Twilight Series Tập 4: Hừng Đông

Chương 11: Hai thứ đầu tiên trong danh sách mà tôi sẽ không bao giờ làm



Sam bắt đầu di chuyển những người khác vào đội hình trong khi tôi vẫn đứng dưới đất. Embry và Quil đang đứng bên cạnh, đợi tôi hồi phục và vào vị trí.

Tôi có thể cảm thấy được cái thế, sự cần thiết để đứng dậy và chỉ huy họ. Sự cưỡng bách cứ lớn dần, và tôi chống lại một cách vô ích, nép mình xuống nơi tôi đang đứng.

Embry đang rên rỉ một cách lặng lẽ bên tai tôi. Cậu ấy không muốn nghĩ gì hết, sợ rằng cậu ấy sẽ làm Sam lại chú ý tới tôi. Tôi cảm thấy sự van nài không lời để tôi đứng lên, để tôi có thể vượt qua và kết thúc nó.

Có sự sợ hãi trong bầy đàn, không nhiều cho bản thân nó nhưng cho tất cả. Chúng tôi không thể tưởng tượng rằng tất cả chúng tôi có thể sống sót hết qua đêm nay. Chúng tôi sẽ bị mất người anh em nào? Linh hồn nào sẽ rời chúng tôi mãi mãi? Chúng tôi sẽ tới thăm viếng gia đình tang thương nào vào sáng ngày mai?

Tâm trí tôi bắt đầu liên kết với họ, để suy nghĩ trong trạng thái hòa hợp, khi mà chúng tôi phải đương đầu với những nỗi sợ hãi. Như người máy, tôi đứng dậy và rũ bộ lông mình.

Embry và Quil gắt gỏng trong nhẹ nhõm. Quil đụng mũi cậu ấy vào tôi một lần.

Tâm trí của họ đang tràn đầy sự thách thức, nhiệm vụ của chúng tôi. Chúng tôi nhớ tới những buổi tối mà chúng tôi đã thấy gia đình Cullens luyện tập cho cuộc chiến với những con ma cà rồng mới sinh. Emmett Cullens là mạnh nhất, nhưng Jasper mới là vấn đề lớn hơn. Hắn di chuyển nhanh như tia chớp - sức mạnh và tốc độ và cái chết cuộn lại thành một. Hắn ta có bao nhiêu kinh nghiệm trong những thế kỷ mà hắn đã sống? Đủ để tất cả các thành viên khác của gia đình Cullens xem hắn như người hướng dẫn.

Tớ sẽ làm tiên phong, nếu cậu muốn ở bên cánh, Quil đề nghị. Tâm trí cậu ta có nhiều sự hăng hái hơn tất cả những người còn lại. Khi mà Quil thấy những chỉ dẫn của Jasper vào những buổi tối hôm đó, cậu ta muốn thử tài nghệ với con ma cà rồng ấy chết đi được. Đối với cậu ta, lần này sẽ là một cuộc thử thách. Cho dù biết mạng của mình đang bị nguy hiểm, cậu ta vẫn thấy như vậy. Pau cũng thích vậy, và những đứa nhóc chưa từng ra trận mạc kia, Collin và Brady cũng thế. Seth có lẽ cũng như xưa - nếu như kẻ địch lần này không phải l à những người bạn của cậu ta.

Jake? Quil huých tôi. Cậu muốn tấn công như thế nào?

Tôi chỉ lắc đầu. Tôi không thể tập trung được - sự ép buộc phải phục tùng mệnh lệnh khiến cho tôi cảm thấy như những bắp thịt của mình đang bị giựt dây như những con rối. Một chân bước tới, chân khác theo sau.

Seth đang bị kéo đằng sau Collin và Brady - Leah chỉ về điểm đó. Chị ấy lờ Seth ra trong khi bàn kế hoạch vớI những người khác, và tôi có thể thấy rằng chị ấy thà bỏ cậu ta ra ngoài cuộc chiến. Có một góc nhỏ về thiên chức phụ nữ trong cảm giác của chị ấy dành cho em của mình. Chị ấy ước rằng Sam sẽ bảo cậu ta về nhà. Seth không nghe được sự hoài nghi của Leah. Cậu ta cũng đang điều chỉnh lại những sợIidây điều khiển con rốI hư tôi.

