Nhưng chỉ lát sau, Edward nhắc tôi về nghĩa vụ của mình, chỉ bằng đúng một từ duy nhất. “Renesmee”.
Tôi thở dài luyến tiếc. Nó sẽ sớm thức dậy thôi. Hẳn lúc này là đã bảy giờ sáng rồi. Liệu nó có đang tìm tôi không? Đột nhiên, có cái gì đó gần như là sự hoảng sợ làm tôi đờ người ra. Hôm nay trông nó sẽ như thế nào nhỉ?
Edward hoàn toàn cảm nhận được tâm trạng căng thẳng của tôi. “Mời việc sẽ ổn cả thôi, em yêu. Thay quần áo đi, rồi chúng mình sẽ quay về nhà trong vòng hai giây nữa”.
Chắc hẳn trông tôi lúc này hệt như một con rối vậy, cái cách tôi bật dậy và quay sang nhìn anh - trông anh cường tráng và dường như đang lấp lánh trong ánh sáng khuếch tán này - rồi lại nhìn về phía tây, nơi Renesmee đang đợi, và nhìn anh lần nữa, rồi lại ngoảnh mặt về phía con. Trong giây lát mà cái đầu tôi quay mòng mòng. Edward cười, nhưng không thành tiếng; anh ấy là một người đàn ông thực sự.
“Chỉ cần cố gắng cân bằng lại thôi, em yêu. Em luôn làm tốt mấy chuyện này mà, anh không nghĩ rằng em sẽ mất nhiều thời gian để sắp xếp lại mọi việc đâu”.
“Và chúng mình sẽ có cả đêm bên nhau phải không?”
Anh cười rạng rỡ. “Nếu không phải là Renesmee đang chờ ở nhà, thì em nghĩ là bây giờ anh sẽ chịu để em thay quần áo sao?”
Chắc chắn một điều rằng lời anh nói là quá đủ để giúp tôi vượt qua những giờ khắc tiếp theo trong ánh mặt trời. Tôi sẽ cố cân bằng lại niềm khát khao mãnh liệt và ngang tàng đang trào dâng trong mình, để có thể cư xử cho phải lối - thật khó mà nghĩ ra được đúng từ ngữ thích hợp trong hoàn cảnh này. Mặc dù Renesmee thực sự là nguồn sống của đời tôi, vẫn rất khó mà tự hình dung được tôi trong vai trò một người mẹ. Tuy thế, tôi cho rằng bất kỳ ai cũng sẽ đều có cảm giác như vậy một khi họ chẳng có chín tháng mang nặng đẻ đau để quen dần với ý nghĩ đó. Hơn nữa, con mình lại lớn lên qua từng giờ.
Cái suy nghĩ về tốc độ tăng trưởng chóng mặt của Renesmee, trong phút chốc, lại làm tôi căng thẳng thêm lần nữa. Thậm chí tôi chẳng dừng lại nơi cánh cửa đôi được chạm khắc khéo léo, để nín thở một nhịp, ngay trước khi nhận thấy những thứ mà Alice đã dành cho mình. Tôi chỉ kịp bước ào qua cửa, tính mặc ngay thứ gì mà mình thấy trước tiên. Lẽ ra tôi nên biết rằng điều đó thực sự chẳng dễ dàng chút nào.
“Cái nào mới là của em đây nhỉ?”. Giọng tôi cao lên. Đúng như lời cô ấy nói, căn phòng này còn rộng hơn phòng ngủ của chúng tôi nữa. Có khi nó còn rộng hơn cả phần còn lại của ngôi nhà luôn ấy chứ, sau này tôi sẽ phải đo bước chân để khẳng định lại điều đó mới được. Trong đầu tôi thoáng hiện cảnh Alice nài nỉ Esme bỏ qua cách bài trí căn nhà cân đối như thường tình mà cho phép căn phòng kỳ quái này tồn tại. Tôi tự hỏi rằng bằng cách nào mà Alice rốt cuộc cũng thuyết phục được mẹ.
Mời thứ ở đây đều nằm gọn gàng trong các túi vải trắng, mới tinh, trải dài thành từng dãy liền kề.
