Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 530: Rượu Của Đệ Nhất Tửu Lâu



- Đường gia, Thiên Hành cung?

Trong mắt Lâm Phong lộ ra mấy phần tò mò, quán rượu lại gọi là Thiên Hành cung, thật là khí phách vô cùng.

- Sau khi ngươi tới đó thì sẽ biết vì sao nó được gọi là Thiên Hành cung!

Lam Kiều cười mà không nói, dẫn Lâm Phong theo đường lớn mà đi, sau khoảng nửa giờ, hai người liền tới một tòa cung điện màu trắng.

Cung điện màu trắng này có chín tầng, tầng trên nhỏ hơn tầng dưới tạo thành hình tháp. Đương nhiên, một tầng dưới cùng thì diện tích cũng đến vài dặm, khí thế mạnh mẽ.

Mà bên mái hiên tầng chín có khắc ba chữ to – Thiên Hành cung.

- Đúng là một tòa cung điện!

Lâm Phong thấp giọng nói, tòa cung điện to lớn trước mắt này, hai chữ quán rượu sao có thể nói rõ được.

- Đường gia thân là thế gia số một của đế quốc Long Sơn, mà Thiên Hành cung là một trong các tiêu chí của Đường gia, sao có thể không uy nghiêm to lớn. Nhưng mà ta nói cho ngươi biết, hạn chế thấp nhất để bước vào tòa hành cung này cũng phải đạt Linh Vũ cảnh tầng năm trở lên. Hơn nữa, số tuổi phải dưới ba mươi, nếu không, trừ người của Đường gia, những người khác không thể bước vào Thiên Hành cung nửa bước.

Lam Kiều cười nói, làm cho Lâm Phong khiếp sợ. Đường gia, thế gia số một đế quốc Long Sơn, e rằng thực lực mạnh hơn rất nhiều so với Vũ gia, Nguyệt gia trong nước Tuyết Nguyệt. Chỉ thành lập một quán rượu mà chỉ có Linh Vũ cảnh tầng năm trở nên mới có thể tiến vào trong đó.

- Hơn nữa, rượu trong quán rượu này đều có giá trên trời, dù trong tầng thứ nhất thì người bình thường cũng không thể uống nổi.

Lam Kiều lại nũng nịu cười nói, làm cho Lâm Phong càng muốn kiến thức một phen, rượu của Đường gia này rốt cuộc có gì kỳ lạ.

- Đi thôi, chúng ta vào đi!

Lâm Phong thấp giọng nói rồi nhấc chân tiến vào trong Thiên Hành cung.

Thấy động tác của Lâm Phong, Lam Kiều lộ ra nụ cười giảo hoạt, cô ta cũng theo Lâm Phong vào trong Thiên Hành cung.

Tầng một của Thiên Hành cung vô cùng rộng rãi, rất lớn. Hơn nữa, mỗi một bàn bên trong đều có người ngồi, tất cả đều rất trẻ tuổi. Nhưng bên trong đặc biệt yên tĩnh, mọi người nói chuyện rất nhỏ, giống như là sợ quấy rầy người khác, lại giống như là chuyên tâm phẩm rượu.

Lâm Phong liếc nhìn mọi người một cái, quả nhiên người trong tầng một này đều có tu vi không kém.

- Ngươi đừng nhìn một đám đều ra vẻ đạo mạo, giả bộ văn nhã thế nào. Thực ra, bọn chúng chỉ học đòi văn vẻ mà thôi, ngụy trang chính mình mà thôi.

Lâm Phong cười khanh khách nhìn Lâm Phong nói, âm thanh không chút che đậy, nhất thời, Lâm Phong liền cảm thấy vô số ánh mắt rơi lên người mình, tất cả đều lộ vẻ bất thiện.

Lâm Phong trợn mắt nhìn Lam Kiều một cái, cô nàng này chỉ sợ thiên hạ không loạn à.

- Cái con này thật vô lễ!

Có người quát lớn, trong quán rượu đã có mấy người đứng lên, ánh mắt bất thiện.

- Nhìn thấy chưa, bọn chúng chỉ chút độ lượng như vậy đó.

Lam Kiều không chút để ý cười nói, Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu. Thấy có người đi về phía này, trên người Lâm Phong phát ra khí thế như có như không, trong khoảnh khắc đó, những người này đều cứng ngắc.

