Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 393: Ma Kiếm Xuất Vỏ



Lùi ra sau, Lâm Phong nhanh chóng vung tay lên, U Minh Hắc Liên nở rộ trên không trung, phát ra ánh sáng hủy diệt.

Ầm!

Tiếng nổ tung vang lên, Lôi Viêm hỏa phóng ra từ móng vuốt của Miêu Yêu, quấn lên hắc liên, mà Miêu Yêu lại lần nữa biến mất.

Trong thế giới hắc ám, Lâm Phong cảm giác được một đôi móng vuốt đang thò đến từ sau lưng hắn, đôi mắt của Miêu Yêu kia lóe lên hung quang yêu dị mà khát máu.

“Hay cho một con yêu thú xảo quyệt lại thận trọng.” Lâm Phong thầm nghĩ, con Miêu Yêu này thân là Thiên yêu, tuy tu vi bị giam cầm nhưng thực lực vẫn hùng mạnh như trước, vậy mà đối phó với hắn lại xảo quyệt và cẩn thận như vậy, không hề va chạm hắn mà dùng tốc độ vô cùng nhanh để giết hắn.

Dù sao với thực lực của con Miêu Yêu này chỉ cần đánh trúng Lâm Phong một chiêu thì hắn ít nhất cũng bị trọng thương.

- May là trực giác của ta đủ nhạy bén.

Lâm Phong thầm nhủ, nhanh chóng trầm thân thể xuống, bóng dáng móng vuốt sắc nhọn kia xuyên qua vị trí cũ của hắn, nhanh như ảo ảnh.

Miêu Yêu cũng không sốt ruột mà quay ngược lại, yêu quang chợt lóe rồi mất, lại một cái móng vuốt nữa trảo tới Lâm Phong. Hắn vội giơ tay ngăn cản, luống cuống cả người.

Ở trước mặt Miêu Yêu, Lâm Phong chỉ có thể né tránh và ngăn cản, hắn chẳng thể nào đả thương Miêu Yêu được, bởi vì hắn chẳng thể chạm được đến người Miêu Yêu.

Cùng Kỳ ở một bên nhìn hai bóng người vụt lóe trên không trung kia với đôi mắt cực kỳ khát máu, cực kỳ hung bạo. Mà lòng nó cũng trầm dần, chiến đấu chân chính rồi nó mới nhận ra Lâm Phong vốn chẳng thể nào đối phó được với Miêu Yêu.

Tuy hắc ám liên hoa kia rất mạnh, nhưng với tốc độ và sự nhạy bén của Miêu Yêu, Lâm Phong chẳng hề có cơ hội đụng tới hắn chứ đừng nói là tiêu diệt.

Miệng phát ra tiếng rít gào trầm thấp, Cùng Kỳ dường như đang suy nghĩ nên xuống tay thế nào. Giết, không giết được thì cũng phải giết, nó đã chịu đựng Miêu Yêu quá đủ rồi.

- Ầm!

Lúc này, một tiếng nổ vang lên, Lâm Phong bị Miêu Yêu đánh trúng, trực tiếp đụng vào vách đá bên cạnh thác nước, thân thể đều lún sâu vào. Mà ở lồng ngực hắn có một dấu vết móng vuốt cào, đúng là bị Miêu Yêu cào.

Lâm Phong vẫn giơ U Minh Hắc Liên như trước, hắn khiến U Minh Hắc Liên dần chuyển hóa thành Dương Hoả chân nguyên, vẫn không vào trong cơ thể hắn.

U Minh Hắc Liên vốn không thể đánh trúng được Miêu Yêu, đương nhiên Lâm Phong cũng hiểu được là nếu không dùng bông U Minh Hắc Liên này thì Miêu Yêu sẽ chẳng cố kỵ gì, sớm đã giết chết hắn rồi, không thì sao lâu như vậy mới đánh trúng người hắn.

Khẽ khụ một tiếng, khóe miệng Lâm Phong rỉ ra máu tươi, hắn bước ra từ trong vách đá lõm xuống kia, đồn tử hắc ám, vô tình, không có bất kỳ sắc thái nào.

