Một cách chính xác là - tôi bị hoang mang. Tôi không tài nào hiểu được, không thể ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Cơ thể tôi đã cố gắng loại bỏ những đau đớn. Và tôi lại mắc kẹt một lần nữa, rồi lần nữa trong tăm tối. Tôi cảm nhận được từng giây hoặc có thể là từng phút một của sự đau đớn đến cực độ, thật khó khăn để có thể nhận thức được đây là thực tại chứ không phải là sự hư ảo.
Tôi cố tách chúng ra.
Sự hư hảo mang một màu đen kịt, nhưng không có sự đau đớn đang tràn ngập khắp cơ thể tôi.
Còn thực tại thì bao phủ bởi một màu đỏ, và tôi cảm giác như mình đang bị cưa làm đôi, bị một chiếc xe buýt đâm, bị thụi bởi một đấu sĩ có hạng, cũng có thể là như bị những con bò giẫm nát, hay bị dìm trong bể acid. Tất cả sự đau đớn đó đều đang tập trung trên người tôi lúc này.
Thực tại đang siết chặt cơ thể tôi khiến tôi đau đớn đến không thể cử động được. Tôi mơ hồ cảm nhận rằng có một điều gì đó quan trọng, quan trọng hơn tất cả những sự đau đớn này. Nhưng tôi lại không thể nhớ ra đó là cái gì.
Nó ào tới quá nhanh. Trong một khoảnh khắc, mọi thứ hiển hiện lên thật rõ ràng. Những người mà tôi yêu thương vây quanh tôi, mỉm cười. Tôi không chắc lắm, nhưng họ đang hiển hiện trước mắt tôi, như thể tôi đã có được tất cả để mọi thứ, những thứ mà tôi đã phải chiến đấu vì nó.
Và rồi một điều rất nhỏ, rất nhỏ đã khiến cho mọi việc chệch hướng.
Tôi nhìn vào cái ly bị đổ, máu tràn ra và làm hỏng cái màu trắng hoàn hảo của ga trải giường. Tôi chợt cảm thấy mình lảo đảo đi về phía sự hư ảo một cách mất tự chủ. Lúc đó, tôi cũng nhìn thấy mọi người, những bàn tay thoăn thoắt, nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục hướng về cái đích hư ảo đó-
Bỗng có cái gì đó trong tôi kéo giật tôi về với hiện tại.
Xé toạc. Vỡ vụn. Và sự đau đớn cùng cực.
Màn đêm buông xuống, gột rửa sự đau đớn của đợt tra tấn ấy. Tôi không thể thở nổi - trước đó tôi đã từng suýt chết đuối một lần, nhưng lần này thì khác; cổ họng tôi nóng rát.
Những bộ phận trong cơ thể tôi như muốn vỡ tan thành từng mảnh nhỏ -
Bóng tối trở nên dày đặc hơn.
Những giọng nói, lần này, có thêm cả tiếng thét, khi cơn đau lại quay trở lại.
“Nhau thaiquấn cổnó rồi!”
Có cái gì đó còn sắc hơn cả dao đâm xuyên qua người tôi - những lời nói ấy còn sắc nhọn hơn cả nỗi đau cùng cực đang tra tấn tôi. Lấy nhau thai ra - tôi biết nó có nghĩa là gì. Tức là đứa bé đang chết trong bụng tôi.
“Đưa nó ra ngoài!”. Tôi hét lên với Edward. Tại sao anh ấy vẫn chưa làm điều đó? “Nó không thở được! Làm ngay đi!”
“Morphine”
Anh ấy muốn chờ, để cho tôi một liều giảm đau, trong khi đứa bé đang chết ư?!
“Không! Ngay bây giờ-”, tôi ngạt thở, không thể kết thúc như thế này được.
Mắt tôi lại một lần nữa tối sầm khi cơn đau cùng sự lạnh giá lại bùng lên trong bụng tôi. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi tự động đấu tranh để bảo vệ tử cung của mình, con của tôi, Edward Jacob nhỏ bé của tôi, nhưng tôi lại yếu đi. Phổi tôi nhức nhối, khí oxy bị thiêu trụi.
Thật ngạc nhiên là cơn đau đang dịu đi, thế mà tôi cứ nghĩ rằng tôi là tín đồ trung thành của nó. Ôi con của tôi, con của tôi, nó đang chết dần-
Bao lâu rồi nhỉ? Một giây hay một phút? Cơn đau biến mất. Chỉ còn lại sự tê cóng khiến tôi không thể cảm nhận được gì nữa. Tôi cũng không thể nhìn thấy gì ngoài những thanh âm mơ hồ. Tôi đã bắt đầu thở lại được, những luồng không khí ào ạt tuôn qua cổ họng tôi.
“Chị ở lại với em. ngay bây giờ, Bella! Chị có nghe em nói gì không? Ở lại! Chị không được bỏ em. Chị cố thở đi!”
Jacob? Jacob, vẫn ở đây, vẫn đang cố gắng cứu tôi.
Tất nhiên, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy. Và tôi cũng sẽ giữ cho tim mình đập. Tôi đã hứa với cả hai rồi còn gì.