Có lẽ nếu cậu ngừng việc kháng cự lại-, Embry khẽ nói.

Hãy tập trung vào phần của chúng ta. Những tên bự con. Chúng ta có thể quật ngã họ. Chúng ta mạnh hơn họ! Quil đang tự cổ vũ tinh thần cậu ấy - giống như những lời động viên trước một trận đấu lớn.

Tôi có thể thấy nó dễ dàng như thế nào - chẳng nghĩ gì hết ngoại trừ phần của tôi. Thật không khó để tưởng tượng tấn công Jasper và Emmett. Chúng tôi đã gần như vậy trước đây rồi. Tôi nghĩ về họ như là kẻ thù của mình trong một thời gian dài. Tôi có thể lại làm như vậy lúc này.

Tôi chỉ phải quên đi rằng họ cũng đang bảo vệ cùng một thứ mà tôi sẽ bảo vệ. Tôi phải quên đi lý do tại sao tôi lại muốn họ thắng...

Jake, Embry nhắc nhở. Hãy tập trung vào trận đấu.

Hai chân tôi di chuyển một cách chậm chạp, trì lại sự níu kéo của những sợi dây điều khiến rối.

Không có tác dụng gì đâu, Embry lại khẽ nói.

Cậu ta đã đúng. Tôi cuối cùng thì cũng sẽ làm điều mà Sam muốn, nếu anh ta sẽ phải ép buộc. Và anh đã làm thế. Hiển nhiên rồi.

Có một lý do tốt cho quyền lực của một thủ lĩnh. Cho dù bầy đàn có mạnh như chúng tôi đi chăng nữa thì cũng chẳng là gì nếu không có một người lãnh đạo. Chúng tôi phải cùng tiến cùng lui, suy nghĩ cùng với nhau để có thể có hiệu quả. Và như vậy đòi hỏi phải có một người đứng đầu.

Nhưng nếu lần này Sam sai thì sao? Không ai có thể làm gì cả. Không ai có thể chống lại quyết định của anh ấy.

Ngoại trừ.

Và có một cái - ý nghĩ mà tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ muốn có. Nhưng bây giờ, với hai chân tôi đang bị trói bởi những sợi dây điều khiển rối, tôi nhận ra rằng có một sự ngoại lệ với nhẹ nhõm - nhiều hơn nhẹ nhõm nữa, với một niềm vui dữ tợn.

Không ai có thể chống lại quyết định của thủ lĩnh - ngoại trừ tôi.

Tôi chẳng kiếm gì cả. Nhưng có nhiều thứ đã có sẵn trong tôi, những thứ mà tôi đã được thừa hưởng một cách tự nhiên.

Tôi chưa bao giờ muốn lãnh đạo bầy đàn. Tôi không muốn làm việc đó lúc này. Tôi không muốn những trách nhiệm về số phận của chúng tôi đè nặng lên hai vai tôi. Sam thì giỏi hơn về việc đó hơn tôi rất nhiều lần.

Và tôi không sinh ra để khuất phục anh ta.

Những gông cùm rớt ra khỏi người tôi ngay trong giây phút tôi nắm lấy quyền con trưởng của mình. (1)

Tôi có thể cảm thấy được nó đang bao quanh tôi, cả sự tự do và luôn cả một nguồn sức mạnh kỳ lạ và ít ỏi của mình. Ít ời vì sức mạnh của một thủ lĩnh là từ bầy đàn của anh ta, và tôi không có bầy đàn. Trong một giây, sự cô độc bao trùm lấy tôi.

Tôi không có bầy đàn lúc này.

Nhưng tôi đứng thẳng và mạnh mẽ khi tôi bước tới nơi Sam đang đứng bàn kế hoạch vớI Paul và Jared. Anh ta quay lạI khi nghe tiếng động lúc tôi bước tớI, và đôi mắt của anh ta nhíu lại.

“Không”- tôi nói lạI với anh ta.

