Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 552: Thiên Tài Tề Tựu



Sau khi Lâm Phong rời khỏi Hoắc gia, hắn liền đi thẳng về dịch quán, nơi trú ngụ của mình.

Khi vừa bước vào phòng, Lâm Phong liền khoanh chân ngồi xuống, hào quang lóe ra ở trước người của hắn, cuộn tranh bằng da dê và viên ngọc trí nhớ đang để ở ngay bên cạnh.

- Không biết là Thi Vận đã đưa cho ta cái gì đây?

Lâm Phong cầm lấy cuộn tranh bằng da dê chậm rãi mở ra, nó thực sự có vẻ rất cũ kỹ, cuộn tranh da dê này hình như là đã rất cổ xưa rồi.

Lâm Phong từ từ mở cuộn tranh da dê ra, trên đó thấy có viết một dòng chữ, nhìn thấy hàng chữ này đôi đồng tử của Lâm Phong hơi hơi ngưng tụ.

Ở cuối cùng của phía bên phải từ trên xuống dưới có khắc ba chữ thật lớn rất rõ ràng:

Lạc Thần đan.

Lạc Thần đan, cuộn tranh da dê này không ngờ lại là môt phương thuốc, Lạc Thần đan là một bảo vật vô cùng quý giá.

Lâm Phong căn bản cũng không nghĩ đến, Hoắc Thi Vận lại đem một trọng bảo như thế mà tặng cho mình. Đan phương Lạc Thần đan này ghi lại phương pháp luyện chế Lạc Thần đan, rất có thể đây là một thiên phẩm đan dược, hơn nữa, khi Lâm Phong đi vào đế quốc Long Sơn hắn cũng hy vọng có thể kiếm được phương thuốc Lạc Thần đan, nhưng hắn không nghĩ tới, phương thuốc này lại được Hoắc Thi Vận tặng cho hắn.

Nghĩ đến cái dung nhan dịu dàng kia Lâm Phong thở dài một tiếng, hắn đem cất phương thuốc Lạc Thần đan đi và lại cẩm viên ngọc trí nhớ lên, nếu cuộn tranh da dê kia là phương thuốc Lạc Thần đan bảo quý như thế thì viên ngọc trí nhớ này chắc cũng không phải là môt đồ vật tầm thường.

Lâm Phong đem trí nhớ xâm nhập vào trong giữa viên ngọc, lập tức, những tin tức dũng mãnh tiến vào trong giữa đẩu óc hắn, khiến cho đôi đồng tử của Lâm Phong lại một lần nữa ngưng tụ lại.

- Cửu Dương công pháp.

Viên ngọc trí nhớ này, trong viên ngọc rõ ràng đã ghi lại Cửu Dương công pháp của Hoắc gia.

Từ những đoạn này trong trí nhớ, có thể biết được Cửu Dương công pháp này nếu tu luyện lâu dài ở trước mặt trời, càng tu luyện lâu dài, ngọn lửa cửu dương diệu nhật càng mạnh, công pháp càng ngày càng lợi hại.

Lâm Phong tu luyện Đại Nhật Phần Thiên kinh, đó chính là thái dương công pháp, là công pháp chí dương chí cương, nếu là tu luyện Cửu Dương công pháp nhất định có thể phát huy ra uy lực hùng mạnh, nói như vậy thì Hoắc Thi Vận chính là vì nguyên nhân này mới đưa cửu dương thần công pháp này tặng cho hắn.

Mặt khác, Lạc thần đan chính là đan dược chí dương, trong đan đó mặt chủ yếu của nó là cửu dương của cây cỏ cho nên nó sung mãn khí dương, người tu luyện cửu dương thần công dùng Lạc Thần đan có thể làm cho ngọn lửa càng thêm dữ dội hơn, thuộc tính của mặt trời càng mạnh hơn, công pháp càng lợi hại hơn, càng khủng bố hơn.

Ở trong Hoắc gia, họ lấy Lạc Thần đan cùng với Cửu Dương công pháp để làm pháp quyết tu luyện, cách tu luyện này đã lưu truyền cả nhiều đời nay.

Đến ngày nay, truyền đến trong tay Hoắc Cửu Dương, khi Viên Đồng tiến đến Hoắc gia, Hoắc Cửu Dương nghĩ đến thời điểm hắn phải chết nên đã đem phương thuốc Lạc Thần đan giao cho Hoắc Thi Vận, hắn lại không thể ngờ rằng Hoắc Thi Vận đã đem trao liền qua tay cho Lâm Phong, tất cả Cửu Dương công pháp cùng với pháp quyết.

- Ta tu luyện Đại Nhật Phần Thiên kinh chí cương chí dương, đó cũng chính là thái dương công pháp, hiện giờ Cửu Dương công pháp này tới tay ta hoàn toàn có thể lấy tinh hoa này để tu luyện, không cần phải trùng tu công pháp đầy đủ nữa cũng có thể đạt được đến thủ đoạn công kích dũng mãnh.