Tôi cố rà soát cơ thể để tìm xem tim mình ở đâu, nhưng chúa ơi, tôi đã đánh mất nó ngay bên trong cơ thể tôi. Tôi không thể cảm nhận được bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể thôi, nó không còn ở cái chỗ mà lẽ ra nó phải nằm ở đó. Tôi chớp mắt và cảm nhận được đôi mắt của mình. Tôi đã có thể nhìn thấy ánh sáng. Dù không phải là thứ mà tôi đang tìm kiếm, nhưng còn đỡ hơn là không thấy gì cả.
Mắt tôi đang cố gắng để điều chỉnh, và rồi tôi nghe thấy Edward thì thầm: “Renesmee.”
“Renesmee?”
Không phải là cậu bé tái nhợt nhưng hoàn hảo trong tưởng tượng của tôi? Tôi bị shock trong giây lát. Và rồi hơi nóng tràn về như cơn lũ.
“Renesmee”
Tôi buộc đôi môi mình phải cử động, cắn răng nuốt cơn đau đớn vào trong cơ thể, để có thể đủ sức mấp máy những lời thì thầm. Tôi cố với đôi bàn tay tê cóng của mình ra:
“Để em-đưa nó đến đây với em.”
Ánh sáng đang nhảy múa trên bàn tay pha lê của Edward. Ánh sáng ấp lánh màu đỏ nhạt, màu đỏ của dòng máu trên da anh. Và còn đỏ hơn ở bàn tay của anh ấy. Có cái gì đó nhỏ và đang cựa quậy, những giọt máu nhỏ tong tong. Anh chạm cơ thể ấm áp của nó vào cánh tay yếu ớt của tôi. Tôi đ㣠có thể ôm lấy con bé. Làn da ẩm ướt của nó rất nóng - nóng như Jacob vậy.
Đôi mắt chúng tôi giao nhau; bất chợt mọi thứ trở nên rõ ràng.
Renesmee không khóc, nhưng nó thở rất nhanh và đang cựa quậy trong cái tã. Đôi mắt nó mở to. Biểu hiện của nó thật lạ nó nhưng tôi chắc là nó đang vui. Con bé cới cái đầu tròn xoe bị che lấp dưới lớp khăn dày. Mái tóc quăn đẫm máu. Tròng mắt của nó thật thân quen - nhưng lạ lùng - màu nâu sô cô la. Làn da của nó trông thật xanh xao, một màu kem ngà ngà, vẫn còn thấm đầy máu. Nhưng má con bé lại có ánh hồng hào.
Khuôn mặt bé nhỏ của nó hoàn toàn tuyệt mỹ đến mức làm tôi choáng váng. Nó thậm chí còn đẹp hơn cả cha của nó. Thật không tin nổi. Không thể như thế được.
“Renesmee”, tôi thì thầm. “Quá-đẹp”.
Và khuôn mặt không thể tin nổi ấy bất chợt nở một nụ cười toe toét, với vẻ thư thái. Và kìa, hàm răng sữa đầy đủ, trắng muốt lấp lóa sau đôi môi hồng của bé.
Con bé nghiêng đầu xuống, tì vào ngực tôi, tìm kiếm hơi ấm của mẹ. Da của nó thật ấm áp và êm ái làm sao, nhưng đó không phải là cách nó dành cho tôi.
Rồi cơn đau lại bùng lên dữ dội - nhưng chỉ với một vết đứt ấm áp. Tôi thở hổn hển.
Renesmee bỗng nhiên biến mất. Gương mặt thiên thần của con bé biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Tôi không thể nhìn thấy nó, không thể cảm nhận được nó nữa.
Không! Tôi như muốn hét lên. Đưa nó lại cho tôi!
Nhưng tôi đã trở nên quá yếu ớt. Cánh tay tôi như đôi ủng cao su trống rỗng trong giây lát,và rồi chúng tê dại đi, tôi mất hết mọi cảm giác. Thậm chí tôi còn không cảm nhận được chính bản thân mình.
Bóng tối tràn qua đôi mắt tôi một cách dồn dập, hơn cả trước đó. Nó như một chiếc khăn bịt mắt dày, chắc và chặt ôm thít lấy mặt tôi. Với cái sức nặng đang đè nén không chỉ che lấp đôi mắt tôi mà còn che lấp chính bản thân tôi nữa. Dường như tôi không còn đủ sức để chống lại điều đó. Tôi biết sẽ dễ dàng hơn nếu tôi từ bỏ. Để cho màn đêm ấy nhấn tôi chìm sâu xuống, sâu nữa, thật sâu, đến một nơi nào đó mà nơi ấy không còn những sự đau đớn, không mệt mỏi, không lo lắng và không sợ hãi.
Nếu như chỉ sống vì bản thân mình, thì tôi đã không thể đấu tranh kiên cường đến như vậy. Tôi chỉ là một con người, với sức mạnh yếu ớt của loài người. Nhưng tôi vẫn cố gắng chống chỏi bằng một sức mạnh phi thường mà tôi không thể hiểu nổi, như Jacob đã nói.
Nhưng tôi phải sống vì nhiều người nữa.
