Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 224: Nước mắt của công chúa



Tử Ảnh nhìn thấy bên dưới có nhiều thanh niên nóng lòng muốn thử, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói:

– Ta còn muốn bổ sung một câu, con gái ta, Tử Hà năm nay mới mười tám tuổi, thanh niên tài tuấn muốn cưới nàng, không thể vượt quá hai mươi tuổi!

– Tiêu rồi, hết hi vọng!

Tử Ảnh vừa nói xong, rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt thật vọng, quả nhiên, Tử Phủ muốn chọn người đều là thanh niên tài tuấn nhất, số tuổi trên hai mươi cũng không được.

– Tốt rồi, hiện tại, người muốn trở thành rể Tử Phủ ta, bây giờ có thể bước lên hành làng, tiến hành khiêu chiến luận bàn.

Tử Ảnh nhàn nhạt nói một tiếng, vừa nói xong đã có hai người đồng thời sải bước đi lên hành lang, bước tới trước mặt Tử Ảnh, sau đó liền nhìn nhau.

– Không cần khách sáo với ta, trực tiếp khiêu chiến là được.

Tử Ảnh phất tay, hai người khẽ gật đầu, chiến thành một đoàn. Vậy mà cả hai đều có thực lực Linh vũ cảnh, một người trong đó còn là Linh vũ cảnh tầng hai, kết quả chiến đấu không cần nói cũng biết, người có tu vi Linh vũ cảnh tầng hai là kẻ chiến thắng.

Không ít thanh niên dưới hành lanh âm thầm oán hận, Linh vũ cảnh tầng hai, xem ra người Linh vũ cảnh tầng một trong bọn họ không có hy vọng rồi.

Lúc này, Lâm Hạo Kiệt thấy mọi người đều trầm mặc, tựa hồ là đang đợi người khác lên khiêu chiến trước, y không khỏi cười lạnh, thản nhiên nói:

– Bá phụ, từ lâu Hạo Kiệt đã khuynh tâm với Tử Hà, nếu có thể trở thành con rể Tử Phủ, ta rất là vinh hạnh.

Nói xong, Lâm Hạo Kiệt nhảy lên một phát, vậy mà trực tiếp vọt qua đỉnh đầu mọi người mà đi lên, lao lên hành lang.

– Phốc…

Sắc mặt Tử Y trắng bệch như tờ giấy, rên lên một tiếng, vậy mà phun ra một ngụm máu tươi.

Mới vừa rồi, ả đã cảm thấy được sự khác thường của Lâm Hạo Kiệt, trong lòng ngực đã tích tụ một ngụm, buồn bực nặng nề đè nén trong ngực. Khi nghe được những lời của Lâm Hạo Kiệt, ả không thể nhịn được nữa, một ngụm máu uất ức đè nén trong miệng trực tiếp bị bức ra, ánh mắt trở nên cực kỳ ảm đạm.

Đêm qua, Lâm Hạo Kiệt còn nói những lời ngon tiếng ngọt với ả, sau một đêm mây mưa, bây giờ, ở trước mặt ả mà y lại thản nhiên nói muốn lấy cô gái khác làm vợ, vậy Tử Y ả thì coi là cái gì?

– Tử Y tỷ, tỷ làm sao vậy?

Tử Linh đứng bên cạnh thấy Tử Y tự nhiên mà phun ra máu tươi, nàng cả kinh hỏi.

– Khụ khụ!

Ho khan một tiếng, Tử Y chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, tất cả uất ức tích tụ trong lòng ngực không cách nào khơi thông, sắc mặt ả không còn chút máu.

– Tử Y, chuyện ngươi tự làm, phải tự gánh lấy hậu quả, ta đã khuyến cáo ngươi rồi.

Lời của Lâm Phong quanh quẩn bên tai, giờ phút này lại trở nên rõ ràng như thế, nực cười, ả vẫn luôn khuyên bảo Tử Linh là nên cẩn thận Lâm Phong, vậy mà chính ả là ngu muội đến cùng.

Thở ra một hơi, Tử Y ngẩng đầu nhìn bóng hình tuấn dật trên hành lang, trên khuôn mặt thảm đạm của Tử Y lộ ra một nụ cười trắng bệch, một nụ cười đặc biệt yêu dị.

– Tử Y, nữ nhân đáng buồn, lại tự cho mình đã dựa vào rồng trong loài người.

Lau vết máu trên khóe miệng, Tử Y tự giễu cười, ả cảm thấy thật là nực cười.

