kinh ngạc nhưng không phản đối
Cô nghĩ nếu chỉ thương yêu một mình con gái, sẽ cho Tiểu Bối Vy có sức lực, có tự tin.
Không sợ bất kỳ khó khăn, dám thử thách bất cứ điều gì.
Bởi vì con gái biết, ba mẹ đều ở phía sau vững vàng nâng đỡ, ủng hộ vô điều kiện cho con bé
Mãi là hậu phương vững chắc nhất
Kỷ Lâm Thâm đã thiết lập một quỹ tín thác ở nước ngoài cho con gái, ngay cả khi công ty của anh gặp phải chuyện tồi tệ nhất, cuộc sống của Bối Vy vẫn an toàn.
Đảm bảo cuộc sống cả đời của con bé an nhàn sung sướng, sẽ luôn là một công chúa nhỏ.
Ôn Noãn không đàm luận chuyện này nữa, ngồi dậy vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc đi ra, thấy Kỷ Lâm Thâm đứng trước cửa sổ, đang gọi điện thoại, bảo nhân viên ngày mai đến sửa lại đường trượt cao hơn.
Anh đã hứa với con gái.
Hứa là phải làm.
Cô ngồi lên giường, vừa lau đuôi tóc ướt, vừa nhìn bóng lưng anh đứng trước cửa sổ.
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Lâm Thâm đi tới giường, xốc chăn ngồi lên.
"Gọi xong rồi?"
"Ừm, ngày mai người lắp cầu trượt sẽ đến, sẽ có chút ồn ào." Anh biết có đôi khi cô sẽ làm việc ở nhà.
"Không có việc gì, vừa vặn ngày mai em ra ngoài gặp khách hàng."
Sau khi nói xong, cô cảm khái một câu: "Anh đối xử với con gái thật tốt. "