Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 59: Trình độ của ngươi quá thấp



Trong hai nhóm trước, được chú ý nhiều nhất tự nhiên là Từ Phượng Nhi và Tôn Khả Vân.

Sự thật chứng minh rằng thực lực của nhóm đệ tử học viên Đan Võ không thể so sánh bằng hai người này.

Lúc mà các nàng đi ra từ phòng dược thì những người khác vẫn đang tìm dược liệu cho mình.

Còn về hai người Từ Phượng Nhi và Tôn Khả Vân giống như hạc trong bầy gà, nổi bật nhất trong đám đông, khiến cho Vương trưởng lão và Tôn Trưởng lão cảm thấy mấy phần vui vẻ. Đặc biệt là Vương trưởng lão, tâm trạng vừa bị Diệp Viễn làm cho bực bội mà lúc này cũng đã vui vẻ trở lại như bầu trời đã xua tan đi những đám mây.

Vương trưởng lão tên là Vương Kim Phúc, Tôn trưởng lão tên là Tôn Kiến Minh, hai người đều là lão nhân của công hội Luyện Dược Sư, cũng là đại đan sư trong những người đứng đầu Tần quốc, được mọi người tôn kính.

Hai người đều là phó hội trưởng của công hội Luyện Dược Sư, nhưng mà lần này lại mang hậu bối đến tham gia sát hạch lần này, cũng là âm thầm bồi dưỡng sức mạnh và thế lực.

“Lão Tôn à, không ngờ Khả Vân tiến bộ lại nhanh như thế, sợ là ngươi đã tốn không ít tâm tư trên người nó nha!” Vương Kim Phúc vuốt râu cười nói.

“Ha ha ha, Phượng Nhi nhà ông cũng không kém, ta nhớ không nhầm là năm trước ngươi mới thu nhận nàng làm đệ tử nhập môn, không như nhanh như thế đã trở thanh đan đồ cao cấp rồi.”

“Không sai, nha đầu Phượng Nhi rất thông minh, một chút đã hiểu, là một truyền nhân tốt. Giai đoạn chọn dược này, hai người được tính là ngang sức ngang tài, nhưng đây chỉ mới mở đầu, quan trọng vẫn là phải xem luyện chế đan dược thế nào.”

Tôn Kiến Minh gật đầu, biểu thị sự tán thành.

Rất dễ thấy rằng, trong hai lão nhân này, Vương Kim Phúc hay nói còn Tôn Kiến Minh có chút trầm tĩnh.

Sau khi Từ Phượng Nhi và Tôn Khả Vân tiến vào trong phòng luyện đan, lập tức bắt đầu phối đan.

Giai đoạn phối dược này, động tác của hai người này rất thành thạo cấp tốc. Xem ra, ngày thường hai cô nương này làm trợ thủ cho hai lão nhân kia không ít, chẳng qua có một số kỹ năng cơ bản thường ngày không nhìn ra, nhưng đến khi cần dùng lại thấy rõ được hiệu quả của nó.

Ngoài những đệ tử được đánh giá cao ra, thì bình thường những đệ tử của học viện Đan Võ có ít cơ hội để cho các giáo tập dạy cách luyện đan, vậy nên làm những việc này tất nhiên sẽ không nhanh bằng Từ Phượng Nhi và Tôn Khả Vân.

Hơn nữa Vương Kim Phúc và Tôn Kiến Minh đều là đại đan sư, được bọn họ đích thân chỉ bảo thì hai cô nương không muốn nổi bật thì cũng không được.

Mà tình tiết này lại bị các đệ tử của học viên Đan Võ đem ra so sánh rồi.

Điều khiến cho mọi người kinh ngạc là Từ Phượng Nhi và Tôn Khả Vân như đã có thương lượng từ trước, tiến độ của hai người đều giống nhau, không phân nhanh chậm, đều đều như nhau.

Từ việc chọn dược đến khi phối dược kết thúc, cả hai đều tốn thời gian gần một canh giờ, có thể thấy được kỹ năng cơ bản đã nắm rất chắc chắn.

