Bình thường, tôi không bao giờ thật sự sợ độ cao, nhưng việc thấy rõ ràng tất cả các chi tiết khiến cho viễn cảnh sắp tới trở nên kém hấp dẫn. Các góc cạnh của những hòn đá sắc nhọn hơn tôi tưởng.
Edward mỉm cười. “Đó là lối ra tiện lợi nhất. Nếu em sợ, anh có thể đỡ em”.
“Chúng ta đều đã bất tử và anh sợ mất thời gian đi tới cửa sau?”
Anh khẽ cau mày. “Renesmee và Jacob đang ở dưới nhà-”
“Oh”.
Phải rồi. Bây giờ tôi là một con quái vật. Tôi phải tránh xa những mùi hương có thể đánh thức bản ngã của tôi. Đặc biệt là mùi hương từ những người thân yêu của tôi. Kể cả người tôi chưa thực sự biết.
“Liệu Renesmee- có ổn- với Jacob ở đó?”. Tôi thì thầm. Tôi chợt nhận ra nhịp tim mà tôi nghe được từ phía dưới chắc hẳn là của Jacob. Tôi lắng nghe thêm lần nữa, nhưng tôi chỉ nghe được một nhịp đập đều đặn. “Cậu ấy không thích con bé cho lắm”.
Edward mím chặt môi lại một cách kì cục. “Tin anh đi, con bé rất an toàn. Anh biết chính xác điều Jacob nghĩ mà”.
“Dĩ nhiên rồi”, Tôi lẩm bẩm, và lại nhìn xuống đất.
“Em do dự à?”. Anh thách thức.
“Một chút thôi. Em không biết làm sao mà-”
Và tôi nhận thức rất rõ rằng gia đình tôi đang ở phía sau, im lặng quan sát. Emmett cười khùng khục trong hơi thở. Chỉ cần một sai lầm của tôi, thì anh ấy sẽ cười lăn lộn trên sàn nhà. Và những câu chuyện đùa về ma cà rồng vụng về duy nhất trên thế giới sẽ bắt đầu-
Chắc chắn là Alice đã mặc bộ quần áo này cho tôi, khi tôi đang mê man trong cơn thiêu đốt và không ý thức được chuyện gì diễn ra, một bộ trang phục mà tôi sẽ không chọn cho một cuộc đua ngựa hay một chuyến đi săn. Một cái váy lụa xanh bó sát một cục đá? Chị ấy nghĩ tôi sẽ cần nó cho cái gì? Một bữa tiệc rượu sau đó chắc?
“Xem anh làm đây”, Edward nói. Và sau đó, thật tự nhiên, anh bước ra khỏi khung cửa sổ cao đang mở và rơi xuống.
Tôi theo dõi cẩn thận, phân tích nơi mà Edward khuỵu gối xuống tiếp đất. Anh đáp xuống tạo nên một tiếng động nhỏ - một tiếng uỵch như tiếng của một cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, hay một cuốn sách đặt nhẹ lên bàn.
Nó không có vẻ gì là khó khăn cả.
Tôi nghiến răng lại để tập trung, cố gắng bắt chước bước đi tự nhiên của anh vào không khí.
Ha! Mặt đất có vẻ như đang di chuyện chậm chạp về phía tôi, đến mức sẽ không có chuyện gì khi tôi đáp xuống - Alice mang giày gì cho tôi đây? Giày cao gót? Chị ấy mất trí rồi - đúng hơn là đáp đôi giày ngu ngốc của tôi chính xác đến nỗi việc tiếp đất không khác gì bước một bước trên bỏ mặt bằng phẳng.
Tôi tiếp đất bằng nửa trên bàn chân vì không muốn làm gãy gót chân. Dường như tôi cũng tiếp đất nhẹ nhàng như anh. Tôi toét miệng cười với anh.
“Phải. Thật dễ dàng”.
Anh mỉm cười lại với tôi. “Bella?”
“Gì anh?”
“Hết sức duyên dáng - ngay cả với ma cà rồng”.
Tôi cân nhắc trong giây lát, rồi cười rạng rỡ. Nếu anh ấy vừa nói như vậy thì Emmett đã phải cười phá lên. Không thể nhận thấy sự hóm hỉnh trong lời nhận xét của anh, nên đó chắc chắn là sự thật. Đây là lần đầu tiên trong cả cuộc đời tôi, có ai đó dùng từ duyên dáng cho tôi. Dù sao thì đó cũng là sự thật.
“Cám ơn anh”, Tôi nói với anh.
Và tôi tháo đôi giày satin màu bạc ra từng chiếc, ném chúng trở lại ô cửa sổ mở. Có lẽ tôi hơi mạnh tay, nhưng tôi nghe có tiếng ai đó bắt lấy chúng trước khi chúng làm hỏng tấm panô.
Alice càu nhàu, “Khả năng thưởng thức thời trang của cô ấy không được cải thiện như khả năng thăng bằng”.
Edward nắm lấy tay tôi - tôi ngạc nhiên về sự mượt mà cùng nhiệt độ dễ chịu nơi làn da anh - và lao qua sân sau, đi tới bỏ sông. Tôi dễ dàng đi cùng với anh.
Mời thứ có vẻ rất đơn giản.
“Chúng ta đi bơi à?”. Tôi hỏi anh khi chung tôi dừng lại bên dòng sông.
“Và phá hỏng bộ trang phục xinh xắn của em à? Không. Chúng ta nhảy thôi”.
Tôi mím môi, cân nhắc. Dòng sông rộng khoảng 50 yard.
“Anh trước đi”, tôi nói.
Anh chạm vào má tôi, lùi nhanh hai bước và chạy trở lại, phóng khỏi một hòn đá phẳng vững chãi trên bỏ sông. Tôi chăm chú vào chuyển động vụt qua khi anh nhảy qua mặt nước, cuối cùng anh lộn
một vòng trước khi biến mất sau những thân cây to ở bên kia sông.