“Theo anh biết thì là mọi thứ, trừ cái kệ đồ này-” - anh chỉ vào một dãy tủ chạy dọc theo bức tường phía bên trái cánh cửa - “đều là của em”.
“Tất cả luôn à?”. - tôi nhún vai.
“Alice”, cả hai chúng tôi cùng thốt lên. Anh nhắc tên cô ấy như một lời giải thích, còn tôi phụ hỏa.
“Tốt thôi”, tôi lẩm bẩm và mở khoá kéo của cái túi gần nhất. Tôi khẽ rên lên khi thấy trong đó một cái đầm lụa dài chấm đất, màu hồng phấn.
Có khi tôi phải mất cả ngày mới tìm được thứ gì để mặc như bình thường ấy chứ!
“Để anh giúp nào”, Edward đề nghị. Anh hít hà không khí thật kỹ rồi theo cái mùi đến phía cuối phòng, nơi có một cái tủ âm tường. Anh ngửi ngửi lần nữa, mở một ngăn tủ rồi lôi ra một cái quần jeans bạc màu với nụ cười chiến thắng trên môi.
Tôi vọt đến cạnh anh. “Sao anh làm được hay vậy?”
“Quần jeans có mùi đặc trưng- mà mấy thứ khác cũng vậy thôi. Bây giờ đến- áo thun nhé?”
Cái mũi của anh lại dẫn đường đến một cái tủ hở, anh bới ra trong đó một cái áo thun tay dài màu trắng, và tung nó cho tôi. “Cám ơn anh”. Tôi hồ hởi, hít vào chút hương của sợi vải, cố ghi nhớ cái mùi đó cho những lần tìm kiếm sau trong ngôi nhà điên khùng này. Tôi đã nhớ mùi lụa và satanh rồi, sau này tôi sẽ bỏ chúng qua một bên.
Anh chỉ mất vài giây để tìm quần áo của mình - nếu tôi chưa từng nhìn thấy anh cởi trần, hẳn tôi đã thề rằng không có gì đẹp hơn Edward khi anh mặc quần kaki và áo thun màu be nhạt - rồi anh nắm lấy tay tôi. Chúng tôi cùng phóng qua những khu vườn bí ẩn, cùng nhẹ nhàng nhảy vút qua những bức tường đá, và vượt qua khu rừng với tốc độ khủng khiếp. Tôi giật tay ra để hai đứa có thể rượt đuổi nhau. Lần này anh đã thắng.
Renesmee dậy rồi, con bé đang ngồi trên nền nhà với Rose và Emmett, chơi với mấy thứ đồ bạc xoắn vào nhau. Tay phải nó cầm thứ gì như là một cái muỗng nham nhở. Chợt phát hiện tôido sự phản xạ từ cái muỗng bạc, con bé mững rỡ quăng cái muỗng đi - tạo thành một vết lõm trên sàn gỗ - và chỉ ngón tay thẳng về phía tôi. Mấy vị khán giả chung quanh cười lớn; Alice, Jasper, Esme và Carlisle đều đang ngồi trên trường kỷ, thích thú quan sát như thể đứa trẻ của tôi là nhân vật chính của một bộ phim hấp dẫn nhất vậy.
Tôi bước qua cửa ngay trước lúc tràng cười thực sự bắt đầu, vọt qua căn phòng và cùng lúc bế thốc con bé lên. Hai mẹ con cùng cười với nhau, thật tươi.
Cô bé trông cũng khác hôm qua, nhưng không nhiều; lại cao thêm một chút, vóc người nay đã không còn là trẻ sơ sinh nữa rồi. Tóc nó dài hơn khoảng -¼ inch, mấy lọn quăn bềnh bồng sau mỗi cử động trông tựa dòng suối. Tôi đã để trí tưởng tượng bay bổng tự do trên suốt đường về nhà, và tôi đã nghĩ rằng còn tệ hơn thế này cơ. Tôi thầm cám ơn sự sợ hãi quá trớn của mình, những thay đổi xíu xiu này giúp tôi nhẹ nhõm. Thậm chí chẳng cần đến những số đo của Carlisle, tôi chắc chắn rằng mấy thay đổi này đã chậm hơn hôm qua nhiều rồi.
