Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 507: Sự Khủng Bố Của Phiên



- Giết!

Lại một tiếng quát trầm thấp vang lên, từng ngọn lửa dài hẹp phóng tới Lâm Phong, ngọn lửa nào giống như yêu xà, ngoài nhiệt độ nóng bỏng thì Lâm Phong còn cảm nhận được khí tức lạnh lẽo khác thường.

Bốn phương tám hướng, toàn bộ đều là hỏa diễm.

- Cùng Kỳ!

Thấp giọng quát, Cùng Kỳ cùng Lâm Phong có tâm linh tương thông, ngay lập tức nó mang Lâm Phong lùi về sau, đồng thời một ngọn lửa nóng cháy từ trong lòng bàn tay Lâm Phong phóng ra, đánh về phía đối diện.

- Diệt!

Chỉ thấy người kia dùng ngọn lừa xích luyện chặn ngay trước ngực mình, hỏa diễm dung nhập vào nhau, vậy mà ngọn lửa của Lâm Phong lại chậm rãi mờ đi, cuối cùng thì biến mất, giống như là bị nhiệt độ làm bốc hơi, mà ngọn lửa trong tay đối phương thì hình như lại mạnh hơn vài phần.

- Tà Hỏa Trường Long!

Trung niên cầm đầu quát lớn một tiếng, những người kia liền đồng thời giơ tay lên, nhất thời, trong tay bọn họ phóng ra từng chùm lửa mãnh liệt, tập hợp mà hóa thành một trường long (con rồng dài), cuồn cuộn mà bay về phía Lâm Phong.

Trường long bằng lửa này lại giống như có được sinh mệnh, lượn lờ bay múa, đôi tròng mắt màu trắng cực kỳ lạnh lẽo.

- Grào!!!

Trường long bằng lửa phát ra một tiếng gầm lớn, sau đó thì đầu nó rung lên, ngay lập tức đã chụp xuống trước người Lâm Phong.

- Lui!

Thân hình Lâm Phong như gió giật mà lùi lại phía sau, còn Cùng Kỳ thì dứt khoát thoát khỏi nơi này. Mãnh thú Cùng Kỳ rất lợi hại, nhưng với cảnh giới hiện giờ của nó thì không cách nào tham dự loại chiến đấu này, nếu tham gia thì còn có thể ảnh hưởng tới Lâm Phong.

- Trường long hỏa diễm thật nhanh!

Lâm Phong hơi kinh hãi, khi hắn nhìn lại thì thấy những người Tà Hỏa giáo đều đứng thành một hàng mà nhắm mắt, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ, hình như rất ngưng trọng.

- Là bọn chúng đang dùng lực lượng linh hồn khống chế hỏa diễm.

Lâm Phong có chút hiểu ra, trường long bằng lửa kia cứa âm trầm nhìn hắn, rất lạnh. Nó được giao cho sinh mệnh, những cường giả Tà Hỏa giáo kia tu luyện công pháp hỏa diễm không giống với hắn, bọn họ lấy hồn phách của mình mà tế luyện hỏa diễm. Lúc này, tất cả bọn họ đều dùng hồn phách của mình mà khống chế hỏa diễm dung hợp, đồng thời cùng liên thủ khống chế trường long hỏa diễm.

- Grào…

Trường long hỏa diễm lại hung mãnh ào tới, trong chớp mắt đã tới bên cạnh Lâm Phong.

Lâm Phong cảm ngộ được âm thanh của gió, thân hình bay múa như gió nhẹ, trường long hỏa diễm theo sau không chút ngừng nghĩ, vẫn truy kích Lâm Phong. Trên hư không, hai hư ảnh không ngừng lóe lên, cả hai đều nhanh tới mức tận cùng.

- Trường long hỏa diễm thật đáng sợ, nếu ta không lĩnh ngộ được quy luật vận động của gió, e rằng bây giờ đã bị đánh trúng rồi.

Trong Lâm Phong thầm nghĩ, lực lượng linh hồn cường đại trào ra, cảm ngộ mọi thứ trong hư không, quỹ tích vận động của trường long hỏa diễm kia, hắn đều cảm thụ rõ ràng, nhưng hắn lại không cách nào thoát khỏi, quá nhanh rồi.