“Phô trương quá”, tôi lẩm bẩm, và nghe thấy tiếng cười vô hình của anh.
Tôi lùi lại năm bước để đề phòng, hít vào một hơi thật sâu.
Đột nhiên, tôi lại thấy lo lắng. Tôi không sợ rơi xuống hay bị thương - Điều tôi lo lắng hơn là khu rừng sẽ bị thương.
Nó đến từ từ, nhưng bây giờ thì tôi có thể cảm nhận được - một sức mạnh thô kệch, to lớn đang rung lên trong tay chân tôi. Tôi chắc là nếu tôi muốn đào đường hầm dưới dòng sông, cào xé hay đập phá con đường xuyên thẳng qua nền đá thì cũng không mất nhiều thời gian. Những vật thể chung quanh tôi - những cái cây, bụi cây, hòn đá- căn nhà - bỗng trở bên mong manh, dễ vỡ.
Rất hi vọng là Esme không đặc biệt yêu thích bất kì loài cây nào bên kia sông, tôi bắt đầu bước đi đầu tiên và dừng lại khi bộ đồ satin bó sát rách 6 inch nơi đùi tôi. Alice!
Dường như Alice luôn đối xử với trang phục như chúng là đồ dùng một lần rồi bỏ, nên chị ấy sẽ không để tâm đến chuyện này. Tôi cúi xuống, cẩn thận nắm lấy phần viền của đường may chưa bị rách ở bên phải, sử dụng ít lực nhất có thể, tôi xé cái váy tới phía trên đùi. Sau đó tôi sửa lại phía bên kia cho phù hợp.
Tốt hơn rồi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng cười như bị nghẹt lại ở trong nhà, và cả âm thanh ai đó nghiến răng. Tiếng cười đến từ cả trên và dưới lầu, và tôi dễ dàng nhận ra một tiếng cười khùng khục hoàn toàn khác, ầm ĩ, khàn khàn từ tầng một.
Vậy là Jacob cũng đang quan sát? Tôi không thể hình dung được điều cậu ấy đang nghĩ, hay cậu ấy vẫn đang làm gì ở đây. Tôi có thể mường tượng ra cảnh chúng tôi sum họp - nếu cậu ấy có thể tha thứ cho tôi - sẽ diễn ra trong một tương lai xa xôi, khi tôi vững vàng hơn, và thời gian đã làm lành những vết thương tôi gây ra cho trái tim cậu.
Tôi không quay lại nhìn cậu, đề phòng tính khí của tôi thay đổi. Để bất cứ cảm xúc nào có ảnh hưởng lớn đến tâm trạng của tôi đều không tốt. Những nỗi sợ của Jasper cũng làm tôi bực mình. Tôi phải đi săn trước khi tôi giải quyết những chuyện khác. Tôi cố gắng quên đi mọi thứ khác để có thể tập trung.
“Bella?”. Edward gọi từ trong rừng, giọng nói của anh đến gần hơn. “Em có muốn xem lại không?”
Nhưng tôi nhớ mọi thứ một cách hoàn hảo, dĩ nhiên, và tôi không muốn cho Emmett có lý do tìm thấy sự hài hước trong quá trình luyện tập của tôi. Đây là điều tự nhiên - nó nên là bản năng. Vì thế, tôi hít vào thật sâu và chạy tới dòng sông.
Không bị cái váy cản trở, tôi chỉ cần nhảy vọt lên một bước dài để đến được mép nước. Chỉ một giây, tuy còn nhiều thời gian - nhưng tôi di chuyển nhanh đến nỗi chỉ một bước là đủ. Thật đơn gian để đặt chân phải của tôi lên một tảng đá bằng phẳng và dùng một lực phù hợp đẩy cơ thể tôi lượn đi trong không khí. Tôi chú ý hơn để nhắm đến mục tiêu thay vì dùng hết sức lực, và tôi sai về lượng sức mạnh cần thiết - nhưng ít nhất tôi không sai về nơi nào có thể làm tôi ướt. Chiều rộng 50 yard gần như là một khoảng cách quá dễ dàng-
Nó là một thứ mới lạ, phù phiếm, kích thích, nhưng ngắn thôi. Phân còn lại của giây hẳn đang trôi qua, và tôi đã ở phía bên kia.
Tôi nghĩ rằng những cái cây ở gần sẽ là một vấn đề, nhưng chúng bất ngờ trở nên có ích. Nó là thứ đơn giản để với tới với một bàn tay chắc chắn, khi mà tôi lại rơi xuống đất, lần này là ở sâu trong rừng, và tôi bắt được một cành cây thích hợp; tôi nhẹ nhàng vung vẩy cánh tay và đáp xuống trên những đầu ngón chân, vẫn cách mặt đất 15 feet trên một cành cây vân sam lớn.
Thật tuyệt vời.
Trên cả âm thanh ngân vang của tiếng tôi cười thích thú, tôi có thể nghe thấy Edward chạy đi tìm tôi. Bước nhảy của tôi dài gấp đôi của anh. Khi anh đến được cái cây nơi tôi đứng, đôi mắt anh mở to. Tôi nhanh nhẹn nhảy ra khỏi cành cây để đến chỗ anh, im lặng đáp xuống bằng nửa bàn chân trên.
“Tốt chứ anh?”. Tôi tò mò, hơi thở tôi trở nên gấp gáp trong sự kích động.
“Rất tốt”. Anh mỉm cười khích lệ, nhưng giọng nói thản nhiên của anh không khớp với vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt anh.
“Chúng ta làm lại nha?”
“Tập trung vào đi Bella - chúng ta đang đi săn”.
“Phải rồi”. Tôi gật đầu. “Đi săn”.
