Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 514: Va Chạm Hủy Diệt



- Hô...

Tiếng gió phiêu đãng một lần nữa vang lên, thân thể của Lâm Phong biến mất, chỉ trong nháy mắt sau đó, Phong Trần nâng trong tay lôi hỏa chi cầu lại một lần đuổi giết tới, tàn phá trong không gian.

- CHÍU...U...U!!

Cánh chim yêu tà rung động, Phong Trần cũng biến mất, theo sát Lâm Phong, nhanh. Có được cánh chim của Thiên Phong yêu, tốc độ của hắn so với Đại Bằng công tử nhanh hơn rất nhiều, tốc độ của Lâm Phong xa xa không bằng Phong Trần. Nếu không phải là dựa vào sự nhạy cảm đáng sợ cùng với mức độ lĩnh ngộ phong chi ý, Lâm Phong một lần đều né không thoát.

Lâm Phong nhanh, là nhanh bộc phát, như gió.

Lại biến mất, thân thể của Lâm Phong lại tránh thoát, ánh sáng đáng sợ hủy diệt của lôi hỏa xẹt qua bên cạnh, phá hủy quần áo của hắn, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chẳng mấy lần nữa Phong Trần có thể đánh trúng hắn, lúc này khoảng cách thời gian hai người bọn họ biến mất đang không ngừng ngắn lại.

Điều này Lâm Phong hắn tự mình cũng biết rõ, vô tận tử quang bắt đầu tung bay rít gào, hóa thành rất nhiều xúc tu lan tràn ra ngoài.

- Chết!

Trong mắt Phong Trần yêu quang lóe lên, thân thể lại lần nữa hướng Lâm Phong đuổi giết tới, vô tận xúc tu màu tím toàn bộ đánh ra, đánh về phía Phong Trần.

Trong mắt Phong Trần hiện lên một tia cười lạnh, ngẩng đầu, dưới lôi hỏa, màu tím xúc tu toàn bộ bị đốt hủy, cặn bã đều không còn, dường như chưa bao giờ tồn tại, hơn nữa dọc theo những xúc tu này, Phong Trần tiếp tục giết tới Lâm Phong.

- Xuy, xuy…

Tiếng vang trong trẻo truyền ra, trên người Lâm Phong, một đạo kiếm quang sát phạt xé rách không gian chém tới, tĩnh mịch, xơ xác.

- Răng rắc.

Ánh sáng lôi hỏa và kiếm quang va chạm, bộc phát ra ánh sáng chói mắt, lập tức mọi người liền nhìn thấy sát phạt kiếm quang bị hủy diệt bởi ánh sáng lôi hỏa, biến mất không còn gì nữa, sát phạt chi kiếm, vẫn không ngăn được lôi hỏa.

- Phong Trần so với nhị sứ giả cường đại hơn rất nhiều, lôi điện của nhị sứ giả rất mạnh, nhưng lôi hỏa của Phong Trần còn lợi hại hơn, hơn nữa tốc độ của hắn cũng không phải nhị sứ giả có thể so sánh được.

Mọi người thầm nghĩ trong lòng, xem tình hình này, dường như Lâm Phong có chút không ổn, nếu còn tiếp tục như vậy rất có thể hắn sẽ bị Phong Trần giết chết.

Nhưng Lâm Phong dường như cũng không vội, đồng tử hắc ám vẫn lạnh lùng như trước, dừng trên người Phong Trần, không chút tức giận, Phong Trần mạnh hơn hắn ba đại cảnh giới, chiến cuộc loại này, cũng không khiến hắn bất ngờ, chỉ biết càng kích phát chiến ý trên người hắn.

Sau khi đánh tan kiếm quang, lúc này đây Phong Trần ngừng lại, cũng không vội vã động thủ, mà nhìn chằm chằm Lâm Phong, cười lạnh.

- Hiện tại thì sao, cảm giác như thế nào?

Trong ánh mắt yêu tà của Phong Trần lộ ra sự miệt thị, Lâm Phong thiên phú rất mạnh, lấy thực lực Huyền Vũ cảnh tầng ba đối kháng với Huyền Vũ cảnh tầng sáu, nhưng đối mặt với hắn, Lâm Phong vẫn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

- Ngươi lấy thực lực Huyền Vũ cảnh tầng sáu đối phó với Huyền Vũ cảnh tầng ba của ta mà còn có thể dương dương tự đắc, ta thật không biết là nên hổ thẹn thay cho ngươi, hay chê cười nước Thiên Phong không có người.

Lâm Phong lãnh đạm nói, một cỗ sát phạt chiến ý đáng sợ điên cuồng nở rộ, dường như thật sự bốc cháy lên.

