Tường Vy Khống

Chương 8: 8




"Chị Ôn, đi thôi."
  
Suy nghĩ của Ôn Noãn bị cắt đứt, quay đầu lại nhìn thực tập sinh mới của công ty- Tiểu Văn đã cầm cặp, hơn nữa còn xách túi của cô tới.
  
Cô nói cảm ơn nhận lấy, cuối cùng kiểm tra tài liệu cần thiết một lần nữa, cùng Tiểu Văn ra khỏi công ty.
Họ đảm nhận phiên dịch cho một hội nghị.
  
Trước đây ở trường, Ôn Noãn đã thi qua chứng chỉ dịch thuật Catti, cũng đã thực hành một số cuộc họp nhỏ lớn.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô làm nhiệm vụ sau khi lên làm chính thức, nên đã chuẩn bị trước hai tháng.
Đến dưới tòa nhà công ty, nhân viên bên hội nghị đã chờ ở cổng, ra hiệu cho họ: "Xe đã chuẩn bị đầy đủ, xin vui lòng đi về phía này."
  
Hai người đi theo nhân viên đi tới ven đường, nơi đó đã đậu mấy chiếc xe công vụ màu đen, đặc biệt tới đón những nhân viên như các cô đến hội trường.
  
Người nọ nhìn hai người một cái, hướng dẫn Tiểu Văn: "Văn tiểu thư, mời lên chiếc xe này.

"
  
Sau đó lại nói với Ôn Noãn: "Xe của cô Ôn ở phía trước, xin hãy đi với tôi."
  
Hai người các cô đi xe khác nhau, Ôn Noãn có chút khó hiểu.

Nhưng nghĩ đến việc ban tổ chức sắp xếp như vậy nhất định có lý do, cũng không có dị nghị.
Người đàn ông dẫn Ôn Noãn đi về phía một chiếc xe màu đen, còn cách khoảng hai mét, liền dừng bước: "Xin mời.

"
  
Ôn Noãn nói cảm ơn, đi đến chiếc xe chỉ định.

Mở cửa xe ra, đột nhiên dừng lại, ngồi ghế lái lại là Kỷ Lâm Thâm.
  
Bộ vest chỉnh tề, khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối.
Ôn Noãn không lên xe, đứng ở ven đường.

Tay vẫn còn đặt trên cửa, không đóng lại.
  
"Ôn tiểu thư cảm thấy tôi làm tài xế cho cô, làm hạ thấp địa vị của cô?" Kỷ Lâm Thâm chống tay lên vô lăng nhìn sang, châm chọc nói.
  
Cô không nói gì, suy nghĩ hai giây, ngồi vào.

Thân thể có chút cứng ngắc, lưng thẳng tắp ngồi ở ghế phụ.
  
"Dây an toàn." Kỷ Lâm Thâm không lái xe.
  
Ôn Noãn hoàn hồn, quả thật quên mất, vội vàng kéo dây cài lại.
Lúc này anh mới xoay vô lăng, chạy ra đường.
Trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì, trong xe yên tĩnh.

Chỉ có tiếng ồn ào náo nhiệt của dòng xe xung quanh vọng vào lớp kính.
  

Cô âm thầm nhìn anh.
  
Kỷ Lâm Thâm của hiện tại, vẫn còn đường nét bóng dáng thiếu niên lạnh lùng năm đó,
chẳng qua có thêm ít thứ khác, ẩn sâu trong khuôn mặt đó là âm trầm, sắc bén.
Nhiệt độ trong không khí lặng yên không một tiếng động cao lên, rõ ràng đã vào cuối thu, lại nóng rực đến thế
  
Ôn Noãn nhịn không được ấn nút mở cửa sổ.
  
Anh liếc cô một cái: "Nóng? "
  
"Không phải...!Hơi ngột ngạt.

"
  
Kỷ Lâm Thâm không nói gì, tầm mắt không chuyển sang cô nữa.

Nhưng tiện tay bật điều hòa.
Ánh mắt Ôn Noãn ngưng trọng, nhìn thẳng con đường phía trước, lại dần phát hiện có gì đó không đúng.
  
Theo đúng tác phong hằng ngày, cô đi trước một ngày nên hiểu rõ lộ trình.

Giờ phút này lại thấy Kỷ Lâm Thâm đi về phía con đường khác, không phải con đường tới hội nghị.
  
