Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 606: Đoạ Thiên Sơn Mạch



Kế tiếp một màn giống nhau liên tiếp xuất hiện tại nhiều nơi trong Tuyết Vực Mê thành không bao lâu sau toàn bộ Mê thành mênh mông đều biết.

Sáng sớm ngày mai Đoạ Thiên sơn mạch đại hội Tuyết Vực!

- Xem ra đại hội Tuyết Vực này cũng có người đứng sau màn khó trách ngay cả tự thân đế quốc cũng không biết rõ thời gian cụ thể tổ chức đại hội Tuyết Vực.

Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ bốn đại đế quốc đại hội Tuyết Vực quả nhiên không phải đơn giản như bên ngoài vậy. Chí ít Thần Cung này cũng đã ngoài tính toán của Lâm Phong. Thần Cung không cho phép bất luận kẻ nào phá hư đại hội Tuyết Vực giết người tham gia đại hội Tuyết Vực. Dù là bốn đại gia tộc như Thái Thúc gia tộc cũng giống vậy một câu liền để bọn chúng thu hồi tâm tư trả thù.

Dù là cường giả Thiên Vũ cảnh vừa nói chuyện kia cũng không truyền âm tới nữa. Lệnh của Thần Cung không thể ngỗ nghịch.

Thái Thúc Thiên Kỳ nhìn mấy người Lâm Phong thần sắc rét lạnh dù tức giận nhưng hắn không dám không tuân lệnh của Thần Cung.

- Sau đại hội Tuyết Vực nếu ngươi còn sống chúng ta sẽ gặp lại!

Thái Thúc Thiên Kỳ lạnh lùng nói rồi quay người bay đi.

Người Thái Thúc gia tộc đều lạnh lùng liếc mấy người Lâm Phong. Lần này coi như mấy người may mắn có Thần Cung che chở. Nhưng sau đại hội Tuyết Vực Thái Thúc gia tộc sẽ không bỏ qua cho đám người này. Dám giết tiểu thư Thái Thúc gia tộc hơn nữa còn diệt nhiều người trong gia tộc như thế.

Lần này Thái Thúc gia tộc không thể không báo thù đã chết rất nhiều cường giả khẩu khí này sao có thể nuốt trôi tất nhiên phải muốn báo thù chỉ là thời gian báo thù thì phải chờ đại hội Tuyết Vực kết thúc.

Lâm Phong nhìn người Thái Thúc gia tộc rời đi rất nhanh toàn bộ đã biến mất vô tung. Dây cung căng cứng trong lòng cũng khẽ thả lỏng trước mắt chắc là không có nguy cơ rồi kế tiếp hắn đối mặt là đại hội Tuyết Vực.

Vòng thứ nhất đại hội Tuyết Vực là cuộc chiến giết người phải có một số người bị đào thải. Phi thường tàn khốc e rằng cũng là nguy cơ tứ phía dù một phương đế quốc Long Sơn có rất nhiều người nhưng nhìn thấy hắn cũng giết mà thôi. Chỉ có người chết đi đạt tới một số lượng nhất định vòng thứ nhất mới kết thúc tiến vào vòng thứ hai.

Lâm Phong nhìn về phía Quân Mạc Tích Đường U U Thanh Mộng Tâm cùng với Kiếm Thần khẽ gật đầu với bọn họ ánh mắt trong suốt lộ ra ý cảm tạ. Lần này nếu không có mấy người này xuất thủ tương trợ e rằng người Thần Cung còn chưa kịp hiện thân thì hắn đã bị người Thái Thúc gia tộc vây giết rồi trừ phi hắn sử dụng ma kiếm chịu ma kiếm cắn trả.

- Được rồi! Chuyện hôm nay chỉ là một khúc nhạc đệm chư vị cũng nên chuẩn bị cho đại hội Tuyết Vực rồi chúng ta liền đi Đoạ Thiên sơn mạch đi!

Quân Mạc Tích cũng không để ý tới chuyện đánh một trận giúp Lâm Phong nhìn mọi người nói.

Mọi người rối rít gật đầu bọn họ chú ý nhất là đại hội Tuyết Vực.