Sau đó, tất cả đều buồn bực cúi đầu trở lại chỗ cũ, mà những kẻ còn ngẩng đầu tức giận kia đều cúi thấp đầu, bắt đầu phẩm rượu, không để ý chuyện người khác.

Thực lực tạo ra uy hiếp mạnh hơn lời nói nhiều lắm.

- Đi thôi, chúng ta trực tiếp đi lên tầng sáu đi.

Lam Kiều kéo tay Lâm Phong đi về phía chân cầu thang. Mọi người nghe lời của cô ta liền thầm kinh hãi, tầng thứ sáu, nơi đó chỉ có tu vi trên Huyền Vũ cảnh mới có thể bước vào.

Lấy tuổi của Lâm Phong cùng Lam Kiều, nếu tu vi đạt tới Huyền Vũ cảnh thì thật vô cùng không tệ, khó trách con ả kia lại lới lối như thế.

Lâm Phong theo Lam Kiều không ngừng leo lên Thiên Hành cung. Lên mỗi một tầng thì hắn cảm thấy bên trong có khí tức càng mạnh. Đúng như lời của Lam Kiều, mỗi một tầng trong Thiên Hành cung đều có hạn chế về thực lực.

Tầng thứ sáu chỉ có người đạt cảnh giới Huyền Vũ cảnh mới vào được.

Mà tầng thứ bảy thì người có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng hai mới có thể vào.

Tầng thứ tám, Huyền Vũ cảnh tầng ba.

Về phần tầng cao nhất, bước vào trong đó thì cần có tu vi thấp nhất là Huyền Vũ cảnh tầng bốn.

Thanh niên ba mươi tuổi trở xuống, cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng bốn đã vô cùng khó được rồi. Huống chi, người chân chính tới Thiên Hành cung này thì không thể nào đều là ba mươi. Có rất nhiều người chỉ mới khoảng chừng hai mươi, nếu với số tuổi này mà có thể bước vào tầng thứ chín trong Thiên Hành cung thì cực kỳ đáng sợ. Dù ở Thiên Long Thành cũng được coi là thanh niên tài tuấn vô cùng ưu tú.

Đến tầng thứ sáu trong Thiên Hành cung, người ở đây đã ít hơn nhiều, bên trong phòng rộng rãi chỉ có bảy tám bàn là có người ngồi, không ai nói chuyện, đặc biệt yên lặng.

- Lâm Phong, chúng ta ở đây phẩm một chén rượu trước đi, thế nào?

Lam Kiều nhìn Lâm Phong cười nói. Lâm Phong gật đầu, cũng đã tới tầng thứ sáu rồi nhưng mà hắn còn chưa uống được giọt rượu nào của quán rượu số một Thiên Long Thành, sao có thể không thưởng thức một phen.

Hai người ngồi trước một cái bàn bằng gỗ thanh đàn cổ xưa, ngồi đối diện nhau, trên mặt bàn điêu long họa phượng, chính giữa lõm xuống, không biết là dùng để mần chi.

- Lâm Phong, ngươi để một viên nguyên thạch thượng phẩm ở chỗ này.

Lam Kiều chỉ vào chỗ lõm nói với Lâm Phong, Lâm Phong cả kinh, bỏ một viên nguyên thạch thượng phẩm?

Dù nghi ngờ nhưng Lâm Phong vẫn lấy ra một viên nguyên thạch thượng phẩm rồi đặt vào trong chỗ lõm trên mặt bàn.

Cạch, cạch…

Một tiếng vang nhẹ truyền ra, trong nháy mắt khi đặt viên nguyên thạch vào trong chỗ lõm kia thì nó liền chui xuống dưới. Lâm Phong nheo mắt, ám cách, vậy mà nơi này là có một hộc ngầm.

Rất nhanh, lại có một giọng nói truyền tới, phía dưới hộc ngầm được đẩy lên, lần nữa xuất hiện trước mặt Lâm Phong. Nhưng mà nguyên thạch trong chỗ lõm đã không thấy mà chỉ có thêm một bình rượu nhỏ.

- Ồ!?

Lâm Phong hơi kinh ngạc, cái ám cách này thật thần kỳ, nguyên thạch hắn bỏ vào trong đó lại trực tiếp bị đổi thành rượu rồi.

- Rượu trong tầng thứ sáu này, một viên nguyên thạch thượng phẩm đổi được một bình nhỏ, ngươi nếm thử đi.

Lam Kiều rót một chén nhỏ cho Lâm Phong, sau đó cô ta cũng rót cho mình một chén rồi nâng lên nói với Lâm Phong.