“Hãy theo anh- nếu em có thể”. Anh toét miệng cười, đột nhiên có vẻ khiêu khích, và bắt đầu chạy.
Anh nhanh hơn tôi. Tôi không thể hình dung được anh di chuyển đôi chân như thế nào với một tốc độ như vậy, một tốc độ vượt xa tôi. Tuy nhiên, tôi mạnh hơn, và mỗi bước chân của tôi bằng ba bước chân anh. Do đó, tôi bay với anh xuyên qua tấm mạng sinh động màu xanh bên cạnh anh, chứ không chạy theo sau.
Khi chạy, tôi không thể nhịn cười thầm về cái cảm giác đó., tiếng cười không làm tôi chậm lại hay làm xáo trộn sự tập trung của tôi.
Cuối cùng, tôi cũng hiểu tại sao Edward không bao giờ đụng phải cây khi anh chạy - một câu hỏi đã từng là bí mật đối với tôi. Đó là một cảm giác khác lạ, sự cân bằng giữa tốc độ và sự rõ ràng. Vì trong khi tôi lao như tên bắn, bên dưới và xuyên qua mê cung to lớn màu ngọc bích với một tốc độ mà lẽ ra phải biến mọi thứ chung quanh tôi thành một vệt mờ màu xanh thì tôi có thể nhìn thấy rõ ràng từng chiếc lá nhỏ nhất trên tất cả những cành cây nhỏ của những bụi cây bình thường mà tôi chạy qua.
Làn gió từ tốc độ của tôi thổi tung tóc tôi và bộ váy rách của tôi ra phía sau, và mặc dù tôi biết lẽ ra là không thể, tôi vẫn cảm thấy sự ấm áp trên da mình. Đúng ra, mặt đất rừng xù xì không nên có cảm giác êm như nhung dưới đôi bàn chân trần của tôi, và những cành cây quất vào da tôi lẽ ra không nên có cảm giác như những chiếc lông đang mơn trớn.
Cánh rừng sống động hơn nhiều so với những gì tôi được biết - những sinh vật nhỏ mà tôi chưa bao giờ nghĩ là sự tồn tại của chúng lại nhiều như những chiếc lá ở chung quanh tôi. Tất cả chúng đều trở nên im lặng khi chúng tôi đi qua, hơi thở của chúng nhanh hơn trong sự sợ hãi. Những con thú có phản ứng khôn ngoan với khả năng đánh hơi của chúng tôi hơn là con người. Tất nhiên, nó sẽ có tác động ngược lại với tôi.
Tôi chờ đợi cái cảm giác nghẹt thở - nhưng hơi thở tôi trở lại dễ dàng. Tôi chờ đợi các cơ bắp của tôi bừng cháy lên, nhưng sức mạnh của tôi dường như chỉ tăng khi tôi tạo được thói quen cho bước đi của tô´i. Những bước nhảy nhấp nhô của tôi kéo dài ra, và chẳng bao lâu sau, anh phải cố gắng bắt kịp tôi. Tôi lại cười đắc chí khi nghe thấy anh tụt lại phía sau. Đôi chân trần của tôi hiếm khi chạm đất nên bây giờ giống như tôi đang bay hơn là tôi đang chạy.
“Bella”, anh gọi, lạnh lùng, chậm chạp. Tôi không nghe được cái gì nữa; anh đã ngừng lại.
Tôi thoáng nghĩ đến một cuộc nổi loạn.
Tôi thở dài, quay lại và nhẹ nhàng nhảy đến chỗ cách sau tôi vài trăm yard. Tôi nhìn anh đầy kì vọng. Anh mỉm cười, nhướng một bên mày lên. Anh quá đẹp, đến nỗi tôi chỉ biết nhìn chằm chằm.
“Em có muốn ở lại Mỹ không?”. Anh hỏi một cách châm biếm. “Hay em có kế hoạch đi tiếp tới Canada chiều nay?”
“Tốt thôi”, Tôi đồng ý, ít tập trung vào những gì anh nói mà chú ý hơn đến đôi môi mấp máy đầy quyến rũ của anh khi anh nói. Thật khó khăn để không đi chệch hướng với mọi thứ trở nên mới mẻ dưới đôi mắt mới của tôi. “Chúng ta săn gì đây?”
“Nai. Anh nghĩ đến một thứ gì dễ dàng cho lần đầu tiên của em-” anh kép dài khi tôi nheo mắt lại ở chữ dễ.
Nhưng tôi sẽ không tranh cãi với anh, tôi khát quá rồi. Ngay khi tôi bắt đầu nghĩ đến con khát khô trong hỏng thì đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ. Chắc chắn là tệ hơn rồi. Miệng tôi có cảm giác như tôi đang ở Thung lũng Tử thần vào một ngày tháng sáu lúc bốn giờ chiều.
“Ở đâu?”. Tôi hỏi, nôn nóng lướt mắt qua những thân cây. Bây giờ tôi chỉ chú ý đến cơn khát, dường như nó đã làm hỏng tất cả các suy nghĩ khác trong đầu tôi, lọt vào những ý nghĩ dễ chịu hơn về cuộc chạy đua, về đôi môi của Edward và ôm hôn và- cơn khát đang thiêu đốt. Tôi không thể thoát khỏi nó.
“Dừng lại một chút đã”, anh nói, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. Cơn khát khẩn cấp của tôi lùi dần trong chốc lát khi anh chạm vào tôi.
“Nhắm mắt lại đi em”, anh thì thầm. Tôi nghe theo, và anh đưa tay lên mặt tôi, vuốt ve xương gò má tôi. Tôi nghe hơi thở mình dồn dập và lại đợi đôi má ửng hồng, điều sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
“Nghe này”, Edward chỉ tôi “Em nghe thấy gì?”