Anh ta nghe được ngay lập tức, nghe được cả sự chọn mà tôi đã quyết định bằng âm điệu của giọng nói thủ lĩnh trong những ý nghĩ đó của tôi.

Anh ta nhảy lùi lại nửa bước với một tiếng kêu ăng ẳng trong sửng sốt.

- Jacob? Cậu đã làm gì vậy?

- Tôi sẽ không đi theo anh, Sam ạ. Không đi theo những điều quá sai lầm.

Anh ta nhìn tôi không chớp mắt, thật sửng sốt. “Cậu sẽ-cậu sẽ chọn kẻ thù của cậu thay vì gia đình của cậu à?”

- Họ không phải - Tôi lắc đầu, khẳng định rõ - Họ không phải kẻ thù của chúng ta. Họ chưa bao giờ là thế. Cho đến khi tôi thật sự nghĩ đến việc phải hủy diệt họ, nghĩ thật kỹ, -Tôi không thấy điều đó. Đây không phải về họ, anh ta gầm gừ tôi. Đây là về Bella. Cô ta chưa bao giờ là ngườiI dành cho cậu, cô ta chưa bao giờ chọn cậu, nhưng cậu cứ tiếp tục vứt bỏ đời mình vì cô ta!

Những từ ngữ thật là nặng nề, nhưng đều là sự thật. Tôi nuốt vào một đống không khí, nén vào trong.

- Có lẽ anh đúng. Nhưng anh đang hủy diệt cả bầy đàn vì cô ta đấy Sam. Không cần biết bao nhiêu người trong chúng ta sống sót qua tối nay, họ sẽ luôn luôn mang tội danh giết người trên tay.

- Chúng ta phải bảo vệ gia đình chúng ta!

- Tôi biết anh đã quyết định, Sam ạ. Nhưng anh không quyết định cho tôi được nữa.

- Jacob - cậu không thể phản bội lại bộ lạc.

Tôi nghe mệnh lệnh của thủ lĩnh vọng lại gấp hai lần, nhưng lần này nó không còn trọng lượng nữa. Nó không còn tác dụng đối với tôi nữa. Anh ta nghiến quai hàm lạI, cố gắng ép buộc tôi phản ứng lại câu anh ta nói.

Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt giận dữ của anh ta.:Con trai của Ephraim Black không phải sinh ra để tuân theo con trai của Levi Uley”.

- Có phải vậy không, Jacob Black? Cơn giận dữ của anh ta tăng dần và cái mõm của anh ta nhe ra để lòi ra mấy cái răng nanh. Paul và Jared đứng bên cạnh anh ta gầm gừ và sẵn sàng tấn công. -Cho dù cậu có đánh bại tôi, bầy cũng sẽ không bao giờ đi theo cậu.

Lúc này tôi giật mình lùi lại, sự ngạc nhiên rên rỉ thoát ra khỏi miệng tôi.

- Đánh bại anh? Tôi không tính đánh nhau với anh đâu Sam.

- Vậy thì kế hoạch của cậu là gì? Tôi sẽ không đứng ngoài để mà cậu có thể bảo vệ cái trứng quái vật ma cà rồng đó bằng sự trả giá của bộ lạc.

- Tôi không nói anh phải đứng ngoài. Nếu anh ra lệnh cho họ đi theo anh - Tôi sẽ không bao giờ bắt họ làm trái ý muốn của họ.

Đuôi của anh ta quất tới quất lui như là anh ta chùn lại vì sự chỉ trích trong giọng nói của tôi. Sau đó anh ta tiến tớin một bước để mà chúng tôi có thể mặt đối mặt, hàm răng nhô ra của anh ta chỉ cách vài phân với tôi. Tôi đã không để ý rằng tôi đã cao hơn anh ta cho đến lúc này.

- Không thể có nhiều hơn một thủ lĩnh. Bầy đàn đã chọn tôi. Cậu sẽ chia cắt chúng ta ra tối nay à? Cậu sẽ chống lại những người an h em của cậu à? Hay cậu sẽ kết thúc điều điên rồ này và gia nhập lại với chúng tôi?