Phía xa, Lâm Phong thấy Lâm Hạo Kiệt bước lên hành lang, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua bên này, thấy vết máu nơi khóe miệng Tử Y, hắn thầm lắc đầu, tự gây nghiệt, còn có thể trách được ai.

– Tử Hà, tâm ý của ta, hẳn là nàng đã sớm hiểu được phải không. Hôm nay, ta đứng ở trước mặt mọi người, dùng hành động để cưới được nàng, để nàng trở thành thê tử của Lâm Hạo Kiệt ta.

Lâm Hạo Kiệt nhìn Tử Hà, ôn nhu nói, ôn nhu như đêm qua hắn nói với Tử Y, làm cho Tử Hà lộ vẻ ngượng ngùng, khẽ gật đầu.

Lâm Hạo Kiệt hài lòng cười, sau đó liền đảo mắt nhìn qua, nhìn về phía tên thanh niên trên hành lang, lãnh đạm nói:

– Ngươi tự xuống đi thôi!

Tên thanh niên kia thấy Lâm Hạo Kiệt, ánh mắt lóe lên, sau đó gã cắn răng nói:

– Nghe danh Kim Vũ Kiếm đã lâu, hôm nay gặp được, tất phải kiến thức một phen.

Nói xong, thân hình gã rung lên, trực tiếp đánh tới Lâm Hạo Kiệt.

Lâm Hạo Kiệt lộ ra mọt nụ cười lạnh lẽo, trường kiếm lướt xéo mà qua, mưa vàng đầy trời hạ xuống nhân gian. Trên hành lang, đều là từng điểm kim quang, rực rỡ mà xinh đẹp.

Lúc mưa kiếm biến mất, kim quang vẫn còn, nhưng mà kẻ khiêu chiến đã gục trên mặt đất, không chút nhúc nhích, Lâm Hạo Kiệt trực tiếp đánh chết gã.

– Thật là ác độc!

Mọi người ầm thầm run rẩy, nhìn thanh niên trên hành lang, chỉ là luận bàn mà thôi, vậy mà ra tay tàn nhẫn như vậy.

Lâm Hạo Kiệt đưa mắt nhìn mọi người ở dưới một vòng, trong mắt tràn đầy khí phách, lạnh nhạt nói:

– Tử Hà là người thương tròng lòng ta, hôm nay, nếu kẻ nào ngăn cản ta cưới Tử Hà, kẻ đó chính là đại địch của Lâm Hạo Kiệt ta, chớ trách ta xuất kiếm vô tình.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, Lâm Hạo Kiệt, thủ đoạn thật ác độc, y nói vậy, càng làm cho người ta không dám lên.

Không cần nói thực lực của Lâm Hạo Kiệt, thế lực sau lưng y cũng đủ làm cho người ta kiêng kỵ.

– Tử Hà, Hạo Kiệt đối đãi con không tệ.

Tử Ảnh nhẹ giọng cười, mọi người đều ngẩn người, lời này, không thể nghi ngờ là một loại ám hiệu, Tử Ảnh lão hi vọng Lâm Hạo Kiệt trở thành con rể của lão.

Quả nhiên, không còn kẻ nào dám bước lên hành lang, thấy một màn như vậy, Tử Ảnh khẽ mĩm cười.

– Đã không thanh niên tài tuấn nguyện ý đi lên, vậy thì chuyện này đã định rồi, Tử Quỳnh, Tử Hà!

– Cha!

Tử Quỳnh cùng Tử Hà đều bước ra, ánh mắt nghiêm túc.

– Hai đứa các con chuẩn bị huyết tế tổ tiên!

– Dạ!

Tử Quỳnh khẽ gật đầu, nói:

– Huyết tế tổ tiên, hai vợ chồng cần phải ba quỳ chín lạy pho tượng tổ tiên, cùng lập lời thề nói.

Nói xong, ánh mắt Tử Quỳnh nhìn lên người Đoàn Hân Diệp, Đoàn Hân Diệp không chút đổi sắc, vẫn luôn trầm mặc.

– Không cần, hai người con cùng Tử Hà ba quỳ chín lạy, huyết tế tổ tiên là được rồi.

Tử Ảnh bình tĩnh nói, lão hiểu rõ, Đoàn Hân Diệp sẽ không bao giờ phối hợp, như vậy cũng dễ tính toán, chỉ là nghi thức mà thôi, trọng yếu là tất cả mọi thứ sau khi bước vào cấm địa.