Nếu như bây giờ tôi buông xuôi, để cho cái màn đêm hư ảo ấy nuốt chửng lấy tôi, thì tôi sẽ làm họ đau khổ. Edward. Edward. Số phận đã buộc anh và tôi vào một sợi dây tơ mỏng manh. Số phận đã khiến chúng tôi không thể tách rời khỏi nhau. Chúng tôi không thể sống thiếu nhau. Nếu anh ấy ra đi, tôi sẽ không thể sống nổi dù chỉ một ngày. Và nếu tôi ra đi, anh cũng sẽ như thế. Thế giới này nếu thiếu vắng Edward thì sẽ hoàn toàn trở nên vô nghĩa. Edward phải tồn tại.
Jacob - người mà tôi nói lời tạm biệt hết lần này đến lần khác, nhưng cậu ấy vẫn trở lại với tôi khi tôi cần cậu ấy. Jacob, thật là tội lỗi vì tôi đã làm tổn thương cậu ấy quá nhiều. Tôi sẽ lại làm cậu ấy đau khổ, đó không phải là điều tồi tệ nhất hay sao? Cậu ấy sẽ ở đây, vì tôi, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Còn bây giờ, điều mà cậu ấy cần nhất là tôi ở lại với cậu ấy.
Nhưng ở đây tối quá, đến mức tôi không thể nhìn thấy bất kì gương mặt nào của họ nữa. Dường như chẳng có gì là thật cả. Điều đó sẽ khiến cho tôi cảm thấy thật dễ dàng để đầu hàng.
Tôi vẫn tiếp tục chống lại bóng đen ấy, cho dù, hầu như là vô ý thức. Tôi không cố gắng vực dậy điều đó mà tôi chỉ đang cố kìm hãm nó. Tôi không cho phép nó đè bẹp tôi hoàn toàn. Tôi không ở Atlas, và bóng đen ngày một dày đặc và tạo thành một khối đen khổng lồ khiến tôi không thể chống đỡ nổi. Tất cả những gì tôi có thể làm là không để bị nó xóa bỏ hoàn toàn.
Nó là một phần của cuộc đời tôi - tôi sẽ không bao giờ đủ sức để có thể đối phó với những thứ ngoài tầm kiểm soát của mình, để đánh bại kẻ thù và đẩy lùi chúng. Để tránh khỏi những đau đớn. Loài người luôn đi đôi với sự yếu đuối, chỉ một điều duy nhất tôi có thể làm là tiếp tục chống đỡ. Cam chịu. Tồn tại.
Tôi thật sự không có đủ dũng khí để đối mặt với điều này. Ngày hôm nay đã là quá đủ rồi. Tôi sẽ chịu đựng cho đến khi có sự giúp đỡ.
Tôi biết Edward sẽ làm tất cả những gì anh ấy có thể. Anh ấy sẽ không bỏ cuộc. Và tôi cũng thế.
Tôi đã cố gắng tránh xa bóng đen lạnh lẽo của cái chết.
Nhưng vẫn chưa đủ, mặc dù chúng tôi đều quyết tâm. Khi phải vật lộn, chạy đua với thời gian, và đấu tranh với bóng tối đang từng bước, từng bước một bao trùm lên tôi, thì tôi cần có nhiều thứ khác để có thể tiếp thêm sức mạnh cho mình.
Tôi không thể níu kéo gương mặt của Edward vào trong tầm nhìn của mình được. Không phải của Jacob, không phải của Alice, không phải của Rosalie, không phải của Charlie, không phải của Renée, cũng không phải của Carlisle, của Esme thì lại càng không- không ai cả. Điều đó làm cho tôi kinh hãi, và tôi tự nhủ rằng nó đã quá trễ.
Tôi cảm thấy mình như đang tụt dốc không phanh - chẳng có gì để tôi bám vào cả.
Không! Tôi phải sống. Edward đang phụ thuộc vào tôi. Jacob. Charlie, Alice, Rosalie, Carlisle, Renée, Esme-
Renesmee.
Và rồi, cho dù tôi vẫn không thể nhìn thấy được điều gì, bỗng nhiên tôi có thể cảm nhận được cái gì đó. Như là những quầng ảo ảnh vậy, tôi hình dung ra tôi có thể cảm nhận được hai cánh tay mình một lần nữa. Và bên trong, có một cái gì đó nho nhỏ, cứng và rất ấm.
Đứa con của tôi. Sinh linh bé nhỏ của tôi.
Tôi đã làm được rồi, dường như tôi đã đủ mạnh để bảo vệ Renesmee,luôn ở cạnhnó cho tới khi nó có đủ sức tự bảo vệ chính mình mà không có tôi ở bên cạnh.
Vệt nóng trên đôi tay mờ ảo của tôi có vẻ như rất thật. Tôi giữ lấy nó gần hơn. Trái tim tôi hình như đang nằm ở chỗ này. Nắm giữ thật chặt cái hơi ấm còn sót lại của con gái tôi, tôi biết tôi có thể chiến đấu với bóng tối trong bao lâu cũng được. Hơi ấm ở ngay bên cạnh tim tôi ngày càng thật hơn. Ấm và ấm hơn nữa. Nóng hơn. Tôi cảm nhận rõ ràng sức nóng trên da thịt thôi, điều đó làm cho tôi biết rằng mình không mơ.
Nóng hơn nữa.
