Tôi đang có nhiều hơn là những kinh nghiệm về chuyện cận kề cái chết; đó không phải là cảm giác mà bạn đã thực sự quen trải qua.
Thật lạ là đó là một chuyện không thể tránh được, kể cả khi phải đối diện với cái chết lần nữa. Giống như tôi đã được dành cho những rắc rối. Tôi đã trốn chạy cảm giác ấy lần này tới lần khác, nhưng nó cứ tiếp tục quay lại với tôi.
Tuy nhiên, thời điểm này khác hoàn toàn so với những lần trước.
Bạn có thể chạy trốn khỏi một kẻ mà bạn sợ hãi, bạn có thể đánh lại một người mà bạn ghét. Tất cả những phản ứng của tôi thì lại hướng đến những kẻ giết chóc - những quái vật, những kẻ thù.
Khi bạn yêu một trong những người có thể giết chết bạn thì điều đó cũng sẽ khiến bạn không còn được lựa chọn nữa. Làm sao bạn có thể trốn chạy, làm sao bạn có thể đánh lại họ khi những điều như thế sẽ làm đau người bạn quý mến? Nếu cuộc đời bạn là tất cả những gì bạn có thể dành cho người yêu, thì bằng cách nào bạn có thể thực hiện những điều ấy?
Nếu đó là một người mà bạn yêu rất thật lòng?
Chẳng ai nhìn mình chằm chằm, tôi tự hứa. Chẳng ai nhìn chằm chằm vào mình, chẳng ai nhìn mình chằm chằm cả.
Tuy nhiên, vì tôi chẳng thể nói dối một cách thuyết phục thậm chí cả với chính bản thân, nên tôi phải kiểm tra lại điều đó.
Trong khi ngồi chờ cho một trong ba chiếc đèn giao thông ở thị trấn chuyển sang màu xanh, tôi đã liếc trộm sang bên phải - trong chiếc xe của mình (minivan - một loại xe hành khách nhỏ), bà Weber đã quay cả thân mình về phía tôi. Mắt bà nhìn tôi đầy xoi mói, và tôi lúng túng nhìn lại, tự hỏi tại sao bà không dừng nhìn chằm chằm vào tôi hay hay tỏ ra xấu hổ. Có đúng là rất thô lỗ khi cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào người khác? Liệu điều đó có thể áp dụng cho trường hợp của tôi nữa không?
Sau đó tôi nhớ ra là những cửa sổ trên xe đã được sơn màu tối đến mức mà có thể bà không có ý niệm gì về chuyện có thể tôi đang ở đây một mình và bắt gặp cái nhìn của bà. Tôi cố gắng kiếm lấy môt sự dễ chịu vì sự thật là bà không thực sự nhìn vào tôi, mà là chiếc xe.
Xe của mình. Tôi thở dài.
Tôi nhìn lướt sang bên trái và khẽ rên lên. Hai người đi bộ đang đông cứng lại ở vỉa hè, bỏ lỡ cơ hội qua đường ngay khi họ chú mục vào chiếc xe của tôi. Sau lưng họ, ông Marshall đang trố mắt nhìn qua tấm kính dày của cửa hàng lưu niệm nhỏ của ông. Chí ít thì ông ấy cũng không tì bẹp cái mũi của mình vào lớp kính. Ít ra là chưa.
Đèn chuyển màu xanh và trong sự vội vã nhằm trốn chạy, tôi nhấn mạnh bàn đạp gas mà không hề cân nhắc - cách mà tôi vẫn thường giáng vào chiếc xe tải Chevy cũ kĩ của mình để làm nó chuyển động.
Động cơ gầm gừ như một con sư tử đang săn mồi, chiếc xe vọt về trước quá nhanh khiến toàn bộ người tôi bị quăng mạnh vào ghế ngồi bọc vải da đen và dạ dày thì bị ép dẹp vào xương sống.
“Á!”. Tôi thở hổn hển trong lúc dò dẫm cái phanh. Giữ tư thế bị dồn cục, tôi chỉ còn biết nhấn liên hồi vào cái phanh. Chiếc xe lắc lư kinh dị cho đến lúc dừng lại một cách vững chãi và chắc chắn.
Tôi không thể chịu nổi việc trông chờ vào phản ứng lại tình huống này một cách mau chóng. Nếu như có bất cứ một sự nghi ngờ nào đối với ai đã từng lái chiếc xe này thì bây giờ việc đó đã hết. Với một ngón chân, tôi nhấn nhẹ vào bàn đạp gas xuống khoảng nửa milimét, và chiếc xe lại vọt về trước ngay tắp lự.
Tôi cố gắng đạt được điểm đến của mình, trạm xăng. Nếu tôi không chạy trong tưởng tượng thì rốt cục tôi đã không vào được thị trấn. Những ngày qua, tôi đã đi mà quên mang theo nhiều thứ, như bánh xốp và dây buộc giày, để tránh tiêu tốn thời gian ở những nơi công cộng.
Làm như đang chạy đua, tôi để cửa phía trên đầu xe mở ra, hạ mui, sau đó kiểm tra thẻ và mở nắp bình xăng. Tất nhiên, tôi chẳng thể làm gì để lên những con số ở trạm xăng nhảy lên cả. Chúng nhảy nhịp một cách chậm chạp và uể oải như thể chúng làm thế chỉ để chọc tức tôi.
Trời không sáng sủa lắm - một ngày mưa phùn điển hình ở thị trấn Forks, bang Washington nhưng tôi vẫn cảm thấy như có ánh đèn đang chiếu vào mặt mình, hướng toàn bộ sự chú ý tới chiếc nhẫn trang nhã ở tay trái. Tôi cảm giác có những đôi mắt dõi theo sau lưng mình mỗi lần như thế, nó cứ như thể chiếc nhẫn đang dấy lên một tín hiệu sáng chói như đèn nê-ông: Nhìn vào tôi, nhìn tôi đây này.
