Động tác nhỏ của Hoắc Mộ Vân bị Hoắc Quỳnh thu vào đáy mắt, sắc mặt ông càng âm trầm.
Ông cụ Hoắc ho nhẹ một tiếng, tuổi đã cao tốc độ nói chuyện cũng thong thả hơn mà mở miệng, “Được rồi, bé vừa trở về, có cái gì ghê gớm lắm mà một hai phải nói bây giờ.”
Ông nhìn về phía hai chi em Hoắc Mộ Vân, “Bé con, Đào Đào, đến chỗ ông cố này.”
Ông cụ đem long đầu quải trượng đập thật mạnh xuống mặt đất một chút, ngữ khí mạnh mẽ, “Ở nơi này của ông cố, ai cũng không thể giáo huấn hai chắt gái bảo bối của ta.”
Hoắc Quỳnh nghẹn một chút, muốn nói lại thôi.
Hoắc Mộ Vân vội vàng chạy chậm qua, “Ông cố ông đừng nóng giận, cháu đỡ ông ngồi lên sô pha.”
Ông cụ khoát tay áo, nhìn Trang Chu, âm thanh vang mà hữu lực nói, “Đi, đến chơi với ta hai bàn cờ.”
Hoắc Mộ Vân sửng sốt. Hai mắt cho chút lo lắng nhìn Trang Chu.
Người kia vân đạm phong khinh mà cười, “Quả thật lâu rồi không chơi cờ với ông nội Hoắc.”
Anh đi qua, rũ mắt nhìn Hoắc Mộ Vân, “Để anh đỡ ông nội Hoắc, em đi chơi đi.”
“Nhưng mà…….”
Băn khoăn của cô còn chưa nói ra miệng, ông cụ đã nghiêng đầu nhỏ giọng nói bên tai Hoắc Mộ Vân, “Yên tâm đi, ông cố con sẽ không ăn cậu ấy.”
Biểu tình của Hoắc Mộ Vân dừng lại, kinh ngạc chớp mắt một cái. Giây tiếp theo, hai bên má nhanh chóng đỏ lên, hờn dỗi, “Ông cố…..”
Trang Chu bị bộ dáng thẹn thùng của cô hấp dẫn, không khỏi nhìn nhiều thêm vài cái.
Bị ánh mắt anh đánh giá như vậy, Hoắc Mộ Vân càng thêm ngượng ngùng, giống như tâm tư của mình đều bị người ta nhìn thấu.
Ông cố giải hòa giúp cô, “Được rồi, đã bao lớn rồi mà còn làm nũng với ông cố.”
Cuối cùng, Hoắc Mộ Vân xấu hổ mà chạy đi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong thư phòng, ông cụ đang do dự, Trang Chu buồn cười nói, “Ông nội Hoắc, thời gian do dự nước cờ này của ông cũng đủ lớn đấy ạ.”
Ông cụ nâng mắt nhìn anh một cái, ý vị không rõ mà nói, “Đó là đương nhiên, với ta mà nói, đời này chỉ có hai chuyện ta cần phải suy nghĩ cặn kẽ [1] sau đó mới đưa ra quyết định.”
[1] Gốc là cụm ‘深思熟虑’ có nghĩa là nghĩ tường tận, nghĩ cặn kẽ, nghĩ nung nghĩ nấu nên mình chuyển thành ‘suy nghĩ cặn kẽ’.
“Không biết đó là chuyện gì?” Trang Chu hỏi.
“Chuyện thứ nhất đó là chơi cờ.” Ông cụ hạ xuống một viên, nhìn đưa Trang Chu ép đến đường cùng của bàn cờ, cười nói, “Cờ như nhân sinh, mỗi một bước đi nhầm, đều sẽ tạo thành kết cục không thể vãn hồi.”
Trang Chu nhìn cờ của mình bị dồn ép đi vào tử huyệt, có chút bất đắc dĩ mà đáp lời, “Chơi cùng ông nội Hoắc vô số ván cờ, số lần cháu thắng có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Ngay sau đó anh hỏi, “Vậy còn chuyện thứ hai là gì ạ?”
“Chuyện thứ hai rất quan trọng, chính là vấn đề con cháu Hoắc gia chúng ta chọn vợ chọn chồng.”
Trang Chu nghe vậy đột nhiên ngẩn ra.
“Môn đăng hộ đối cái gì, đạo lý thư hương thế gia rỗng tuếch gì đó, Hoắc gia cũng không để ý.” Ông cụ nhấp một ngụm trà, “Quan trọng là…. nhân phẩm của người này.”
“Phẩm hạnh bất chính, cho dù cậu ta có lưng đeo bạc triệu, Hoắc gia chúng ta cũng coi thường.”