- Xin lỗi nhé, khiến thượng khách bị thương rồi.

Gương mặt Miêu Yêu từ người hóa yêu, lại từ yêu hóa về người, vô cùng dữ tợn, giọng hắn vẫn yêu dị khàn khàn như cũ.

Lâm Phong lấy một viên đan dược ra ăn vào, cơ thể lập tức mát rượi, thương thế nhanh chóng khôi phục.

Đôi đồng tử vô tình vẫn nhìn chằm chằm Miêu Yêu, Lâm Phong nói:

- Ngươi đã muốn giết ta, vậy xem ai chết trước đi.

- Xem ai chết trước?

Nụ cười trên mặt Miêu Yêu trông cực kỳ yêu dị, Lâm Phong chẳng lẽ còn có thực lực để liều mạng với hắn sao?

Nhưng nụ cười của Miêu Yêu nhanh chóng ngưng lại. Trên người Lâm Phong phóng ra kiếm ý, tuy chỉ một tia một luồng nhưng lại ẩn chứa ý chí kiếm đạo, lạnh lẽo, cuồng bạo, khát máu, các loại hơi thở tiêu cực cùng phóng ra theo kiếm ý này.

- Sao lại thế này?

Miêu Yêu giật mình, trên người Lâm Phong thậm chí còn phóng thích kiếm ý, sao có thể như vậy được?

Cùng Kỳ cũng sửng sốt nhìn Lâm Phong, kiếm ý này khiến tâm thần nó run lên dữ dội.

- Két…

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, Miêu Yêu và Cùng Kỳ đều run lên. Lúc này sau lưng Lâm Phong, một thanh kiếm đang từ từ bay lên từ trong cơ thể hắn.

Thậm chí trong cơ thể Lâm Phong còn có một thanh kiếm?

Lúc này đồng tử của Lâm Phong vẫn hắc ám như cũ, toàn bộ tinh thần đều hội tụ ở thanh kiếm trên lưng kia.

Sau khi đột phá tu vi hắn vẫn không động đậy gì đó là vì hắn đang nghiên cứu thanh kiếm trong cơ thể, chín thanh kiếm, phệ hồn chi kiếm.

Lâm Phong dùng ý chí và linh hồn của mình cách ly chín thanh kiếm kia mới có thể khiến chúng yên lặng xuống, nhưng lúc này Lâm Phong cần dùng kiếm, nên hắn kích phát kiếm ra.

Lâm Phong cũng cảm nhận sâu sắc rằng kỳ thật chín thanh kiếm này thậm chí không cần hắn kích phát, chúng có được ý chí của mình, có sinh mệnh riêng. Chỉ phóng thích một trong chín thanh kiếm đó ra mà kiếm này đã điên cuồng muốn cắn nuốt linh hồn hắn, dường như muốn chiếm cứ thân thể hắn, đoạt xá.

Bởi vậy Lâm Phong không thể không cẩn thận, khiến thanh kiếm này trồi ra khỏi cơ thể từng chút một.

Ma vân khủng bố lượn lờ quanh thân thể Lâm Phong, hắn giống như bị kiếm khí của ma kiếm bao lấy, trong kiếm khí này thứ mạnh nhất không phải là vô tình chi ý, không phải là lãnh huyết, mà là oán hận.

Thanh kiếm dường như có sinh mệnh này tràn ngập oán hận vô cùng vô tận, oán hận trời, oán hận đất, oán hận người đã phong ấn nó.

Ma vân hắc ám điên cuồng lăn lộn, càng lúc càng nhiều. Sắc mặt Miêu Yêu và Cùng Kỳ trở nên vô cùng phấn khích, bọn họ dù thế nào cũng không thể ngờ được là trong cơ thể Lâm Phong lại có một thanh kiếm khủng bố như vậy.

- Đây mới là thủ đoạn mà hắn nói, xem ra hắn không có lừa ra, hắn thực sự có thủ đoạn để đối phó tên kia.

Cùng Kỳ nhìn chằm chằm thanh ma kiếm trồi lên từng chút một sau lưng Lâm Phong kia, mắt lóe hung quang.

