Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 27: Đối với ngươi , ta không có hứng thú



- Trên đời luôn có vài tên bại hoại háo sắc, không cầu võ đạo, trong đầu toàn là ý nghĩ xấu xa.

Liễu Phỉ thấy Lâm Phong cười cười nhìn nàng, lời lẽ lạnh lùng:

- Ta muốn xem ngươi có mấy cái mạng.

Vừa nói xong, Liễu Phỉ liền từ trong hồ nhảy ra, áo quần đều ướt đẫm, dán chặt lên đường cong mềm mại, tràn đầy cảm giác mị hoặc, gương mặt cùng đường cong này, nếu đặt ở kiếp trước đủ để làm cho vô số người điên cuồng.

Nhưng mà Lâm Phong đã chết một lần, tâm trí kiên cường mà đám người bình thường tuyệt không thể so sánh, dù cảnh đẹp như vậy, lòng hắn vẫn vững như bàn thạch.

- Không nghĩ tới nàng ta cho rằng mình là kẻ háo sắc, muốn sàm sở nàng ta.

Lâm Phong không biết nói gì, ánh mắt tùy ý lượt qua lướt lại trên người Liễu Phỉ, khóe miệng mang theo nụ cười tà nhàn nhạt, ngươi đã nghĩ ta là kẻ háo sắc vô sỉ, ta liền háo sắc cho người nhìn.

Liễu Phỉ thấy ánh mắt tà ác của Lâm Phong, sắc mặt liền xanh mét, lắp tên kéo cung.

- Ngươi muốn chết.

Tiếng tiễn gào thét, đầu mũi tên mang theo âm thanh xé gió truyền ra, mở hồ có bạch quang lóe lên.

- Thực lực mạnh mẽ hơn không ít.

Lâm Phong thầm nghĩ, mặt không đổi sắc, Cửu Trọng Lãng trào ra, trong không khí lại có tiếng sóng ùng ùng, mũi tên của Liễu Phỉ bắn trúng mưa gió phiêu diêu của Cửu Trọng Lãng liền vô lực rơi xuống đất.

Hôm nay, Lâm Phong sử dụng Cửu Trọng Lãng đã cực kỳ thành thạo, vượt xa lực lượng chín ngàn cân, tự nhiên có thể dễ dàng ngăn cản một mũi tên tùy ý của Liễu Phỉ.

- Khó trách tên vô sỉ ngươi lại dám đến, chỉ là với chút thực lực này mà tự cho là đúng sao.

Hư ảnh Tiễn vũ hồn hiện lên sau lưng Liễu Phỉ, nhắm vào Lâm Phong, rút ra một mũi tên, gắn lên dây cung kéo căng, dây cung phát ra từng tiếng ong ong.

- Đi!

Mũi tên phá dây cung lao đi, so với vừa rồi thì nhanh mạnh hơn nhiều.

Hừ lạnh một tiếng, Lâm Phong bước lên một bước, khí thế tăng vọt, trong nháy mắt Cửu Trọng Lãng từ tay trái trào ra, không gian trở nên cuồng bạo.

Mũi tên ở trong sóng triều mặc dù bị ngăn cản, nhưng vẫn nhích về phía trước, chỉ là tay phải của Lâm Phong cũng bắt đầu động, vẫn là Cửu Trọng Lãng, lớp sóng sau mạnh hơn lớp trước.

- Ồ!?

Liễu Phỉ khẽ nhíu mày, thì ra thực lực người này tiến bộ lớn như vậy.

Lại một mũi tên được lắp lên dây cung, mạnh mẽ bắn ra.

- Chỉ mỗi ngươi công kích thôi à!

Lâm Phong cười lạnh, Phù Quang Lược Ảnh, nhanh mạnh mà tới, trước khi mũi tên kia lao tới thì trường kiếm sau lưng hắn đã vụt ra, kiếm như thu thủy, một kiếm bổ ra mũi tên đang bắn tới.

Trong mắt Liễu Phỉ hiện lên vẻ kinh ngạc, Lâm Phong tiến bộ thật nhanh, có thể thoải mái bổ đôi mũi tên của nàng.

- Tinh Đình Điểm Thủy! (chuồn chuồn lướt nước)

Lâm Phong thân nhẹ như ảnh, chớp động lùi về phía sau, không để cho Lâm Phong đế gần người, đồng thời nàng rút ra ba mũi tên, đều đặt lên dây cung.

- Ba tên cùng phát! Mỗi một tên đều có lực đạo vượt qua chín ngàn cân, ta xem ngươi làm thế nào mà cản.

Liễu Phỉ âm thầm lạnh nhạt nghĩ, hít sâu một hơi, dây cung kéo căng, ba mũi tên phá không…

- Kiếm Khiếu Lôi Âm.

