Tuyệt Sắc Đan Tôn

Chương 38: 38





Phượng Thiên lửa nóng trong người còn chưa được dập tắt, lúc này nghe thấy Phượng Kình, sắc mặt trở lên ngày càng kém, không khí xung quanh cũng lạnh đi vài phần, thanh âm trầm thấp nhưng rơi vào tai Phượng Kình lại như tiếng gió lạnh rít gào.


“Ngươi lại gây chuyện phải không? Lần này có chút tiến bộ vậy mà lại tự mình đầu thú!”

Phượng Kình nghe vậy sững người, nháy mắt liền hiểu phụ thân không phải tức giận vì mình gây họa, vẻ mặt so với nuốt một con ruồi càng thêm khó coi...
Hắn vậy mà chưa đánh đã khai.


“Không có, không có phụ thân người nghe nhầm rồi, ta làm sao có thể ra ngoài gây chuyện.”

Nhưng lời nói của hắn hiển nhiên không hề có trọng lượng, lửa giận Phượng Thiên nhất thời liền dâng cao, ánh mắt đảo qua Phượng Nguyệt Hi rồi dừng trên người Phượng Kình, sắc mặt lạnh nhạt nghiến răng nói: “Tốt! Nguyệt nhi đợi ta một lát, tiểu tử này gần đây tu vi tiến bộ không ít ta muốn tự mình kiểm tra, rất nhanh liền trở về.”

Phượng Nguyệt Hi trông thấy sắc mặt tái nhợt của Phượng Kình, nàng không khỏi cảm thấy thư sướng, rốt cục tên đần này cũng có người trị.



Nhưng trời cao không tuyệt đường người, Phượng Thiên vừa xách hắn lên thì thanh âm mẫu thân từ bên trong truyền ra.


“Hai người làm gì vậy! Đều không ngại mất mặt sao, còn không mau trở về cho ta!”

Còn chưa đi được bao xa, nghe thấy thanh âm tức giận của Tần Lạc Mai, không chỉ Phượng Kình mà ngay cả Phượng Thiên đều không nhịn được run rẩy.
Đừng nhìn nàng ngày thường mềm mỏng ôn nhu nhưng một khi nổi giận thì đến Phượng Thiên cũng đều không dám lại gần.


Ba người bước vào phòng, Phượng Kình vừa thấy mẫu thân ngồi trên giường, hắn nhanh chân chạy qua ôm nàng cáo trạng.


“Nương, người nhất định phải làm chủ cho con, con cùng tỷ tỷ mới đến, cũng không biết đã làm sai chuyện gì vậy mà phụ thân đột nhiên lại muốn đánh con.”

Tần Lạc Mai khó khăn che giấu một tia xấu hổ trong mắt, bất mãn trừng Phượng Thiên: “Chàng đừng có bắt nạt con, Tiểu Kình nhà chúng ta đáng yêu như vậy tại sao chàng có thể nhẫn tâm xuống tay với hắn?” Giọng nói có phần khiển trách nhưng nàng biết, trượng phu không phải không thích nhi tử mà chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi.


Phượng Nguyệt Hi lặng lẽ quan sát mẫu thân vài lần, đáy lòng âm thầm cười trộm.
Bờ môi sưng đỏ, quần áo không chỉnh tề dựa vào kí ức của hai đời nàng làm sao không thể nhận ra phụ thân cùng mẫu thân trong phòng từng làm ra chuyện gì.
Nàng vô cùng hâm mộ tình cảm của hai người, mới một lát mà cũng muốn ồn ào, có thể thấy được phụ thân ở ngoài có đứng đắn lạnh lùng bao nhiêu, thì chỉ cần ở chung với mẫu thân cũng trở nên phóng khoáng, phong lưu.


Nhưng có người nào đó không hiểu chuyện, nhìn thấy thần sắc khác lạ của mẫu thân, Phượng Kình lo lắng hỏi: “Sắc mặt của nương tại sao lại đỏ như vậy? Nương bị bệnh sao? Hay là phụ thân khi dễ người.”

Lửa giận Tần Lạc Mai lập tức dời qua Phượng Kình: “Im miệng, cả ngày nói bậy nói bạ, là ai dạy cho ngươi!”


Giọng nói của nàng mềm mại đáng yêu, lúc giáo huấn người khác không hề có chút khí thế, Phượng Kình cười hắc hắc, mặc dù không hiểu mẫu thân tại sao đột nhiên nổi giận nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, giả bộ sợ hãi, tránh sang một bên.


Nghe thấy lời nói ngây ngô của nhi tử, Tần Lạc Mai đôi mắt u oán bất mãn nhìn Phượng Thiên.
Phượng Thiên cũng không dám trêu chọc nàng, biết nàng dễ xấu hổ, hắn đành bất đắc dĩ lắc đầu, giả vờ ho khan một tiếng rồi ngồi xuống cạnh Tần Lạc Mai.


“Nghịch tử ngươi đừng làm rộn, ngươi xem tỷ tỷ của ngươi mà hảo hảo học tập, nếu có thể hiểu chuyện bằng một phần Nguyệt nhi ta cũng cảm thấy vui mừng.”

Phượng Kình không phục, lẩm bẩm nói: “Tỷ tỷ thì có gì tốt chứ, cả ngày đều không cùng ai qua lại, cũng chẳng có gì thú vị.”

Phượng Thiên có chút không vui, cau mày nói: “Ta gọi ngươi đến cũng không phải nghe ngươi nói nhảm, mà là có chuyện muốn nói cho ngươi cùng Nguyệt nhi.
Cuối năm sẽ có một hồi trắc thí, cả hai có muốn tham gia không?” Nói xong ánh mắt rơi trên người Phượng Nguyệt Hi, tuy trong lòng đã có đáp án nhưng hắn vẫn muốn tiếp nhận ý kiến của nữ nhi.


Nghe thấy hai từ trắc thí, Phượng Nguyệt Hi không khỏi cảm thấy quen thuộc, cố gắng lục lại trí nhớ, một lúc sau nàng liền hiểu rõ.


Nguyệt quốc, hai năm tổ chức một lần đại hội.

Người tham gia hầu hết đều là thiên tài từ các gia tộc, nhưng cũng không thiếu ít người bình thường muốn dựa vào lần đại hội này mà trở nên nổi danh.


Chỉ cần là nam nữ dưới hai mươi tuổi đều có thể tham gia, tất cả sẽ tỉ thí với nhau, mười người đứng đầu sẽ có cơ hội tham gia ngũ đại tam phái tranh đấu.
Đặc biệt người giành được quán quân có thể tiến vào Hàn Long Trì tẩy lễ, không chỉ đề cao thực lực mà còn đề thăng tư chất.


Cơ hội tốt như vậy chính là mơ ước tha thiết của mọi võ giả, không chỉ là người dân Nguyệt quốc mà ngay cả những quốc gia, tông môn khác cũng đều thòm thèm đến đỏ mắt.
Nhưng may mắn Hàn Long Trì không thể di chuyển, hơn nữa người trên hai mươi tuổi cũng không thể tiến nhập nếu không sẽ bạo thể mà chết, đối với người trẻ tuổi thì chính là cơ duyên to lớn nhưng đối với người trưởng thành thì chính là gân gà.
Vì vậy cho dù trong lòng có tham niệm nhưng cũng không ai thật sự muốn động thủ.



.