Thật ngu ngốc nếu mình còn e dè, tôi biết điều đó. Bên cạnh bố mẹ thì việc mọi người nói về việc đính hôn của tôi có quan trọng không? Về chiếc xe này?Về việc chấp nhận một cách bí ẩn vào một khoá học của Ivy League của tôi? Về cả chiếc thẻ tín dụng đen bóng hiện đang nóng như lửa ở trong túi quần tôi bây giờđây?
“Ừ, ai mà quan tâm họ nghĩ gì.” Tôi thì thầm trong hơi thở.
“Ừm, thưa cô…?” Giọng một người đàn ông vang lên.
Tôi quay lại, và ước rằng mình đã không làm như thế.
Hai người đàn ông bên cạnh một chiếc SUV với những chiếc xuồng Kayak mới tinh đứng ở phía đầu. Không ai trong hai người nhìn tôi, họ chỉ mỗi ngó vào chiếc xe.
Chủ quan mà nói, tôi không nhận thức hết được chuyện đó. Tôi chỉ tự hào vì tôi có thể phân biệt được nhãn hiệu của hãng Toyota, Ford và Chevy. Chiếc xe đen bóng nhoáng, sang trọng và rất đẹp, nhưng đối với tôi, nó chỉ là cái xe.
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô, nhưng cô có thể cho tôi biết cô đang lái loại xe nào vậy”. Người cao hơn hỏi.
“À, một chiếc Mercedes thì phải?”
“Vâng.” Người đàn ông nói một cách lịch sự trong khi người bạn thấp hơn của ông ta tròn mắt vì câu trả lời của tôi. “Tôi biết. Nhưng tôi chỉ thắc mắc, nghĩa là... có phải cô đang lái một chiếc Mercedes Guardian?”. Người đó nói cái tên ấy với cả sự tôn sùng. Tôi có cảm giác là người này hẳn có biết Edward Cullen, vị hôn phu của tôi (mặc dù chẳng có gì liên quan với sự thật là đám cưới chỉ cách giờ có vài ngày nữa). “Chúng đáng lẽ không có sẵn ở Châu Âu chứ.” Người đàn ông tiếp tục. “Vậy mà lại có một chiếcngay ở đây...”.
Mắt ông ta lần theo những đường nét của chiếc xe - đối với tôi cái xe ấy lại có vẻ chẳng khác gì những đời xe Mercedes còn lại cả, nhưng mà tôi biết gì về nó cơ chứ?Tôi chỉ đang suy nghĩ về quan điểm của mình với những từ như vị hôn phu, đám cứơi, chồng,...
Tôi chỉ không bỏ toàn bộ những chuyện đó vào trong đầu được.
Bên cạnh đó, tôi lại phải co mình lại khi nghĩ đến chiếc váy cưới màu trắng tuyệt đẹp và những bó hoa. Nhưng tệ hơn chuyện đó, tôi chỉ đơn giản không thể điều hoà cái quan niệm đầy lúng túng, rắc rối và đầy sự tôn sùng của bản thân như quan niệm của tôi về Edward. Nó cứ như thể áp đặt một thiên sứ vào vai trò một nhân viên kế toán vậy. Tôi không thể hình dung anh ở bất cứ một vị trí bình thường nào trong cuộc sống.
Luôn luôn là thế, cứ mỗi khi bắt đầu nghĩ về Edward, tôi lại chìm trong một không gian đầy ảo mộng. Người lạ mặt hắng giọng để khiến tôi chú ý; ông ta vẫn đang chờ câu trả lời về nhãn hiệu và đời xe.
“Tôi không biết”. Tôi thật thà nói.
“Cô có phiền không nếu tôi chụp ảnh với nó?”.
Điều đó khiến tôi mất một giây để dung nạp câu hỏi.” Thật ư?, ông muốn chụp ảnh với chiếc xe ư?”.
“Vâng - sẽ chẳng có ai tin tôi nếu tôi không có bằng chứng”.
“Vâng. Được. Tốt thôi.”
Tôi nhanh chóng đóng nắp bình xăng và bò lên ghế trước để giấu mình đi trong lúc người đàn ông nhiệt tình ấy lục trong ba lô một chiếc camera chuyên nghiệp cỡ lớn.Ông ta và bạn thay nhau tạo tư thế trước mũi xe, và sau đó lại chụp ảnh ở phía cuối xe.
“Mình nhớ cái xe tải quá.” Tôi thút thít.
Rất, rất trùng hợp,thật là trùng hợprằng chiếc xe của tôi đã kịp khò khè những hơi cuối cùng chỉ vài tuần sau khi Edward và tôi đồng ý với một bản thoả hiệp không công bằng cho lắm, một điều kiện của bản thoả hiệp là anh ấy được phép thay chiếc xe cũ kỹ của tôi khi nó hỏng. Edward thề là nó đã hoàn thành nghĩa vụ như mong muốn; nó đã có một cuộc đời dài và sau đó đi tong vì những lý do rất tự nhiên. Anh nghĩ như thế. Và tất nhiên tôi chẳng có cách gì để thẩm tra câu chuyện của anh hoặc có để tự mình kéo chiếc xe tải từ chỗ chết. Người thợ sửa xe yêu quý của tôi... (Bella đang nghĩ về Jacob) - tôi dừng nghĩ về chuyện đó, từ chối đi đến bất cứ một kết luận nào. Thay vào đó, tôi lắng nghe giọng nói của người đàn ông ở phía ngoài xe, lặng người vì kết cấu của thành xe.
“... theo video trực tuyến giới thiệu thì đi kèm với nó là một lớp chống chịu nhiệt. Thậm chí còn không có một vết xước ở lớp sơn.”
“Tất nhiên là không rồi. Anh có thể lăn một chiếc xe tăng qua cái xe nhỏ này ấy chứ. Không có tới một phiên giao dịch cho loại này đâu. Hầu hết là chỉ thiết kế cho những nhà ngoại giao Trung Đông, những tay buôn bán vũ khí và trùm ma tuý.”
“Anh có nghĩ cô ấy cũng là một “nhân vật”?” Người thấp lùn hỏi ở bằng một giọng mềm mại hơn. Tôi quay đầu, má đỏ ửng.