Renesmee vỗ vỗ vào má tôi. Tôi nhăn mặt. Con bé lại đói nữa rồi.
“Con bé thức dậy bao lâu rồi chị?”. Tôi hỏi khi Edward biến mất sau cửa bếp. Hẳn là anh đi chuẩn bị bữa sáng cho con, anh đã đọc được ý nghĩ nó cũng rõ ràng hệt như tôi hiểu biểu hiện của nó lúc này vậy. Tôi tự hỏi rồi đây liệu anh có nói cho con bé biết về khả năng này của mình không, một khi anh là người duy nhất có khả năng đó. Đối với anh, điều đó chắc cũng giống như là thính giác vậy thôi.
“Mới được vài phút à”, Rose nói. “Tụi chị đang tính đi gọi hai đứa đây nè. Con bé cứ hỏi em hoài - mà “đòi”- có lẽ là từ đúng hơn. Esme đành phải hy sinh bộ đồ bạc yêu quí để cho con quỷ ti hon này nghịch đấy”. Rose mỉm cười trìu mến với Renesmee, vì câu đùa vừa rồi. “Với lại, tụi chị cũng không muốn- er, quấy rầy hai đứa”.
Rosalie cắn môi và ngó lơ đi chỗ khác, gắng không cười. Tôi cũng có thể nghe cả tiếng cười khùng khục thật khẽ của Emmett phía sau, làm rung động cả nền nhà.
Tôi ngước mặt lên. “Ba mẹ sẽ dọn phòng cho con liền nha”. Tôi nói với Renesmee. “Con sẽ thích “túp lều tranh”- đó lắm cho coi. Kỳ diệu”. Tôi nhìn qua Esme. “Cám ơn mẹ. Rất nhiều. Ngôi nhà cực kỳ, cực kỳ hoàn hảo”. Ngay trước khi Esme đáp lời, Emmett lại cười phá ra - bây giờ thì không cần giấu nữa.
“Căn nhà vẫn còn đứng đó được hả em?”. Anh ấy cố gắng nói hết giữa những tràng cười khúc khích. “Tụi anh vừa nghĩ rằng chắc hẳn hai đứa đã biến nó thành xà bần hết rồi chứ? Thế đêm qua làm gì vậy? Thảo luận về vấn đề nợ quốc gia à?”. Anh ấy gào lên trong lúc vẫn cười.
Tôi nghiến chặt răng và tự nhủ mình về những hậu quả không hay khi tôi không giữ được bình tĩnh như hôm qua. Dĩ nhiên, Emmett cũng chẳng phải là “mong manh”- như Seth-
Nhớ ra Seth, tôi tự hỏi. “Mấy người sói bữa nay đâu hết rồi ta?”. Tôi liếc ra ngoài cửa sổ, nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy Leah đang ở đó cả.
“Jacob rời đây sáng nay, hơi sớm”. Rosalie bảo tôi, một nếp nhăn nhỏ hằn trên trán chị. “Seth cũng đi theo cậu ấy luôn”.
“Sao cậu ấy buồn quá vậy?”. Edward hỏi lúc quay trở lại căn phòng với cái cốc của Renesmee trên tay. Hẳn là anh đã thấy nhiều điều trong ký ức của Rosalie hơn là những điều mà tôi có thể thấy qua biểu hiện của chị.
Tôi nín thở trao Renesmee cho Rosalie. Tôi đã có thể tự chủ hơn hẳn, có lẽ vậy, nhưng vẫn không cách nào có thể cho con ăn được. Đúng hơn là chưa.
“Chị không biết - cũng chẳng để ý nữa”. Rosalie càu nhàu, nhưng chị trả lời câu hỏi của Edward đầy đủ hơn. “Cậu ấy đang trông chừng Nessie ngủ, miệng thì há hốc ra như thằng đần ấy, và rồi cậu ấy nhảy tưng tưng - đó là chị thấy thế - xộc ra. Chị mừng vì đã thoát được cậu ta. Chứ cậu ta càng ở đây lâu thì sẽ càng ít có cơ hội để chúng ta tống khứ cái mùi ấy đi”.
