Thịnh Hồng Hoa và Bạch Hướng Vân xong xuôi liền từ phòng ngủ đi ra, đứng ở ban công liền thấy Thịnh Thừa Dương thân trên loã lồ ở trong nước dạy Giản Hi bơi.
Đồ bơi Giản Hi mặc là áo ba lỗ và váy ngắn. Ở độ tuổi 13-14, vóc dáng của cô bắt đầu lộ rõ sự mảnh mai, yểu điệu. Quá trình dậy thì cũng dần trở nên rõ rệt, những đặc điểm sinh lý của thiếu nữ cũng hiện rõ.
Thịnh Thừa Dương thì không cần phải nói, trong mấy năm gần đây vóc dáng của anh càng trở nên cao lớn hơn rất nhiều. Ở tuổi dậy thì, cơ thể anh đã bắt đầu toát ra vẻ nam tính đặc trưng, hơi thở đậm chất hormone.
Giản Hi không biết bơi, và Thịnh Thừa Dương cũng không chuẩn bị phao hay dụng cụ hỗ trợ cho cô. Hiện tại, cô chỉ có thể dựa vào Thịnh Thừa Dương, được anh dùng tay ôm để nổi trên mặt nước. Sự tiếp xúc giữa tay chân của hai người lúc này nhiều hơn bao giờ hết, điều mà trước đây chưa từng có.
“Tiểu tử này đúng là tâm cơ!” Thịnh Hồng Hoa nhìn hai đứa trẻ trong bể bơi, rồi nói: “Còn nhỏ mà đã để sắc đẹp làm mê muội tâm trí, đâu giống anh ngày xưa, cương trực công chính, tâm không chút tạp niệm, một lòng hướng thiện!”
Bạch Hướng Vân nghe Thịnh Hồng Hoa không biết xấu hổ mà nói trái lương tâm, cười nhạo hắn.
"Sắc đẹp làm mê muội tâm trí chẳng phải là giống ba của nó sao? Chính anh có đức hạnh gì, tự nghĩ lại đi." Bạch Hướng Vân cười chế giễu.
Thịnh Hồng Hoa vui vẻ cười lớn, nhìn xuống bể bơi, thấy Thịnh Thừa Dương đang ôm eo Giản Hi, "nghiêm túc" hướng dẫn Giản Hi cách bơi đúng tư thế.
“Em nhìn con trai của em mà xem, chỗ nào cũng bộc lộ bản tính của nam nhân một cách vô cùng thuần thục!” Thịnh Hồng Hoa thở dài, “Đôi khi anh còn tự hỏi liệu anh có đang ảo giác không, vì anh luôn cảm thấy con trai chúng ta tựa như một gã đàn ông trung niên dầu mỡ ba mươi tuổi đầy kinh nghiệm sống rồi vậy”
Thịnh Hồng Hoa vừa dứt lời liền nhận ngay một cú đánh mạnh từ vợ mình.
“Có ai lại nói về con trai mình như vậy không? Em thấy anh mới chính là gã đàn ông trung niên đầy dầu mỡ!”
Bạch Hướng Vân thật sự tức giận, nhưng cũng may là lão công của nàng vẫn còn đẹp trai. Nếu không, với cái miệng hay nói linh tinh của hắn mỗi ngày, thì đúng là chẳng khác gì mấy gã đàn ông trung niên dầu mỡ kia.
“Lão công, nhắc tới chuyện này, em phải nói với anh,” Bạch Hướng Vân mở lời, “Dương Dương và Hi Hi cũng không còn nhỏ nữa, bọn chúng mỗi ngày đều ở bên nhau. Anh có nghĩ rằng một số chuyện, chúng ta nên dạy bảo, nói rõ với bọn nhỏ không?” Trong lòng Bạch Hướng Vân vẫn có chút lo lắng.
“Chuyện này cần gì phải dạy bảo? Những thứ này đều là bản năng, tự nhiên sẽ hiểu thôi. Tình cảm đến lúc sâu sắc sẽ tự khắc xuất hiện. Con trai của em thông minh như vậy, đâu cần người ba này phải tốn nhiều lời? Anh thấy tiểu tử này khá lắm.”