“Hừ”. Người cao hơn nói.” Có thể. Không tưởng tượng được ở đây thì cô cần gì đến một lớp kính chống tên lửa và lớp vỏ áo giáp chịu lực tới 4000 pound cơ chứ. Đáng lẽ nên dùng nó ở một nơi nào nguy hiểm hơn.”
Lớp vỏ áo giáp. Bốn nghìn pound chịu lực của vỏ áo giáp. Và kính chống tên lửa? Tốt đấy. Nhưng cái gì đã xảy ra với lớp chống đạn lỗi thời này nhỉ?
Ừ, ít ra thì chuyện này cũng gây nên cảm giác gì đó- nếu như bạn có óc hài hước khéo léo.
Nó không giống như việc tôi đã không mong Edward lợi dụng cuộc thoả thuận ấy để mình anh có thể tính toán chuyện anh có thể cho nhiều tôi hơn là nhận lại. Tôi đã đồng ý rằng anh ấy có thể thay chiếc xe của tôi khi nó cần thay thế, nhưng không mong cái thời điểm ấy đến quá sớm. Khi tôi bị bắt buộc phải chấp nhận rằng cái xe tải đã không còn gì hữu dụng gì ngoài việc nó trở thành một biểu tượng tôn kính với những chiếc Chevy cổ điển, tôi cũng đồng thời tin rằng chuyện thay thế xe của anh chắc chắn sẽ dẫn đến việc khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng. Khiến tôi trở thành trung tâm của những cái xoi mói và những tiếng xuýt xoa. Tôi đã đúng về điểm này. Nhưng ngay cả trong những tưởng tượng đen tối nhất, tôi cũng không thể đoán trước được rằng anh có thể mua cho tôi đến hai chiếc xe.
Xe “trước” và xe “sau”, anh đã giải thích khi tôi lắp bắp.
Đây chỉ là xe” trước”, anh ấy nói với tôi rằng chiếc xe nàychỉ làmượn tạm thờivà sẽtrả lại sau đám cưới. Điều đó thật sự chẳng gây cảm giác gì cho tôi cả. Cho đến cả bây giờ.
Ha ha. Bởi vì tôi là con người dễ tổn thương, quá dễ để bị tai nạn, có thể là nạn nhân cho những may mắn xui xẻo và nguy hiểm của bản thận, do đó tôi cần một chiếc xe chống tăng để giữ tôi an toàn. Vui nhộn thật. Tôi chắc rằng anh ấy và các anh trai đang tận hưởng chuyện cười ấy đằng sau lưng tôi.
Hoặc có thể, chỉ là có thể thôi, một tiếng thì thầm nhỏ vang lên trong đầu tôi, đó chẳng phải là một trò đùa, ngốc thật. Có thể anh ấy thật sự lo lắng về mình. Đây chẳng phải là lần đầu tiên anh ấy trở nên quá cẩn trọng để bảo vệ mình.
Tôi thở dài.
Tôi vẫn chưa thấy chiếc xe “sau”. Nó được giấu ở một góc khuất nhất của ga-ra nhà Cullen. Nếu như là người khác thì có lẽ họ đã lén xem trộm nó rồi, nhưng tôi thực sự không muốn biết điều đó.
Có lẽ chẳng có lớp vỏ chống đạn nào trên xe đâu- bởi vì tôi chẳng cần tới điều đó sau tuần trăng mật. Cơ thể cực kỳ bền vững chỉ là một trong những niềm vui mà tôi đang trông mong. Những điều quan trọng nhất để trở thành một Cullen không phải là những chiếc xe đắt tiền hay những chiếc thẻ tín dụng đầy ấn tượng.
“Này cô...” Người đàn ông cao hơn gọi tôi, khum tay gõ lên lớp kính với nỗ lực nhìn vào trong.” Chúng tôi chụp xong rồi. Cảm ơn cô nhiều lắm.!”
“Không có gì.” Tôi đáp lại, sau đó lại căng thẳng khởi động xe và nhấn nhẹ bàn đạp - thật nhẹ nhàng...
Bất kể đã bao nhiều lần tôi lái xe xuống con đường về nhà thân quen này, tôi vẫn không thể nào làm cho những tờ bướm bị nhoè đi bởi nước mưa bị phai dần trong trí óc. Mỗi một chúng, dính chặt vào các cột điện thoại và những biển chỉ đường, giống như một cái tát mới vào mặt. Một cái tát xứng đáng đấy chứ. Tâm trí tôi bị hút mạnh vào ý nghĩ mà tôi đã cắt đứt trước đó. Tôi không thể trốn tránh điều ấy trên con đường này được. Ít ra không phải với những hình ảnh về người thợ sửa xe yêu quý của tôi vụt sáng trong đầu ở khoảng thời gian đều đặn.
Bạn thân nhất của tôi. Jacod của tôi.
Những poster BẠN ĐÃ TỪNG NHÌN THẤY CẬU BÉ NÀY CHƯA? không phải ý tưởng của bố Jacob. Nó là của bố tôi, Charlie, người đã in những tờ bướm này và rải chúng đầy khắp thị trấn. Và không chỉ ở Forks, mà cả ở cảng Angeles và Sequim và Hoquaim và Aberdeen và tất cả mọi thị trấn ở Penisula. “Ngài” cũng dám chắc rằng tất cả mọi đồn cảnh sát ở bang Washington đều có chung tờ bướm dán trên tường. Sở của “ngài” đã có nguyên một bảng tin dành hoàn toàn cho việc tìm ra Jacob. Cái bảng đó bây giờ đang trống nhiều như nỗi thất vọng và sự kiệt sức của chính bố.
Bố còn thất vọng hơn với việc thiếu sự phản hồi và thất vọng nhiều nhất với bác Billy, bố Jacob - và là bạn thân nhất của Charlie.