Tham gia sát hạch lần này, mỗi đệ tử đều có ba lần cơ hội, vì thế mà mỗi người đều có thể chuẩn bị ba phần dược liệu.

Từ Phượng Nhi và Tôn Khả Vân đã phối dược xong, chuẩn bị luyện đan lần thứ nhất.

Trong đại sảnh, Phong Chỉ Nhu cảm thấy vô cùng chán nản khi nhìn vào sau màn che, nàng sơm đã là đan đồ cao cấp rồi, nhìn cuộc thi như thế tất sẽ cảm thấy không có hứng thú.

“Này, Diệp Viễn, ngươi nói xem trong hai cô nương đó ai sẽ là người thắng?” Phong Chỉ Nhu tiến lại gần Diệp Viễn, chơi trò truyền âm bí mật.

Ở trong đại sảnh, cho dù âm thanh của nàng ta nhỏ đến đâu đi nữa thì với thực lực của hai lão nhân kìa nhất định sẽ nghe thấy.

“Tôn Khả Vân.” Diệp Viễn cũng dùng truyền âm bí mật như thế, ngay lập tức trả lời lại.

“Ngươi đã nhìn ra rồi? Tại sao vậy?” Phong Chỉ Nhu vô cùng ngạc nhiên hỏi.

Phong Chỉ Nhu lại không có hoài nghi lời của Diệp Viễn, nàng biết Diệp Viễn thật sự rất lợi hại. Bởi vì từ trước đến Phong Nhược Tình luôn mắt cao hơn đỉnh, có thể khiến cho cô cô coi trọng thì tuyệt đối không phải là người bình thường.

Chỉ là cho dù thế nào nàng cũng không cảm nhận được sự lợi hại của Diệp Viễn, cũng không cho rằng hắn có thể dựa vào cảnh giới nguyên khí nhất trung mà có thể thông qua được sát hạch đan sư lần này.

“Bởi vì Tôn hội trưởng giỏi hơn một chút.” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.

“Tôn hội trưởng? Cái này thì có quan hệ gì với Tôn hội trưởng?” Phong Chỉ Nhu bị Diệp Viễn làm cho đầu óc choáng váng.

“Tôn hội trưởng trầm tĩnh ít nói, hơn nữa lại say mê với đan đạo, thực lực của hắn nhất định sẽ mạnh hơn so với Vương hội trưởng. Tính cách Tôn hộ trưởng phải thiết thực, lúc dạy đệ tử sẽ càng thêm sự nghiêm khắc thận trọng, mà Tôn Khả Vân lại kế thừa phong cách ấy thì tự nhiên sẽ hơn một bậc rồi.”

“Không phải chứ? Chính là bởi vì cái này?”

Diệp Viễn Nhìn Phong Chỉ Nhu một cái rồi lại nói tiếp: “Lúc chọn dược, nhìn hai người như kiểu ngang sức ngang tài nhưng thực chất là Tôn Khả Vân vẫn nhanh hơn một chút so với Từ Phượng Nhi.”

Phong Chỉ Nhu ngạc nhiên đến mắt chữ o mồm chữ a nói: “Cái này ngươi làm sao nhìn ra được?”

“Đan dược mà Từ Phượng Nhi luyện là Mãnh Hổ Đan, còn Tôn Khả Vân luyện là Huyền Thanh Đan, dược phụ của Huyền Thanh Đan nhiều hơn một vị so với Mãnh Hổ Đan, mà hai người cũng lúc chọn trong thì ai thắng ai bại có thể nhìn ra ngay.”

Lời nói của Diệp Viễn khiến cho Phong Chỉ Nhu nửa buổi cũng không khép được miệng vào: “Ngươi, ngươi có phải là nói lung tung không? Chỉ từ màn che mà người có thể nhìn ra bọn họ luyện đan dược gì?”

Diệp Viễn cười nhạt nói: “Ta có phải nói lung tung hay không, đợi bọn họ luyện chế không phải ngươi sẽ biết sao?”

