Lúc này, Phùng Kỳ Sơn đã xác nhận mình không nghe lầm, tiểu thiếu gia nhà ông đưa ra một yêu cầu quá khó tin.
"Tôi không nói giỡn, Phùng thúc, tôi đang rất nghiêm túc." Sắc mặt Thịnh Thừa Dương nghiêm túc lên, chuyện này anh đã suy xét thật lâu.
Lúc đầu anh đã nghĩ để ba mẹ nhận nuôi Giản Hi. Nhưng nếu về sau, dựa trên pháp luật rất khó để kết hôn. Tuy nhiên nếu quyền giám hộ không được lấy lại từ tay Hồng Chinh, Giản Hi vĩnh viễn đều sẽ bị tên cậu ruột vô sỉ kia quấy rầy. Anh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Phùng thúc là thích hợp nhất.
"Thiếu gia muốn lấy lại quyền giám hộ từ tay cậu của Giản nha đầu đúng không?"
Phùng thúc lập tức hiểu được ý đồ của Thịnh Thừa Dương. Ông không ngờ, Thịnh Thừa Dương còn nhỏ như vậy mà đã tính toán sâu xa, chu đáo đến thế.
"Đúng vậy."
"Nhưng tôi đã có tuổi, nào còn đủ sức chăm sóc một cô bé? Sức khỏe của Lâm thẩm cũng không tốt a." Phùng Kỳ Sơn tỏ vẻ rất khó xử!
Cứ tưởng nhãi ranh này muốn đền đáp bằng cách cho ông một khoản tiền dưỡng lão, xem như tri ân bao năm ông đã chăm sóc. Ai ngờ tới bây giờ lại thành ra "Lấy oán trả ơn".
"Hi Hi chỉ là trên danh nghĩa được hai người nhận nuôi thôi. Còn đâu tôi sẽ chăm sóc cô ấy, Phùng thúc cứ yên tâm.
Thịnh Thừa Dương chỉ muốn tìm một người đáng tin cậy để giao quyền giám hộ của Giản Hi, Phùng thúc chính là lựa chọn tốt nhất.
"Nhưng mà......."
Phùng Kỳ Sơn vẫn còn do dự. Dù sao, đây cũng không phải chuyện nhỏ, lại không phải nhận nuôi chó mèo. Đây chính là một cô bé sống sờ sờ a, hơn nữa cô bé này rất có khả năng trở thành thiếu phu nhân nhà ông. Phải cẩn thận suy xét kỹ lưỡng.
"Phùng thúc rốt cuộc ông còn có do dự điều gì? Nếu có gì khó xử, trực tiếp nói thẳng với tôi."
Thịnh Thừa Dương tất nhiên sẽ không muốn làm khó người khác, nếu Phùng thúc thật sự không muốn, anh có thể tìm phương án khác giải quyết.
"Điều này cũng phải xem Giản Hi có đồng ý hay không nữa!"
"Giản Hi bên kia tôi sẽ nói, việc này ông không cần lo lắng."
"Được rồi, nếu thiếu gia đã nói vậy, tôi cũng đồng ý. Đợi trở về tôi sẽ cùng vợ tôi bàn lại."
"Cảm ơn Phùng thúc. Ông yên tâm, nhận nuôi Hi Hi làm con gái, sau này tôi sẽ lo cho cả ông và Lâm thẩm dưỡng lão. Tôi nói được thì làm được." Thịnh Thừa Dương kiên quyết bảo đảm.
Phùng thúc chỉ cười cười, thiếu gia nhà ông tuy rằng đôi khi có chút kiêu ngạo, nhưng thật sự rất thiện lương, điều này ông rất rõ.
"Thôi, vẫn là đừng nhận làm con gái. Tôi đã già rồi một đống tuổi, sắp làm gia gia của con bé được rồi. Sau này cứ để con bé gọi tôi là gia gia đi!"
"Không được." Thịnh Thừa Dương trực tiếp cự tuyệt,
, "Tôi gọi ông là thúc, Hi Hi lại gọi gia gia, vậy chẳng phải là
lẫn lộn hết bối phận sao? Nếu thế, Hi Hi cũng phải gọi tôi là thúc luôn à? Điều này không hợp lý chút nào." Thịnh Thừa Dương ngẫm lại liền lắc đầu.
"Nếu thiếu gia không muốn bị Giản nha đầu gọi thúc thúc, vậy cậu cũng gọi tôi là gia gia luôn đi, chẳng phải xong chuyện rồi sao!"
Phùng Kỳ Sơn dù sao cũng là người từng trải, nháy mắt liền đem vấn đề giải quyết.
Thịnh Thừa Dương nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Cuối cùng vẫn là gật đầu, gia gia thì gia gia, nhiều gia gia càng thêm nhiều phúc, đến tết lại được nhận thêm bao
Ti xì.
Hai người nói chuyện đến đây coi mọi thứ đã quyết định xong, việc tiếp theo là đi tìm Hồng Chinh giải quyết vấn đề giám hộ.
Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, ra ngoài cũng không tiện nhưng Thịnh Thừa Dương không lo lắng. Anh đã sớm phái người theo dõi Hồng Chinh, tên vô lại đó cũng chẳng chạy đi đâu được.
Tuyết bên ngoài rơi mỗi lúc một lớn, chẳng mấy chốc đã đến tận đầu gối.
Thịnh Thừa Dương bất chợt nhớ đến mùa đông năm đó, khi anh và Giản Hi yêu nhau. Cũng là vào mùa đông lạnh lẽo này, bọn họ vĩnh viễn cách xa.
Bây giờ, Giản Hi đang ngủ trên lầu. Dù bên ngoài là trời đông giá rét, anh cũng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Vào khoảng hai giờ chiều, Giản Hi thức dậy ngồi vào bàn học và bắt đầu làm bài tập.