Trong ánh mắt của Lâm Phong lóe ra, Đại Nhật Phần Thiên kinh phối hợp với phương pháp công kích của cửu dương thần công, lực công kích tất nhiên sẽ vô cùng mạnh mẽ dũng mãnh, ít nhất là sẽ mạnh hơn nhiều so với Hoắc lão nhị đã dùng.

Nghĩ vậy, đôi mắt của Lâm Phong nhắm lại, hắn bắt đầu dựa theo pháp quyết đã ghi lại trong Cửu Dương công pháp để vận hành kinh mạch quanh thân mình, một cỗ hỏa diễm nóng bỏng lập tức điên cuồng rung động ở trong cơ thể của Lâm Phong.

Mặc dù chưa được tu hoàn chỉnh pháp quyết, nhưng có ngọn lửa chí dương chí cương của Đại Nhật Phần Thiên kinh, Lâm Phong tu luyện căn bản sẽ không có bất kỳ khó khăn gì.

Một cỗ lực dũng mãnh ở trong cơ thể của Lâm Phong cuồn cuồn chuyến động, ngọn lửa ở bên ngoài thân thể của Lâm Phong bốc cháy lên bừng bừng, phảng phất như có từng vầng khí thái dương hiện ra tại nơi đó.

Sau nửa canh giờ, hai tay Lâm Phong ngưng ấn, nhanh vô cùng, ngay lập tức ở trước ngực của hắn xuất hiện một vầng thái dương thứ nhất, sặc sỡ lóa mắt.

- Đi.

Lâm Phong thấp giọng quát, vầng thái dương này oanh kích ra, nó lập tức xuyên thấu qua cửa sổ oanh kích ra bên ngoài.

Đồng thời một tiếng nổ vang, một cỗ khí nóng bỏng cuồn cuộn truyền ra.

Nhưng mà Lâm Phong lại không co chút nào để ý tới, hắn vẫn nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện công pháp cửu dương.



Trong lúc Lâm Phong đang tu luyện, tin tức thiên tài Viên Đồng của đế quốc Long Sơn, người được lựa chọn tham gia đại hội Tuyết Vực đã bị đánh bại nhanh chóng được truyền đi, mà điều càng làm chấn động hơn nữa là người đánh bại Viên Đồng lại cũng là một người được lựa chọn tham gia đại hội Tuyết Vực, chỉ có điều người nọ không phải là người của đế quốc Long Sơn mà chỉ là một người của nước phụ thuộc đế quốc Long Sơn, đó là ngưởi của nước Tuyết Nguyệt.

Ở trong những thanh niên thiên tài trong đế quốc Long Sơn, tu vi của Viên Đồng có thể liệt kê ở top 10 vậy mà lại bị một thiên tải của nước phụ thuộc đánh bại, điều này làm sao mà có thể không khiến cho mọi người rung động.

Lúc này, ở bên trong phủ đệ của Viên gia, một bóng người phi thân lướt nhanh đến, bóng người này đáp xuống một nóc nhà trong phủ đệ của Viên gia rồi lập tức thản nhiên ngồi im ở đó.

Người này sắc mặt nghiêm nghị, băng lạnh như một lưỡi dao, toàn thân toát ra một cỗ khí tức cường đại, nhưng điều làm cho mọi người càng kinh hãi hơn là tuổi của hắn còn rất trẻ, chắc chắn là còn chưa vượt quá ba mươi.

Sau khi đáp xuống nóc nhà, người này liền an tĩnh ngồi ở đó, yên lặng, cực kỳ yên lặng không có một chút động tĩnh nào.

Rất nhiều người trong Viên gia phát hiện thấy người này, họ không khỏi xì xào bàn tán, họ đang tranh luận và suy nghĩ xem rốt cục người này là ai mà lại đến nóc nhà của phủ đệ Viên gia, lại ngồi ở đó không nhúc nhích, dường như hắn coi như nơi này là nơi nghỉ ngơi của hắn vậy.

Thậm chí có người muốn lên đó để đuổi người kia rời đi, nhưng cũng đúng vào lúc này, từ xa xa lại có một bóng dáng nữa đang bay đến, nhanh vô cùng, chỉ trong một nháy mắt công pháp liền cũng giáng lâm ngay đến trên nóc nhà, chỉ có điều người này liếc mắt một cái nhìn người áo đen kia, sau đó cũng ngồi an tĩnh trên nóc nhà đối diện với người áo đen, vẫn như trước không hề phát ra một giọng nói nào.