Mời thứ, tôi có thể nói vậy; giọng nói hoàn hảo của anh, hơi thở của anh, đôi môi anh mấp máy khi anh nói, tiếng chia rỉa lông trên ngọn cây, nhịp đập run rẩy của tim chúng, những chiếc lá phong rì rào xào xạc, tiếng lách cách yếu ớt của những con khiên đi thành hàng dài trên về cái cây gần nhất. Nhưng tôi biết anh muốn nói đến một thứ gì đó đặc trưng, nên tôi lắng nghe xa hơn ra phía ngoài, tìm kiếm một cái gì khác với những tiếng vo ve nho nhỏ của sự sống chung quan tôi. Có một khoảng không trống trải gần đây - cơn gió đi ngang qua đồng cỏ có một âm thanh khác - và một con suối nhỏ với gờ đá. Và ở đó, gần với tiếng ồn của nước, là tiếng vỗ nhè nhẹ của mấy cái lưỡi đang liếm láp, tiếng tim đập thình thịch ầm ĩ bơm máu đi-
Có cảm giác như cổ họng tôi từ từ co rút lại.
“Gần dòng suối, ở phía Đông Bắc?”. Tôi hỏi, mắt vẫn nhắm.
“Đúng vậy”. Giọng anh có vẻ đồng tình. “Bây giờ- đợi cơn gió thổi đến một lần nữa và- em ngửi thấy gì?”
Chủ yếu là anh - hương thơm tử đinh hương hòa cùng hương nắng và mật ong kì lạ của anh. Và còn mùi đất rất đượm của rêu và gỗ mục, nhựa dây thường xuân, hơi ấm, mùia thơm đầy thú vị của những loài gặm nhấm nhỏ đang thu mình lại dưới gốc cây. Xa hơn nữa là mùi hương trong lành của dòng nước, bất ngờ không hề lôi cuốn mặc dù tôi đang khát. Tôi tập trung về phía dòng nước và nhận thấy một mùi thơm chắc chắn là đã đi cùng với tiếng liếm láp và tiếng tim đập dồn dập. Một mùi hương ấm áp khác, ngon lành và thơm ngào ngạt, rõ ràng hơn tất cả các mùi khác. Tuy nhiên, cũng như dòng suối, nó gần như không lôi cuốn được tôi. Tôi chun mũi.
Anh cười khúc khích. “Anh biết mà - phải từ từ làm quen thôi”.
“Ba?”. Tôi đoán.
“Năm. Có hai con nữa trong cánh rừng phía sau chúng”.
“Bây giờ em phải làm gì?”
Giọng anh giống như anh đang cười. “Em muốn được làm gì?”
Tôi nghĩ về điều đó, vẫn nhắm mắt khi tôi lắng nghe và hít lấy hương thơm. Một cơn khát khác xâm nhập vào khả năng nhận biết của tôi, và đột nhiên, hương thơm ngào ngạt, ấm nóng đó không quá khó chịu nữa. Ít nhất nó cũng là một thứ gì nóng và ẩm ướt cho cái miệng khô ran của tôi. Tôi mở bừng mắt.
“Đừng nghĩ đến nó”, anh gợi ý khi bỏ tay khỏi mặt tôi và lùi lại. “Cứ đi theo bản năng của em”
Tôi thả mình trôi theo mùi hương, nhận thức rõ ràng về chuyển động của tôi khi tôi lướt xuống con dốc đến đồng cỏ hẹp nơi có dòng suối chảy qua. Cơ thể tôi di chuyển về phía trước, tự động thu mình lại khi tôi do dự ở bìa rừng, bên cạnh những cây dương xỉ. Tôi có thể thấy một con nai đực lớn với hai tá gạc nhọn trên đầu bên bỏ suối và những cái bóng lốm đốm của 4 con khác đang hướng về phía Đông, vào sâu trong rừng với bước đi nhàn nhã.
Đóng gói tại blog Tắc Kè (http://tacke.tk)
Tôi xoáy vào mùi hương của con nai đực, nơi dòng máu chảy trên cái cổ đầy lông, nơi sức nóng mạnh mẽ nhất. Chỉ 30 yard - hai hay ba bước - giữa chúng tôi. Tôi căng người ra cho bước nhảy đầu tiên.
Nhưng khi các cơ của tôi co lại chuẩn bị thì cơn gió thay đổi, thổi mạnh hơn và đến từ phương Nam. Tôi không dừng lại để nghĩ ngợi, quăng mình ra khỏi những cái cây theo hướng vuông góc với kế hoạch ban đầu là dọa đàn nai chạy vào rừng mà đuổi theo sau một mùi thơm phưng phức mới lạ, đầy quyến rũ đến mức tôi không còn lựa chọn nào khác. Điều này là bắt buộc.
Khứu giác hoàn toàn làm chủ. Tôi chỉ có một mục đích khi đuổi theo nói, chỉ biết đến cơn khát và mùi hương chắc chắn sẽ giải tỏa được nó. Cơn khát tệ hơn, đau đớn đến nỗi nó làm xáo trộn mọi suy nghĩ khác của tôi và làm tôi nhớ đến vết bỏng do nọc độc trên tĩnh mạch tôi.
Chỉ còn một thứ có thể xâm nhập vào sự tập trung của tôi, một bản năng mạnh mẽ hơn, căn bản hơn nhu cầu dập tắt ngọn lửa - là bản năng tự bảo vệ mình khỏi nguy hiểm. Bản năng tự vệ.
Tôi đột nhiên có cảm giác ai đó đi theo tôi. Sự lôi cuốn không thể cưỡng lại của mùi hương đấu tranh với sự thôi thúc được quay lại và bảo vệ chuyến đi săn của tôi. Một bong bóng âm thanh hình thành trong ngực tôi, môi tôi tư động rút lại, nhe răng ra cảnh báo. Tôi chạy chậm lại, việc cần bảo vệ bản thân chống lại khao khát được thỏa mãn cơn khát.