Giản Hi học rất giỏi, môn nào cũng đạt điểm cao . Đặc biệt là toán và tiếng Anh còn thường xuyên đạt điểm tuyệt đối. Tuy nhiên dù làm bài tiếng Anh xuất sắc nhưng khả năng giao tiếp của cô lại không được tốt. Cô chỉ giỏi làm bài còn khi nói chuyện không tự tin lắm, giao tiếp không lưu loát.
Thịnh Thừa Dương đoán Giản Hi sắp tỉnh, liền xuống bếp cắt trái cây mang lên. Bước vào phòng anh thấy Giản Hi chăm chỉ luyện nói các bài khóa tiếng Anh.
Giản Hi phát âm không chuẩn, từ ngữ phát ra cũng không đủ rõ ràng. Thịnh Thừa Dương đi qua, đặt đĩa trái cây trước mặt cô.
"Ăn chút trái cây để bổ sung vitamin."
"Ừm, được." Giản Hi ăn một miếng xoài, đây là trái cây cô thích ăn nhất.
"Bài văn này vẫn chưa học thuộc lòng sao?" Thịnh Thừa Dương hỏi.
"Vẫn chưa thuộc hết." Giản Hi nói, "Nhưng có nhiều câu tôi đọc không trôi chảy lắm."
"Không sao, cậu ăn xong trái cây đi, tôi sẽ dạy cho cậu."
Đời trước, Thịnh Thừa Dương biết Giản Hi là một cô gái luôn luôn lỗ lực không ngừng. Anh đã chứng kiến qua sự nỗ lực của cô, mới có thể hằng năm dành được học bổng.
Trọng sinh trở lại, anh nhìn cô vẫn chỉ là một cô bé non nớt, có rất nhiều chỗ hạn chế, nhưng cô vẫn tự giác và nỗ lực không ngừng. Thậm chí còn kiên cường hơn so với những gì anh tưởng tượng.
Thịnh Thừa Dương một lần nữa lại cảm thấy may mắn vô cùng, khi anh trở lại thời điểm này, khi mọi thứ còn có thể thay đổi. Không chỉ để bảo vệ cô gái anh yêu, mà còn để anh hiểu rõ hơn về cô, về sự mạnh mẽ ẩn sâu trong tâm hồn nhỏ bé ấy.
"Tôi chưa từng nghe cậu đọc tiếng Anh bao giờ, nhưng tôi cảm thấy cậu rất thông minh, học gì cũng giỏi."
Giản Hi đã cùng Thịnh Thừa Dương ở bên nhau lâu như vậy, cảm nhận rõ nhất của cô chính là, anh thật sự rất thông minh. Mặc dù tuổi của họ xấp xỉ, nhưng so với Thịnh Thừa Dương, cô luôn cảm thấy mình còn kém xa anh rất nhiều.
"Vậy lát nữa tôi đọc cho cậu nghe."
"Được nha."
Giản Hi ăn xong vài miếng trái cây, Thịnh Thừa Dương bắt đầu dạy cô đọc bài khóá.
Thịnh Thừa Dương đọc tiếng Anh rất trôi chảy, lưu loát, thế mà phát âm của anh còn chuẩn xác hơn với giáo viên ở trường. Giản Hi nghe Thịnh Thừa Dương đọc mà trong lòng lại thêm một phần kính nể. Hiện tại Thịnh Thừa Dương, đã trở thành một
" Học thần " trong lòng cô bé.
Sau khi giúp Giản Hi ôn tập tiếng Anh, Thịnh Thừa Dương gọi điện thoại cho mẹ mình.
"Ai đấy?" Mẹ anh vừa nhấc máy đã hỏi với giọng điệu đầy hài hước.
"Mẹ, mẹ làm thế này mất vui quá!" Thịnh Thừa Dương nhịn cười không được trước sự "diễn sâu" của mẹ mình.
"Trời ơi! Đây không phải là đứa con trai của tôi sao, cái đứa mà vì theo đuối con gái nhà người ta mà chạy đến thâm sơn cùng cốc, mười ngày nửa tháng không có tin tức sao! Chuyện này không thể nào! Đứa con trai không có lương tâm của tôi không thể nào nhớ đến mẹ nó đâu!"
"Mẹ à, con xin lỗi, dạo này có chút bận nên chưa gọi cho mẹ."
Thịnh Thừa Dương nói, giọng hơi áy náy. Kể từ khi tới Đồng Thành, mỗi lần anh gọi về, mẹ anh đều trêu chọc anh vài câu.
"Coi như con còn chút lương tâm. Nói đi, lần này lại có chuyện gì."
"Con bàn xong với Phùng thúc, ông ấy đồng ý việc nhận nuôi Giản Hi rồi. Còn Lâm thẩm, mẹ giúp con nói chuyện với bà ấy nhé."
Thịnh Thừa Dương biết Lâm thẩm thiện lương, nhất định sẽ đồng ý. Nhưng mà chuyện này không phải việc nhỏ, để mẹ anh đi nói, Lâm thẩm sẽ dễ dàng tiếp thu hơn.
"Được rồi, dù sao Thịnh gia chúng ta thêm một cô gái cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng con còn nhỏ chưa hiểu hết về tình yêu. Nếu bây giờ con đã làm như vậy, về sau mặc kệ chuyện gì, con phải có trách nhiệm với người ta, biết chưa?"
"Mẹ, con đã biết."
"Vậy các con khi nào về Nam thành?"
"Chờ Giản Hi tốt nghiệp tiểu học, con sẽ đưa cô ấy về Nam thành." Thịnh Thừa Dương trả lời.