"Kỷ tổng." Ôn Noãn nhịn không được kêu lên, nhìn biển báo phía trước, lại nhìn về phía anh
"Hôm nay tôi có công việc phiên dịch, không thể đến trễ, càng không thể vắng mặt.

"
 
"Tôi cũng tham gia." ngữ khí anh bình tĩnh.
Ôn Noãn nghiêng người về phía anh, rất muốn trả lời, chúng ta không giống nhau.

Cô là nhân viên nên không được phép đến muộn.

Mà anh là khách được mời tới, quyết định tham gia hay không, cũng tùy anh.
  
Tạo hóa trêu người, hiện giờ thân phận hai người khác nhau một trời một vực.
Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xúc, định lý lẽ: " Kỷ tổng, tôi...!Tôi không thể mất công việc này.

"
  
"Nếu anh không hài lòng với tôi, tôi có thể nhờ công ty phái người khác đến." Thấy anh không trả lời, cô nói tiếp "Sau này nếu có anh tham dự, tôi sẽ không xuất hiện.

"
  
Kỷ Lâm Thâm nghe cô nói xong, trầm mặc: "Đây là cách cô xử lý vấn đề? "
 
 
"Cái gì?"
  
"Có thể trốn thì trốn."

Ôn Noãn nhất thời á khẩu, môi mấp máy không nói.
  
Không gian bên trong xe rất lớn, lớn đến mức chân cô có thể duỗi thẳng nằm xuống, khắp người anh tản ra áp suất thấp âm trầm, khiến cô có chút không thở nổi.Cho dù có bật điều hòa, cũng không thể làm cho cỗ khô nóng kia tiêu tán.
Ôn Noãn nhìn cảnh đường phố bên ngoài, đợi đến khi thoáng thích ứng với bầu không khí trong xe, lại nhớ tới câu nói vừa rồi của Kỷ Lâm Thâm.
  
Cô do dự thật lâu, gian nan chủ động mở miệng: "Mẹ anh...!Bà ấy thế nào rồi? "
  
Cô rốt cục hỏi được vấn đề không cách nào trốn tránh, đây là vách ngăn giữa hai người.
  
Nhất thời im lặng.
  
Cơn gió thổi từ 10 năm trước đến.
Nghe được vấn đề này, Kỷ Lâm Thâm trầm mặc thật lâu, đôi mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước, giống như không nghe thấy cô nói chuyện, chỉ có màu sắc trong con ngươi trầm xuống.
  
Cuối cùng, anh mới chậm rãi mở miệng: "Nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng nhớ tới "
Ôn Noãn mím môi, không trả lời.
  
Thật ra hôm đó sau khi xảy ra chuyện, cô theo cha mẹ đến bệnh viện, nhưng ở bên ngoài bị y tá ngăn cản, nói người nhà dặn dò không chấp nhận bất kỳ người ngoài nào đến thăm.

Cha mẹ cô bày tỏ mong muốn chi trả tiền thuốc và điều dưỡng, nhưng anh từ chối.
  
Sau đó, anh chuyển mẹ mình đến bệnh viện khác, cô không nghe được bất cứ tin tức gì
"Xe lăn.".
  
Hai chữ ngắn gọn, trả lời câu hỏi của cô.
  
Môi cô mím chặt hơn, không tiếp lời.

Đã lâu như vậy, giờ phút này nói cái gì cũng vô dụng.

Hơn nữa thời gian trôi qua, nếu Ôn gia vẫn còn giàu có như trước, cô có thể bù đắp chút ít.
  
Nhưng tình hình hiện tại, họ đã...
Không khí trong xe ngưng đọng đến dọa người, bên ngoài dòng xe ồn ào náo nhiệt cũng bị lấp khuất.
  
Ôn Noãn nhấp môi: "Tôi..."
  
Bỗng nhiên, xe phanh lại, cô chúi về phía trước, cắt ngang lời cô muốn nói.
  
"Đến rồi, xuống xe." Ngữ khí của Kỷ Lâm Thâm không tốt lắm.
Ôn Noãn quay đầu nhìn ra ngoài, không biết từ lúc nào đã đến tòa nhà.
  
Cô phản ứng lại, mới hiểu được Kỷ Lâm Thâm chỉ lựa chọn một con đường khác, cũng không có ý đưa cô đi nơi khác.

Chỉ là, đi một vòng lớn mà thôi.
  
Anh không có ý định đến trễ.
  

