Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 351: Kẻ Nào Mới Đáng Buồn



- Lâm Phong!

Thấy người này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Lâm Phong đã xuất hiện rồi.

Cùng Bích Lạc nói Lâm Phong không có tư cách đánh đồng với y, cái danh sách kia nhất định phải thuộc về y. Hơn nữa, y còn nói phải dạy dỗ Lâm Phong, nhưng bây giờ, Lâm Phong đã xuất hiện trước mặt y.

- Xem ra có trò hay để nhìn rồi.

Rất nhiều người đều trở nên kích động, thực lực của Cùng Bích Lạc thì không cần nói nhiều. Lâm Phong cũng đã chiến thắng Độc Tí, một kiếm đã chém đứt cánh tay còn lại của Độc Tí. Lần đụng chạm này của hai người, ai mà không mong đợi chứ.

Trận chiến này nhất định đặc sắc vô cùng, là một trận chiến của những người được chú ý nhất trong Thiên Nhất học viện.

Tất cả mọi người đều cho rằng, Cùng Bích Lạc cùng Lâm Phong đều là những người mạnh nhất trong Thiên Nhất học viện.

Mộng Tình thấy Lâm Phong thì khí tức lạnh lùng trên người đã hoàn toàn thu liễm, nếu hắn đã tới thì liền giao cho hắn đi thôi.

Về phần Cùng Bích Lạc, thấy bóng người lăng không mà tới kia, y khẽ nheo mắt, nhìn Lâm Phong như đi dạo giữa hư không, thật sự chỉ có cảnh giới Linh Vũ cảnh, còn chưa bước vào Huyền Vũ cảnh?

- Lâm Phong, cảnh giới Huyền Vũ?

Cùng Bích Lạc đạm mạc hỏi.

- Đúng vậy!

Lâm Phong vừa dừng lại, nhìn Cùng Bích Lạc, cũng không phủ nhận:

- Ta và ngươi đều như nhau, đều là cảnh giới Huyền Vũ, ta không hiểu được ngươi lấy tự tin ở đâu mà muốn dạy dỗ ta?

- Hừ!

Cùng Bích Lạc cười lạnh, trong lòng thoải mái, y cũng trả lời câu hỏi của Lâm Phong mà chỉ giễu cợt nói:

- Nếu ngươi là Linh Vũ cảnh thì ta còn xem trọng ngươi một chút, lấy tu vi Linh Vũ cảnh mà đánh bại Độc Tí. Nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải như vậy, bản thân ngươi đã có tu vi Huyền Vũ cảnh, đánh bại Độc Tí, căn bản không đáng nhắc tới.

Cùng Bích Lạc thản nhiên nói, mọi người nghe được lời này, tất cả đều thầm nghĩ ngợi, thì ra là như vậy. Lâm Phong lại là cường giả Huyền Vũ cảnh, bọn họ cũng nhìn nhầm rồi, khó trách Lâm Phong có thể đánh bại Độc Tí. Nhưng mà, với tuổi tác của Lâm Phong mà có thể bước vào cảnh giới Huyền Vũ thì vẫn rất đáng sợ.

Nếu bọn họ biết được lúc Lâm Phong đánh bại Độc Tí thì hắn vẫn ở Linh Vũ cảnh, chỉ là hôm nay mới bước vào Huyền Vũ cảnh, như không không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng gì. Còn Cùng Bích Lạc, không biết y còn có tự tin như vậy hay không?!

Lâm Phong cũng không giải thích gì, có một số việc, không phải cần giải thích, chỉ có hành động mà chứng minh hết thảy, dễ dàng làm người ta tin phục hơn.

- Đúng là không đáng nhắc đến, nhưng ngươi cũng chỉ đánh bại Độc Tí, cũng không đáng nhắc tới, vậy mà ngươi lại dám trong mắt không người như vậy. Chẳng lẽ ngươi đánh bại Độc Tí thì hùng mạnh hơn so với ta khi đánh bại Độc Tí sao?

Lâm Phong châm chọc, dù trước kia hắn đã nghe qua về Cùng Bích Lạc, nhưng những lời nghe được đều nói y biều điều khiêm tốn. Hiện tại, lại bừa bãi như thế, có lẽ là bị áp lực đè nén quá rồi sao? Bản tính của y là như thế, ham danh hám lợi, muốn được người ngưỡng mộ.