Lâm Phong trực tiếp quét ra một kiếm, tên chưa tới, kiếm khí đã tung hoành.

- Nhất Kiếm Kinh Lôi!

Mượn kiếm khí tàn sát bốn phía, Lâm Phong lại chém ra một kiếm, kiếm thế mạnh hơn, kiếm quang chói mắt chợt lóe lên rồi biến mất, theo đó là ba mũi tên bị chôn vùi.

- Làm sao có thể?

Liễu Phỉ kinh hãi, hiện tại nàng chỉ có thể bắn ra ba mũi tên được một lần, sử dụng năm mũi tên thì uy lực cũng chỉ có thể đạt tới chín ngàn cân, mà chỉ có thể hữu dụng trong quần chiến, đối phó với một người thì hiệu quả không bằng ba mũi với lực lượng chín ngàn cân.

Nhưng ba mũi tên lại bị Lâm Phong dễ dàng phá giải.

Nhìn khóe miệng Lâm Phong vẫn mang theo nụ cười, thân hình Liễu Phỉ không ngừng lùi về phía sau, ba mũi tên lần nữa được lắp vào dây cung, đột nhiên bắn ra.

Nhưng mà kết cục vẫn thế, chỉ một kiếm, hàn quang như bạc, phá tan hết thảy.

Đến khi mũi kiếm của Lâm Phong đặt lên cổ họng, Liễu Phỉ giống như tỉnh mộng, nàng nhớ lại, lần đầu tiên ở đây, Lâm Phong không chịu nổi một kích, lần thứ hai ở Phong Vân Hạp thì hình như Lâm Phong có tiến bộ không ít, dám chủ động công kích nàng, đây là lần thứ ba nàng nhìn thấy Lâm Phong, nhưng kết cục đã hoàn toàn bất đồng, nàng, không chịu nổi một kích!

- Làm sao có thể, sao hắn có thể tiến bộ nhanh như vậy?

Đối với thiên phú của mình, nàng luôn rất hài lòng, thực lực đều tăng trưởng mỗi ngày, nhưng Lâm Phong xuất hiện, không thể nghi ngờ đã tạo thành đả kích khổng lồ đối với nàng.

Thấy vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Lâm Phong, Liễu Phỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.

- Ngươi muốn làm gì ta?

Ánh mặt Liễu Phỉ chìn chằm chằm vào Lâm Phong, khẽ cắn môi nói.

Lâm Phong nhìn cả người ướt đẫm của Liễu Phỉ, cái bộ dáng kiều diễm ướt át này thật sự quá dụ người phạm tội, Lâm Phong không khỏi cảm khái, nữ nhân này đúng là một vưu vật, chỉ là lòng dạ độc ác một chút.

Ánh mắt lướt qua thân thể mê người của Liễu Phỉ, Lâm Phong hừ lạnh một tiếng.

- Đừng tưởng mình ngon lắm, đối với ngươi, ta không có hứng thú, cút đi!

Lâm Phong nói năng bình tĩnh, thu hồi trường kiếm, sau đó cũng không thèm liếc nhìn Liễu Phỉ một cái, đi vào trong động phủ.

Liễu Phỉ sửng sốt, sau đó liền ngó chừng bóng lưng của Lâm Phong, cắn chặt đôi môi, đôi môi đỏ tươi cũng rỉ ra máu.

Liễu Phỉ năm nay mười sáu, có tu vi Khí vũ cảnh tầng chín, bằng vào tài bắn cung tầm xa cường đại cùng Tiễn vũ hồn, trong đám đệ tử ngoại môn của Vân Hải Tông đều không có đối thủ, thiên phú xuất chúng.

Hơn nữa, vẻ mặt đẹp ngây người, ở Vân Hải Tông cơ hồ không ai không biết nàng, thậm chí có rất nhiều đệ tử nội môn cùng đệ tử hạch tâm cũng có ý tứ với nàng, vì vậy Liễu Phỉ mới cho rằng Lâm Phong là hạng người háo sắc, đam mê mỹ mạo của nàng nên mới tới đây mấy lần, nàng luôn tự cho mình rất cao.

Song, hôm nay Lâm Phong chẳng những đánh tan tự tin của nàng trên phương diện tu luyện, còn hung hăng mà đả kích tự tôn của nàng.

- Đừng tưởng mình là ngon lắm.

Lời nói lạnh lùng cùng ánh mắt khinh thường của Lâm Phong, đánh sâu vào trong óc nàng.

- Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!

Trong mắt Liễu Phỉ hiện lên vẻ chấp nhất, cũng không có rời đi mà lần nữa nhảy vào trong ôn tuyền, cả thân thể chìm sâu vào trong nước, đợi đến khi nội tức cường đại, nàng có thể kéo cung mạnh hơn, phối hợp với Tiễn vũ hồn, mũi tên bắn ra càng thêm cường đại.