Và rồi tôi có thể nghe thấy người đuổi theo tôi đang tăng tốc, và phòng thủ đã thắng. Khi tôi quay người lại, cái âm thanh đang lớn dần lên đó đi qua cổ họng tôi và thoát ra ngoài.
Tiếng gầm gừ hung dữ phát ra từ chính miệng tôi và tôi không ngờ rằng nó đã đột ngột đưa tôi ra. Nó làm tôi xao động, đầu óc tôi trở nên sáng suốt trong chốc lát, sự mơ hồ vì bị cơn khát làm chủ cũng lùi dần cho dù cơn khát vẫn đang thiên đốt.
Làn gió lại đổi chiều, thổi mùi hương ẩm ướt của đất và cơn mưa sắp đến ngang qua mặt tôi, hơn nữa, nó còn giải thoát tôi khỏi sự níu kéo mãnh liệt của mùi hương kia - một mùi hương thơm ngon chỉ có ở con người.
Edward đang do dự vài feet ở đằng xa, anh giơ tay lên như đang ghì chặt lấy tôi - hay đang ngăn cản tôi. Khuôn mặt anh có vẻ thân trọng và chăm chú khi tôi đông cứng người lại, kinh hoàng.
Tôi nhận ra là tôi sắp sửa tấn công anh. Với một cái giật mạnh khó khăn, tôi kéo mình ra khỏi tư thế phòng thủ. Tôi nín thở để tập trung lại, lo ngại sức mạnh của mùi hương bốc lên từ phía Nam.
Anh có thể thấy lí trí đã trở lại trên mặt tôi, và anh bước một bước đến chỗ tôi, hạ tay xuống.
“Em phải ra khỏi đây”, tôi làu bàu qua kẽ răng, sử dụng hơi thở mà tôi có.
Gương mặt anh sửng sốt. “Em có thể rời chỗ này không?”
Tôi không có thời gian hỏi xem anh muốn ám chỉ điều gì. Tôi biết khả năng suy nghĩ thông suốt chỉ tồn tại miễn là tôi có thể ngừng nghĩ về-
Tôi lao vào cuộc chạy một lần nữa, một cuộc đua hết tốc lực, thẳng về phía Bắc, tập trung duy nhất vào cảm giác khó chịu của việc mất đi giác quan dường như là phản ứng tốt nhất của cơ thể tôi tới việc bị thiếu không khí. Mục tiêu duy nhất của tôi là chạy thật xa, để để mùi hương phía sau tôi hoàn toàn biến mất. Không thể tìm thấy dù cho tôi có đổi ý-
Lại một lần nữa, tôi nhận thức được việc mình bị đuổi theo, nhưng lần này tôi ôn hòa hơn. Tôi chống lại bản năng để thở - để dùng mùi thơm trong không khí mà chắc rằng đó là Edward. Tôi không phải làm điều đó lâu. Tuy nhiên tôi vẫn đang chạy nhanh hơn trước đây, vụt qua như những ngôi sao chổi, xuyên qua con đường mòn thẳng nhất mà tôi có thể tìm được trong rừng. Edward bắt kịp tôi sau vài phút.
Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ mới, tôi đứng sững lại, buông thõng chân xuống. Tôi chắc là ở đây phải an toàn, nhưng tôi vẫn nín thở để đề phòng.
Edward chạy vụt qua tôi, ngạc nhiên bởi sự đông cứng đột ngột của tôi. Anh quay lại và ở bên tôi trong giây lát. Anh đặt tay lên vai tôi và nhìn sâu vào mắt tôi, và cảm xúc chủ yếu trên mặt anh là một sự sửng sốt.
“Sao em làm được điều đó?”. Anh hỏi.
“Trước đây anh cũng để em đánh anh mà, đúng không?”. Tôi hỏi lại, lờ đi câu hỏi của anh. Và tôi nghĩ là tôi làm rất tốt!
Khi tôi mở miệng ra, tôi có thể nếm được không khí - còn tinh khiết, và không có dấu vết nào của mùi hương hấp dẫn đã dày vò cơn khát của tôi. Tôi thận trọng hít vào.
Anh nhún vai và lắc đầu, không để bị đánh lạc hướng.
“Bella, em làm điều đó bằng cách nào?”
“Chạy đi? Em nín thở”
“Nhưng sao em ngừng săn được?”
“Khi anh đến đằng sau em- Em rất xin lỗi”.
“Tại sao em lại phải xin lỗi anh? Anh mới là người bất cẩn đáng sợ. Anh cho là không có ai ở xa đường mòn nhưng lẽ ra anh nên đi kiểm tra trước. Sai lầm ngu ngốc thật! Em không có gì phải xin lỗi cả.
“Nhưng em đã càu nhàu với anh”. Tôi vẫn cảm thấy khó chịu khi báng bổ anh như vậy.
“Dĩ nhiên là em đã làm vậy. Điều này là lẽ dĩ nhiên. Nhưng anh không thể hiểu sao em có thể bỏ chạy được?”
“Em còn có thể làm gì khác?”. Tôi hỏi. Thái độ của anh làm tôi bối rối - anh muốn chuyện gì phải xảy ra cơ chứ. “Đó có thể là người quen của em”
Anh làm tôi giật mình, và đột nhiên anh phá ra cười ngặt nghẽo, ngửa đầu ra sau và để cho âm thanh vang vọng ầm ĩ cả cánh rừng.
“Tại sao anh lại cười em?”
Anh ngừng lại ngay, và thôi có thể thấy lại vẻ cảnh giác của anh.
Phải kiềm chế, tôi tự nhủ. Tôi phải xem lại tính khí của mình. Tôi giống một người sói trẻ hơn là một ma cà rồng rồi.
“Anh không cười em, Bella. Anh cười vì anh bị bất ngờ và anh bất ngờ vì anh hoàn toàn kinh ngạc”.