Trang Chu thu lại suy nghĩ, anh lại rót cho ông cụ một ly trà, không nhanh không chậm mà hỏi, “Cho nên, cháu ở trong mắt của ông nội Hoắc, là một người như thế sao?”
Ông cụ chăm chú nhìn anh trong chốc lát, nở nụ cười, “Đương nhiên, ngoại trừ nhân phẩm, suy nghĩ của bọn nhỏ là quan trọng nhất, nếu hai đứa trẻ không có cảm giác gì với nhau, cho dù người này có tốt đến chân trời, cũng không thể cưỡng cầu được.”
Dù lời nói này hàm súc, nhưng Trang Chu vẫn nghe ra được ý tứ trong lời nói.
Thái độ của anh đoan chính, cả người vô cùng nghiêm túc mà nhìn về phía Hoắc Kỳ, trầm ngâm trong chốc lát, thấp giọng thẳng thắn thành khẩn mà nói, “Ông nội Hoắc, cháu thích bé con.”
Ông cụ liếc mắt đánh giá một cái người đàn ông có diện mạo tuấn tú tính nết ôn hòa trước mặt này, “Luận bối phận, bé con chính là cháu gái của cậu.”
“Chúng cháu cũng không có quan hệ huyết thống.” Trang Chu nói, “Vừa rồi ông còn nói, không so đo những thứ hư không này.”
“Cậu lý giải sai rồi, ta nói chính là những thứ môn đăng hộ đối hư không rỗng tuếch kia.”
Trang Chu khẽ nhíu mày, nói tiếp, “Ông còn nói, suy nghĩ của hai người là quan trọng nhất.”
“Cậu cũng không phải bé con, làm sao cậu biết con bé nghĩ như thế nào.” Hoắc Kỳ hỏi anh.
“Ông nội Hoắc ông hẳn là biết không phải sao ạ?” Mặc dù là Trang Chu đang hỏi vặn lại, nhưng ngữ khí chắc chắn, “Bằng không ông cũng sẽ không gọi cháu lên đây một mình đâu ạ.”
Hoắc Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười, “Tiểu tử cậu, lợi dụng sơ hở hả?”
“Nào dám lỗ mãng ở trước mặt ông ạ.”
Ông cụ: “Hừ, từ nhỏ cậu đã là tiểu quỷ.”
Giờ phút này không cần nhiều lời, Trang Chu đã hiểu được thái độ của ông cụ.
Trong lòng anh yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong đại sảnh ở bên ngoài, Hoắc Mộ Vân đang chơi với Đào Đào, cô thường thường đưa cho Cố Thanh Hoan một ánh mắt, vừa đáng thương lại bất lực.
Cố Thanh Hoan nhận được tín hiệu của cô, duỗi tay chọc chọc Hoắc Nam đang chuyên tâm nghiên cứu sứ Thanh Hoa bên cạnh mình.
Hoắc Nam quay đầu nhìn qua, khi thoáng nhìn thấy biểu tình trong mắt của vợ mình, anh yên lặng buông đồ vật trong tay. Trầm ngâm một lát, sau đó nhìn về phía người đàn ông khác bên cạnh trên sô pha.
Anh vừa mới mở miệng, Hoắc Quỳnh dường như biết anh muốn nói gì, vội vàng duỗi tay ngăn lại, “Dừng lại, anh biết em muốn nói cái gì.”
Lương Tuệ tức muốn hộc máu đánh ông một cái, “Ông cái người này, rõ ràng mới hơn bốn mươi tuổi, làm sao lại giống người cổ hủ như vậy.”
Tuy rằng giới giải trí có đủ loại không tốt, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, ngoại trừ việc chênh lệch về bối phận, bà cảm thấy Trang Chu cũng chẳng có chỗ nào không tốt cả.
Hoắc Quỳnh nhíu mày, “Bà biết cái gì?”
Lương Tuệ bị chặn miệng, bà trừng mắt nhìn Hoắc Quỳnh một cái, nói thầm, “Làm sao tôi lại không hiểu, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, còn không phải là trước kia ông đã từng té ngã, lo lắng con gái cũng giống ông hay sao?”
Hoắc Quỳnh sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt của Lương Tuệ, ngoài ý muốn lại không phản bác.
Thanh âm của Lương Tuệ dù không lớn, nhưng mấy người đang ngồi ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
Hoắc Mộ Vân tò mò mà hỏi, “Mẹ, lời nói vừa rồi có ý gì vậy ạ?”
Hoắc Quỳnh trầm giọng nói, “Trẻ con hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Trong đại sảnh im lặng một lát, Hoắc Nam bỗng nhiên mở miệng sâu xa nó, “Em cũng cảm thấy vậy, bé con có chút ủy khuất.”