Bây giờ thì lại không thể chịu nổi. Nóng quá. Nóng không thể chịu nổi nữa.
Như thể đang có một cái bàn là cắm điện trên tay của tôi vậy - và theo phản xạ, tôi lập tức gạt nó ra. Nhưng không có gì ở hai cánh tay của tôi cả.
Hai cánh tay tôi cũng không vòng ở trước ngực. Hình như chúng đã rời khỏi cơ thể tôi, lặng lẽ nẵm ở một chỗ nào đó. Chỉ còn ngọn lửa, nó đang thiêu đốt bên trong tôi.
Ngọn lửa đang lớn dần lên - bốc lên tới đỉnh điểm rồi lại bùng lên, đốt cháy tất cả mọi bộ phận trên cơ thể tôi.
Tôi cảm thấy nhịp đập ở tim, cổ tay và hai thái dương đằng sau ngọn lửa giận dữ và tôi nhận ra rằng tim mình vẫn đang hoạt động. Và oái oăm thay, tôi nhận ra tôi còn sống đúng lúc mà tôi muốn mình đã chết rồi. Tôi xiết bao mong muốn màn đêm sẽ rộng mở đón nhận tôi. Tôi muốn đưa tay mình lên, xé toang lồng ngực và lấy trái tim ra khỏi người tôi - tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để tống khứ cơn đau này đi. Nhưng cánh tay của tôi nằm yên đó, không tuân lệnh tôi, thậm chí tôi còn chẳng động đậy được ngón tay của mình, mà tôi chắc là nó cũng đang tan biến đi.
Trước đây, James đã bẻ gãy chân tôi. Nhưng chẳng đáng là gì cả. So với sự tra tấn này thì cú gãy chân đó lại êm ái như được nằm trên chiếc giường lông chim mềm mại. Nếu được chọn lựa thì tôi sẽ chọn bị James vẻ gãy chân, một trăm lần cũng được, một ngàn lần cũng được. Tôi vẫn sẽ vui vẻ tiếp nhận nó với sự biết ơn sâu sắc.
Đứa bé lại đạp vào xương sườn của tôi, khiến nó gãy thành từng phần, từng phần một xuyên qua tôi. Cũng chẳng là gì cả. Cùng lắm chỉ khiến tôi cảm giác như mình đang trôi lềnh bềnh trong một cái hồ bơi lạnh cóng. Nhưng tôi vẫn sẽ hạnh phúc biết bao nếu được chịu đựng sự cóng đó thay vì sự tra tấn lúc này.
Ngọn lửa sáng chói càng nóng hơn và tôi như muốn hét lên. Để cầu xin một ai đó hãy giết tôi ngay bây giờ, trước khi tôi sống trong sự đau đớn này đến lần thứ hai. Nhưng tôi còn không thể cử động đôi môi. Cái sức nặng ấy vẫn còn đó, và đang đè lên tôi.
Tôi nhận ra rằng chẳng có bóng đêm nào đang giữ tôi chìm sâu cả; đó chính là cơ thể tôi. Rất nặng. Ngay lúc này, nó đang chôn vùi tôi trong biển lửa, cứ nhai đi nhai lại cái lối ra ở tim tôi, vì nó không thể lan tỏa cái cơn đau qua vai và dạ dày của tôi, nó làm bỏng cả cuốn hỏng, và lướt qua mặt tôi.
Tại sao tôi không thể cử động được? Tại sao tôi không thể hét? Đó chẳng phải là một phần của câu chuyện sao? Tâm trí tôi giờ đây hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa - nó được mài dũa bởi cơn đau hung tợn này - và tôi biết ngay câu trả lời trước khi tôi kịp đặt câu hỏi.
Morphine.
Nó giống như là cái chết mà chúng tôi đã tranh cãi với nhau trước đó hàng triệu lần - Edward, Carlisle và tôi. Edward và Carlisle đã hy vọng có đủ thuốc giảm đau để giúp tôi chiến đấu với nọc độc. Carlisle đã thử với Emmett, nhưng nọc độc lại bùng lên trước, bịt kín huyết quản của anh ấy. Vì không đủ thời gian để ngấm thuốc giảm đau.
Tôi giữ cho gương mặt mình trông có vẻ dịu lại, gật đầu và biết ơn cái ngôi sao may mắn tự nhiên lại xuất hiện một cách hiếm hoi của tôi vì Edward không thể đọc được suy nghĩ của mình. Vì trước đó, cùng lúc có cả morphine và nọc độc trong cơ thể tôi, và tôi cũng đã biết trước nó sẽ như thế nào. Ít nhất là cũng đã chuẩn bị được tâm lý. Thuốc tê hoàn toàn không thích hợp trong lúc nọc độc đang hun đốt huyết quản của tôi. Nhưng tôi sẽ không bao bao giờ nói ra điều đó. Không thể để anh ấy có chút chần chừ nào trong việc biến đổi tôi. Tôi không nghĩ rằng morphine lại có tác dụng - nó ghìm tôi xuống và khiến tôi kiệt sức không thốt nên lời. Nó làm tê liệt cơ thể thôi trong khi tôi lại đang bốc cháy.