Vì việc bác Billy đã không quan tâm hơn đến cuộc tìm kiếm cho sự “bỏ nhà ra đi” của cậu con trai 16 tuổi. Vì việc bác Billy từ chối dán những tờ bướm ở La Push, vùng đất ven biển của người da đỏ là nhà của Jacob. Vì việc bác ấy hình như phủ nhận sự biến mất của Jacob, và ra vẻ như chẳng có gì để bác ấy làm. Vì câu nói của bác là” Jacob đã lớn. Nó sẽ về nhà nếu nó muốn.”
Và bố đã bực bội luôn tôi, vì đã ủng hộ bác Billy.
Tôi cũng không dán những tờ bướm. Bởi gì cả bác Billy và tôi đều biết Jacob đang ở đâu, nói một cách sỗ sàng, chúng tôi cũng biết rằng chẳng có ai đã từng nhìn thấy cậu bé ấy.
Tờ bướm thường chèn một cục u lớn trong cổ họng tôi và những giọt nước mắt đau đớn và tôi mừng vì Edward đã ra ngoài đi săn vào ngày thứ Bảy. Nếu Edward thấy phản ứng này của tôi, chắc chắn nó cũng sẽ làm cho anh cảm thấy tồi tệ hơn.
Tất nhiên, có những trở ngại về việc hôm nay là thứ Bảy. Khi tôi quành xe chậm rãi và cẩn thận vào phần đường của mình, tôi có thể thấy chiếc xe tuần tiễu của bố tôi ở trên đường lái của bốn ngôi nhà. Hôm nay bố đã bỏ cả việc câu cá. Và tiếp tục giận dỗi về chuyện đám cưới.
Vì vậy tôi không thể sử dụng điện thoại. Nhưng tôi phải gọi...
Tôi đỗ xe cẩn trọng cạnh chiếc Chevy và rút chiếc điện thoại mà Edward đã trao cho tôi phòng khi khẩn cấp ra khỏi túi. Tôi quay số, giữ cho ngón tay ở nút “end” (Kết thúc cuộc gọi) nếu chuông điện thoại kêu. Chỉ là phòng bị thôi.
“Chào?” Seth Clearwater trả lời và tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôirất ngạikhi nói chuyện với chị cậu ấy, Leah. Cáikiểu “ ta muốn nhai đầu mi “ không phải là quá cường điệu khi tôi nói chuyện với Leah đâu.
“Không đến nỗi thế. Mình không phải Alice- Cậu chắc chứ” Cậu đùa. Giữa những Quiluete sống ở La Push, chỉ có Seth là tỏ ra thoải mái ngay cả lúc nhắc đến tên người nhà Cullen, bỏ qua chuyện đùa cợt về những thứ như kiểu cô ấy có thể hoàn toàn trở thành em dâu của tôi.
“Mình biết.” Tôi lưỡng lự mất một phút. “Cậu ấy ra sao rồi.”
Seth thở dài.” Cũng như vậy thôi. Cậu ta không trả lời, cho dù chúng ta biết cậu ấy đang nghe. Cậu ta đang cố gắng không suy nghĩ cho giống con người, cậu biết đấy. Chỉ là tiếp tục với bản năng của cậu ta thôi.”
“Cậu biết cậu ấy đang ở đâu không?”
“Nơi nào đó ở bắc Canada. Tôi không thể nói cho cậu biết là quận nào. Mà cậu ấy cũng chẳng quan tâm mấy đến đường dây điện thoại của bang đâu.”
“Có gợi ý nào không...”
“Cậu ta sẽ không trở về nhà đâu, Bella. Mình xin lỗi.”
Tôi nuốt nước bọt.” Cảm...cảm ơn, Seth. Mình đã biết trước khi hỏi rồi. Nhưng mình chỉ là không ngừng cầu nguyện.”
“Ừ, bọn mình đều cảm giác giống vậy mà.”
“Cảm ơn vì đã chịu đựng điều đó với mình, Seth. Mình biết những người khác đã gây khó khăn cho cậu”.
“Họ không phải là những người hâm mộ cậu vĩ đại lắm đâu.” Cậu ta đồng ý một cách vui vẻ.” Một kiểu khập khiễng, mình nghĩ thế. Jacob có sự lựa chọn của cậu ấy, cậu có sự lựa chọn của chính cậu. Jake không thích quan điểm của họ về điều đó. Tất nhiên cậu ta cũng không có hào hứng chuyện cậu thăm dò cậu ấy đâu “
Tôi thở gấp. “Tôi tưởng là cậu ấy không nói chuyện với cậu chứ?”
“Cậu ta chẳng giấu bọn tôi được cái gì cả, mặc dù cậu ta rất cố gắng che đậy”
Vậy thì Jacob biết tôi đang lo lắng. Tôi không chắc mình cảm thấy như thế nào về chuyện ấy. Ừ, ít nhất thì cậu ấy biết tôi không chìm lỉm vào hoàng hôn và hoàn toàn quên bẵng cậu. Cậu ấy chắc đã tưởng tượng rằng tôi đủ khả năng chịu đựng điều đó.
“Tôi đoán là chúng ta sẽ gặp lại ở... đám cưới.” Tôi nói, cố phát âm cái từ đó qua kẽ răng.
“Ừ, tôi và mẹ sẽ có mặt ở đó mà. Cậu thật tốt khi mời chúng tôi.”
Tôi mỉm cười vì sự nhiệt tình trong giọng nói của Seth. Mặc dù việc mời nhà Clearwater là ý tưởng của Edward, tôi cũng rất vui vì anh đã nghĩ tới điều này. Có được Seth ở nơi ấy thật là tốt- một sự liên kết, cho dẫu mỏng manh, tới người bạn tuyện vời.” Có lẽ nó sẽ không trọn vẹn nếu thiếu cậu.”
“Nói với Edward là tôi gửi lời chào nhé, được chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
Tôi lắc đầu. Tình bạn đã nảy nở giữa Edward và Seth là một thứ gì đó vẫn còn làm tôi do dự. Nó là bằng chứng, cho dù rằng mọi thứ không phải đều tiến triển đúng hướng như thế, rằng ma cà rồng và người sói có thể có mối quan hệ tốt đẹp, cảm ơn rất nhiều nếu họ cùng chung một suy nghĩ như thế.