“Rose”, Esme nhẹ nhàng khiển trách.
Rosalie hất mái tóc vàng. “Con chẳng cho rằng đó là chuyện gì to tát lắm. Dù gì nhà mình cũng không còn ở đây lâu nữa mà”.
“Anh vẫn nói rằng chúng ta nên đi thẳng đến New Hampshire và sửa soạn mọi việc”, Emmett nói, hiển nhiên là đang tiếp tục cuộc trò chuyện ban sớm. “Bella đã ghi danh vào trường Dartmouth. Chẳng có vẻ gì là cô ấy sẽ cần nhiều thời gian để theo kịp bài vở cả”. Anh ấy nhìn tôi với nụ cười nhăn nhở. “Chắc chắn là em sẽ đứng đầu lớp đó. Hình như ngoài việc học thì buổi tối em chẳng thích làm gì nữa cả”. Rosalie lại rúc rích cười.
Không được nổi nóng. Không được mất bình tĩnh. Tôi tự nhủ trong đầu. Và thật tự hào là tôi đã làm được điều đó.
Nhưng tôi cũng khá ngạc nhiên khi thấy Edward chẳng có vẻ gì là phải kiềm chế như tôi cả.
Anh đang làu bàu điều gì đó, với giọng bực mình. Và cơn thịnh nộ chợt chụp lấy anh hệt như những đám mây giông tố vậy.
Trước khi có ai đáp lời, Alice đứng dậy.
“Cậu ta đang làm cái quái gì vậy? Những gì mà con chó đó đang làm gì vậy? Chúng đã phá hỏng kế hoạch ngày hôm nay của em rồi. Giờ em chẳng thể thấy gì nữa hết. Không!” Cô ấy bắn qua tôi một cái nhìn khổ sở. “Xemem kìa!Em cần chịbày cách sử dụng căn phòng chứa đồ (Closet) đó mà”.
Trong giây lát, tôi đã thầm biết ơn về bất cứ điều gì mà Jacob đang theo đuổi.
Nhưng rồi Edward co tay thành nắm đấm và gầm gừ. “Cậu ta đi nói với Charlie. Cậu ta nghĩ Charlie sẽ theo cậu ta. Tới đây. Hôm nay”.
Alice chỉ nói đúng một từ - nhưng nghe khác hẳn so với cái giọng mượt mà dễ thương thường ngày của cô ấy - rồi vụt đi qua lối cửa sau, để lại một đường nét nhạt nhoà.
“Cậu ấy tính nói với Charlie sao?”. Tôi há hốc miệng ra vì kinh ngạc. “Nhưng- chẳng lẽ cậu ấy không hiểu à? Sao mà cậu ấy làm vậy được chứ?”. Charlie không thể nào biết gì thêm về tôi lúc này! Về ma cà rồng nữa chứ! Điều đó sẽ giáng vào ông một đòn chí tử mà thậm chí nhà Cullens cũng chẳng thể cứu được! “Không!”
Edward nói qua kẽ răng. “Giờ thì Jacob đang trên đường tới đây rồi”.
Hẳn là đằng xa - từ hướng đông - vừa mưa. Jacob bước vào cửa, lắc lắc mái tóc ướt theo kiểu của một con chó, làm bắn ra những giọt nước tí ti trên tấm thảm và trường kỷ, để lại những chấm xám li ti trên nền trắng. Mấy chiếc răng sáng bóng sau đôi môi sẫm màu; đôi mắt cậu ấy sáng long lanh, đầy hào hứng. Cậu bước những bước ngang ngạnh, như thể là sau khi phá hoại cuộc sống bình yên của cha tôi thì cậu ấy kích động lắm vậy.
“Hey, chào mấy người”, cậu ấy cười toe toét.
Hoàn toàn im lặng.
Leah và Seth cũng vào theo cậu, trong bộ dạng con người. Tay họ trông run run trong bầu không khí căng thẳng ở đây.