Mỗi một chữ đều được phủ lên bằng mệnh lệnh, nhưng nó không thể đụng tới tôi nữa. Dòng máu thủ lĩnh đang chảy xuyên suốt trong người tôi. Tôi có thể hiểu tại sao không bao giờ có nhiều hơn một thủ lĩnh nam trong một bầy đàn. Cơ thể tôi đang đáp lại sự thách thức đó. Tôi có thể cảm thấy bản năng bảo vệ quyền lợi của mình đang lớn dần lên bên trong thân thể. Con sói nguyên thủy hoang dã trong tôi căng thẳng vì một cuộc chiến tranh giành quyền lực.

Tôi tập trung tất cả sức lực để kiềm chế lại cái phản ứng đó. Tôi sẽ không rơi vào trận đánh vô nghĩa và tiêu cực với Sam. Anh ta vẫn là người anh em của tôi, cho dù tôi đã từ chối anh ta.

- Chỉ có duy nhất một thủ lĩnh cho bầy đàn này. Tôi không tranh cãi về điều ấy. Tôi chỉ chọn đi con đường của tôi thôi.

- Cậu có còn thuộc về bộ tộc nữa không Jacob?

Tôi nao núng.

- Tôi không biết Sam ạ. Nhưng tôi biết là -

Anh ta lùi về sau khi nhận ra được sức mạnh của thủ lĩnh trong giọng nói của tôi. Nó ảnh hưởng đến anh ta nhiều hơn là của anh ta đối với tôi. Bởi vì tôi được sinh ra để chỉ huy anh ta.

- Tôi sẽ đứng giữa các người và gia đình Cullens. Tôi sẽ không chỉ đứng nhìn khi bầy đàn giết người vô tội - thật khó khi dùng từ đó cho ma ca rồng, nhưng đó là sự thật - người. Bầy đàn tốt hơn thế. Hãy lãnh đạo họ theo đúng hướng nhé Sam.

Tôi quay lưng về phía anh ta, và một bản đồng ca những tiếng tru xé toạc bầu không khí xung quanh tôi.

Chôn chặt những cái móng vào đất, tôi chạy nhanh khỏi những tiếng kêu ta mà tôi đã gây ra. Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Ít nhất thì chỉ có Leah là người duy nhất bắt kịp tôi, mà tôi cũng đã bắt đầu trước rồi. Tiếng tru tan dần sau một quãng, và tôi thấy thoảI mái khi âm thanh đó tiếp tục xé tan màn đêm yên tĩnh. Họ vẫn chưa đuổi theo tôi.

Tôi phải cảnh báo gia đình Cullens trước khi bầy đàn có thể hồi phục và ngăn cản tôi. Nếu gia đình Cullens được chuẩn bị sẵn, điều đó có thể cho Sam một lý do để suy nghĩ lại chuyện này trước khi quá trễ. Tôi chạy nước rút về ngôi nhà trắng mà tôi vẫn ghét, bỏ lại sau lưng nhà của mình. Nhà đã không còn thuộc về tôi nữa. Tôi đã quay lưng lại với nó.

Ngày hôm nay đã bắt đầu như bao ngày khác. Về nhà sau khi tuần tiễu với bữa sáng có nho khô cùng Billy và Rachel, chương trình TV dở ẹc, cãi nhau vặt vãnh với Paul-Làm thế nào mà nó thể hoàn toàn thay đổi, trở nên không thật như thế này? Bằng cách nào mà mọi thứ có thể bị mất trật tự và đảo lộn để rồi tôi đang ở đây, thật đơn độc, một thủ lĩnh không tự nguyện, bỏ rơi anh em, chọn ma cà rồng thay vì họ?

Tiếng động mà tôi đang sợ hãi cắt ngang những suy nghĩ mê muội của tôi - nó là tiếng của những cái móng nhỏ cào vào đất, đang đuổi theo tôi. Tôi ném mình về phía trước, như tên lửa vào khu rừng tối đen. Tôi chỉ phải đến gần hơn để Edward có thể nghe được sự cảnh báo trong đầu mình. Leah sẽ không thể dừng tôi lại một mình.