Người trung niên cầm đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ánh mắt theo thân hình không ngừng chớp động của Lâm Phong. Tốc độ của Lâm Phong quá đáng sợ, khó trách hắn có thể giết được Đệ Tam Sứ, chỉ riêng về tốc độ thì Đệ Tam Sứ đã không phải là đối thủ của Lâm Phong rồi.

- Các ngươi dung nhập hồn phách vào trong hỏa diễm, vậy ta liền xóa đi lực lượng hồn phách trong đó của các ngươi.

Ánh mắt của Lâm Phong trở nên băng hàn, chân nguyên lực điên cuồng mãnh liệt phóng lên, tại trong tay hắn, một đóa hoa sen bằng lửa nhanh chóng hội tụ, trong đó mơ hồ lộ vẻ hắc ám, hoa sen từ U Minh Hỏa Diễm được ngưng tụ thành.

- Ồ!?

Tên trung niên cầm đầu thấy Lâm Phong ngưng tụ ra hắc liên trong lòng bàn tay, tại đó dường như có một khí tức áp lực điên cuồng ngưng tụ, tùy thời đều có thể bộc phát.

Trường long hỏa diễm vẫn đuổi theo Lâm Phong không ngừng, giống như là không giết bỏ Lâm Phong thì không bỏ qua. Nhưng vào ngay lúc này, Lâm Phong bổng nhiên đảo mình, nhanh, nhanh tới mức không chút dấu hiệu nào, trong lúc xoay người, bàn tay hắn cũng đồng thời giơ lên.

- Thu!

Trung niên kia hét lớn một tiếng, nhưng tốc độ của trường long hỏa diễm cùng Lâm Phong đều quá nhanh, lúc Lâm Phong dừng lại thì trường long hỏa diễm đã đâm tới trên người Lâm Phong rồi, nhưng nó lại bị một đóa hoa sen hắc ám ngăn cản.

Tại trong đêm tối, đóa sen bằng lửa phi thường tầm thường kia đột nhiên bùng lên, trực tiếp ấn lên đầu trường long, bao trùm lấy cả cái đầu của trường long.

- Xùy xùy…

Từng tiếng xùy xùy đáng sợ truyền ra, đóa sen hắc ám nho nhỏ kia lại bộc phát ra lực hủy diệt khủng bố, không ngừng cắn nuốt Tà Hỏa Trường Long.

- Diệt!

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, thân hình lùi về sau, hắc liên hủy diệt gào thét hóa mà hóa thành một cái hắc động lớn vô cùng, trực tiếp nuốt lấy trường long hỏa diễm. Cả phiến không gian kia dường như hóa thành chân không, toàn bộ đều là hủy diệt chi khí, không kẻ nào dám nhích tới gần.

Toàn bộ người Tà Hỏa giáo đều rên lên một tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch như giấy, khóe miệng còn trào ra máu tươi, linh hồn bị thương.

Mới vừa rồi, bọn họ dung hợp thành Tà Hỏa Trường Long, đích xác là dùng hồn phách của bọn họ để tế luyện, nếu không thì không thể khống chế trường long hỏa diễm một cách hoàn mỹ được.

- Thật là đáng sợ.

Toàn bộ mấy người đều mở mắt ra, gắt gao mà nhìn cái hắc động mà hắc liên hóa thành, sau khi nuốt lấy trường long hỏa diễm, ngọn lửa cuồng bạo tràn ngập khí tức hủy diệt vẫn điên cuồng thiêu đốt trong hư không, cực kỳ đáng sợ.

Lâm Phong ngạo nghễ đứng trong không trung mà nhìn mấy người bị thương, ánh mắt lạnh lùng.

- Các ngươi có được hỏa long do linh hồn tế luyện, tiếp theo nên thử một chút món này của ta rồi!

Lâm Phong lạnh lùng nói, tâm thần vừa động, lập tức trong tay Lâm Phong xuất hiện ra một cái cờ nhỏ.

- Lên!

Lâm Phong buông tay, mặt cờ kia từ từ bay lên hư không mà điên cuồng mở rộng, đón gió mà lên.

- Cờ!

Tất cả người Tà Hỏa giáo đều kinh hãi, trong tay Lâm Phong lại nắm một bảo vật công kích hình cánh cờ.

Trên mặt lá cờ kia có một ngọn lửa không ngừng bập bùng, phía trên còn có một đồ án mặt trời.

- Cánh cờ này, ta gọi nó là Thái Dương Chi Phiên, lần đầu tiên sử dụng.