- Ta nói rồi, ta sẽ dùng hành động để chứng minh. Hiện tại, ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy một chút. Lâm Phong ngươi, căn bản không có tư cách đánh đồng cùng ta.

Cùng Bích Lạc vừa nói xong, một luồng khí tức lạnh lùng từ trên người y phóng lên, bao trùm lấy thân hình Lâm Phong vào trong.

- Lâm Phong, vốn ta chỉ muốn đánh bại ngươi, chứng minh lời của mình mà thôi. Nhưng ngươi lại chẳng biết hơn thiệt như vậy, vô cùng ngạo mạn vô lễ. Vì vậy, ta sẽ phế bỏ tu vi ngươi, để ngươi nhận rõ mình.

Ngạo mạn vô lễ? Phế bỏ tu vi, để hắn nhận rõ mình? Lâm Phong ngẩn người, chỉ biết âm thầm lắc đầu, hình như Cùng Bích Lạc y mới là kẻ trêu chọc hắn mà. Vậy mà hôm nay lại nói hắn ngạo mạn, có lẽ Cùng Bích Lạc cho rằng, chỉ có y mới có thể kiêu ngạo, người khác phải biết điều ngoan ngoãn theo ý của y.

- Hắn, ngươi không thể động.

Lúc này, một giọng nói từ rất xa truyền lại, thanh âm cũng không phải rất lớn, nhưng chấn động màng tai mọi người. Tất cả đều khẽ run, giọng nói này, giường như mang theo ý cảnh của sóng âm.

Ngẩn đầu nhìn lại, mọi người nhìn thấy mấy bóng người từ phía xa dần xuất hiện, nhưng người này đều cưỡi yêu thú Bạch Hạc, cực kỳ đồ sộ.

- Ồ!?

Tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, những người này, không biết là vì cái gì mà muốn Cùng Bích Lạc không được phép đụng vào Lâm Phong.

Đương nhiên, cũng có ngươi thấy những bóng người này liền kịch liệt run rẩy.

Vũ gia, người người này đều là người của Vũ gia, bọn họ tới Thiên Nhất học viện làm gì?

Hơn nữa còn muốn Cùng Bích Lạc không được đụng vào Lâm Phong. Vũ gia hẳn là đã va chạm với Lâm Phong mới đúng. Ngày xưa, gia tộc phụ thuộc của Vũ gia là Bạch gia đã phát sinh mâu thuẫn không nhỏ với Lâm Phong. Lâm Phong và Vũ gia đều có thù hận với nhau.

Cùng Bích Lạc nhíu mày, y cũng nhận ra những người vừa tới, nhất là người cầm đầu kia, y đã từng gặp mặt một lần. Đó là một vị trưởng lão của Vũ gia, thực lực rất mạnh.

“Chẳng lẽ Lâm Phong đã trèo lên chân Vũ gia rồi?” Trong lòng Cùng Bích Lạc thầm đoán.

- Mạng hắn là của Vũ gia ta, ai cũng không thể đụng!

Tên trưởng lão kia đứng trên không trung, bổ sung thêm một câu. Tất cả mọi người đều kinh hãi, những người Vũ gia này, đích thật là vì Lâm Phong mà tới, nhưng cũng không phải là muốn giúp Lâm Phong mà là muốn lấy mạng Lâm Phong.

Vậy mà Lâm Phong lại đắc tội với Vũ gia, chọc cho Vũ gia xuất động nhiều cường giả như vậy tới giết hắn, cái thằng này thật sự là lớn mật.

Cùng Bích Lạc cũng sửng sốt, sau đó y lại lộ ra nụ cười châm chọc, nhìn người Vũ gia rồi lại nhìn Lâm Phong.

- Quả nhiên không tự hiểu lấy chính mình, không biết trời cao đất rộng.

Cùng Bích Lạc nhàn nhạt châm chọc, ở nước Tuyết Nguyệt, thiên tài còn nhiều mà, nhưng những gia tộc hùng mạnh như Vũ gia thì có được mấy cái, ỷ vào mình chó chút thiên phú liền dám trêu chọc Vũ gia, đúng là tìm chết.

Lâm Phong! Ngu xuẩn, vô tri!

- Các vị cứ tùy tiện, vốn ta còn muốn phế bỏ tu vi của hắn, nhưng nếu hắn đắc tội Vũ gia, vậy thì các ngươi xử trí đi thôi.