——
Lúc Ôn Noãn tiến vào hội trường, Tiểu Văn đã sớm đến, giờ phút này đang ở trong hòm đen chuyên dụng ở phía sau hội nghị, bận rộn sửa sang lại tài liệu.

Nhìn thấy Ôn Noãn hỏi: "Chị Ôn, sao chị đến trễ thế?"
  
Ôn Noãn bước nhanh qua, đặt túi xách xuống chỗ ngồi bên cạnh, nói dối: "Tài xế sai đường nên đến trễ "
  
Tiểu Văn không nghi ngờ, đưa tư liệu cho cô, hai người cùng nhau chuẩn bị.
Trong hộp đen nhỏ có một cái bàn, hai chỗ ngồi, đối diện với hội trường
  
Ôn Noãn thuần thục điều chỉnh thiết bị, cố gắng làm cho tâm trạng của mình bình ổn lại.
  
Cô không thể sai, đó là công việc, cô phải làm tốt nhất.
Thông thường các cuộc họp như vậy có thể diễn ra từ một ngày đến vài ngày, chi phí phiên dịch đồng thời nhiều sẽ cao hơn một chút so với dịch Trung-Anh, một ngày như vậy các cô có thể nhận được 4000-5000.
|Phiên dịch đồng thời hay còn gọi là phiên dịch cabin, một loại phiên dịch tương đối khó.

Công việc của người phiên dịch viên đồng thời là phải thực hiện việc phiên dịch nhanh và tức thời những câu, từ mà người diễn thuyết vừa nói.|
  
Nhưng đồng thời, áp lực rất lớn.

Cho nên rất nhiều người nói, nghề phiên dịch là miếng cơm thanh xuân, thừa dịp tuổi trẻ kiếm thêm chút tiền để dưỡng lão.
  
Ôn Noãn hạ quyết tâm, cô nhất định phải ăn miếng cơm này.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, họ đeo micro, ngồi xuống.
  
Không bao lâu sau, khách mời trong hội trường bắt đầu ngồi vào.
  
Ôn Noãn chú ý tới Kỷ Lâm Thâm đang tiến vào, đi về phía vị trí trung tâm hàng đầu tiên.
  
Trạng thái của anh hoàn toàn khác với lúc trong xe.

Bình tĩnh, ung dung.
Đột nhiên, cánh tay của Ôn Noãn bị thọc một cái.

Cô quay đầu, đối diện với vẻ mặt hưng phấn của Tiểu Văn, nhướng mày ý bảo cô nhìn phía trước: "Chị nhìn kìa! "
  
Cô ấy đang ám chỉ Kỷ Lâm Thâm.

Vừa rồi anh vừa tiến vào, ánh mắt cô ấy liền dán chặt.
"Chị có biết vị lão đại kia không?" Tiểu Văn nhấc micro lên, ghé vào bên tai Ôn Noãn nói
"Chị đã nghe qua một phần mềm tên là Weily chưa? Nó là tiền thân của google, công cụ tìm kiếm lớn nhất của Trung Quốc được lão đại phát triển thời còn đi học, lợi hại chưa!.

"
  
Ôn Noãn trầm mặc, không tiếp lời.
  
Tiểu Văn thấy có cơ hội buôn chuyện, càng hăng hái hơn: "Sau khi tốt nghiệp không bao lâu, phần mềm kia bị thu mua với giá cao, em nhớ lúc ấy còn đọc được bài viết trên "Ý Lâm", nói cái gì vì sao có người chưa đến 30 tuổi mà đã thành công đến vậy..."
 
Sau đó mới là trọng điểm: "Trước đây em không biết anh ấy đẹp trai như vậy! Hơn nữa không có bị hói! "
Lúc này, trên đài truyền đến âm thanh micro, bắt đầu thử giọng.
  
Tiểu Văn lập tức ngừng nói chuyện, ngồi thẳng người, phân biệt rõ nặng nhẹ.
  
Ôn Noãn cũng chỉnh vị trí micro một chút, chuyên tâm lắng nghe, kiểm tra xem hiệu quả thu âm có bình thường hay không.
Thông dịch viên đồng thời đặc biệt đòi hỏi "khả năng trí não".

Một mặt lắng nghe người phát ngôn, mặt khác dùng thời gian tối thiểu để chuyển đổi ngôn ngữ, sau đó thông thạo nói ra.
|Phiên dịch đồng thời hay còn gọi là phiên dịch cabin, một loại phiên dịch tương đối khó.