Mang theo vài phần tò mò, Lâm Phong cũng muốn thử xem rượu được đổi bằng một viên nguyên thạch thượng phẩm này có mùi vị thế nào.

Nâng chén ngọc lên miệng ngửi ngửi, Lâm Phong cũng không thấy mùi vị đặc biệt gì. Sau đó hắn liền đổ cả chén vào trong miệng, một hơi uống sạch.

- Hí…

Rượu vào trong bụng, Lâm Phong mạnh mẽ hít một hơi khí lạnh, hắn cảm thấy ngũ tạng sôi trào.

- Ha ha…

Lam Kiều cười khanh khách nhìn Lâm Phong, nói:

- Lần đầu tiên ta thấy có người uống một hơi hết rượu Phần Nguyên vào bụng, ngốc quá…

Sắc mặt Lâm Phong liền đỏ bừng lên, nóng rát cả tai, hắn nhìn lại trong chén Lam Kiều liền thấy cô chỉ uống chút xíu, điều này làm cho Lâm Phong không khỏi buồn bực.

- Sao rượu này lại mạnh thế?

Lâm Phong chỉ cảm thấy ruột gan quay cuồng, giống như là máu trong kinh mạch đang thiêu đốt. Chân nguyên lực trong cơ thể hắn dường như cũng muốn bốc cháy mà điên cuồng lưu chuyển trong thân thể. Một luồng khí tức nóng bỏng thiêu đốt mỗi một tấc trong kinh mạch hắn.

Người trong tầng này đều nhìn Lâm Phong với ánh mắt khác thường, mạnh?

- Ở đâu ra thằng ngu này vậy?

Một giọng nói khinh bỉ vang lên, nhìn Lâm Phong đỏ bừng mặt, giọng điệu người này càng thêm khinh thường.

- Đúng là ngu ngốc, không biết sống chết!

Lại có người cười nói, ánh mắt Lâm Phong dần lạnh mà nhìn lướt qua.

Còn Lam Kiều thì chỉ khanh khách cươi, thấy bộ dạng Lâm Phong như vậy thì dường như cô rất vui vẻ.

- Đây là rượu mạnh Phần Nguyên, có thể đốt cháy chân nguyên trong cơ thể, xúc tiến chân nguyên lực lưu chuyển khắp toàn thân, qua rèn luyện kinh mạch, có trợ giúp rất lớn cho võ tu. Chỉ cần uống từng ngụm nhỏ như phẩm trà liền có thể không ngừng cảm thụ được chân nguyên lực điên cuồng lưu chuyển. Hiệu quả còn tốt hơn so vô số lần với tu luyện, ngươi lại làm ngược, trực tiếp uống cả chén, may là tu vi của ngươi không tệ, nếu không, kinh mạch trong cơ thể không chịu nổi mà bị đốt cháy rồi.

Lam Kiều cười khanh khách, làm cho Lâm Phong thầm kinh hãi, loại rượu thật kỳ dị, lại có thể trợ giúp tu luyện, khó trách lại bán giới giá trên trời như vậy.

Xem ra, quán rượu số một Thiên Long Thành này tuyệt không phải là chỉ có danh tiếng bên ngoài mà thôi, thật sự có nội hàm trong đó.

Trong thân thể Lâm Phong, chân nguyên lực cùng với Cửu Chuyển Phật Ma Lực cùng nhau lưu chuyển, bao trùm lấy nhiệt lưu điên cuồng này mà chảy khắp kinh mạch toàn thân. Lúc này, sắc mặt Lâm Phong mới hòa hoãn chút ít.

Rất thoải mái, giờ phút này, hắn mới chính thức cảm nhận được chỗ tốt của loại rượu này.

Dường như Lam Kiều cũng thấy rõ Lâm Phong hưởng thụ, cô tiếp tục nói:

- Đây chi là tầng sáu mà thôi, ba tầng trên còn có rượu tốt hơn.

- Rượu tốt hơn!

Trong mắt Lâm Phong lộ vẻ mong đợi, rượu trong ba tầng trên rốt cuộc như thế nào, hắn cũng muốn thử một phen.

- Nhưng Lâm Phong à, vừa rồi có người mắng ngươi ngu ngốc, không biết sống chết kìa!

Lam Kiều cười cười, ánh mắt lơ đãng nhìn về hai người mới nói chuyện kia, cố ý xúi giục Lâm Phong.