Ngày mai lúc sáng sớm đại hội Tuyết Vực mà bọn họ chờ đợi rất lâu đã bắt đầu rồi. Rất nhiều người đều tràn ngập nhiệt huyết cả người trở nên vô cùng kích động.

Đại hội Tuyết Vực chỉ cần không chết gặp được kỳ ngộ nhất định có thể làm cho tu vi càng thêm cường hãn.

Lấy ra ngọc ký ức Quân Mạc Tích đưa ý thức xâm nhập vào trong nhất thời địa hình Tuyết Vực Mê thành xuất hiện trong óc hắn. Dùng ý thức tìm kiếm rất nhanh Quân Mạc Tích phát hiện một nơi có bốn chữ to – Đoạ Thiên sơn mạch!

Thu ngọc ký ức lại Quân Mạc Tích nói:

- Lên đường!

Lời vừa ra Quân Mạc Tích cũng vọt đi lao về phương hướng Đoạ Thiên sơn mạch.

Người đế quốc Long Sơn đều nhanh chóng đuổi theo bọn họ lần đầu tiên tới Tuyết Vực Mê thành căn bản không biết Đoạ Thiên sơn mạch là gì. Vừa rồi Quân Mạc Tích lấy ra ngọc ký ức hẳn là bản đồ Tuyết Vực Mê thành đi theo Quân Mạc Tích nhất định không sai.

Lâm Phong kéo tay Tiểu Nhã xoay người nhìn Vân Phi Dương nói:

- Chúng ta đi thôi!

Vân Phi Dương gật đầu ba người một nhóm ngự không mà đi.

Đoàn người rầm rộ bay về phía Đoạ Thiên sơn mạch.

Trong hư không một nhóm thân ảnh xuất hiện phía bên trái Lâm Phong là người đế quốc Thiên Phong.

Tên cường giả trung niên Thiên Phong nhìn Lâm Phong một cái cười nói:

- Hai ngươi các ngươi còn chưa chết a thật đúng là mạng lớn nhưng sau ngày mai lúc đại hội Tuyết Vực mở ra có lẽ ngươi không còn may mắn như vậy đâu!

- Đáng tiếc ngươi quá lớn tuổi ngay cả tư cách tham gia đại hội Tuyết Vực cũng không có nếu không sẽ nhìn thấy ta không chết.

Lâm Phong đạm mạc đáp trả làm cho tên kia khựng người Lâm Phong rõ ràng đang châm chọc hắn ngay cả tư cách tham gia đại hội Tuyết Vực cũng không có.

Dù cảnh giới tu vi cao hơn Lâm Phong nhưng hắn đã tới trung niên mà Lâm Phong còn trẻ tuổi phong nhã hào hoa tiềm lực vô tận tương lai chắc chắn sẽ mạnh hơn hắn. Hắn coi thường Lâm Phong không biết chính hắn có tư cách gì mà coi thường nếu Lâm Phong đạt tới tuổi như hắn có lẽ giết một kẻ như hắn dễ dàng giống như giết một con kiến vậy.

Lời của Lâm Phong hiển nhiên đang miệt thị hắn sỉ nhục hắn.

- Đắc ý? Ta nói rồi lúc Thiên Phong Thất Sứ bước vào đại hội Tuyết Vực người muốn giết đầu tiên chính là ngươi vòng thứ nhất ngươi chuẩn bị chết đi là vừa!

Tên trung niên lạnh lùng nói phất tay vượt qua mấy người Lâm Phong bay đi.

- Không biết sống chết!

Lại một tiếng quát lạnh truyền tới kẻ nói chuyện chính là Địch Long so với lúc từ đế quốc Long Sơn tới Mê thành Địch Long đã trầm mặc hơn rất nhiều một đạp kia của Đoàn Vô Đạo làm cho hắn không còn chút tôn nghiêm nào.

Nhưng lúc tâm tình trong lòng rơi xuống đáy cốc Địch Long cũng cần tìm được chút an ủi cho nên hắn thấy Lâm Phong liền nhịn không được mà lên tiếng nhục nhã mượn Lâm Phong tìm về chút tôn nghiêm.