Công việc của người phiên dịch viên đồng thời là phải thực hiện việc phiên dịch nhanh và tức thời những câu, từ mà người diễn thuyết vừa nói.|
  
Do đó, thời gian làm việc liên tục của mỗi người thường không quá 30 phút, hai người một nhóm, luân phiên cho nhau.
  
Vừa vặn thời gian phát biểu của tổ chức hội nghị cho mỗi khách mời chính xác là 20 phút, hai người bọn họ lấy khách mời làm thứ tự, tiến hành thay phiên.
Lúc người dẫn chương trình mời Kỷ Lâm Thâm lên sân khấu phát biểu, vừa lúc đến phiên Ôn Noãn phiên dịch.
  
Tai nghe được đeo trong suốt quá trình, cô bật công tắc lên, lập tức nghe được tiếng dòng điện yếu ớt, nhắc nhở cô đã kết nối, micro cũng điều chỉnh đến vị trí thích hợp.
  
Trên tay đã chuẩn bị bút và sổ ghi chép, tầm mắt cô nhìn theo bóng dáng Kỷ Lâm Thâm, duy trì tinh thần tập trung cao độ, chờ đợi âm thanh đầu tiên trong tai nghe vang lên.
Cuối cùng, cô nghe được giọng nói của Kỷ Lâm Thâm từ trong tai nghe truyền đến, giọng âm trầm thấp từ tính, tiết tấu nói chuyện giống như tính cách của anh, trầm ổn nghiêm cẩn, hơi thở lạnh như băng.
  
Sau khi Kỷ Lâm Thâm nói xong câu đầu tiên, Ôn Noãn phiên dịch.
Ngoài ý muốn không khó dịch.
  
Trên thực tế, hiệu quả của phiên dịch, ngoài trình độ của phiên dịch viên cũng liên quan chặt chẽ đến trình độ của người nói.

Trước đó cô gặp phải người phát ngôn nói chuyện không có quy tắc, nói đông nói tây, phải tốn nhiều sức lực để hiểu lời nói, chứ đừng nói đến việc phải dịch một cách logic.
  
Nhưng lời phát biểu của Kỷ Lâm Thâm thì khác, là một trong những phát biểu hợp lý nhất mà cô từng nghe qua
  
Hai người phối hợp rất ăn ý, giọng nam trầm thấp, giọng nữ thanh thúy, hai loại thanh âm giống như hai đường song song tuôn trào, từ trong dòng điện chảy qua, truyền đến tai mỗi người nghe ở đây.
  
Hai mươi phút, Kỷ Lâm Thâm đúng giờ kết thúc phát biểu, đi xuống đài.
Trong khoảng thời gian phiên dịch, Tiểu Văn nhíu mày với cô: "Nam thần của em nói chuyện quả thật có trình độ, khó trách lần trước em nghe nói, không có hạng mục nào anh ấy không nói được.

"
  
Ôn Noãn không lên tiếng, tầm mắt cô nhìn bóng lưng Kỷ Lâm Thâm, trầm mặc.
Ngoài việc chuẩn bị điều cần thiết cho buổi phiên dịch này, cô đã tìm kiếm tên của anh.
  
Không có nhiều thông tin xuất hiện, anh không lập một trang web cá nhân cho mình, chỉ xuất hiện ít ỏi trong một số tin tức trao giải.
  
"Huy chương vàng thế giới cuộc thi thiết kế dành cho sinh viên đại học"
  
"Được chọn vào Chương trình Tài năng trẻ xuất sắc"
 
 
"Chương trình hỗ trợ tài năng đổi mới sáng tạo quốc gia"
  
"Nhận được tài trợ đặc biệt của ngành công nghiệp công nghệ đa quốc gia"
  ......
  
Cô không lật xem nữa.
Lúc trước Ôn Noãn cảm thấy, vận mệnh không công bằng.

Kỷ Lâm Thâm là người thông minh lại có thiên phú, lại sinh ra trong tăm tối.

Mà cô không có tài năng gì, từ nhỏ cẩm y ngọc thực.
  
Nhưng bây giờ, số phận công bằng trở lại.
  
Trong bóng tối, nó sẽ đưa tất cả mọi thứ trở lại đúng hướng.
Cũng giống như bây giờ, cô ngồi đây, anh ngồi đó.
  
Cô chỉ nhìn thấy bóng lưng anh..