Bạch Hướng Vân thấy Thịnh Hồng Hoa cười, không nhịn được nữa, lại giơ tay tặng cho hắn một cú đánh mạnh.
“Anh hàng ngày nghĩ cái gì vậy?” Nàng tức giận nói, “Ý em là, hai đứa nhỏ ở bên nhau mỗi ngày, em lo bọn nhỏ có thể làm những điều không nên làm trước. Vì vậy, chúng ta vẫn nên tìm thời gian thích hợp để nói chuyện với bọn nhỏ, giúp chúng hiểu rõ đúng mực. Còn anh, Thịnh Hồng Hoa, em phát hiện ra anh thật không biết xấu hổ, mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện này!”
“À, thì ra ý của em là vậy.” Thịnh Hồng Hoa lúc này mới phản ứng, “Con trai em, em còn không yên tâm sao? Thằng nhóc này làm sao có thể động tay động chân với một cô bé còn nhỏ như Giản Hi chứ?”
Bạch Hướng Vân tràn đầy cảm xúc, vì nàng năm đó từng là một “nạn nhân”.
“Con trai em giống ba nó, nên em mới không thể yên tâm.
Thịnh Hồng Hoa há mồm, cả ngày chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt, khiến đầu óc nàng mụ mị. Khi Bạch Hướng Vân phục hồi tinh thần lại, thì Thịnh Thừa Dương đã đầy tháng.
“Em nhìn em kìa, nói lão công mình chẳng khác nào nói gã lưu manh. Yên tâm đi, anh sẽ tìm thời gian để nói chuyện với con trai.”
Thịnh Hồng Hoa cũng hiểu rằng hai đứa trẻ đều đã đến tuổi dậy thì. Nếu thật sự một lúc nào đó vì xúc động mà làm ra những hành động không thích hợp, thì quả thật không tốt. Vì vậy, hắn cũng đồng ý rằng cần phải tìm thời gian, nhẹ nhàng trò chuyện với bọn nhỏ một chút.
“Anh nói chuyện với Dương Dương, em sẽ nói với Hi Hi. Cả hai đứa nhỏ đều cần được giáo dục, như vậy mới hợp lý,” Bạch Hướng Vân nói.
Hai vợ chồng phân công hợp tác. Sau khi ăn tối, Giản Hi về phòng ngủ, còn Thịnh Thừa Dương thì đi vào phòng tập thể dục để chạy bộ.
Thịnh Hồng Hoa cầm theo hai bình nước, đợi Thịnh Thừa Dương chạy bộ xong thì tiếp nước.
“Ba, có chuyện gì vậy?”
Thịnh Thừa Dương đi tới, nhận lấy bình nước từ tay Thịnh Hồng Hoa uống vài ngụm.
“Không có việc gì, chỉ là nghĩ chúng ta đã lâu không nói chuyện với nhau, muốn nói vài lời với con, Thịnh Hồng Hoa bắt đầu.
“Đừng vòng vo nữa, ba cứ nói thẳng đi. Ngày nào cũng thấy ba vây quanh mẹ, đâu có thời gian để tâm sự với con” Thịnh Thừa Dương đáp lại, anh hiểu rõ tính cách của ba mình.
“Con trai đúng là hiểu rõ ba thật!” Thịnh Hồng Hoa giơ ngón tay cái lên, “Ba có chuyện muốn cùng con nói một câu”
“Chuyện gì? Ba nói đi.”
“Con và Giản Hi...” Thịnh Hồng Hoa định nói nhưng lại ngập ngừng, trong lòng đang tổ chức lại ngôn từ. “Con không bắt nạt con bé chứ?”
“Sao con phải bắt nạt cô ấy? Yêu thương cô ấy còn không kịp.” Thịnh Thừa Dương sửng sốt.
“Ba không có ý nói kiểu bắt nạt đó, mà là kiểu bắt nạt mà ba thường làm với mẹ con,” Thịnh Hồng Hoa giải thích.