Lâm Phong quay đầu lạnh nhạt nhìn Địch Long một cái chỉ cười lạnh không nói sau đó đảo mắt nhìn nơi khác không tiếp tục nhìn hắn.

Một màn này làm cho hai con ngươi Địch Long co lại sắc mặt vô cùng khó coi trầm mặc miệt thị so với bất kỳ ngôn ngữ nào còn trắng trợn hơn Lâm Phong dùng ánh mắt làm nhục hắn không nhìn hắn.

- Đừng tưởng tu vi tinh tiến nhanh một chút liền đại biểu cái gì ngươi không chết là nhờ vào phúc người khác. Vòng thứ nhất đại hội Tuyết Vực chuẩn bị chết đi!

Lưu lại một câu âm trầm Địch Long cũng vọt lên trước chạy đi.

- Xem ra rất nhiều người muốn giết ngươi trong đại hội Tuyết Vực a.

Vân Phi Dương nhìn Lâm Phong cười cười nói.

Chân mày Lâm Phong khẽ giật giật mấy người nước Tuyết Nguyệt cũng muốn mạng hắn cấu kết với người nước Thiên Phong mà ám sát hắn. Món nợ kia còn chưa trả hiện tại những người này đều mong Lâm Phong hắn chết đi. Vừa lúc Lâm Phong hắn cũng muốn thu lấy món nợ kia rồi.

Trừ người đế quốc Long Sơn thế lực ba đại đế quốc khác thậm chí là người Tuyết Vực Mê thành đều chạy tới Đoạ Thiên sơn mạch. Đại hội Tuyết Vực mở ra nhất định sẽ không bình tĩnh hấp dẫn sự quan tâm của mọi người.

Đoạ Thiên sơn mạch trong dãy núi mênh mông có tám tòa núi tọa lạc ở trung tâm. Tám tòa núi cao này đặc biệt kỳ lạ đỉnh núi thì to lớn nặng nề mà phía dưới chân núi lại càng thêm nhỏ hẹp giống như tám thiên thần đứng chổng ngược cái tên Đọa Thiên cũng vì vậy mà có.

Ở giữa tám tòa núi cao mênh mông này còn có từng ngọn núi thấp bé san sát tạo thành một vòng tròn bao lấy một mảnh đất bằng phẳng rộng bát ngát. Trên mảnh đất bằng dường như có một tầng khí tức mê huyễn lượn lờ bay múa trong hư không.

Nơi này là địa phương nổi danh nhất Đoạ Thiên sơn mạch Đọa Lạc chi vực!

- Đoạ Thiên sơn mạch!

Trong hư không một thân ảnh tử trên trời giáng xuống cả người lộ ra khí tức vô cùng cường hãn. Người này là người đầu tiên tới Đoạ Thiên sơn mạch Thương Thiên Huyết – Đế Lăng!

- Ra đi!

Đế Lăng nhìn lên hư không quát lớn sau dó một thân ảnh từ trên hư không phủ xuống hạ xuống đỉnh núi đối diện với Đế Lăng là Tuyết Nguyệt Đoàn Vô Đạo.

- Tới rất sớm!

Một luồng sát khí âm trầm từ trên trời cao đánh xuống sát khí hắc ám cuồn cuộn. Trên hư không một quan tài được sát khí màu đen bao phủ mạnh mẽ đập xuống một đỉnh núi phát ra một tiếng nổ vang. Từ trong quan tài một thân ảnh chậm rãi bay lên là Huyết Sát người Thiên Sát Tông Hắc Vũ đế quốc!

Đỉnh núi bên cạnh Huyết Sát khí tức khô tịch truyền ra Khô Yêu Đồng – Khô Mộc đến!

Kiếm khí gào thét ánh sáng bảy màu từ trên hư không hiện ra tiếng đàn du dương vang len tấu vang trong hư không Thất Tình Kiếm – Lăng Tiêu cùng Lục Dục Cầm – Vũ Tiêu Tiêu cũng đến!

Trên đỉnh ngọn núi thứ bảy Bát Quái Nhãn – Vũ Mặc đạp bước mà đến bảy người này dẫn đầu tới Đoạ Thiên sơn mạch!