Lâm Phong đi sâu vào trong động phủ, thấy bên trong phi thường rộng rãi, còn mang theo mùi hương thơm ngát.

Ở sâu trong động phủ có một giường đá, phía trên mặt giường đặt một lớp bông vãi sạch sẽ, rất hiển nhiên Liễu Phỉ đã từng ở đây tu luyện.

- Nữ nhân kia thật biết chọn chỗ!

Đối với động phủ này, Lâm Phong cũng rất hài lòng, Vân Hải Tông dằng dặc ngàn năm, lớp người mới thay thế cho lớp cũ, những động phủ này đều do tiền nhân mở, được hậu nhân lợi dụng, có thể nói là nơi vô chủ, vì vậy, cướp đoạt nơi tu luyện cũng có lúc phát sinh.

Đi tới ngồi xuống giường đá, buông thả ra Hắc Ám vũ hồn, xúc giác vô cùng nhạy cảm lan tràn tới cửa động, như vậy, chỉ cần có nhất cử nhất động phát sinh, hắn đều có thể phát hiện ngay lập tức.

Nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập định, thiên địa nguyên khí xao động lên, Lâm Phong bắt đầu tu luyện.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua.

Một ngày kia, thiên địa nguyên khí trong động phủ xao động cuộn lên, thân thể Lâm Phong giống như là một cái lốc xoáy sâu không thấy đáy, không ngừng hút lấy ánh sáng màu bạch nhũ này.

Trong một khắc mở mắt kia, tinh mang trong đó hiện lên, khóe mắt Lâm Phong dường như cũng lộ ra nụ cười.

- Khí vũ cảnh tầng chín, thực lực của ta bây giờ, chỉ cần không đụng phải cường giả Linh vũ cảnh, hẳn là có thể tung hoành rồi.

Khi Lâm Phong ở Khí vũ cảnh tầng tám đã có thể đối chiến với Linh vũ cảnh rồi, huống chi hiện tại đã có đột phá, bất quá Lâm Phong cũng không cho rằng mình có tư cách đối kháng với cường giả Linh vũ cảnh, dù sao trong đám cường giả Linh vũ cảnh đều có rất nhiều người có vũ hồn đã trải qua bổn mạng thức tỉnh, lợi hại phi thường. Hôm đó gặp phải Lữ Lương, Ưng vũ hồn mặc dù lãnh lệ nhưng khí phách chưa đủ, hiển nhiên vũ hồn còn chưa có trải qua bổn mạng thức tỉnh, gã chỉ là kẻ yếu trong cảnh giới Linh vũ cảnh.

Bổn mạng thức tỉnh Vũ hồn, mặc dù tất cả mọi người đều có cơ hội, nhưng không phải ai cũng có thể làm được, chút kiến thức này Lâm Phong dĩ nhiên biết.

- Không biết qua lâu chưa, chắc là không bỏ qua cuộc họp hàng năm chứ.

Lâm Phong không tiếp tục tu luyện, đứng dậy ra khỏi động phủ, liên thấy Liễu Phỉ vẫn ngâm trong ôn tuyền, hắn không khỏi sửng sốt.

Liễu Phỉ cũng nhìn thấy Lâm Phong, ánh mắt lanh lùng liếc Lâm Phong một cái, nhưng nàng cảm giác được Lâm Phong tựa hồ có một chút biến hóa, nhưng biến hóa cụ thể ở đâu, nàng không cách nào nhìn ra.

- Ta tu luyện bao nhiêu ngảy rồi?

Lâm Phong cười nhạt một tiếng, không để ý đến ánh mắt của Liễu Phỉ.

- Hai chục ngày.

Liễu Phỉ lãnh đạm trả lời.

- Lâu như vậy?

Chân mày Lâm Phong giật giật, không nghĩ tới lại lâu như vậy.

Đạp chân bước đi, Lâm Phong ra ngoài Nhất Tuyến Thiên, thời gian họp mặt hàng năm đã không xa, cùng nên về thành Dương Châu một chuyến.

- Hiện tại ngươi đạt tu vi gì rồi?

Đối với tu vi của Lâm Phong, Liễu Phỉ vẫn luôn nghi ngờ, rốt cục không nhịn được mà mở miệng hỏi.

- Mới vừa tiến vào Khí vũ cảnh tầng chín.

Lâm Phong đáp lại một tiếng, sau đó thân ảnh liền biến mất.

Liễu Phỉ ngây người, trong lòng không biết tư vị gì, thì ra là lúc Lâm Phong ở Khí vũ cảnh tầng tám đã dễ dàng thắng nàng, uổng cho nàng tự nhận là thiên tài, lại bị người ta vượt cấp khiêu chiến.