Nhưng không phải tất cả đều thích cái ý tưởng đó.
“À.” Seth nói, giọng vỡ ra. “Leah về rồi này.”
“Ừ! thôi chào nhé.”
Chiếc điện thoại rơi vào câm lặng. Tôi để nó trên ghế và chuẩn bị tinh thần để đi vào nhà, nơi Charlie đang đợi.
Người bố tội nghiệp của tôi đã có quá nhiều thứ để đối đầu rồi. Jacob-bỏ-trốn mới chỉ là một trong những chuyện nhỏ đang đè nặng lên lưng bố. Bố đã hầu như chỉ lo lắng về tôi, đứa con gái gần như đã hợp pháp trở thành người lớn, người sẽ trở thành một “Mrs.” (bà) chỉ trong vài ngày nữa.
Tôi bước chậm rãi trong làn mưa nhè nhẹ, nhớ cái đêm chúng tôi đã nói với bố...
Khi tiếng xe của chiếc tuần tiễu của Charlie báo hiệu sự trở về của “ngài”, chiếc nhẫn trên ngón tay tôi bất chợt nặng đến 100 pound. Tôi muốn giấu bàn tay trái của mình vào trong túi, hoặc ngồi lên nó, nhưng Edward đã giữ kéo nó về phía trước và đặt ở vị trí trung tâm bằng đôi tay lạnh và mạnh mẽ của anh.
“Đừng bồn chồn như thế, Bella. Hãy nhớ rằng em không bị kết tội là sát nhân đâu đấy.”
“Anh nói cứ như thể là dễ lắm ấy.”
Tôi lắng nghe âm thanh đầy điềm gở từ đôi ủng của bố dẫm thình thịch lên vỉa hè. Chiếc chìa khoá lách cách trong cánh cửa đã được mở sẵn. Tiếng động ấy nhắc tôi nhớ đến một phần của bộ phim kinh dị mà nạn nhận nhận ra rằng cô ấy quên khoá chốt cửa (đại loại thế).
“Bình tĩnh nào, Bella.” Edward thì thầm, lắng nghe tiếng đập càng ngày càng nhanh của trái tim tôi. Tiếng cánh cửa đánh sầm vào tường. Tôi lúng túng như thể bị điện giật.
“Chào bác Charlie.” Edward nói, hoàn toàn thư giãn.
“Không”. Tôi phản đối trong hơi thở.
“Chuyện gì?” Edward quay lại thì thầm.
“Chờ bố cất súng đi đã.”
Edward khúc khích cười và vuốt mái tóc rối màu đồng của anh bằng tay kia.
Charlie đến góc phòng, vẫn ở trong bộ đồng phục, vẫn thủ thế và cố gắng tạo một bộ mặt khi bố xét nét hai đứa đang ngồi cùng nhau trên chiếc ghế đầy tình yêu. Nói cho cùng, bố đã cố gắng nỗ lực để thích Edward nhiều hơn.
Tất nhiên, việc phát giác này đã chấm dứt điều ấy ngay tức khắc.
“Này mấy nhóc, có chuyện gì thế?”
“Chúng con muốn nói chuyện với bố.” Edward nói, rất điềm tĩnh.” Chúng con có vài tin mừng.”
Thái độ củaCharlie chuyển ngaytừsự thân mật gượng gạotới sự nghi ngờ đầy đen tối chỉ trong đúng một giây.
“Tin mừng?” Charlie lầm bầm, nhìn thẳng vào tôi.
“Bố ngồi đi.”
Bố nhướng mày, nhìn chằm chằm vào tôi mất năm giây và sau đó phịch xuống ghế tựa, ngồi ở rất gần mép ghế và thẳng lưng.
“Đừnglàm căng thẳng như thếbố ơi.” Tôi nói sau một lúcim lặng.” Mọi chuyện đều ổn mà.”
Edward nhăn nhó, và tôi biết là vì cáitừ ổnkia.Anhấy sẽ dùng các từ khác kia, một số từ như là tuyệt vời, hoàn hảo hoặc vinh quang nữa ấy chứ.
“Chắc không, Bella, con có chắc chắn không? Nếu mọichuyện đều ổn, thì sao con lại toát mồ hôi thế?”
“Con không toát mồ hồi.” Tôi nói dối.
Tôi dựa mình và co người lại bên Edward trước tiếng càu nhàu bực bội của bố, theo bản năng tôi quẹt mu bàn tay phải lên trước trán để rủ bỏ cái bằng chứng ấy (Chứng minh tôi đang toát mồ hôi thật.)
“Con đã có thai!” Charlie nổ ra.” Con đã có thai phải không?”.
Mặc dù câu hỏi khá rõ ràng là dành cho tôi nhưng bây giờ bố lại nhìn Edward, và tôi có thể thề rằng bàn tay bố đang kéo súng lên.
“Không! Tất nhiên là không.” Tôi muốn thúc cùi chỏ vào xương sườn Edward nhưng tôi biết rằng động tác ấy chắc chắn chỉ khiến tôi mang thêm vết thâm tím nữa. Tôi đã bảoEdward rằng con người thường ngay lập tức nhảy đến kết luận! Còn lý do nào khác để những con người trong sáng muốn cưới nhau ở tuổi 18 không? (Câu trả lời của anh làm tôi tròn mắt. Tình yêu. Chính xác rồi.)
Cái nhìn trừng trừng của Charlie dịu xuống. Khuôn mặt tôi biểu lộ rõ ràng rằng tôi đang nói sự thật, và bố tin tôi. “Ồ, bố xin lỗi.”
“Không sao đâu bố”.
Đó là một khoảng im lặng dài. Sau một thời gian, tôi nhận ra mọi người đều đang chờ tôi nói một cái gì đó. Tôi nhìn lên Edward, căng thẳng tột cùng. Chẳng có cách nào khiến tôi có thể phát ra bất cứ từ gì.
Anh mỉm cười với tôi, thẳng vai và quay người về phía Charlie.