Anh nhìn về phía Hoắc Quỳnh, “Anh cả, anh không thể áp đặt ý kiến của mình lên người con bé, nó đã trưởng thành rồi, tự có suy nghĩ của chính mình. Cho dù về sau đầu rơi máu chảy, nó cũng có thể tự chịu trách nhiệm cho các quyết định của chính mình.”
Hoắc Nam trầm ngâm một lát rồi nói, “Tuy rằng chúng ta đặt nó ở trong lòng bàn tay mà che chở, nhưng không thể ở cùng nó cả đời, cuộc đời là của chính nó, nó có quyền được lựa chọn.”
Lương Tuệ phụ họa, “Hơn nữa, ông giới thiệu cho bé con những quý công tử gì đó, làm sao biết được mấy người kia rốt cuộc như thế nào, mặt ngoài nhìn thấy người ta khiêm tốn, nhưng bên trong thì hiểu biết người ta được bao nhiêu.”
Bà nói tiếp, “Trang Chu lớn lên cùng với Hoắc Nam, cậu ấy từ nhỏ là loại người gì, ông vô cùng rõ ràng.”
“Luận thái độ đối nhân xử thế của Trang gia, càng không có gì đáng để lo lắng cả.”
Lương Tuệ huých khuỷu tay vào cánh tay của Hoắc Quỳnh, nói, “Không phải là ông muốn tốt cho con gái hay sao?”
Hoắc Quỳnh trầm mặc thật lâu sau đó thấp giọng mở miệng, “Không phải tôi phủ định con người Trang Chu này, chỉ đơn giản là không hài lòng với công việc của cậu ấy.”
Khi thì truyền scandal với người này, lúc lại truyền scandal với người kia, quan hệ trong giới giải trí lúc nào cũng loạn như vậy, nói không chừng ngày nào đó truyền truyền đến mức thành sự thật.
Hoắc Mộ Vân ở một bên nghe được thì sửng sốt. Hiện tại mọi người bỗng nhiên đem chuyện của Trang Chu và cô nói chuyện công khai, cô bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Mặc dù chuyện cô thích minh mục trương đảm [2] như vậy, nhưng Trang Chu vẫn chậm chạp không đáp lại.
[2] Minh mục trương đảm – 明目张胆 – míng mù zhāng dǎn (minh mục: mở sáng mắt ra, mở trừng mắt; trương đảm: thể hiện ra đảm lượng; nguyên để chỉ gan dạ, có dũng khí, dám hành động dám làm; sau dùng để hình dung công khai phóng túng làm càn, làm chuyện xấu, không kiêng nể gì hết, trắng trợn)
So với con gái của những nhà khác, cô cũng thật không biết ngượng.
Trên mặt Hoắc Mộ Vân nhiễm một tầng ửng đỏ, cô rũ mắt, có chút buồn rầu, “Con cảm thấy đề tài này bây giờ có chút xa vời.”
Cố Thanh Hoan vẫn không nói chuyện lại quay đầu hỏi cô, “Sao lại xa vời?”
Hoắc Mộ Vân giật giật môi, một lúc lâu sau, nhỏ giọng nói, “Cháu thích Trang Chu ca, nhưng mà…… Cháu còn chưa biết anh ấy có thích cháu hay không.”
Cố Thanh Hoan: “???”
Kết quả này không khớp với những gì Trang Chu tìm cô nói chuyện ngày đó à nha.
Hoắc Quỳnh với Lương Tuệ nghe vậy đều ngẩn ra một chút, phản ứng một lát, Hoắc Quỳnh hơi bực hỏi, “Cái gì? Trang Chu cậu ta không thích con?”
Trong lòng Hoắc Mộ Vân căng thẳng, vội vàng liếc mắt nhìn cửa thư phòng hai cái, khẩn trương mà nói, “Ba ba nói nhỏ tiếng chút, kích động như vậy làm gì?”
Hoắc Mộ Vân vỗ vỗ má, rũ mắt giận dỗi mà hỏi, “Không phải là ba không đồng ý sao? Anh ấy không thích con không phải là vừa hợp ý ba hay sao?
“Con……..” Hoắc Quỳnh suýt chút nữa bị Hoắc Mộ Vân làm cho tức chết mất.
Lương Tuệ trừng mắt nhìn Hoắc Mộ Vân một cái, “Sao lại nói chuyện với ba ba như thế?”
Hoắc Mộ Vân tự biết mình đuối lý, cô cúi đầu gảy gảy ngón tay, quật cường không chịu chủ động thừa nhận sai lầm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nửa giờ sau cửa thư phòng mở, Trang Chu đỡ ông cụ Hoắc từ bên trong đi ra.
Dây thần kinh của Hoắc Mộ Vân căng chặt, cô vội vàng chạy chậm qua tiếp nhận cánh tay của ông cụ từ trong tay của Trang Chu, đỡ sang một bên, ghé vào bên tai ông nhỏ giọng hỏi, “Ông cố, ông nói gì với anh ấy vậy?”