Và sau đó tôi bắt được cảm xúc của những suy nghĩ đằng sau tôi. Không phải giận dữ mà là nhiệt tình. Không phải rượt theo-mà là đi theo.

Những bước chân của tôi rời rạc, lảo đảo hai bước trước khi trở lại bình thường.

- Đợi em với. Chân em không có dài như chân anh đâu.

- SETH! Cậu nghĩ cậu đang làm gì vậy? Về nhà đi.

Cậu ta không trả lời, nhưng tôi có thể cảm thấy sự sôi nổi của cậu ta khi cậu ta rượt kịp tôi. Tôi có thể nhìn xuyên qua được đôi mắt cậu ta khi cậu ta có thể nhìn xuyên qua đôi mắt tôi. Cảnh tượng tối nay đối với tôi thật ảm đảm - phủ đầy một sự tuyệt vọng. Đối với cậu ta thì nó là một sự hy vọng.

Tôi đã không nhận ra là mình đang chậm lại, nhưng bất thình lình cậu ta ở bên sườn tôi, chạy ở vị trí kế bên.

- Anh không nói đùa đâu Seth! Đây không phải là nơi dành cho em. Đi ra khỏi đây.

- Con sói vừa cao vừa ốm, rám nắng khịt mũi. Em cũng hộ anh, Jacob. Em nghĩ là anh đã đúng. Và em sẽ không đứng đằng sau Sam khi mà -

- Ồ đúng! cậu sẽ phải đứng đằng sau Sam! Đem cái mông đầy lông của cậu về La Push ngay và làm theo những gì mà Sam bảo cậu làm.

- Không.

- Đi ngay Seth!

- Đó có phải là mệnh lệnh không Jacob?

Câu hỏi của cậu ta làm tôi khựng lại. Tôi thắng ngay lại, móng tôi khoét sâu xuống vũng lầy.

- Anh sẽ không ra lệnh cho bất cứ người nào làm việc gì hết. Anh chỉ nói với em những cái mà em đã biết.

Cậu ta ngồi xuống trên hai chân sau kế bên tôi. Em sẽ nói cho anh biết những cái mà em biết - Em biết rằng bây giờ là một sự yên tĩnh khủng khiếp. Anh không để ý sao?

Tôi chớp mắt. Tôi quất đuôi một cách bồn chồn khi tôi nhận ra rằng việc mà cậu ta nói mang một ý nghĩa sâu xa hơn nữa. Nó không yên tĩnh như bình thường. Những tiếng tru vẫn đầy trong không gian, xa xa về hướng tây.

- Họ vẫn chưa biến hình trở lại, Seth nói.

Tôi đã biết vậy. Bầy đàn đang trong tình trạng báo động đỏ lúc này. Họ sẽ phải sử dụng liên kết tâm trí để thấy mọi nơi một cách rõ ràng. Nhưng tôi đã không thể nghe việc mà họ đang suy nghĩ. Tôi chỉ có thể nghe Seth. Không một ai khác.

- Em xem ra bầy đàn bị phân chia không thể liên kết được. Hừ. Đoán rằng không có lý do cho phụ thân chúng ta biết tới điều này trước đây. “Bởi vì trước đây không có lý do để phân ra bầy đàn.. Chưa bao giờ có đủ người sói cho hai bầy đàn. Wow. Thật sự yên tĩnh. Có hơi chút kỳ quái. Nhưng cũng có phần tốt, anh có nghĩ vậy không? Em cược rằng nó sẽ dễ dàng hơn, giống như thế này, cho Ephraim và Quil và Levi. Không thể lảm nhảm chỉ với ba người. Hay chỉ có hai.

- Im đi, Seth.

- Tuân lệnh sếp.

- Thôi đi! Không có hai bầy đàn. Chỉ có Một bầy đàn, và đó là anh. Vậy thôi. Thế nên em có thể về nhà rồi.

- Nếu không có hai bầy đàn, vậy thì tại sao chúng ta chỉ có thể nghe lẫn nhau mà không nghe được những người khác? Em nghĩ rằng khi anh quay lưng lại với Sam, đó là một bước đầy trọng đại. Một sự thay đổi. Và khi em đi theo anh, em nghĩ đó cũng đầy trọng đại luôn.