“Được rồi, ta muốn xem xem ngươi có phải thật sự là có tài như vậy không! Nếu ta phát hiện ra là ngươi nói lung tung thì không cần Vương hội trưởng động thủ mà ta sẽ ném ngươi ra ngoài trước!” Phong Chỉ Nhu uy hiếp nói.

“Tùy ý!” Diệp Viễn nói với giọng như không có chuyện gì.

“Này, nói mơ hồ như thế, kết quả cuối cùng của sát hạch lần này vẫn phải xem đan dược luyện ra. Cho dù bọn họ thật sự là luyện Mãnh Hổ Đan và Huyền Thanh Đan, thì hai đan dược này cũng không thể phân ai thắng ai thua được?” Qua một lát, Phong Chỉ Nhu lại cảm thấy chán, lại truyền âm đi.

“Không, bọn họ đã phân ra thắng bại rồi.”

“Giả tạo, tiếp tục giả tạo đi! Ta vẫn không tin ngươi có thể nhìn ra ai thắng ai thua từ trên màn che? Đan dược bọn họ luyện mới được một nửa, còn vẫn chưa kết đan kìa!” Phong Chỉ Nhu bị phong cách của Diệp Viễn chọc tức, càng ngày càng cảm thấy Diệp Viễn đang nói lung tung.

“Tôn Khả Vân luyện liền một mạch, không ngoài dựa đoán là đan dược thượng phẩm. Còn về Từ Phượng Nhi, khi mới bắt đầu luyện đan đã phạm một sai lầm nho nhỏ, mặc dù đã xử lí kịp thời nhưng vẫn ảnh hưởng đớn chất lượng đan dược, nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến cấp độ thượng phẩm. Nếu về sau nàng ta còn để thiếu sót gì nữa thì có thể biến thành đan dược trung phẩm cũng không phải là chuyện khó hiểu.” Diệp Viễn kiên định phân tích như thế.

“Từ Phượng Nhi phạm lỗi sao? Sao ta không nhìn ra?”

“Trình độ của ngươi của ngươi kém quá, tất nhiên là nhìn không ra rồi.”

“Diệp Viễn! Ngươi!” Nếu như đây không phải nơi sát hạch thì bây giờ Phong Chỉ Nhu nhất định sẽ đâm cho Diệp Viễn một nhát kiếm.

Từ Phượng Nhi và Tôn Khả Vân đồng thời luyện chế xong hơn nữa lại là một lần thành công và chỉ dùng một canh giờ để luyện đan.

Trong những đệ tử hai nhóm này thì bọn họ quả nhiên là vương giả hoàn toàn xứng đáng, thông qua lần sát hạch đan đồ cao cấp lần này thì không phải bàn nữa.

Những việc còn lại chính là đánh giá chất lượng đan dược của họ để lấy đó phân cao thấp.

Vương Kim Phúc cười lớn, rồi nói với Phong Nhược Tình: “Việc này không thể để mấy lão nhân ta tự đánh giá nhà mình được, phiền Phong cô nương giúp chúng ta đánh giá đi?”

Phong Nhược Tình mỉm cười nói: “Cung kính không bằng tuân lệnh.”

Phong Nhược Tình cầm đan dược của Từ Phượng Nhi ở trong khay lên, cẩn thận đánh giá một lượt, rồi mở nói: “Đan dược thượng phẩm nhất giới, hoàn thành vô cùng xuất sắc, đã đạt đến thứ phẩm của thượng phẩm.”

Nói xong Phong Nhược Tình lại cầm đan dược của Tôn Khả Vân ở trong khay lên xem, bao chế đúng cách, sau đó nói: “Đan dược thượng phẩm nhất giới Huyền Thanh Đan, hoàn thành cũng rất là xuất sắc, phẩm thứ của đan dược cũng đạt đến thượng phẩm.”

Ở một góc nào đó, Phong Chỉ Nhu kinh ngạc đến mức há hốc miệng, nhìn Diệp Viễn như nhìn thấy quỷ.