Ông cụ dù đã hơn chín mươi tuổi, nhưng tai vẫn dùng đặc biệt tốt, nghe thấy lời nói của Hoắc Mộ Vân, ông trực tiếp lắc đầu, “Già rồi, không quản được nhiều như vậy đâu.”
Hoắc Mộ Vân: “???”
Ông cố tuổi đã cao, tai nghe không rõ nữa sao? Vì sao hỏi một đằng trả lời một nẻo vậy?
Hoắc Mộ Vân cũng nóng vội, đè âm thanh nói, “Ông không thể không quản nha, trong nhà này ông lớn nhất.”
Ông cụ nhìn cô hai giây, “Sau khi về nhà thì nói xin lỗi với ba ba cháu đi, nó không phải người không hiểu lý lẽ.”
Hoắc Mộ Vân: …….
Cô trầm mặc một lát, Trang Chu từ phía sau đi tới, bỗng nhiên nâng tay xoa xoa đầu cô, trước mặt mọi người, giọng điệu sủng nịch dỗ dành cô, “Nghe lời.”
Hoắc Mộ Vân chớp mắt, cả người trong nháy mắt không tốt lắm, cô thật cẩn thận mà nhìn ba mình hai cái, thấy sắc mặt trầm thấp của ông, ngẩng đầu ưỡn ngực, làm bộ dạng bình tĩnh duỗi tay vuốt vuốt tóc bị Trang Chu vò loạn.
Trong lòng thật hoảng.
Cơm chiều là ăn ở nhà cũ, không khí trên bàn cơm kỳ lạ, trong lòng mọi người đều có tâm sự.
Cơm nước xong, Đào Đào quấn quýt lấy Hoắc Mộ Vân không rời, vừa đúng lúc Hoắc Mộ Vân cũng không muốn về nhà, lại càng có cớ, vì thế liền đi theo mấy người Cố Thanh Hoan trở về nhà.
Hoắc Quỳnh và Lương Tuệ không lái xe, vừa định bảo lái xe của nhà cũ đưa về, lại nghe thấy Trang Chu mở miệng nói, “Anh cả, em đưa anh và chị dâu về.”
Trong lòng Hoắc Mộ Vân reo lên một cảnh giác, cô dùng ánh mắt hỏi Trang Chu: Anh làm gì lại muốn đâm vào họng súng thế?
Trang Chu chỉ cong môi cười cười với cô, cũng không nhiều lời.
Hoắc Mộ Vân cực kỳ thấp thỏm, rời đi theo bọn họ, trong lòng cô vẫn lo sợ bất an.
Trên đường, Hoắc Mộ Vân thò đầu ra từ háng ghế sau, tò mò hỏi Hoắc Nam, “Chú ơi, hôm nay mẹ cháu nói vậy à có ý gì?”
Cái gì mà một lần bị rắn cắn gì đó, vừa nghe là biết có chuyện xưa.
Hoắc Nam trầm mặc, quan sát tốc độ nhanh của xe, đầu cũng không quay mà ra lệnh cho cô, “Ngồi xuống.”
Chờ khi Hoắc Mộ Vân thành thành thật thật ngồi xuống, Hoắc Nam mới sâu kín mở miệng, “Ba cháu trước kia có mối tình đầu.”
Cố Thanh Hoan và Hoắc Mộ Vân kinh ngạc, “Mối tình đầu?”
“Ừm.” Anh lời ít ý nhiều mà giải thích, “Là một diễn viên, sau lại ngoại tình.”
Hoắc Mộ Vân kinh ngạc một lát, “Vậy…… Mẹ cháu……”
Hoắc Nam nhìn cô từ kính chiếu hậu, “Suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Ba mẹ cháu là sau đó mới quen biết nhau.”
“Chị dâu ôn nhu hiền thục, về sau hai người đại khái là lâu ngày sinh tình.”
“Chuyện mối tình đầu, mẹ cháu cũng biết?” Hoắc Mộ Vân có chút khó hiểu.
“Ừ, không có gì phải giấu giếm cả.” Hoắc Nam dừng một chút, “Huống hồ, sau đó mối tình đầu kia tìm tới cửa.”
“Nữ minh tinh kia mang thai.”
Đôi mắt của Hoắc Mộ Vân đều trừng lớn, “Ba cháu trước kia phong lưu như vậy sao?”
Mặt Hoắc Nam không có biểu tình gì, “Sau đó chứng minh đứa trẻ đó không phải con của anh cả.”
Hoắc Mộ Vân lại kinh ngạc, đầu óc có chút ngổn ngang.
“Cho nên, anh ấy vẫn luôn cảm thấy giới giải trí rất loạn, không muốn cháu bước vào vũng nước đục này.”