Cảm nhận được cổ sát phạt chiến ý này, trong lòng mọi người âm thầm run rẩy, Lâm Phong quả thật không phải người bình thường có thể só sánh được, khó trách có thể có thành tựu hôm nay, bất khuất, bất phục, ngươi có cường đại hơn nữa, ta cũng không sợ, chỉ có chiến.

Phong Trần ánh mắt âm trầm, tuy rằng bây giờ hắn chiếm thượng phong tuyệt đối, nhưng lấy thực lực Huyền Vũ cảnh tầng sáu của hắn đối phó với một tên Huyền Vũ cảnh tầng ba, vốn nên là trong nháy mắt dễ dàng giết chết đối phương mới đúng, thật sự là hắn không có tư cách để kiêu ngạo, trận chiến này về cơ bản không phải cùng cấp chiến đấu, không ngờ hắn vẫn còn kiêu ngạo, đương nhiên, cũng là bởi vì thực lực của Lâm Phong quá mạnh mẽ, làm cho bọn họ không để ý đến tu vi của Lâm Phong, chỉ suy xét đến chiến lực hùng mạnh của hắn.

- Chuẩn bị chết đi.

Phong Trần âm u lạnh lẽo nói, hai tay nâng lôi hỏa chậm rãi nhập lại làm một, ánh sáng lôi điện hắc ám đáng sợ điên cuồng chớp động, trong hư không xuất hiện từng đạo ánh sáng hắc ám lôi hỏa, xé rách không gian, không ngừng lóe lên, làm cho người ta cảm giác cả phiến thiên địa dường như đều sẽ bị hủy diệt.

Một đoàn hủy diệt lôi hỏa quang cầu cực kỳ đáng sợ ngưng tụ thành hình trong hư không, song chưởng Phong Trần lay động lôi hỏa quang cầu đáng sợ này, đồng tử yêu dị nhìn chằm chằm Lâm Phong, sát ý nồng đậm.

Phong Trần hắn không có ý định cho Lâm Phong bất kỳ cơ hội nào, chỉ có đuổi giết Lâm Phong, ném đoàn lôi hỏa này vào cơ thể Lâm Phong, chỉ trong nháy mắt có thể phá hủy Lâm Phong, khiến Lâm Phong hóa thành tro tàn, khi đó ai còn dám nói nước Thiên Phong của hắn không người, Nhược Lam Sơn sẽ không thể miệt thị người nước Thiên Phong bọn họ, không dám tùy ý để cho Lâm Phong ra oai.

Nhược Lam Sơn dung túng Lâm Phong khiến Phong Trần phải ôm uất hận trong lòng, uất ức này, nhất định phải giải tỏa, bởi vậy hắn không kéo dài thời gian, mà trực tiếp lấy bản lĩnh lợi hại nhất, muốn hủy diệt Lâm Phong ngay lập tức, để khiến cho Nhược Lam Sơn nhìn sự cường đại của hắn.

Lâm Phong chăm chú nhìn hủy diệt quang cầu, cảm giác được lực lượng đáng sợ ẩn chứa trong đó.

- Hô...

Thở ra một hơi, trên người Lâm Phong một ngọn lửa tuôn ra, điên cuồng chuyển động, chân nguyên chi hỏa, thái dương chi hỏa, chiếu sáng cả không gian.

Ngọn lửa đáng sợ này điên cuồng ngưng tụ, hội tụ lại trước người Lâm Phong, một đóa hắc ám chi liên chậm rãi ngưng hình, Lâm Phong không còn lưu thủ, gần như phóng thích ra toàn bộ thái dương hỏa chân nguyên, hóa thành U Minh chi liên, thâm thúy, hắc ám, tĩnh mịch, trang nghiêm.

Mọi người run rẩy trong lòng, Lâm Phong cũng nổi giận, đem toàn bộ chân nguyên hóa thành hoa sen đen, chân nguyên đều tiêu hao hết, là để đối kháng lôi hỏa quang cầu của Phong Trần.

Hoa sen đen do Lâm Phong ngưng tụ và quang cầu hủy diệt kia tương phản với nhau, yên lặng, áp lực, không có lực lượng hủy diệt đáng sợ phóng ra ngoài, nhưng không có ai hoài nghi lực lượng hủy diệt đáng sợ của hắn.

Phong Trần cũng nhìn chằm chằm hắc liên, đầu tiên là sửng sốt, lập tức khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười tà dị.

- Đây là thủ đoạn mạnh nhất của ngươi ư, một khi đã như vậy, ta sẽ phá hủy nó, cho ngươi sáng mắt ra.