“Charlie, con nhận ra rằng con đã đi không đúng theo qui củ. Theo truyền thống thì con đáng lẽ phải xin phép bố trước. Con không có ý bất nhã, nhưng kể từ khi Bella nói đồng ý với con mà con lại không hề muốn bỏ lỡ cơ hội của cô ấy chút nào, thì thay vì hỏi ý kiến của bố, con lại yêu cầu bố về sự chúc phúc. Chúng con sẽ cưới nhau, Charlie. Con yêu cô ấy nhiều hơn bất cứ điều gì trên thế giới này, nhiều hơn cuộc sống của riêng con, và- thật kỳ diệu và may mắn thay - cô ấy cũng yêu con như thế. Vậy liệu bố có thể tặng chúng con lời chúc phúc được không?”
Anh nói ra môt cách chắc chắn và rất bình tĩnh. Chỉ trong khoảnh khắc lắng nghe giọng nói đầy tự tin và chắc chắn của anh mà tôi chợt nhận ra một điều sáng suốt.Tôi có thể thấy, rất nhanh, cái cách mà thế giới nhìn vào anh. Vì sự kéo dài của nhịp đập trái tim tôi, những gì anh vừa nói này đã tạo ra trong căn nhà một cảm xúc thật hoàn hảo.
Và sau đó tôi bất chợt bắt gặp sự biểu lộ cảm xúc trên mặt Charlie, đôi mắt của bốdán chặtvào chiếc nhẫn.
Tôi nín thở trong khi da mặt bố chuyển màu- từ bình thường sang đỏ, đỏ sang tím, tím sang xanh.Tôi bắt đầu ngồi dậy- Tôi không chắc chắn lắm về những gì tôi đã sắp đặt để làm, có lẽ phải huy động cả lực lượng cảnh sát Heimlich mới có thể chắc chắn rằng bố không bị nghẹt thở -nhưng Edward bóp tay tôi và thì thầm câu “ Cho bố một phút” thật nhỏ để chỉ tôi nghe thấy.
Phút im lặng còn dài hơn trước. Sau đó, dần dần và từ từ, da mặt Charlie trở lại màu bình thường. Bố cắn môi, nhíu lông mày, tôi biết đây là dấu hiệu kiểu suy nghĩ lung lắm của bố. Bố dò xét hai đứa rất lâu và về phía tôi, tôi lại thấy Edward khá thoải mái.
“Đáng lẽ là không ngạc nhiên như vậy.” Charlie cằn nhằn.” Ta đã đoán sớm muộn gì cũng phải đối mặt với mấy thứ như thế này mà.”
Tôi thở ra.
“Con chắc chứ?” Charlie gặng hỏi, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Con chắc chắn một trăm phần trăm về Edward.” Tôi nói với bố mà không bị lỡ mất nhịp nào.
Sự gấp gápấy càng ngày càng tồi tệ hơn khi tôiđối mặt với chuyện tôi càng gần với tuổi 19 hơn, trong khi Edward đã đóng băng tại đúng 17 tuổi với tất cả sự hoàn hảo đến hơn 90 năm rồi. Thực tế thì điều tôi cần không phải là hôn nhân, nhưng đám cưới lại rất cần thiết bởi vì bản thoả hiệp đầy tinh tế và cả rắc rối tùm lum giữa tôi và Edward đã gần như tiến đến điểm đó, cái mấu chốt bíên đổi tôi từ một người bình thường thành một kẻ bất tử.
Đó không phải là những thứ mà tôi có thể giải thích với Charlie.
“Chúng con sẽ cùng rời Darmouth vào mùa thu, Charlie.” Edward nhắc bố.” Con muốn làm điều đó, à, một cách đúng đắn. Đó là lý do vì sao con lại nêu lên điều đó.” Anh nhún vai.
Anh không thổi phồng lên điều ấy; chúng thật sự rất quan trọng đối với kiểu đạo đức lỗi mốt trong thế chiến thứ I.
Miệng của Charlie mím lại đến nỗi thành một đường mỏng dính. Chắc là “ ngài” đang tìm thêm một cái gì đó để tranh luận tiếp. Nhưng mà “ ngài” còn có thể nói gì nữa đây?
Bố muốn các con hãy cứ sống thử đi đã? Hả. “Ngài” là một ông bố, và hiện nay hai tay ngài đang dính lại với nhau.
“Ta biết điều đó đang đến mà.” Bố cau mày, lẩm bẩm. Sau đó, bất thình lình, khuôn mặt của bố lại trở nên phẳng lỳ tuyệt đối và không có tí cảm xúc nào.
“Bố?” Tôi lo lắng hỏi và lướt nhìn sang Edward, tôi không thể đọc được cảm xúc trên khuôn mặt anh, cũng như khi anh quan sát Charlie.
“Ha!”. Charlie nổ tung ra. Tôi nhảy dựng lên. “Ha, ha, ha!”
Tôi nhìn chằm chằm đầy hoài nghi khi Charlie còn cười lớn gấp đôi lúc nãy, thân hình bố rung lên với điệu cười ấy.
Tôinhìn Edward,chờ đợi sự giải thích cho hành động này, nhưng Edward đã mím chặt môi, cứ như thể anh đang cố gắng nín cười.
“Được rồi, tốt thôi.” Charlie hơi nghẹn thở. “Kết hôn.” Một tràng cười nữa lại vây lấy bố. “Nhưng...”
“Nhưng sao ạ?” Tôi gặng hỏi.
“Nhưng con phải nói với mẹ đấy! Bố sẽ không hé môi tí gì với Renee đâu! Tất cả là phần con đấy.” Bố lại nổ ra một tràng cười ha hả.
Tôi dừng tay trên nắm đấm cửa, mỉm cười. Chắc chắn lúc này những từ ngữ của Charlie đã làm tôi lo sợ. Bất hạnh cuối cùng và kinh khủng nhất: Nói với Renee. Kết hôn sớm là một trong những điều đầu tiên được liệt kê trong sổ đen của mẹ, còn hơn cả luộc những con chó con còn sống.