Nhìn cảnh tượng kỳ lạ này khiến cho người của Viên gia muốn lên xua đuổi lại phải do dự, hai người này tự nhiên ngổi ở đó, điều này đem đến cho người ta một cảm giác xấu không lường được, chỉ sợ là lên xưa đuổi sẽ chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ, nói không chừng còn có thể gặp nguy hiếm nữa, đơn giản hơn là không để ý tới nữa, rồi đi thông báo cho thiếu gia Viên Đồng là cách tuyệt vời nhất.

Tuy vậy, cũng không phải chỉ có hai người này mà chỉ sau một thời gian ngắn không ngừng có những bóng người khác nữa tiếp tục bay đến đáp xuống trên nóc nhà của Viên gia, không một người nào nói một lời, thật là kỳ lạ.

Bây giờ, trên nóc nhà đã đã có tới năm người rồi.

Vào lúc này, từ môt nơi xa có tiếng rít gào truyển tới, ánh mắt năm người này lập tức nhìn về hướng người mới đến kia, lập tức đồng tử của bọn họ đều ngưng tụ lại.

Chỉ thấy người mới đến đây, trên người lộ ra một cỗ lãnh khí, trong lãnh khí lộ ra sự linh hoạt sắc bén, điều càng làm cho người ta phải để ý, đó là tay của hắn, tay trái của hắn có màu đen.

Ở trong đế quốc Long Sơn thì chỉ cần nhìn thấy cánh tay này mọi người đều biết đến một cái tên, tay trái màu đen, Thôi Vô Mệnh.

Thôi Vô Mệnh, người này có một cái tay trái cực kỳ lợi hại, giết người vô số, xếp hàng thứ năm trong các thanh niên thiên tài của đế quốc Long Sơn, không người nào không biết, không người nào không hiểu.

- Xem ra việc của Viên Đồng phát sinh ra đã có ảnh hưởng rất lớn rồi, thậm chí ngay cả Thôi Vô Mệnh cũng đã được hút tới đây, không thể biết trước, Thôi Vô Mệnh với bốn người kia liệu có người nào còn lại đây nữa hay không.

Lúc này, một bóng người cười nhẹ thấp giọng nói.

- Không thể nào, hoàng Thành Quân Mạc Tích còn không đến mức làm cho xuất hiện một việc nhỏ kia, về phần hai nữ tử kia ngươi có cảm thấy là các nàng sẽ trở về không, lại còn Kiếm Thần nữa, hắn hẳn là cũng sẽ không đến.

Một người khác đáp lại khiến cho người nói gật gật đầu cười, Thôi Vô Mệnh đến làm cho bọn họ có chút kinh hãi rồi, bốn người ở phía trước chắc là sẽ không xuât hiện nữa đâu.

Bóng dáng Thôi Vô Mệnh đáp xuống, lập tức những người này đều nhìn nhau mang theo một nụ cười khác.

- Không nghĩ tới lần này chư vị đều có ý nghĩ giống nhau, đều đã cùng nhau đến.

Người vừa rồi hỏi câu hỏi kia lại mỉm cười một lần nữa, nếu là có người biết giờ phút này ngồi ở trên nóc nhà của Viên gia là một hàng thanh niên, đều là những thanh niên thiên tài nhất hiện giờ của đế quốc Long Sơn, không biết điều này sẽ gây ra dư luận như thế nào.

- Viên Đồng lại có thể bị một người tham gia đại hội Tuyết Vực của nước Tuyết Nguyệt đánh bại, chúng ta sao có thể không đến xem sao.

Có người cười nói:

- Cũng không biết người đã đánh bại Viên Đồng kia là thần thánh ở phương nào, ở trong nước Tuyết Nguyệt hắn được xếp ở vị trí thứ mấy.

Không biết, có lẽ thứ nhất, cũng có lẽ thứ nhì, nhưng chắc chắn ít nhất cũng phải ở top 3.

Một người khác đáp lại nói, nếu người có thể đánh bại Viên Đồng lại phải xếp hạng sau ở nước Tuyết Nguyệt chẳng phải là sẽ rất đả kich bọn họ.

- Các ngươi tại sao lại không hỏi ta?

Lúc này trong giữa hư không lại có một đạo bóng dáng lóe ra phóng nhanh đến, người này mặc một chiếc áo trắng, chân đạp lên trường kiếm đứng trên kiếm mà bay, rất tự nhiên phóng khoáng.

Nhìn thấy người này ánh mắt của tất cả mọi người lại ngưng tụ, nhất là cánh tay trái màu đen Thôi Vô Mệnh, trong đôi mắt của hắn lại còn xuất hiện nồng đậm chiến ý.

- Hắn cũng tới rồi.

Trong lòng đám người xuất hiện một giọng nói, hiển nhiên thật không ngờ, thiên tài xếp hạng thứ bốn của đế quốc Long Sơn, Kiếm Thần cũng đã tới.