Phong Trần cười lạnh nói, hắn không tin hắc liên do chân nguyên của Lâm Phong ngưng tụ, có thể mạnh hơn lôi hỏa của hắn, cảnh giới của hắn cao hơn Lâm Phong nhiều như vậy, mức độ nồng đậm của chân nguyên lực cũng sẽ hơn xa Lâm Phong.

- Đi chết đi.

Phong Trần gầm lên, lao tới Lâm Phong, nhanh đến không thể tin nổi.

- Phong!

Lâm Phong ánh mắt lạnh lùng, thân hình khẽ nhúc nhích, phiêu động như gió, hướng tới trên không đi tới, không va chạm trực diện với Phong Trần, làm cho người ta sửng sốt, Lâm Phong, không tiếp chiến.

Một cây phiên kỳ xuất hiện, là hồn phiên của Lâm Phong, chỉ thấy Lâm Phong lấy hồn phiên ra, cờ đón thái dương bay phấp phới.

U Minh Hắc Liên trong tay giơ lên, Lâm Phong tâm thần khẽ động, ngọn lửa điên cuồng đáng sợ trong hồn phiên cuồn cuộn đổ về U Minh Hắc Liên trong tay Lâm Phong, Lâm Phong vậy mà lại mượn dùng ngọn lửa trong thái dương hồn phiên.

Trong hư không, mặt trời chói chang chiếu rọi xuống, khắc lên đồ án thái dương trên hồn phiên, khiến hồn phiên tràn đầy ánh sáng ngọn lửa thái dương, ngọn lửa kia lại chiếu xuống từ trong hư không, ấn lên người Lâm Phong, loá mắt và chói mắt, thái dương, hồn phiên, Lâm Phong, dường như liên kết lại với nhau.

- Lâm Phong thật đáng sợ, cũng không biết hắn tu luyện công pháp gì, không ngờ có thể mượn trực tiếp lực lượng của thái dương.

Mọi người trong lòng âm thầm khiếp sợ, Lâm Phong không phải không chiến, mà là lấy trạng thái mạnh nhất đi nghênh chiến Phong Trần, hắn còn có thể trở nên càng mạnh hơn nữa.

Ngẩng đầu, Phong Trần nhìn chằm chằm Lâm Phong trong hư không, trong ánh mắt hiện lên một đạo yêu quang, chữ viết trên mi tâm cũng lưu chuyển từng đạo ánh sáng đặc thù.

- Lâm Phong, đi tìm chết.

Giận quát một tiếng, lúc này đây, tốc độ Phong Trần nhanh đến cực hạn, phóng lên cao, ngay lập tức đã tới.

- Sát!

Lúc này đây, Lâm Phong cuối cùng không né tránh, thân thể nghịch chuyển, treo ngược trong hư không, khí thế sát phạt đáng sợ đánh xuống, cuồn cuộn mà động, giữa không gian toàn bộ đều là khí thế sát phạt, còn có kiếm khí tàn sát bừa bãi, xé rách không gian.

- Ầm vang!

Nương theo một âm thanh trầm thấp trầm đục, mọi người chỉ cảm giác thân thể của chính mình lắc lư, đoàn ánh sáng lôi điện chói mắt và đóa U Minh Hắc Liên yên tĩnh rốt cục va chạm vào nhau, hắc ám lôi quang đáng sợ điên cuồng bùng nổ, xung quanh toàn bộ đều là ánh sáng hắc lôi, lập lòe không dứt, Phong Trần và thân thể của Lâm Phong đều bị bao bao ở trong đó.

- Xuy, xuy, xuy…

Tiếng vang chói tai truyền ra, lôi hỏa quang cầu và hắc ám hoa sen dung hợp cùng một chỗ, đều muốn xé rách đối phương, phá hủy đối phương, mà cỗ lực lượng hủy diệt kinh khủng kia tiếp tục điên cuồng tàn phá không gian.

- Đáng sợ, thật là đáng sợ.

Hủy diệt lôi hỏa và U Minh Hắc Liên đều cực kỳ cường đại, đều muốn cắn nuốt đối phương, trong nháy mắt không bên nào có thể phá hủy bên còn lại, bọn chúng không bùng nổ ngay lập tức mà là không ngừng phóng ra ánh sáng hủy diệt, trên mặt đất toàn bộ mọi người đều tránh lùi ra rất xa, nơi lực lượng hủy diệt đáng sợ kia đi qua, không gian phát ra tiếng xuy xuy không dứt, mặt đất bị xé nứt, sinh ra từng rãnh sâu, cực kỳ kinh tâm động phách.