“Tại sao?”
“Lẽ ra em không thể làm được như vậy, tất cả những việc đó. Lẽ ra em không thể hết sức là- là lý trí như vậy. Đáng lẽ em không thể đứng đây điềm tĩnh tranh cãi với anh, và hơn thế nữa, đáng lý ra em không thể chấm dứt giữa một cuộc đi săn với mùi hương con người trong không khí mới phải. Kể cả những ma cà rồng đã trưởng thành cũng gặp khó khăn với điều đó - bọn anh luôn phải cẩn thận ở chỗ săn để không đặt chúng ta vào con đường của sự cám dỗ. Bella, em hành động như thể em là một ma cà rồng có tuổi đời nhiều thập kỷ chứ không phải chỉ mới mấy ngày tuổi”.
“Oh”. Nhưng tôi đã biết rằng nó sẽ khó khăn. Vì vậy mà tôi cực kì đề phòng. Tôi đã nghĩ là nó khó khăn.
Anh đặt tay lên mặt tôi lần nữa, và đôi mắt anh đầy vẻ kinh ngạc. “Ước gì anh có thể đọc được suy nghĩ của em, chỉ lần này thôi”.
Một cảm xúc mãnh liệt. Tôi chỉ chuẩn bị cho cơn khát, chứ đâu phải điều này. Tôi chắc nó sẽ không giống khi anh chạm vào tôi. Thành thật mà nói, nó không giống.
Nó mạnh mẽ hơn.
Tôi với tay lên, lần theo những đường nét trên mặt anh, những ngón tay tôi nấn ná trên đôi môi anh.
“Em nghĩ là em sẽ không cảm thấy giống như vậy trong một thời gian dài?”. Tôi lưỡng lự hỏi. “Nhưng em vẫn muốn anh”.
Anh nháy mắt, sửng sốt.
“Làm sao mà em có thể tập trung để làm điều đó? Không phải em khát đến mức không thể chịu nổi sao?”
Dĩ nhiên là tôi đang khát, và thấy rằng anh lại khơi dậy cơn khát trong tôi-
Tôi cố gắng chịu đựng rồi thở dài, nhắm mắt lại để tập trung. Tôi để các giác quan mở rộng quanh
tôi, lần này hết sức căng thẳng, đề phòng sự tấn công dữ dội khác của mùi thơm ngon lành bị cấm.
Edward buông tay xuống, lại còn nín thở trong khi tôi lắng nghe xa hơn và xa hơn vào mảng xanh của cuộc sống, lọc qua những mùi hương và âm thanh để tìm một thứ hoàn toàn không khước từ cơn khát của tôi. Có một gợi ý từ một cái gì đó khác, một dấu vết mờ nhạt từ hướng đông-
Tôi mở bừng mắt, nhưng vẫn tập trung vào cảm giác rõ ràng hơn khi to quay người, im lặng lao về phía đông. Gần như ngay lập tức, mặt đất nghiêng đi, dốc hơn lên, và tôi chạy vào thế săn mồi, gần mặt đất, giữ lấy những cái cây nếu nó thoải mái hơn. Tôi cảm nhận được Edward đi cùng tôi nhiều hơn là tôi nghe thấy anh, anh im lặng theo sau suốt khu rừng và để tôi dẫn đường.
Cây cối thưa thớt dần khi chúng tôi leo lên cao hơn, mùi hắc ín và nhựa cây càng nồng hơn, cũng như mùi hương mà tôi đang theo - một hương thơm ấm áp, mạnh mẽ hơn mùi của nai và cũng lôi cuốn hơn. Thêm vài giây nữa và tôi có thể nghe thấy bước đi nhẹ nhàng, im lặng của mấy bàn chân to lớn, khôn khéo hơn nhiều so với tiếng gõ móng guốc cồm cộp. Tiếng động đó lớn dần lên - trên những cành cây hơn là trên mặt đất. Tôi cũng tự động lao lên những cành cây, chiếm một vị trí có chiến lược cao hơn, giữa thân cây linh sam cao ngất.
Tiếng thình thịch yếu ớt của những bàn chân đầy móng vuốt vẫn tiếp tục lén lút bên dưới tôi; hương thơm đậm đà đó ở rất gần. Mắt tôi xác định chính xác chuyển động đi cùng với âm thành đó, và tôi thấy phần da màu hung của một con mèo lớn lẩn trong cành lá rộng của cây vân sam, ngay dưới chỗ tôi về bên phải. Nó lớn - cũng phải gấp bốn lần trọng lượng của tôi. Đôi mắt nó miệt mài dõi theo mặt đất bên dưới; con mèo cũng đang đi săn. Tôi bắt được mùi của một thứ gì đó nhỏ hơn, ngọt dịu kế bên mùi thơm của con mồi của tôi, co rúm lại trong bụi cây bên dưới. Cái đuôi con sư tử co lại khi nó chuẩn bị nhảy lên.
Với một bước nhảy nhẹ, tôi bay qua không khí và đáp xuống nhánh cây của con sư tử. Nó cảm nhận được rung động của thanh gỗ và quay lại, giật mình gầm lên, thách thức. Nó cào vào khoảng trống giữa hai chúng tôi, mắt nó sáng lên giận dữ. Gần như loạn trí vì cơn khát, tôi lờ đi những cái răng nanh nhe ra, những móng vuốt quắp lại và phóng người đến chỗ nó, vật cả hai xuống đất.
Nó không giống một trận đấu.
Những cái vuốt co lại như những ngón tay ve vuốt thay cho những ảnh hưởng mà nó gây ra cho da tôi. Hàm răng của nó không thể tìm được chỗ bám vào vai hay hỏng tôi. Trọng lượng của nó không là gì cả. Hàm răng tôi tìm chính xác vào cổ họng con sư tử, và bản năng sinh tồn của con thú yếu ớt một cách đáng thương, tương phản với sức mạnh của tôi. Hai hàm tôi dễ dàng bao bọc khắp vị trí sức nóng tập trung tuôn ra.
