Tuyệt Chiêu Theo Đuổi Vợ Yêu Của Bá Tổng

Chương 40: Gia tộc liên hôn



“Nhất định phải liên hôn giữa thiếu gia và thiên kim của các tập đoàn sao?” Giản Hi trầm giọng hỏi.

“Đều giống nhau cả, xem như là quy tắc trong giới thượng lưu, rốt cuộc nhân tính đều là trục lợi. Những tập đoàn đó cũng chỉ nghĩ đến việc liên hôn với nhau để trở nên mạnh hơn.”

Thịnh Thừa Dương bên này đang nhiệt tình giải thích cho Giản Hi, nhưng không để ý đến sắc mặt của cô đã có chút thay đổi.

“Vậy còn anh?” Cô lại hỏi.

“Anh?” Thịnh Thừa Dương nhất thời không phản ứng lại, “Anh làm sao?”

“Anh cũng phải cùng thiên kim của tập đoàn khác liên hôn sao? Tập đoàn Thịnh Khai cũng sẽ cùng tập đoàn khác liên hôn để trở nên mạnh hơn à?”

Đôi mắt đen láy của Giản Hi nhìn Thịnh Thừa Dương thật sâu, trong đó chứa đựng mong đợi.

Thịnh Thừa Dương không lập tức trả lời, mà chỉ nhẹ giọng cười.

“Em nha, hóa ra là lo lắng cái này.” Thịnh Thừa Dương nắm lấy tay Giản Hi, “Thịnh gia chúng ta không cần thông qua liên hôn để tăng cường thế lực. Hơn nữa, ngay cả khi có liên hôn với tập đoàn khác, cũng không thể gọi là cường-cường liên thủ, mà chỉ có thể xem như Thịnh gia giúp đỡ người nghèo. Hơn nữa.....”

“Hơn nữa cái gì?” Giản Hi hiếm khi tỏ ra cấp bách.

“Hơn nữa, anh tuyệt đối sẽ không kết hôn với ai khác, bởi vì số mệnh đã định sẵn rằng em sẽ cùng anh cộng độ cả đời. Hi Hi, chờ đến khi em lớn, anh sẽ cưới em.”

“Thừa Dương ca ca~~” Giản Hi mềm mại gọi.

“Hi Hi, trên đời này, trừ em ra, anh sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Đời trước là như vậy, đời này cũng vậy, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, anh đều sẽ yêu em.”

Giản Hi bị bất ngờ tỏ tình, đầu óc choáng váng, toàn thân trên dưới đều cảm thấy hồi hộp.

“Đời trước ai mà nói chuẩn được? Em thấy anh chỉ đang nói bừa mà thôi.” Tiểu Hi Hi thẹn thùng nói.

Ở phía trước, tài xế không nhịn được, bật cười ra tiếng.

Không thể trách được, một người đàn ông độc thân gần 30 tuổi như hắn. Nghe hai thanh thiếu niên chỉ mười mấy tuổi trước mặt tán tỉnh nhau, lại còn đời trước, đời này, kiếp sau, và những lời thề thốt thâm tình như vậy. Nếu hắn không cười, thì chắc chắn không phải người bình thường.

“Không phải nói bừa đâu, mỗi câu đều là chân tình của anh.”



Tài xế vừa lái xe vừa "ăn dưa, nghe vị đại thiếu gia này nói những lời âu yếm thật sự rất đáng yêu.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến nhà.

Hai người ôm thỏ con vừa tiến vào sân thì gặp Thịnh Hồng Hoa và Bạch Hướng Vân đang trở về.

“Hai đứa ôm thỏ con đi đâu vậy?” Bạch Hướng Vân hỏi.

“Thỏ con bị bệnh, bọn con đưa nó đi gặp bác sĩ”

“Bị bệnh?” Bạch Hướng Vân đi tới sờ cái đầu của thỏ con, “Bác sĩ nói như thế nào?”

“Bị cảm, bọn con đã mua thuốc, cho nó ăn sẽ khỏi thôi” Giản Hi trả lời.

“Xem ra là bị cảm do lạnh. Vừa lúc hôm nay a di vừa ở cửa hàng thú cưng mua mấy bộ quần áo, để a di vào lấy cho nó mặc.”

Một đám người về đến phòng, Bạch Hướng Vân từ trong túi lấy ra một chiếc váy màu hồng phấn nhanh chóng mặc cho thỏ con.

“A di còn mua cho nó một chiếc vòng cổ nữa.

Bạch Hướng Vân nói, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra bên trong là một chiếc vòng cổ hình cà rốt.

“Mẹ, mẹ và ba đi dạo phố phải không?”

Thịnh Thừa Dương nhìn thấy trên bàn có mấy chục túi đồ đã được đóng gói, liền biết mẹ mình lại đi mua sắm điên cuồng. Hơn nữa, thấy tài xế vẫn còn không ngừng mang đồ từ bên ngoài vào.