Tôi đã được nghe kể về sự biến đổi của gia đình Edward. Tôi biết Carlisle cũng đã giữ im lặng để tránh bị phát giác trong khi ông bị hun đốt bởi ngọn lửa địa ngục này. Tôi cũng biết và đồng tình với Rosalie, chẳng nên hét lên làm gì. Và tôi hy vọng rằng mình cũng có thể làm được như Carlisle. Đó là những gì tôi tin tưởng ở lời nói của Rosalie và khóa chặt mồm mình lại. Vì những tiếng hét của tôi chỉ làm cho Edward thêm đau khổ.
Và bây giờ, hy vọng của tôi đã thành sự thật, nhưng nó lại như một trò đùa ghê tởm mà tôi đã được thỏa như ước nguyện. Tôi băn khoăn, nếu như tôi không hét lên được rằng “giết tôi đi”, thì làm sao họ nghe được để giết tôi?
Tất cả những gì tôi muốn là cái chết. Như thể tôi chưa từng được sinh ra. Cái mạng sống của tôi chẳng là gì so với cơn đau này. Chẳng đáng để sống thêm bất cứ giây phút nào nữa.
Để tôi chết, hãy cho tôi chết, làm ơn để tôi được chết đi.
Một khoảng không vô tận - cái chết cũng chỉ đến thế thôi mà. Tôi hét lên trong câm lặng và tuyệt vọng, nài xin cái chết đến với mình. Không cần gì nữa. Tôi chỉ cần được trôi vào hư vô. Để tất cả trở thành vô tận, không có khởi đầu và cũng không có kết thúc. Một khoảnh khắc vô tận của nỗi đau.
Bỗng mọi thứ đột ngột xoay chuyển, nói đúng hơn là ập đến một cách đột ngột. Chúa ơi, không thể nào, cơn đau của tôi lại tăng lên gấp đôi. Thân dưới của tôi được thuốc giảm đau làm cho tê dại, thì giờ ngọn lửa bất thình lình liếm tới.
Ngọn lửa không ngừng dâng cao.
Nó có thể xảy ra trong nhiều giây hay nhiều ngày, hàng tuần hay hàng năm, nhưng ruốt cuộc thì thời gian vẫn là yếu tố quan trọng.
Có ba thứ cùng lúc xảy ra trong cơ thể tôi, luân chuyển lẫn nhau khiến tôi không thể biết được cái nào đến trước, cái nào đến sau: thời gian bắt đầu khởi động lại, tác dụng của morphine yếu đi, và tôi lại mạnh hơn. Tôi bắt đầu có thể kiểm soát được cơ thể của mình và nó ngày càng rõ rệt, đó là khả năng đầu tiên tôi có thể làm khi đã trải qua một khoảng thời gian mà tôi không biết là lâu hay chậm. Tôi cảm nhận được nó khi tôi đã có thể giật mạnh những ngón chân và nắm được bàn tay mình lại. Tôi hiểu điều đó nhưng tôi lại không làm như vậy. Tôi cứ nghĩ rằng ngọn lửa không hề giảm đi một chút nào cả - nhưng mặt khác, tôi lại bắt đầu phát triển một năng lực mới để cảm nhận nó, một cảm giác mới mẻ để nhận thức rõ hơn, mỗi lần cái lưỡi nóng ran của ngọn lửa liếm qua huyết quản tôi - là tôi lại khám phá ra rằng tôi có thể nghĩ đến nó rõ ràng hơn.
Tôi có thể nhớ được tại sao tôi không nên hét. Tôi cũng nhớ lý do vì sao tôi lại có thể nhẫn nại chịu đựng cái cơn đau đáng ghét này. Tôi có thể nhớ ra điều đó, mặc dù có vẻ như đó là một việc không tưởng. Cơn đau này có vẻ như đáng giá với sự khám phá mới mẻ của tôi.
Điều này đã đến đúng lúc khi tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng. Mặc dù có thể ai đó nhìn tôi và thấy chẳng có một sự khác biệt nào. Nhưng với tôi, khi tôi đấu tranh để kìn nén tiếng thét và đè nén nó vào nơi sâu thẳm trong tôi để không ai bị đau lòng khi nghe thấy nó, thì tôi cảm giác như mình đang bị trói chặt lại trên một cái cọc để thiêu sống, và nó đang kìm chặt tôi lại trong ngọn lửa hung ác.
Tôi tôi biết là mình có đủ sức để nẳm yên mà không tỏ ra bất kỳ cảm xúc cho dù giờ đây tôi giống như là một cục than hồng. Thính giác của tôi ngày càng rõ, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy rõ tiếng đập thình thịch của con tim như đếm từng khắc đồng hồ. Tôi cũng có thể đếm được những hơi thở yếu ớt của mình.
Tôi còn đếm được những hơi thở nhẹ và đều đặn đến từ đâu đó gần bên tôi.
Đó là những chuyển động chậm chạp nhất, chính thế mà tôi nhận ra chúng. Chúng cũng đồng nghĩa với việc thời gian đang trôi qua. Đều đặn hơn cả tiếng tik tak của quả lắc đồng hồ, hơi thở đó kéo tôi xuyên qua những những ngọn lửa vẫn đang hừng hực.