- Em nói có lý, tôi thừa nhận. Nhưng những cái có thể thay đổi thì có thể thay đổi lại ngay.

Cậu ta đứng dậy và bắt đầu phi nước kiệu về hướng bắc. Không có thời gian để tranh luận về việc đó lúc này. -Chúng ta nên di chuyển trước khi Sam...

Cậu ta đã đúng về phần đó. Không còn thời gian cho cuộc tranh luận này. Tôi lại chạy tiếp tục, không ép buộc bản thân mình quá nhiều. Seth vẫn sát gót tôi, giữ vị trí thứ hai trong truyền thống ở bên sườn phải của tôi.

- Em có thể chạy ở vị trí khác nữa, cậu ta nghĩ, mũi cậu ta hạ xuống một chút. Em không đi theo anh bởi vì em muốn lên chức đâu.

- Chạy bất cứ chỗ nào mà em muốn. Chẳng có gì phân biệt với anh cả.

Không có âm thanh của sự truy kích nhưng chúng tôi đều bước lên một chút cùng một lúc. Giờ tôi đã lo lắng. Nếu tôi không thể biết được tâm trí của bầy đàn, việc đó sẽ gây khó khăn hơn nữa. Tôi không có nhiều lợi thế để cảnh báo về cuộc tấn công nhiều hơn gia đình Cullens.

- Chúng ta sẽ đi tuần tiễu, Seth đề nghị.

- Và chúng ta phải làm gì nếu bầy đàn thách đấu chúng ta? Mắt tôi nhíu lại. Tấn công anh em của chúng ta à? Chị của em ư?

- Không - chúng ta nên báo động cho họ và lùi lại.

- Trả lời hay đấy. Nhưng sau đó thì thế nào? Anh khôngnghĩ là...

- Em biết, cậu ta đồng ý. Lần này đã giảm tự tin.

- Em cũng không nghĩ là em sẽ đánh nhau với họ. Nhưng họ cũng sẽ không vui vẻ gì với ý kiến tấn công chúng ta hơn là chúng ta sẽ tấn công họ đâu. Đó có thể đủ để ngăn chặn họ ở đó. Thêm nữa, giờ chỉ còn có 8 người họ thôi.

- Đừng quá... Tôi phải mất một phút để quyết định một từ đúng. Lạc quan. Nó làm anh sắp nổi điên lên.

- Không sao cả. Anh muốn em hoàn toàn chán nản và tuyệt vọng, hay chỉ là im miệng?

- Im lặng.

- Cái đó em làm được.

- Thật không? Không giống như thế.

Cậu ta cuối cùng đã im thật.

Và sau đó chúng tôi băng qua đường và di chuyển xuyên qua khu rừng bao bọc căn nhà của gia đình Cullens. Edward đã có thể nghe chúng tôi chưa?

- Có lẽ chúng ta nên nghĩ tới vài chuyện như là, “Chúng tôi đến trong hòa bình”.

- Thử đi.

- Edward? Cậu ta thử gọi cái tên. “Edward? anh có đó không? Được rồi, giờ em cảm thấy mình hơi bị ngu rồi đó “.

- Em nói nghe cũng ngu nữa.

- Nghĩ anh ta có nghe thấy chúng ta không?

Lúc này chúng tôi đang ở ít hơn một dặm bên ngoài. “Anh nghĩ vậy. Hey Edward. Nếu anh có thể nghe tôi - đi vòng ra cái xe kéo, tên hút máu. Anh gặp rắc rối rồi.”

- Chúng ta gặp rắc rối rồi, Seth sửa lại.

Sau đó chúng tôi băng qua hàng cây vào bãi cỏ lớn. Căn nhà tối đen nhưng không trống rỗng. Edward đang đứng trên bậc tam cấp giữa Emmett và Jasper. Họ đều trắng như tuyết dưới ngọn đèn mờ mờ.

“Jacob? Seth? Có chuyện gì vậy?”