“À, thì ra là thế!” Thịnh Thừa Dương hoàn toàn hiểu ra. “Ba cứ nói thẳng là được, cần gì phải vòng vo như vậy.”
“Tiểu tử này đúng là nghĩ sao nói vậy, vừa nghe là đã hiểu. Nhìn bộ dáng này của con, chắc trong lòng đã sớm nghĩ tới rồi!”
“Ba, ba nói gì vậy? Ba thật sự cho rằng con là cầm thú à?” Thịnh Thừa Dương cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Không thì sao?” Thịnh Hồng Hoa hỏi lại.
“Ba và mẹ yên tâm, trước khi Hi Hi trưởng thành, con sẽ không chạm vào cô ấy, con cam đoan đấy, Thịnh Thừa Dương nói.
“18 tuổi cũng không được! 18 tuổi, con gái người ta mới bao lớn, ít nhất con cũng phải chờ thêm mấy năm nữa. 18 tuổi muốn người ta, thì chẳng khác gì súc sinh cả!” Thịnh Hồng Hoa lập tức giáo dục con trai.
“Ba, ba nói vậy không thấy đuối lý sao? Mẹ con lớn hơn con mười chín tuổi, ba biết điều đó có nghĩa gì không? Có nghĩa là mẹ đã mang thai con khi mới 18 tuổi. Ba à, ba cũng không muốn chờ thêm một ngày nào nữa sao?” Thịnh Thừa Dương phản bác lại, giọng điệu vừa bức xúc vừa châm biếm.
“Việc nào ra việc đó,” Thịnh Hồng Hoa lập tức biện minh cho bản thân. “Thời đại của chúng ta khác nhau, hơn nữa mẹ con đã thích ba từ lâu. Chuyện của chúng ta là thuộc nước chảy thành sông.”
Thịnh Hồng Hoa trong cuộc đời này đã làm một việc đúng nhất, đó là từ khi Bạch Hướng Vân vừa sinh ra. Hắn đã kiên quyết định hướng cho mình, bám riết không buông, theo đuổi mãnh liệt, mặc dù hắn chỉ lớn hơn nàng có hai tuổi.
“Ba, dù sao ba cũng chiếm lý, nhưng ba yên tâm, con nhất định sẽ tôn trọng ý nguyện của Hi Hi, sẽ không dụ dỗ cô ấy đâu.” Thịnh Thừa Dương nói những lời này, cố ý nhấn mạnh từ “dụ dỗ” thật to.
Thịnh Hồng Hoa khẽ nhíu mày, “Sao ba lại có cảm giác con đang ám chỉ đến ba vậy?”
“Con nào dám đâu, phụ thân đại nhân!”
Thịnh Hồng Hoa hoàn thành nhiệm vụ, phấn chấn đi ra khỏi phòng tập thể
dục. Trong khi đó, Bạch Hướng Vân đang rất khéo léo tiến hành giáo dục cho Giản Hi về vấn đề liên quan đến giới tính.
“Hi Hi, nếu Dương Dương có bắt nạt con, nhất định phải nói cho a di biết. Đừng sợ, a di sẽ đứng về phía con, Bạch Hướng Vân dịu dàng nói.
“Bạch a di, Thừa Dương ca ca sẽ không bắt nạt con đâu. anh ấy đối xử với con rất tốt, là người đối với con tốt nhất trên thế giới này, Giản Hi đáp với vẻ tin tưởng.
“Ừ, a di biết thằng bé đối với con rất tốt, nhưng...
Bạch Hướng Vân nhìn vào đôi mắt ngây thơ, đơn thuần của Giản Hi, thật sự không biết nên mở miệng thế nào.
“Bạch a di, nếu có gì thì cứ nói thẳng với con” Giản Hi nói, nhìn ra được sự khó xử của Bạch Hướng Vân. Cô ôm lấy gối ôm cà rốt, nghiêm túc lắng nghe những gì Bạch Hướng Vân sắp nói tiếp theo.