Tôi vẫn tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn, tâm tư rõ ràng hơn. Tôi còn có thể nghe thấy những tiếng động.
Có tiếng những bước chân vọng tới, lời thì thầm vang lên khi cánh cửa được mở ra. Những bước chân tiến đến gần hơn,và tôi cảm nhận được sức ép ở tay tôi. Tôi không thể cảm nhận được hơi lạnh ở những đầu ngón tay nữa. Ngọn lửa đã đẩy lùi ký ức về sự mát lạnh ra xa.
“Vẫn không có gì thay đổi sao?”
“Không.”
Ánh sáng bùng lên chói lòa, còn những hơi thở đã phả trên làn da bị cháy sém của tôi.
“Không còn morphine nữa”.
“Bố biết”.
“Bella? Em có nghe thấy anh không?”
Tôi biết - sau khi do dự trước câu hỏi đó - nếu tôi mở miệng thì tôi sẽ thua cuộc- - tôi sẽ hét lên, gào lên, đau đớn quằn quại và dẫy dụa. Nếu tôi mở mắt ra, nếu tôi giật mạnh những ngón tay - tất cả những sự thay đổi đó sẽ hủy hoại mọi kiểm soát của tôi.
“Bella? Bella? Em yêu? Em có thể mở mắt được không? Em có thế nắm tay anh được không?”
Áp lực tràn xuống những ngón tay tôi. Thật khó khăn để không trả lời giọng nói này. Nhưng tôi lại nằm im không nhúc nhích. Tôi hiểu nỗi đau khổ chất chứa trong giọng nói đó, nhưng giờ đây nỗi đau đó không thể so sánh với những thứ sẽ xảy khi khi tôi mở miệng. Lúc này đây, tôi hiểu anh sợ rằng tôi đang phải chịu đựng.
“Có lẽ-. Carlisle, đã quá muộn rồi”. Giọng anh nghèn nghẹn, nó như muốn vỡ ra trên từng lời của anh.
Quyết tâm của tôi lay động trong giây lát.
“Lắng nghe nhịp tim của cô ấy đi, Edward. Nó mạnh hơn của Emmett trước đây. Ta chưa từng nghe bất cứ thứ gì đầy sức sống như thế này bao giờ. Cô ấy sẽ rất hoàn hảo đấy”.
Phải, tôi thật đúng đắn khi giữ im lặng. Carlisle sẽ phải cam đoan với anh ấy. Anh ấy không cần phải chịu đau đớn như tôi. Chỉ mình tôi thôi là quá đủ rồi.
“Còn những chỗ gẫy xương?”
“Vết thương của cô ấy không tệ hơn của Esme đâu. Nọc độc sẽ chữa lành cho con bé như nó đã làm với Esme”.
“Nhưng cô ấy vẫn bất động. Chắc hẳn con đã làm sai cái gì đó.”
“Hoặc đúng cái gì đó, Edward. Con trai, con đã làm tất cả những gì con có thể và nhiều hơn thế nữa. Ta còn không chắc bản thân mình có được sự kiên trì như của con bé, niềm tin sẽ cứu con bé. Đừng tự trách mình như thế nữa. Con bé sẽ ổn thôi.”
Lời thì thầm như vỡ òa.”Cô ấy sẽ đau đến chết mất”.
“Chúng ta không biết được điều đó. Chúng ta đã tiêm quá nhiều thuốc giảm đau. Ta cũng không biết rằng nó sẽ ảnh hưởng tới con bé như thế nào”.
Lại một lời thì thầm khác”. Bella, anh yêu em. Bella, anh xin lỗi”.
Tôi mong ước được trả lời anh biết bao, nhưng không được, tôi không thể làm anh đau đớn được. Tôi phải tranh thủ lúc mà tôi vẫn còn đủ sức để kìm chế chính bản thân mình.
Chưa một lúc nào, ngọn lửa ngừng thiêu đốt tôi. Nhưng lúc này đây, có quá nhiều ngăn kéo chứa đựng đủ thứ trong đầu tôi. Một chỗ để suy nghĩ về cuộc đối thoại giữa họ. Một chỗ để nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra, chỗ để nhìn về phía trước và tiến tới tương lai, với sự im lặng vô tận ở bên kia căn phòng một cách chịu đựng.
Cũng là chỗ để lo lắng.
Con của tôi đâu? Tại sao nó không có ở đây? Tại sao họ không nói về nó?
“Không, anh đang ở ngay đây”, Edward thì thầm, đang trả lời suy nghĩ không thành lời của tôi”.
“Họ sẽ ra ngoài”.
“Tình huống khá thú vị đấy”,Carlisle đáp lại”. Và ta nghĩ là ta đã hiểu tất cả.”
“Con sẽ nói sau. Chúng ta sẽ bàn bạc về nó”. Có cái gì đó đang xoa bóp nhẹ nhàng lòng bàn tay của tôi.
“Ta chắc chắn, với năm người, thì chúng ta có thể ngăn cản sự đổ máu”.
Edward thở dài. “Con chưa biết phải chọn bên nào, nhưng con yêu cả hai. Thôi, để sau.”
“Ta băn khoăn không biết Bella sẽ nghĩ gì - và con bé sẽ chọn bên nào”. Carlisle trầm ngâm.
