Nhà giàu nọ nuôi một đứa ở, lão bắt chú bé làm việc suốt ngày, không cho chơi nhởi một phút nào. Còn chú bé thì tinh nghịch và cũng khá thông minh. Một hôm lão ta đi chợ về. Bụng đói mà cơm chưa nấu. Chắc là chú bé mải chơi. Vừa lúc chú đi chăn bò về, lão lôi chú ra đập. Cứ một roi lão ta lại nói “Chừa đi nhá”. Chú bé đau quá van: – Ðau quá trời ơi! Ðau quá trời ơi! – Mày đau chứ tao không thấy đau – Lão ta đáp lại. Chú bé nhớ lấy câu đó. Một hôm khác lão ta đi thăm đồng về. Trời nắng chang chang, mồ hôi nhễ nhại , lão khát khô cổ. Chưa vào đến nhà lão đã sai chú bé: – Múc cho tao bát nước, nhanh lên! Chú bé chạy vội vào nhà, múc nước ra. Vì khát quá lão cầm lấy gáo uống luôn. Nhưng lập tức lão nhổ toẹt ra giữa nhà rồi quát lớn: – Nước nóng như thế này mà mày đưa tao uống hả? – Thưa ông con thò cán gáo vào ấm nước đang sôi mà chả thấy nóng! – Chú bé nhanh nhảu đáp. – Ðồ ngu! Ðồ ngu! – Lão ta quát lớn. Chú bé thấy lão mắc kế mình liền nói: – Thưa ông tôi chẳng ngu đâu! Ông đánh tôi ông bảo ông không thấy đau. Như vậy tôi cũng bằng ông đấy chứ!