“Đúng rồi, mùa đông sắp đến, nên mẹ đã mua cho các con một chút quần áo và giày. Hi Hi, mặc thử xem có vừa vặn không nhé! A di dựa theo số đo của con để mua. Tuy nhiên, quần áo và giày này chỉ khi mặc lên mới biết được có vừa người và thoải mái hay không”

Bạch Hướng Vân nói, rồi nhìn về phía Thịnh Thừa Dương.

“Con cũng thử xem nhé! Gần đây con cũng cao lên rất nhiều, không biết có vừa không”

Thịnh Thừa Dương không muốn thử những bộ quần áo và giày của mình, nhưng khi thấy mẹ mình quan tâm đến Giản Hi như vậy, anh cảm thấy thật sự cảm kích và xúc động trong lòng.

“Đúng rồi con trai, mấy ngày nữa mẹ và ba con sẽ đi thành phố A công tác, để bàn về một hợp tác. Lần này có lẽ sẽ mất hơn nửa tháng. Nếu có việc gì, con và Giản Hi cứ gọi điện cho chúng ta, biết chưa?”



“Hợp tác gì mà cần cả hai người đi? Hợp tác lớn lắm sao?”

Thịnh Thừa Dương từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thấy ba mẹ mình đồng thời đi công tác như vậy, lần này khen ngược còn kéo dài hơn nửa tháng.

“Là cùng tập đoàn Dung Thị bàn về hợp tác.” Thịnh Hồng Hoa tiếp lời, “Con

còn nhớ khi nhỏ mình thích xem quyền anh không? Có một tỷ tỷ xinh đẹp mà con thích nhất, tên là Mộ Uyển Nhu, con còn nhớ không?”

Thịnh Thừa Dương vừa nghe đến “tỷ tỷ xinh đẹp”, lại nhìn Giản Hi bên cạnh, lắc đầu thật mạnh.

“Không nhớ rõ” Anh bình thản nói dối, mặt không hề đỏ tim không hề đập.

“Con lúc đó còn nhỏ, không nhớ rõ là bình thường” Thịnh Hồng Hoa cũng không vạch trần anh, “Nàng chính là phu nhân của Dung Thiếu Huyền, tổng tài tập đoàn Dung Thị. Chúng ta lần này chuẩn bị hợp tác với họ. Dung Thị có thực lực rất mạnh mẽ, không chỉ ở thành phố A mà còn trên toàn quốc. Hợp tác với họ cũng coi như là cường-cường liên thủ. Mặc dù hiện tại con còn nhỏ, nhưng những chuyện trong thương trường, con cũng nên tìm hiểu thêm một chút.”

“Dạ, con nhớ rồi.”

Thịnh Thừa Dương rất rõ về tập đoàn Dung Thị. Trong đời trước, khi anh từ nước ngoài trở về và vừa tiếp nhận sự vụ của Thịnh khai, chính là lúc hợp tác với Dung Thị.

Chỉ có điều, khi đó người đàm phán hợp tác với anh không phải là Chủ tịch Dung Thiếu Huyền, mà là con trai của ông ta, Dung Tư Thành.

“Được rồi, con đã biết. Hai người cứ yên tâm, con ở nhà sẽ chăm sóc tốt cho Giản Hi”

Nói xong những điều này, Thịnh Thừa Dương liền dẫn Giản Hi lên lầu. Giản Hi muốn đi thử quần áo, còn Thịnh Thừa Dương thì đứng bên ngoài chờ xem cô mặc vào trông như thế nào.

Khi hai đứa trẻ vừa lên lầu, Bạch Hướng Vân mới duỗi tay kéo cánh tay của Thịnh Hồng Hoa, hung hăng mà véo một cái.

“Ai da~~” Thịnh Hồng Hoa kêu lên đau đớn, “Lão bà, em làm gì vậy?”

“Tỷ tỷ xinh đẹp?” Bạch Hướng Vân hừ lạnh một tiếng, “Con trai không nhớ rõ, nhưng anh lại nhớ rất rành mạch!”

Thịnh Hồng Hoa nhìn bộ dáng ghen tuông đáng yêu của vợ mình, muốn cười nhưng lại không dám.

“Anh đâu có nhớ rõ rành mạch, trong mắt và trong lòng anh chỉ có bảo bối của anh thôi! Hơn nữa, năm đó anh chú ý đến xem nàng thi đấu, cũng chẳng phải là để học mấy chiêu thức bảo vệ em sao? Vậy nên lão bà à, em đừng có ghen tị nữa.”

“Em thấy năm đó, con trai chỉ là công cụ thôi, Dương Dương thích xem lúc nào chứ, em thấy rõ ràng chính là anh muốn xem.” Bạch Hướng Vân không nghe giải thích, cuối cùng tổng kết ra.

Thịnh Hồng Hoa bất đắc dĩ, thấy rằng lúc này khó lòng giải thích được. Hiện tại, hắn chỉ có thể dùng biện pháp mạnh, ôm Bạch Hướng Vân hôn cuồng nhiệt.