Tôi chậm lại và lùi lại vài bước. Cái mùi quá nồng qua mũi, cái mũi làm cảm thấy nó thật sự đốt cháy tôi. Seth rên rỉ trong lặng lẽ, chần chừ, và sau cậu ta cũng lùi lại sau lưng tôi.

Để trả lời câu hỏi của Edward, tôi để đầu óc mình diễn lại toàn bộ sự đối chất với Sam, diễn lại từ đầu. Seth cùng nghĩ với tôi, làm đầy những chỗ hổng, cho thấy những cảnh tượng từ một góc độ khác. Chúng tôi dừng lại khi chúng tôi đến đoạn về “cái bụng”, bởi vì Edward rít lên một cách giận dữ và nhảy ra khỏi bậc tam cấp.

“Họ muốn giết Bella?”. hắn ta gầm gừ một cách thẳng thừng.

Emmett và Jasper, đã không nghe được phần đầu tiên của cuộc đối thoại, xem câu hỏi không có âm điệu của hắn ta như là một lời khẳng đị»‹nh. Họ liền đến ngay bên hắn ta như tia chớp, nhe răng ra khi họ tiến đến chúng tôi.

- Hey, now, Seth nghĩ, lùi lại.

- ”Em, Jazz - không phải họ! Những kẻ khác. Đàn sói đang tới.”

Emmett và Jasper đung đưa trên gót chân; Emmett quay qua Edward trong khi Japser vẫn khóa mắt vào chúng tôi.

“Vấn đề của họ là gì?”. Emmett hỏi.

“Giống như của em”, Edward rít lên. “Nhưng họ có kế hoạch riêng của họ để đối phó nó. Hãy tập trung những người khác. Gọi Carlisle! Bố và Esme phải quay về đây ngay.”

Tôi rên rỉ một cách không yên tâm. Họ đã bị chia ra.

“Họ không xa lắm đâu”, Edward nói với một giọng như chết rồi trước đây. Em sẽ đi xem sao, Seth nói. Chạy theo chu vi phía tây thôi. “Em sẽ bị nguy hiểm không Seth?”. Edward hỏi.

Seth và tôi trao đổi một cái liếc nhanh.

- Không nghĩ vậy, chúng tôi nghĩ cùng với nhau.

Và sau đó tôi thêm vào-” Nhưng có thể tôi nên đi. Phòng khi..”

- Họ có thể sẽ ít thách đấu em, Seth chỉ ra. Em chỉ là một đứa con nít đối với họ. Em cũng chỉ là một đứa con nít đối với anh thôi nhóc.

- Em ra khỏi đây đây. Anh cần phải phối hợp với gia đình Cullens.

Cậu ta quay lại và bắn vào màn đêm. Tôi không định ra lệnh cho Seth nên tôi để cậu ta đi. Edward và tôi đối mặt với nhau trong bãi cỏ tối đen. Tôi có thể nghe Emmett lẩm bẩm vào phone. Jasper đang nhìn nơi mà Seth đã biến vào trong khu rừng. Alice xuất hiện ngay bậc tam cấp và sau đó, sau một lúc nhìn tôi chăm chú với một cặp mắt lo lắng trong một khắc dài, cô ta di chuyển tới bên Jasper. Tôi đoán rằng Rosalie đang ở trong với Bella. Vẫn đang canh gác cho cô ấy - khỏi những nguy hiểm sai lầm.

“Đây không phải là lần đầu tiên tôi nợ cậu lòng biết ơn của tôi, Jacob ạ”, Edward khẽ nói. “Tôi sẽ không bao giờ đòi hỏi việc đó từ cậu.”

Tôi nghĩ về việc mà hắn ta đã hỏi tôi vào lúc sớm hơn hôm nay. Khi nó xảy ra với Bella, sẽ không có bất cứ đường răn nào mà hắn không vượt qua. Đúng vậy, anh sẽ thế.

Hắn ta nghĩ về nó và sau đó gật đầu. “Tôi cho rằng cậu đúng về chuyện đó”. Tôi thở dài một cách nặng nhỏc. Ừm, đây không phải là lần đầu tiên rằng “tôi không làm vậy vì anh.” “Đúng”, hắn ta lẩm bẩm.