Cùng Bích Lạc mở miệng nói, dường như chính y chính tay tặng Lâm Phong cho Vũ gia. Dường như vô luận ai tới xử trí Lâm Phong thì Lâm Phong cũng không thể thoát, Lâm Phong phải chết.

- Ngươi muốn phế bỏ tu vi của hắn sao?

Tên trưởng lão Vũ gia nhìn Cùng Bích Lạc hỏi.

- Không ưa nên muốn phế hắn đi.

Cùng Bích Lạc khẽ gật đầu với tên trưởng lão Vũ gia, cười nói. Dường như đang nói tới một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

- Không ưa mà đã muốn phế hắn, khẩu khí thật lớn.

Mọi người âm thầm nghĩ, Cùng Bích Lạc căn bản không coi Lâm Phong vào đâu.

- Tốt, vốn ta còn muốn tự mình động thủ, nhưng lý do của ngươi, ta rất thích, ta tặng hắn cho ngươi, phế bỏ tu vi của hắn, còn mạng hắn thì phải lưu lại.

Cùng Bích Lạc hơi sững sờ, sau đó cười một tiếng, chắp tay về tên trưởng lão Vũ gia, khách khí nói:

- Đã vậy, ta không khách khí nữa, tu vi của hắn thì ta tới phế, mạng thì để lại cho các ngươi.

- Ừ!

Đối phương gật đầu, hai người một xướng một họa, dường như Lâm Phong đã là thịt cá, chỉ đành để bọn họ tùy ý chia cắt.

Cùng Bích Lạc chậm rãi đảo mắt nhìn về Lâm Phong, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh lùng châm chọc.

- Lâm Phong, ngươi thật sự đáng thương.

Nhìn Cùng Bích Lạc một cái, lần này, Lâm Phong không nói gì thêm. Chân nguyên lực chấn động, trên đầu nắm tay, một tầng Dương Hoả chân nguyên cuồn cuộn lưu chuyển.

Ngay sau đó, Lâm Phong liền đạp chân lao tới, nhất thời, trời đất dường như theo một bước này của hắn mà chấn động theo. Nhìn một bước bình thản tự nhiên nhưng thân hình Lâm Phong lại trực tiếp xuất hiện trước người Cùng Bích Lạc không xa.

Cả người Lâm Phong mang theo một tầng hỏa diễm nóng bỏng, chói mắt như ánh mặt trời. Mà trên nắm tay của hắn, chân nguyên cuồng bạo như hừng hực thiêu đốt, dường như đó không còn là quả đấm mà là một đoản hỏa diễm, hỏa diễm của mặt trời.

Nơi Lâm Phong đi qua, hư không xuất hiện từng hư ảnh hỏa diễm, chói mắt kinh người. Một quyền cuộn trào lửa nóng, như cuồng phong mà ập về phía Cùng Bích Lạc.

Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt.

Cùng Bích Lạc biến sắc, tụ tập chân nguyên lực ngăn cản một quyền hỏa diễm của Lâm Phong, y cũng không nghĩ đến chuyện né tránh. Vừa rồi, y đã ngạo nghễ miệt thị Lâm Phong, y có thể trốn tránh được sao. Huống chi, một quyền của Lâm Phong quá nhanh, y cũng không thể nắm chắc mười phần là có thể tránh thoát, chỉ có thể đối cứng.

- Ầm!!!

Khí tức cuồng bạo tàn sát bốn phía không gian, một đoàn ảnh lửa thoáng hiện, thân hình Cùng Bích Lạc lùi về sau, vậy mà toàn thân bốc lên hỏa diễm. Mới vừa rồi, lúc quả đấm của Lâm Phong chạm vào người y, hỏa diễm liền dính lên người mà lan ra.

Chân nguyên lực bắt đầu khởi động, khi dập tắt hỏa diêm trên người thì toàn thân Cùng Bích Lạc đã nám đen từng mảng. Mà Lâm Phong thì như một ngọn lửa đứng tại chỗ y vừa đứng, duy chỉ có ánh mắt lạnh lẽo như băng là có thể thấy rõ.

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, chỉ chút thực lực này mà thôi. Ngươi mới chính là kẻ đáng thương.

Lâm Phong nhàn nhạt nói một câu, Cùng Bích Lạc khựng người, sắc mặt phi thường khó coi.