Mà Miêu Yêu thì khiếp sợ rồi lại nở một nụ cười trên mặt, cực kỳ yêu dị.

- Ta không tin là ngươi có thể khống chế được thanh kiếm này, nó là của ta.

Miêu Yêu điên cuồng gào lên, sóng triều không gian cuồn cuộn điên cuồng vồ ra, trời đất vùng này dường như cũng đang run lên.

- Meo meo…

Lần đầu tiên Miêu Yêu phát ra tiếng mèo kêu, thân thể hắn hóa thành một trận gió mạnh vọt tới Lâm Phong, vươn lợi trảo trực tiếp vồ xuống Lâm Phong.

Chỉ giây lát vô cùng ngắn ngủi, Miêu Yêu đã đến trước mặt Lâm Phong.

- Đi ra!

Lâm Phong quát to một tiếng, tiếng ầm ầm vang lên, ma vân khủng bố vô cùng quay cuồng, trực tiếp nhắm tới Miêu Yêu. Lợi trảo kia cào qua không trung, Miêu Yêu lùi ra sau, để lại một tiếng nổ ầm ầm. Lâm Phong cũng nhanh chóng né, vách núi sau lưng hắn điên cuồng nổ tung, những tảng đá to lớn ầm ầm rơi xuống.

- Nếu muốn sử dụng thần binh lợi khí, tất phải dùng linh hồn nuôi dưỡng thì mới có thể tâm linh tương thông.

Một giọng nói vang lên trong trí nhớ Lâm Phong, lúc này trên tay hắn, một thanh kiếm với ma vân lượn lờ xuất hiện ở đó, thân thể Lâm Phong lại không ngừng run rẩy.

- Thật bá đạo!

Hắn đã dự liệu được tình huống kiểu này sẽ xảy ra, nhưng hắn thật không ngờ ý chí của ma kiếm lại mạnh đến thế. Những mặt tiêu cực vô tận đang rung lên trong lòng hắn, dường như thanh kiếm này muốn ma hóa hắn hoàn toàn để trở thành chủ nhân của hắn.

Kiếm là chủ, Lâm Phong chính là nô bộc.

Nhưng Lâm Phong sao có thể để chuyện như vậy xảy ra, đôi đồng tử hắc ám không gì sánh được kia hiện lên vẻ kiên nghị. Hắn bảo vệ chặt chẽ tâm thần, vô tâm, vô tình, bất kỳ ý chí tiêu cực nào cũng không thể xâm nhập được vào hồn phách của hắn.

Lâm Phong hắn há có thể bị một thanh kiếm đánh bại, khống chế.

Ma kiếm điên cuồng rung lên, khiến cơ thể Lâm Phong cũng rung theo, nhưng cánh tay cầm kiếm của Lâm Phong kia vẫn vững chắc là thế.

- Víu víu…

Tiếng gào thét truyền ra, ma kiếm gào thét, khiến toàn thân Lâm Phong run lên dữ dội.

Lâm Phong cắn chặt răng, khóe miệng rỉ ra máu, nhưng đôi đồng tử hắc ám của hắn vẫn cứng cỏi như trước.

- A…

Lâm Phong ngửa đầu hét to, khí tức mênh mông phóng lên cao, hắn vung thanh kiếm này từ trên không trung chém xuống.

Xùy…xùy…

Tiếng rít gào khủng bố vang lên, giữa không trung hiện lên một vệt đen dài, nhìn mà ghê người, ma vân ngập trời.

Chém xong kiếm này, khuôn mặt Lâm Phong đầy mồ hôi, nắm chặt kiếm trong tay, rốt cuộc cũng ngừng điên cuồng, mà Lâm Phong thì cười đầy yêu dị.

Cuối cùng cũng có thể tạm thời khống chế thanh ma kiếm này.

Chỉ một thanh kiếm đã bá đạo như thế, cảm xúc tiêu cực mãnh liệt như thế, nếu cả chín thanh kiếm cùng xuất hiện thì sẽ khủng bố cỡ nào.

Ít nhất thì hiện giờ Lâm Phong không dám làm vậy.