Sứ Tàu khi sang ta, có dắt theo một con trâu chọi rất to, giống Tây Tạng, bốn chân to như bốn cái cột đình, lông cứng như lông nhím, mắt ngầu ngầu ngấn lửa. Nó rất khỏe và hăng máu, sứ Tàu thách trâu ta chọi thi, để rửa mối hận bẽ bàng từ hôm thua cuộc thi vẽ với Quỳnh. Vua lập tức sai người đi khắp bàn dân thiên hạ, mà không tìm được con trâu nào đáng mặt để đối địch. Vua lo lắm, ngọc thể bất an, e phen này xấu mặt với sứ Tàu, liền triệu Trạng vào vấn ý. Chuyện chọi trâu trở thành quốc sự. Quỳnh nghe nói, liền tâu với vua ta là đã có sẵn trâu chọi, cứ nhận lời thách đấu cùng sứ nhà Thanh, chẳng việc gì phải nao núng. Đến ngày thi, dân chúng kéo nhau đến xem trâu Trạng chọi với trâu Tàu. Sứ Tàu thả trâu họ ra, con trâu to lớn, cổ quái, hai mắt long sòng sọc, đứng nghênh sừng khiêu khích, thoáng nhìn người xem đã kinh hồn bạt vía. Phen này khéo ra toi luôn quốc thể. Lúc ấy Quỳnh mới thả một con nghé con ra. Chú ta bị nhốt riêng suốt đêm, khát sữa quá, thấy trâu Tàu tưởng trâu mẹ, liền húc đầu vào bụng trâu Tàu để tìm vú. Trâu Tàu là trâu đực nhột lên như bị cù, lùi mấy vòng, cuối cùng không chịu được nữa liền bỏ cuộc. chạy thục mạng. Chú nghé của Quỳnh cũng cong đuôi đuổi theo. Thật là một cuộc rượt đuổi không cân sức, phần thua thuộc về trâu tàu to xác. Sứ Tàu bẽ mặt lủi mất. Quỳnh vỗ tay reo: – Ta thắng Tàu rồi! Ta thắng Tàu rồi, bà con ơi! Tagged Trạng Quỳnh