Edward cất tiếng cười đầy căng thẳng. “Con chắc rằng cô ấy sẽ làm con bất ngờ, cô ấy luôn luôn như thế”.
Bước chân của Carlisle lại một lần nữa xa dần,và tôi thất vọng vì chẳng có sự giải thích nào từ bên kia. Có phải họ nói chuyện một cách bí ẩn để chọc tức tôi? Tôi trở lại với việc đếm hơi thở của Edward để giết thời gian.
Mười ngàn,chín trăm bốn mươi ba hơi thở ngay sau đó, lời thì thầm lại xuất hiện cùng với những bước chân khác trong căn phòng. Nhẹ tênh. Nhịp nhàng hơn.
Một điều lạ là tôi có thể phân biệt được sự khác biệt từng phút một giữa những bước chân mà tôi không bao giờ có thể nghe thấy hoàn toàn như trước đây.
“Nó kéo dài bao lâu?”. Edward hỏi.
“Sẽ không lâu đâu”, Alice nói với anh. “Nhìn xem cô ấy đang trở nên trong như thế nào? Em có thể nhìn thấy cô ấy khá hơn nhiều”. Cô thở dài.
“Vẫn còn đau đớn à?”
“Vâng, cám ơn rất nhiều vì nhắc đến nó”. Cô càu nhàu. “Anh cũng sẽ xấu hổ thôi, nếu anh nhận ra rằng anh đang bị bản chất hoang dại của anh khống chế. Em có thể tiên thị được những con ma-cà-rồng tốt nhất, vì em là một trong số họ. Em cũng nhìn được tương lai của con người, vì em cũng từng là một trong số họ. Nhưng em hoàn toàn không thể nhìn được những người nửa nọ nửa kia, vì em chẳng có trải nghiệm nào về họ!”
“Tập trung vào, Alice.”
“Vâng. Bây giờ Bella càng dễ tiên thị được.”
Có sự im lặng trong một lúc lâu, và rồi Edward thở dài. Nhưng nghe có vẻ khác hẳn, hình như nó có vẻ hạnh phúc hơn.
“Cô ấy sẽ ổn thôi”, anh thì thào.
“Tất nhiên là bạn ấy sẽ ổn.”
“Hai ngày trước em đâu có lạc quan như thế này.”
“Em không thể nhìn được mọi việc vào lúc đó. Nhưng bây giờ thì tiên thị về Bella đã hoàn toàn rõ ràng, hiện hiện trong đầu em từng chi tiết một “
“Em có thể tập trung giùm anh không? Mau đưa kết quả cho anh”.
Alice thở dài. “Anh nôn nóng quá. Được rồi. Cho em một giây thôi”.
Một hơi thở thanh thản.
“Cám ơn em, Alice”. Giọng anh rạng rỡ hơn.
Bao lâu nữa? Ít nhất họ cũng phải nói to lên một chút để tôi nghe được chứ? Phải chăng đó là đòi hỏi quá đáng sao? Bao giây nữa thì tôi sẽ bị thiêu cháy? Mười ngàn giây? Hai mươi ngàn giây? Hay một ngày nữa, hay lâu hơn?
“Cô ấy sắp trở nên lấp lánh rồi”.
Edward gầm gừ thật nhanh.
“Bạn ấy luôn luôn như thế”. Alice khịt khịt mũi. “Anh biết ý em là gì mà. Nhìn bạn ấy kìa”
Edward không trả lời, nhưng những lời của Alice thắp lên cho tôi một tia hy vọng rằng có lẽ tôi trông tôi không giống một cục than thật. Vì ngay lúc này, có vẻ trông tôi y như một bộ xương bị cháy sém. Từng tế bào trong tôi như bị thiêu trụi thành tro.
Tôi nghe thấy Alice lướt ra khỏi phòng. Tôi nghe cô đi vụt qua, chạm vào khung cửa. Tôi nghe thấy tiếng vo ve nhẹ nhàng, tĩnh lặng của ánh đèn treo trên trần nhà. Tôi cũng nghe thấy tiếng gió yếu ớt lướt qua căn nhà. Tôi có thể nghe thấy mọi thứ.
Ở dưới nhà, có ai đó đang xem trận bóng chày. Đội Mariners đang dẫn trước với hai cú về đích.
“Đến lượt em”, tôi nghe Rosalie ngắt lời ai đó, và có một giọng cằn nhằn nhỏ trong câu trả lời.
“Nào, bây giờ nhé” Emmett cẩn trọng.
Ai đó xuỵt một tiếng ra hiệu im lặng.
Tôi nghe thấy nhiều hơn, những chẳng có gì khác ngoài trận đấu. Bóng chày không đủ thú vị để làm tôi quên đi cơn đau, vì vậy tôi lại lắng nghe hơi thở của Edward một lần nữa, đếm từng giây.
Hai mươi mốt ngàn chín trăm mười bảy và một nủa giây sau đó, cơn đau bỗng thay đổi.