Nhưng ai có thể đoán trước được phản ứng của mẹ? Không phải tôi. Chắc chắn không phải Charlie. Có thể là Alice, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện hỏi cô ấy.
“Này, Bella.” Renee nói sau khi tôi nghẹn thở và bắt đầu cà lăm những từ không thể nói ra được: Mẹ, con sẽ cưới Edward. “ Mẹ hơi chạnh lòng vì con phải để lâu như thế mới nói với mẹ đấy.Vé máy bay càng mắc thêm. Ôi..” Mẹ cáu kỉnh. “ Con có nghĩ làáo vét của dượng Philhoàn tất trước lúc đó không? Nếu ông ấy không mặc áo vét thì điều đó chỉ tổ làm hỏng các bức ảnh.”
“Đợi một giây, mẹ.” Tôi thở gấp.” Ý mẹ là gì, để lâu quá là sao? Con chỉ vừa mới quyết địnhđính hôn thôi, ngày hôm nay “
“Ừ, khi con đến thăm mẹ vào tháng tư, mọi chuyện trông có vẻ dễ dàn xếp hơn đấy, nếu con biết ý mẹ là gì. Chẳng khó mấy để đọc tâm tư của con. Nhưng mẹ không nói ra điều đó vì mẹ hiểu nó chẳng tốt cho con tí nào. Con giống Charlie lắm.” Mẹ thở dài có vẻ chịu đựng.” Một khi con đã quyết định thì chẳng có lý do gì để nói với con nữa. Dĩ nhiên, giống như Charlie, con cũng sẽ kiên quyết tới cùng với quyết định của mình.”
Và sau đó mẹ đã nói điều cuối cùng mà tôi luôn mong đợi được nghe từ mẹ.
“Con không sai, Bella. Con nói giống như con có ngốc nghếch tí chút, và mẹ đoán là bởi vì con sợ mẹ.” Mẹ cười khúc khích.” Sợ những gì mẹ sẽ nghĩ. Và mẹ biết mẹ đã nói rất nhiều thứ về kết hôn và sự ngu ngốc- mẹ chằng nhắc lại chúng nữa đâu- nhưng con cần nhận ra rằng những thứ đó đặc biệt đúng với mẹ đấy. Con là một người hoàn toàn khác mẹ. Con có những lỗi lầm của riêng con và mẹ chắc chắn con sẽ phần nào hối tiếc vì điều đó trong đời. Nhưng kết tội con không phải là vấn đề của con đâu, con yêu. Con có cơ hội để làm điều đó hơn là lúc đã gần 40 tuổi như mẹ biết đấy. “Renee lại cười.” Đứa con trưởng thành sớm hơn tuổicủa mẹ. May mắn thay, con hình như đã tìm được một tâm hồn già cỗi khác rồi.”
“Mẹ không sao đấy... chứ? Mẹ không nghĩ là con đang phạm một lỗi to uỵch à?”
“Ừ, chắc chắn rồi. mẹ mong là con sẽ đợi thêm vài năm nữa cơ. Ý mẹ là, đối với con mẹ có đủ già để trở thành một bà mẹ vợ rồi không? Đừng trả lời nó. Đó không phải về mẹ. Đó là vì con. Con hạnh phúc chứ?”
“Mẹ không rõ. Mẹ chuẩn bị có một kinh nghiệm ngoài luồng rồi.” Renee cười khẽ.
“Cậu ta có làm con hạnh phúc không Bella?”
“Có, nhưng...”
“Hay là con lại muốn ai khác?”
“Không, nhưng...”
“Nhưng gì?”
“Nhưng không phải là mẹ sẽ nói như con lại giống như mấy đứa con nít cuồng dại khác ngay lúc này chứ?”
“Con chưa bao giờ là một đứa con nít cả, cưng của mẹ. Con biết cái gì tốt nhất cho con mà.”
Ở những tuần cuối cùng, Renee lại tham gia quán xuyến chuyện đám cưới. Mẹ buôn điện thoại mấy tiếng đồng hồ mỗi ngày để nói chuyện với mẹ Edward, bà Esme - bà chẳng còn một chút lo lắng về vịêc hoà thuận với thông gia nữa. Renee thần tượng Esme, nhưng ngay sau đó, tôi nghi ngờ bất cứ ai có thể chịu được chuyện đối xử kiểu ấy với người gần như đã là mẹ chồng yêu quý của tôi rồi.
Điều đó khiến tôi trở thành một kẻ thừa thãi. Nhà Edward và nhà tôi đã cùng nhau chuẩn bị chu đáo đám cưới để tôi không phải làm hoặc biết hoặc nghĩ quá nhiều về bất cứ thứ gì của chuyện ấy.
Charlie rất giận, tất nhiên, nhưng điều ngọt ngào nhất là bố khôngphải giận tôi. Renee trở thành kẻ phản bội. Bố cứ đinh ninh là mẹ sẽ gây khó khăn. Bố có thể làm gì bây giờ, khi mà mối đe doạ cuối cùng-ý là mẹ đấy- đã hoàn toàn không còn nữa? Bố chẳng có gì cả, và bố biết điều ấy. Vì vậy bố cứ ủ rũ vòng quanh nhà, lẩm bẩm những điều đại loại như không thể tin nổi ai trên thế giới này nữa...
“Bố?”. Tôi gọi khi tôi đẩy cánh cửa chính. “Con về rồi.”
“Khoan đã, Bella, đứng yên đó “
“Hử?” Tôi hỏi, tự động dừng lại.
“Chờ ba một giây. Ối, cháu đâm phải bác rồi, Alice.”
Alice?
“Xin lỗi, Charlie.” Giọng nói ngân nga của Alice đáp trả.” Thế nào rồi?”
“Hình như bác bị chảy máu chỗ ấy.”
“Bác ổn mà. Không trầy xí da nào cả”. “Tin cháu đi.”
“Cái gì đang diễn ra vậy?” Tôi hỏi, do dự đứng ở cửa ra vào.