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, những người kia đều trở nên khó coi, thực lực của Lâm Phong đã rất đáng sợ rồi, lúc này hắn còn có Thái Dương Chi Phiên cường đại.

- Các ngươi đã công kích đuổi giết ta rồi, hiện tại nên đến phiên ta!

Lâm Phong lao tới, làm cho người Tà Hỏa giáo đều trở nên ngưng trọng. Chỉ một bước, Lâm Phong đã tới trước mặt bọn họ, giống như là một trận gió. Mà Thái Dương Chi Phiên kia thì từ trên trời cao phủ xuống.

- Lui, mau lui lại!

Tên trung niên cầm đầu rống lên một tiếng, những người khác đều trầm mặt, điên cuồng lui về sau. Nhưng mà vẫn có hai người bị cánh cờ kia cuốn lấy vào trong, lửa nóng hừng hực thiêu đốt, người kia thét ra một tiếng thê lương thảm thiết, cả người bị thiêu đốt trên lá cờ, bị đốt sống. Đồng thời, bên trong cánh cờ có một lực lượng cắn nuốt đáng sợ trào ra, hút lấy hỏa diễm trong thân thể bọn họ vào trong đó, dung nhập vào trong cánh cờ.

Những người khác thì gắt gao mà nhìn cánh cờ, chỉ thấy hai hư ảnh rên rĩ trên lá cờ, đây không phải là bổn tôn mà là hồn phách, hai người kia còn chưa chết hắn là vì còn hữu dụng. Cánh cờ còn muốn hấp thu hỏa diễm trên người bọn họ.

Cánh cờ quả nhiên là một bảo vật tà ác, thật là đáng sợ.

Những người không chết nầy đều kịch liệt chấn động, bảo vật hình cờ này rất ít, uy lực phi thường mạnh mẽ, làm cho người ta kiêng kỵ, thuật luyện chế bảo vật hình cờ này cực kỳ ít lưu truyền lại, những người có thể luyện ra pháp bảo loại này đều không phải là phàm nhân.

Uy lực kinh khủng của loại bảo vật hình cờ này chính là có thể đồng hóa, giống như là Thái Dương Chi Phiên của Lâm Phong, cũng là một loại cờ hỏa diễm, nó có thể đồng hóa hết các loại hỏa diễm. Nếu giết người rồi cuốn vào trong đó, nó có thể hấp thu lực lượng hỏa diễm trên người đối phương, làm cho lực lượng này dung nhập vào cánh cờ, làm cho nó càng thêm lợi hại hơn, thậm chí còn giúp cho ngươi sử dụng cánh cờ này có được trợ giúp cực lớn.

Còn có một vài quỷ hồn phiên có thể cắn nuốt hồn phách người mà dung nhập vào trong đó, cực kỳ yêu tà đáng sợ, rất nhiều người đều sợ hãi úy kỵ như xà hạt.

Lâm Phong cũng không nghĩ nhiều như vậy, sau khi cánh cờ hút lấy hai người, hắn lại lao tới, thân hình nhanh như gió, nhanh đến mức làm cho những người kia không kịp tránh né, trong nháy mắt thì lại có ba người bị cuốn vào trong cánh cờ.

Hỏa diễm điên cuồng thiêu đốt, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong hư không, lực lượng hỏa diễm mà bọn họ tu luyện ra đều bị Thái Dương Chi Phiên cắn nuốt sạch.

- Chạy, tất cả đều chạy đi, chạy theo các hướng khác nhau!

Người cầm đầu kia đã trở nên đỏ ngầu mắt, hắn quát to, hắc liên hỏa diễm đã cắn nuốt trường long hỏa diễm rồi, bây giờ lại còn lá cờ đáng sợ này nữa.

Hôm đó, trên Vô Nhai Sơn, Lâm Phong căn bản không dùng toàn lực, thực lực Lâm Phong quá đáng sợ, người có Huyền Vũ cảnh tầng nắm mà chiến đấu với hắn đều là chịu chết, không có ngoại lệ.

Hiện tại, hắn không nghĩ tới chuyện giết Lâm Phong rồi, chỉ có thể để người Tà Hỏa giáo chạy trốn, có thể trốn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, như vậy còn tốt hơn toàn bộ chết chỗ này. Chỉ cần có người sống thì Tà Hỏa giáo mới có hy vọng.