Tin tốt là nó bắt đầu tan dần qua đầu ngón tay và những ngón chân. Chậm như rùa, nhưng ít nhất là nó cũng đã chịu nhúc nhích. Cơn đau đang mất dần-
Và tin xấu. Ngọn lửa trong cổ họng tôi không như lúc đầu nữa. Cơ thể tôi không bị thiêu đốt nữa, nhưng bây giờ tôi cảm thấy khát khô cổ họng. Khô khan đến mệt lữ. Khát quá. Ngọn lửa đang liếm vào cổ họng tôi, và cơn khát đang bùng lên dữ dội-
Lại là tin xấu nữa: Ngọn lửa trong tim tôi bắt đầu nóng hơn. Sao có thể như thế được?
Nhịp đập của trái tim, trở nên gấp gáp, tăng tốc - ngọn lửa lái sự nhịp nhàng của chính nó theo một tốc độ điên cuồng.
“Carlisle”, Edward gọi. Giọng anh thấp nhưng rất rõ ràng. Tôi biết Carlisle có thể nghe thấy, nếu ông ấy ở đâu đó trong hoặc gần ngôi nhà.
Ngọn lửa dần rút khỏi từ lòng bàn tay tôi, chúng để lại trong tôi cảm giác sung sướng và mát lạnh. Nhưng nó lại rút hết về trái tim tôi, khiến nó nóng rực như mặt trời và đập với một tốc độ giận dữ.
Carlisle bước vào phòng, Alice ngay bên cạnh ông ấy. Tiếng bước chân của họ rất đặc biệt, tôi có thể nói rằng Carlisle đang đứng bên phải và đang đứng trước Alice.
“Nghe này”, Edward nói với họ.
Âm thanh lớn nhất trong phòng giờ đây có lẽ là tiếng đập điên cuồng của con tim, như đánh vào cái sự nhịp nhàng của ngọn lửa.
“Tuyệt”. Carlisle nói. “Sắp kết thúc rồi”.
Sự khuây khỏa trong lời nói của ông được che lấp bởi nỗi đau đang nhức nhối trong tim tôi. Cổ tay tôi đã được giải thoát, và cả cái mắt cá chân của tôi. Ngọn lửa đã rời bỏ những chỗ đó.
“Sắp rồi”. Alice hăm hở đồng tình. “Em sẽ gọi mọi người. Em có nên bảo Rosalie-?”
“Ừ, mang đứa bé đi đi.”
Cái gì? Không. Không được! ý anh là sao, đưa đứa bé đi sao? Anh đang nghĩ gì vậy? Những ngón tay tôi đan lại vào nhau - Sự bực tức vỡ òa ra xuyên qua vẻ ngoài hoàn hảo của tôi. Căn phòng trở nên im ắng ngoại trừ tiếng tim đập vang như tiếng búa đập của tôi, như thể tất cả bọn họ đều ngừng thở một giây để đáp lại.
Một bàn tay siết chặt những ngón tay bướng bỉnh của tôi.”Bella? Bella? Em yêu?”
Tôi có thể trả lời anh mà không hét lên không? Tôi nhận ra trong một khoảnh khắc, và rồi ngọn lửa nóng hơn vẫn đang xoáy xuyên qua ngực tôi, bào mòn từ trong khuỷu tay và đầu gối. Chẳng khá hơn tẹo nào.
“Em sẽ gọi họ lên ngay”, Alice nói, có sự cáu kỉnh trong giọng của cô ấy, và tôi nghe thấy tiếng cô ấy lao đi như gió.
Và rồi - Oh!
Trái tim tôi như bay khỏi lồng ngực, tôi chỉ nghe thấy duy nhất một âm thanh đập thình thịch như cánh quạt của máy bay trực thăng. Tôi cảm thấy như là nó đang nghiền nát xương sườn của mình vậy. Ngọn lửa bùng lên từ lồng ngực của tôi, hút đi từng đóm tàn cuối cùng sót lại trên cơ thể tôi, để rồi tập trung thành một ngọn lửa rừng rực thiêu sống tôi. Cơn đau làm tôi tê dại, nó đâm xuyên qua sự chống cự cuối cùng của tôi với ngọn lửa đang thiêu đốt tôi. Lưng tôi cong lên vì đau rát, như thể ngọn lửa kia gặm lấy trái tim tôi và giơ lên cao như một chiến lợi phẩm.
Thân mình của tôi sụp xuống và tôi không thể để cho nó tan nát ra thành nhiều phần khác nhau.
Nó biến thành một trận chiến trong tôi - trái tim của tôi đang đua hết tốc lực chống lại sự tấn công của ngọn lửa. Nhưng cả hai đều thua cuộc. Ngọn lửa bị kết tội vì đã thiêu hủy mọi thứ; còn trái tim tôi đã phi nước đại về phía nhịp đập cuối cùng của nó.
Ngọn lửa siết chặt, trào lên như sóng thần vào những phần còn lại của cơ thể con người. Sự dâng trào ấy đã được trả lời bằng một tiếng thịch, một âm thanh sáo rỗng.Trái tim tôi đậpđiên loạn,vài giây cuối cùng nóđập thêm hai nhịpmạnh rồingừng lại. Không còn âm thanh nào nữa. Cũng không có hơi thở.
Trong một khoảnh khắc, sự biến mất của cơn đau là tất cả những gì mà tôi cảm nhận được.
Và rồi tôi mở mắt và nhìn chằm chằm lên trên trong sự kinh ngạc.