Hai huynh muội Tử Quỳnh cùng Từ Hà nhìn nhau, sau đó đi tới trước pho tượng khổng lồ kia, hướng về pho tượng, ba quỳ, chín lạy.

Làm xong những điều này, hai người đều đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm nói, sau đó hai người cắt lấy ngón tay chính mình, từng giọt máu chảy ra. Hai người trực tiếp đưa ngón tay đang chảy máu đến hai cái lổ nhỏ trước ngực pho tượng, để máu tươi nhỏ vào trong lổ, từng giọt máu chảy vào bên trong pho tượng.

– Ùng ùng!

Từng tiếng chấn động vang lên, lồng ngực pho tượng chậm rãi mở ra, hóa thành một cánh cửa, phía sau cánh cửa này chính là tòa hành cung phía sau đỉnh núi này.

Pho tượng kia chính là cửa vào duy nhất để vào trong hành cung. Hơn nữa, phải dùng máu tươi của người trong dòng chính mới có thể kích hoạt mà mở ra cánh cửa hành cung.

Nhìn cánh cửa đá mở ra, trong mắt Tử Quỳnh lộ ra một tia hưng phấn.

– Tốt rồi, Hân Diệp, Hạo Kiệt, các ngươi theo Tử Quỳnh cùng Tử Hà tiến vào trong cấm địa đi.

– Dạ!

Thân hình Lâm Hạo Kiệt lóe lên, ngay lập tức đã tới bên cạnh cửa động, thần sắc có chút hưng phấn. Về phần Đoàn Hân Diệp, nàng vẫn đứng ở đó, không chút nhúc nhích.

– Hân Diệp, ngươi không nghe thấy lời của ta sao?

Tử Ảnh trầm mặt, giọng nói cao lên.

– Ta sẽ không đi vào với gã.

Rốt cuộc, Đoàn Hân Diệp luôn trầm mặc đã mở miệng, âm thanh vang lên làm cho người nhiều người đều ngây người.

Nghe được lời của Đoàn Hân Diệp, hình như nàng ta cũng không nguyện ý làm thê tử Tử Quỳnh.

Tử Ảnh cùng Tử Quỳnh đều híp mắt, hàn quang lóe lên.

– Ngươi đã tính tới hậu quả chưa?

Tử Ảnh lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo uy hiếp.

– Ta sẽ không đi vào cùng gã.

Đoàn Hân Diệp lập lại một câu, sau đó nàng liền gỡ hết mọi trang sức màu tím trên người xuống, toàn bộ đều ném trên mặt đất. Thậm chí, ngay cả bộ áo cười cũng tiện tay cởi ra.

Mái tóc dài màu đen đổ xuống như thác nước, không có tử quang vờn quanh, vẻ đẹp của Đoàn Hân Diệp vẫn không giảm đi nửa phần, đẹp đến tinh khiết, đẹp đến nhu hòa, khí chất của nàng vẫn cao quý.

– Hình như ngươi đã quên mất ước định giữa chúng ta.

Sắc mặt Tử Ảnh càng thêm âm lãnh, không nghĩ tới lúc này Đoàn Hân Diệp lại trở mặt.

– Bị ép ước định mà cũng gọi là ước định sao!

Đoàn Hân Diệp cười cười, thoải mái mà cười:

– Không cần uy hiếp ta nữa đâu, ta sẽ không để thân thể này bị gã vây bẩn, ta cũng sẽ không gã cho gã, ta có người yêu của chính mình.

Vừa nói, trong tay Đoàn Hân Diệp đã xuất hiện một cây dao găm, trước ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm, nàng cầm dao găm đặt lên cổ họng mình.

Trong lòng mọi người đều mãnh liệt run rẩy, vậy mà Đoàn Hân Diệp muốn tự sát, một giai nhân như vậy, chẳng lẽ phải dùng phương thức này mà hương tiêu ngọc vẫn?

– Dừng tay!

Tử Ảnh cùng Tử Quỳnh đều biến sắc, nhưng bọn chúng lại thấy được nụ cười không để ý trên mặt Đoàn Hân Diệp.

– Ta chỉ hy vọng, trước khi chết có thể giải thích với hắn một tiếng, Lâm Phong, ta thật sự không biết!

Đoàn Hân Diệp ngẩng đầu nhìn trời, thân ảnh khóng khoáng không câu chấp kia, dường như xuất hiện tại trong đó, ở trong hốc mắt xinh đẹp của nàng, hai giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống!

– Lâm Phong, ta thật sự không biết!