Xin lỗi tôi đã không làm được gì hơn hôm nay. Nói với anh rồi cô ấy sẽ không nghe lời tôi đâu.

“Tôi biết. Tôi chưa bao giờ thật sự tin rằng cô ấy sẽ. Nhưng...”

Anh phải thử. Tôi hiểu rồi. Cô ấy có khá hơn không?

Giọng nói và mắt anh ta trở nên trống rỗng.

“Tệ hơn”, anh ta thở ra.

Tôi không muốn để những từ đó thấm vào tôi. Tôi thấy biết ơn khi Alice nói chuyện.

“Jacob, cậu có thể đổi lại hình dạng không?”. Alice hỏi. “Tôi muốn biết có chuyện gì đang xảy ra”. Tôi lắc đầu cùng lúc Edward trả lời.

“Cậu ta phải giữ liên kết với Seth.”

“Vậy thì em có thể tử tế để kể với chị chuyện gì đang xảy ra không?”

Hắn ta giải thích bằng những câu ngắn gọn và không có cảm xúc. “Bầy sói nghĩ Bella sẽ trở thành vấn đề. Họ nhìn thấy trước sự nguy hiểm tiềm tàng từ... Từ cái mà cô ấy đang mang trong bụng. Họ cảm thấy nhiệm vụ của họ là phải giải quyết mối nguy hiểm đó. Jacob và Seth tách ra khỏi bầy sói để tới cảnh báo cho chúng ta. Những người còn lại đang kế hoạch để tấn công tối nay.”

Alice rít lên, quay đi khỏi chỗ tôi. Emmett và Jasper trao đổi một cái liếc nhanh, và sau đó mắt của họ nhìn ngang qua hàng cây.

Không có ai ngoài đó, Seth báo cáo. Tất cả đều im lặng ở phía tây đằng trước. Họ có thể đi vòng quanh.

Em sẽ lộn lại.

“Carlisle và Esme đang trên đường về”, Emmett nói. “Nhiều nhất là hai chục phút.”

“Chúng ta nên bàn trước vị trí phòng thủ”, Jasper nói.

Edward gật đầu. “Chúng ta hãy vào bên trong.”

Tôi sẽ chạy theo chu vi với Seth. Nếu tôi đi quá xa để anh có thể nghe được tôi, hãy lắng nghe tiếng tru của tôi.

“Tôi sẽ nghe.”

Họ quay vào trong nhà, mắt nhìn khắp mọi nơi.

Trước khi họ vào đến bên trong, tôi quay đi và chạy về hướng tây.

- Em vẫn chưa tìm được gì nhiều, Seth nói với tôi.

- Anh sẽ đi nửa vòng tròn. Di chuyển nhanh lên, chúng ta không muốn họ có cơ hội để lén qua chúng ta đâu.

Seth lảo đảo tiến tới bằng một tốc độ cực nhanh.

- Chúng tôi chạy trong lặng lẽ, và nhiều phút trôi qua. Tôi lắng nghe những tiếng động xung quanh cậu ta, kiểm tra lại sự nhận định của cậu ấy.

- Này anh - có thứ gì đó di chuyển đến rất nhanh! Cậu ta cảnh báo tôi sau mười lăm phút im lặng.

- Trên đường của em!

- Giữ nguyên vị trí của em đi - Anh không nghĩ đó là bầy đàn đâu. Nó nghe khác đấy. Seth - Nhưng cậu ta ngửi được cái mùi đang đến gần từ gió, và tôi đọc được nó trong tâm trí cậu ấy.

- Ma cà rồng. Cược rằng đó là Carlisle.

- Seth, lùi lại. Đó có thể là người khác nữa.

- Không phải, là họ đấy. Em nhận ra được mùi này.

- Đợi đã. Em sẽ biến hình để giải thích với họ.

- Seth, anh không nghĩ là -

- Nhưng cậu ta đã đi mất.

Thật lo lắng, tôi đua nhanh về phía biên giới phía tây. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ta khi...