“Ba mươi giây nữa thôi, Bella.” Alice nói với tôi.” Sự kiện nhẫn của cậu sẽ được đền đáp mà.”
“Hừm.” Charlie bồi thêm.
Tôi dẫm dẫm châm, đếm từng nhịp một. Trước khi tôi đếm tới giây thứ 30, Alice nói.” Được rồi, Bella, vào đi!”.
Di chuyển cẩn trọng, tôi vòng quanh góc trước khi bước vào phòng khách.
“Ồ.” Tôi gắt gỏng.” Ối, bố. Không phải là bố trông rất...”
“... lố bịch ấy hả?” Charlie cắt ngang.
“Con đang nghĩ đến một cái gì đó lạc quan hơn.”
Charlie đỏ mặt ngượng ngùng. Alice cầm khuỷu tay bố và đưa bố diễu quanh nhà để trình diễn mình trong bộ áo vét màu xám nhạt
“Bây giờ thì thôi ngay trò ấy đi, Alice. Bác trông như một thằng ngốc.”
“Chẳng có ai mặc đồ do con thiết kế mà lạitrông giốngthằng ngốc cả.”
“Bạn ấy đúng đấy, bố. Bố trông thật tuyệt vời! Vì dịp nào đây vậy?”
Alice tròn mắt.” Đây là lần kiểm tra cuối cùng để cho phù hợp đấy. Cho cả hai người.”
Tôi tắt ngay cái trố mắt khỏi một Charlie lần đầu tiên trở nên trang nhã đến bất bình thường và nhìn cái túi chứa cái váy cười màu trắng đáng lo ngại được đặt cẩn thận trên sôfa.
“Aaaà.”
“Đến nơi hạnh phúc của cậu đi nào, Bella. Không lâu đâu.”
Tôi hít sâu và nhắm mắt lại. Giữ cho chúng không mở ra, tôi vấp ngã trên đường lên cầu thang để tới phòng mình, tôi cởi đồ lót và thẳng tay ra.
“Cậu nên nghĩ là mình sẽ xỏ từng mảnh tre vào trong móng của cậu.” Alice càu nhàu khi cô ấy theo tôi vào phòng.
Tôi chẳng quan tâm đến cô ấy. Tôi đang hạnh phúc.
Hạnh phúc khi những mớ hỗn độn và tùm lum của đám cưới đã trôi qua và được giải quyết. Lùi lại phía sau tôi. Gần như bị chặn lại và bỏ quên.
Chúng tôi chỉ có một mình, chỉ Edward và tôi. Mọi sắp đặt đều rất mờ nhạt và vẫn đang thay đổi- hình ảnh lưu chuyển từ khu rừng đầy sương tới thành phố đầy mây và tới đêm ở Bắc cực.- bởi Edward vẫn đang giữ bí mật nơi chúng tôi sẽ hưởng tuần trăng mật. Nhưng tôi không quan tâm đặc biệt đến những nơi ấy.
Edward và tôi sẽ gắn kết cùng nhau, tôi sẽ phủ đầy cuộc đời tôi với những gì chúng tôi đã hứa hẹn với nhau một cách hoàn hảo. Tôi sẽ kết hôn với anh. Đó là điều vĩ đại. Nhưng tôi đã chấp nhận những món quà lớn lao từ anh ấy và cũng đã được đăng ký, mặc dù vô ích, vào Đại học Dartmouth vào mùa thu. Bây giờ, đó là chuyện của anh ấy.
Nhưng trước khi anh biến đổi tôi thành ma cà rồng - điều cam kết lớn của anh- anh vẫn còn một điều kiện khác để làm mọi thứ trở nên tốt như mong đợi.
Edward bị ám ảnh bởi những gì thuộc về con người mà tôi đã từ bỏ, những kinh nghiệm mà anh không muốn tôi bỏ lỡ. Hầu hết chúng- ví dụ như những cụôc đi dạo- đối với tôi đều có vẻ ngốc nghếch. Đó là kỷ niệm duy nhất về thời gian làm con người mà tôi lo lắng sẽ bỏ mất. Tất nhiên, điều mà anh muốn là tôi hoàn toàn có thể quên đi chúng.
Dẫu vậy, đây mới là chuyện đáng nói. Tôi biết một chút về việc tôi sẽ như thế nào khi tôi không còn là con người nữa. Trước tiên tôi sẽ trở thành một tân ma cà rồng (ma cà rồng mới sinh ra_newborn vampires), và tôi sẽ nghe tất cả những câu chuyện về nơi sẽ là gia đình của tôi trong những ngày đầu tiên, khi tôi còn hoang dại. Vài năm nữa, cảm giác duy nhất của bản thân tôi sẽ chỉ còn là Khát. Nó sẽ khiến tôi mất một thời gian dài để tôi tìm và trở lại là chính tôi. Và thậm chí cả khi tôi đã tự chủ được, tôi cũng sẽ không bao giờ cảm giác được như bây giờ nữa.
Con người... và quên mình vì tình yêu.
Tôi muốn có kinh nghiệm hoàn hảo nhất của mình trước khi tôi đánh đổi cái cơ thể ấm áp, dễ vỡ và đầy mùi hương này cho một thứ gì đó đẹp, mạnh mẽ....và không biết nữa. Tôi muốn một kỳ trăng mật thật sự với Edward. Và mặc dù nỗi sợ lớn nhất của anh là đặt tôi vào tình thế nguy hiểm, nhưng anh vẫn đồng ý thử.
Tôi chỉ ngờ ngờ ngợ nhận thức được Alice và cảm giác sự trơn mượt của vải satin lên làn da tôi. Tôi không quan tâm, hiện giờ, tất cả những gì thị trấn nói là về tôi. Tôi không muốn trở thành ngôi sao quá sớm. Tôi không lo lắng về chuyện lỡ bước hay cười rúc rích một cách sai lầm hoặc quá trẻ hay trở thành một cử toạ sáng giá hoặc quan tâm đến một chỗ trống nơi bạn thân nhất của tôi đáng lẽ phải ở đó.