Nó dễ như cắn vào bơ vậy. Những cái răng của tôi là những con dao cạo bằng thép; chúng xuyên qua bộ lông và lớp mỡ cũng như những sợ gân như những thứ ấy không hề tồn tại.
Mùi vị không ổn, nhưng dòng máu nóng và ẩm ướt đã làm dịu đi cơn khát khó chịu, không ổn định khi tôi uống vội vàng và hăng hái. Sức chống cự của con sư tử càng lúc càng yếu, những tiếng rên của nó bị tiếng ùng ục át đi. Hơi nóng của máu tỏa ra khắp người tôi, sưởi ấm đến từng đầu ngón tay ngón chân tôi.
Con sư tử đã chết trước khi tôi uống xong. Cơn khát lại cháy bỏng khi tôi uống cạn, và tôi đẩy cái xác nó ra khỏi người tôi với một sự chán ghét. Làm sao mà tôi vẫn khát sau toàn bộ số máu đó?
Tôi vặn thẳng người lại với một chuyển động nhanh. Đứng lên, tôi nhận ra mình có vẻ hơi dơ dáy. Tôi lau mặt bằng mặt sau cánh tay và cố gắng sửa lại trang phục. Những cái móng vuốt không có tác dụng gì với làn da tôi thì lại thành công hơn với bộ đồ satin mỏng.
“Hmm”, Edward nói. Tôi nhìn lên và thấy anh đang thoải mái dựa vào thân cây, nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
“Em cho là em có thể làm tốt hơn”. Người tôi đầy bùn, tóc tôi rối tung, quần áo tôi vấy máu, rách rưới. Edward không về nhà từ những chuyến đi săn mà trông như thế này.
“Em làm hoàn toàn tốt”, anh cam đoan với tôi. “Chỉ là- chỉ đứng xem mà không làm gì thật là khó”
Tôi nhướng mày lên, bối rối.
“Nó trái với ý muốn của anh”, anh giải thích, “để em vật lộn với con sư tử. Anh lo lắng suốt thời gian đó”.
“Ngốc quá”.
“Anh biết. Thói quen cũ khó bỏ mà. Nhưng anh thích một số cải tiến ở bộ váy của em”.
Nếu tôi còn có thể đỏ mặt thì hẳn là hai má tôi đã ửng hồng lên rồi. Tôi đổi đề tài.
“Tại sao em vẫn khát?”
“Vì em còn trẻ”.
Tôi thở dài. “Và em không cho là còn con sư tử núi nào ở gần đây”.
“Mặc dù vậy, vẫn còn nhiều hươu, nai lắm”.
Tôi nhăn mặt. “Chúng có mùi không ngon bằng”.
“Động vật ăn cỏ. Các loài ăn thịt có mùi vị giống con người hơn”, anh giải thích.
“Không giống nhiều lắm”, tôi phản đối, cố không nhớ lại.
“Chúng ra có thể quay lại”, anh nói một cách nghiêm trang, nhưng vẻ trêu chọc ánh lên trong mắt anh.
“Dù là ai ở ngoài đó, nếu họ là đàn ông, có thể họ cũng không chú ý đến cái chết nếu em làm chuyện đó”, cái nhìn chằm chằm của anh lại lướt qua bộ đồ bị tàn phá của tôi lần nữa. “Thật ra họ sẽ nghĩ rằng họ đã chết và lên thiên đường ngay khi họ thấy em”.
Tôi đảo mắt và khịt mũi.
“Đi săn mấy con vật ăn cỏ hôi hám đó thôi”.
Chúng tôi tìm thấy một đàn hươu nai khi chúng tôi chạy về nhà. Lần này anh săn với tôi, bây giờ tôi đã hiểu rõ. Tôi hạ một con nai đực lớn xuống, tạo ra một đống lộn xộn không kém gì lúc tôi hạ con sư tử. Anh đã dùng xong hai con trước khi tôi xong con đầu tiên và không hề làm rối tóc, không có vết gì trên chiếc áo sơ mi trắng của anh. Chúng tôi săn đuổi một đàn đang kinh hãi chạy tán loạn, nhưng thay vì uống tiếp, lần này tôi cẩn thận quan sát xem làm cách nào mà anh săn gọn gàng sạch sẽ đến vậy.
Suốt thời gian qua tôi đã từng ước rằng Edward không phải để tôi lại khi anh đi săn, tôi đã âm thầm tô vẽ cho buổi đi săn. Vì tôi đoan chắc rằng nhìn thấy nó sẽ rất đáng sợ. Kinh tởm. Rằng nhìn thấy anh săn cuối cùng sẽ làm anh trông giống ma cà rồng trong mắt tôi.
Dĩ nhiên, nó khác hẳn từ góc nhìn khi tôi cũng là ma cà rồng, thế nhưng, tôi nghi ngờ là ngay cả đôi mắt con người của tôi cũng có thể đã bỏ qua vẻ đẹp ở đây.
Nhưng quan sát Edward săn là một trải nghiệm đầy ham muốn một cách đáng ngạc nhiên. Bước nhảy của anh đều đặn như con rắn uốn lượn, bàn tay anh quá cẩn thận, quá khỏe mạnh và hoàn toàn không tránh được; đôi môi đầy đặn của anh thật hoàn hảo khi chúng duyên dáng tách ra bên ngoài hàm răng trắng lấp lóa. Anh thật tuyệt vời. Tôi cảm nhận được một cú nhảy vọt lên vì tự hào và khao khát. Anh là của tôi. Bây giờ thì không gì có thể chia rẽ anh với tôi. Tôi quá mạnh để bị tổn thương từ phía anh.
Anh quay lại chỗ tôi và nhìn chằm chằm một cách tò mò và vẻ hả hê của tôi.
“Em không khát nữa à?”. Anh hỏi.
Tôi gật đầu. “Anh làm em bối rối. Anh giỏi hơn em nhiều”.
“Nhiều thế kỉ luyện tập”, anh cười. Đôi mắt anh bây giờ là một màu mật ong vàng óng đẹp đẽ.
“Chỉ một thôi”, tôi sửa lại.
Anh cười. “Hôm nay em xong rồi à? Hay em vẫn muốn tiếp tục?”
“Em nghĩ là xong rồi”, tôi cảm thấy no nê, thậm chí có hơi say say. Tôi không chắc cơ thể tôi có thể chứa thêm bao nhiêu máu nữa. Cơn khát của tôi chỉ tạm lắng xuống. Nhưng tôi biết cơn khát chỉ là một phần không thể tránh khỏi của cuộc sống này.
Và nó thật xứng đáng.
Tôi đã kiểm soát được mình. Có lẽ cảm giác về sự an toàn là sai, nhưng tôi thật sự cảm thấy ổn khi không giết bất cứ ai hôm nay. Nếu tôi có thể cưỡng lại một con người hoàn toàn lạ lẫm, có phải tôi sẽ có thể đối xử với một người sói và đứa trẻ lai ma cà rồng mà tôi yêu?
“Em muốn gặp Renesmee”, tôi nói. Bây giờ cơn khát của tôi đã bị chế ngự (nếu không có gì ở gần phá bỏ nó), thật khó để quên đi mối lo lắng của tôi. Tôi muốn làm quen với một người lạ mặt là con gái của tôi và làm hòa với một sinh vật tôi yêu từ ba ngày trước. Thật kì lạ và trái lẽ thường khi mà con bé không ở trong lòng tôi. Đột nhiên tôi thấy trống rỗng và lo lắng.
Anh đưa tay ra cho tôi. Tôi bám vào và thấy làn da anh ấm hơn trước. Má anh khẽ rung động, quầng thâm dưới mắt anh hầu như biến mất.
Tôi không thể cưỡng lại việc vuốt ve khuôn mặt anh một lần nữa. Và một lần nữa.
Tôi gần như quên rằng tôi đang đợi một câu trả lời cho yêu cầu của tôi khi tôi nhìn sâu vào đôi mắt vàng óng lấp loáng của anh.
Nó gần giống như lúc tôi ngoảnh đi khỏi mùi máu người, nhưng bằng cách nào đó, tôi cẩn thận giữ lại nhu cầu của mình vững chắc trong đầu khi tôi nhón chân lên và vòng tay qua người anh. Nhẹ nhàng.
Anh không quá do dự trong những hành động của mình; đôi tay anh khóa lại quanh eo tôi và kéo tôi gần sát anh. Đôi môi anh nghiền nát môi tôi, nhưng tôi lại thấy đầy đam mê. Môi tôi không còn tự định hình được nữa, môi chúng tôi giữ chặt lấy nhau.
Như trước đấy, như thể sự đụng chạm của làn da, đôi môi, đôi bàn tay anh xuyên thẳng qua làn da mượt mà, cứng như đá của tôi và vào tận trong xương tủy. Tới ngay trung tâm cơ thể tôi. Tôi đã không tưởng tượng rằng tôi có thể yêu anh hơn nữa.
Khả năng cũ của tôi không thể theo đuổi tình yêu quá mãnh liệt này. Trái tim ngày trước của tôi không đủ mạnh để chịu đựng nó.
Có lẽ đây là phần mà tôi giữ lại và được tăng cường mạnh mẽ hơn trong cuộc sống mới của tôi. Như lòng nhân ái của Carlisle và sự tậm tâm của Esme. Có thể tôi không bao giờ làm được những điều thú vị hay đặc biệt như Edward, Alice hay Jasper làm. Có thể tôi chỉ yêu Edward hơn bất kì ai trong lịch sử thế giới từng yêu ai khác.
Tôi có thể sống như thế.
Tôi nhớ nhiều phần của điều đó - xoắn mấy ngón tay tôi trong mái tóc anh, lần theo những đường nét trên ngực anh - nhưng những phần khác thì quá mới. Anh rất mới mẻ. Đấy là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt khi Edward hôn tôi thật bạo dạn và mạnh mẽ. Tôi đáp lại xúc cảm mãnh liệt đó, và đột nhiên chúng tôi ngã xuống.
“Oops”, tôi nói, và anh bật cười bên dưới tôi. “Anh không có ý như vậy. Em không sao chứ?”
Anh vuốt ve mặt tôi. “Hơi khá hơn là ổn”. Và một vẻ bối rối hiện lên trên mặt anh.
“Renesmee?”. Anh ngập ngừng hỏi, cố gắng xác định điều tôi muốn nhất bây giờ. Một câu hỏi rất khó trả lời, bởi vì tôi muốn quá nhiều thứ cùng một lúc.
Tôi có thể nói rằng anh không chống đối việc trì hoãn chuyến trở về của chúng tôi, và thật khó để nghĩ nhiều về nó khi mà làn da của anh ở phía trên tôi - cái váy chẳng còn bao nhiêu cả. Nhưng ký ức của tôi về Renesmee, trước và sau khi con bé sinh ra, đang dần trở nên mờ ảo với tôi. Dần không có thực. Tất cả những ký ức của tôi về con bé là ký ức của con người; một sự thoáng qua giả tạo bám dính lấy họ. Không có gì có vẻ thật khi tôi không nhìn với đôi mắt này, chạm bằng đôi bàn tay này.
Mỗi phút, tính xác thực của con người xa lạ bé nhỏ ấy lại lẩn đi xa hơn.
“Renesmee”, tôi đồng ý, buồn bã, và tôi lao đi, kéo anh theo với tôi.