“Rose”, tôi gọi và đưa tay ra. Chẳng nói một lời, Rosalie trao Renesmee cho tôi. Tôi ôm chặt con vào lòng, nơi trái tim tôi nay đã không còn đập nữa, ôm chặt như thể đang giữ một lá bùa may để ngăn những hành động thiếu suy nghĩ vậy. Tôi sẽ ôm con cho đến tận lúc tôi chắc chắn rằng cái quyết định giết Jacob đến từ lý trí, chứ không phải là từ cơn thịnh nộ này.
Con bé vẫn nín lặng, chỉ quan sát và lắng nghe. Nó sẽ hiểu được nhiều đến mức nào nhỉ?
“Charlie sẽ sớm tới đây thôi”, Jacob nói với tôi, giọng bình thường. “Sẽ thấy ngay thôi mà. Hẳn là Alice đã đưa cho chị cái kính hay cái gì tương tự chứ hả?”
“Em đã điquá quyền hạnrồi đó”.Tôi gằn giọng. “Em. Đã. Làm. Cái. Gì. Vậy?”
Nụ cười của Jacob chùng xuống, nhưng cậu ấy vẫn gắng gượng trả lời nghiêm túc câu hỏi của tôi. “Sớm nay, em thức dậy vì bà tóc vàng và Emmett cứ lải nhải mãi về chuyện chị và hắn ta đi đâu đó xa lắm. Như thể là em chịu để chị đi vậy. Tìm Charlie là giải pháp tốt nhất phải không? Thế là vấn đề đã xong”.
“Em có ý thức được những gì mà em vừa làm không hả? Em có biết là em vừa đặt ông ấy vào tình thế nguy hiểm thế nào không?”
Cậu ấy khịt mũi. “Em chẳng đặt ai vào tình thế nguy hiểm cả. Trừ chị. Nhưng mà chị lại có cái thứ gọi là khả năng tự kiềm chế siêu phàm, phải không nà? Ừ thì không tuyệt được như là việc đọc ý nghĩ. Kém vui hơn nhiều”.
Edward di chuyển, phóng ngang căn phòng để đối mặt với Jacob. Anh thấp hơn cậu ấy nửa cái đầu, nhưng Jacob phải nghiêng người né vì cơn giận dữ của anh đã vượt xa của cậu.
“Chỉ là suy nghĩ của cậu thôi, chó lai à”. Anh nạt. “Cậu cho là chúng tôi sẽ thử nghiệm điều đó với Charlie sao? Cậu không nghĩ gì đến những nỗi đau đớn mà cậu đã gây ra cho Bella, cho dù cô ấy vẫn có thể chịu đựng được sao? Hay thậm chí là những tổn thương tinh thần, nếu cô ấy không thể chịu nổi nữa? Tôi nghĩ là những gì xảy đến với Bella giờ đây chẳng liên quan gì đến cậu nữa đâu”. Anh gầm gừ mấy chữ cuối.
Renesmee lo lắng day day mấy ngón tay lên má tôi. Rốt cuộc mấy lời của Edward cũng đã dập tắt được tâm trạng náo động bất thường của Jacob. Miệng cậu chuyển qua nhăn nhó. “Bella sẽ bị tổn thương ư?”
“Như thể em vừa ấn một mẩu sắt cháy sáng vào cổ họng chị vậy”. Tôi hơi ngần ngại, chợt nhớ về mùi hương máu người.
“Em đã không biết điều đó”, Jacob lầm bầm.
“Vậy sau này có lẽ cậu nên hỏi trước”, Edward càu nhàu. “Có thể cậu sẽ cản được tôi”.
“Nếu nói truớc thì chắc chắn là mấy người sẽ ngăn tôi lại”
“Đúng ra anh phải bị ngăn lại-”
“Đây không phải chuyện về chị”, tôi cắt ngang. Tôi đứng im, tay giữ chặt Renesmee, và hoàn toàn bình tĩnh. “Đây là chuyện về Charlie, Jacob à. Sao em có thể đặt ông vào vòng nguy hiểm theo cách này chứ? Em có biết rằng hoặc là cái chết, hoặc là phải sống cuộc sống của ma cà rồng đang chờ đợi ông lúc này không?”. Giọng tôi run lên như thể nước mắt đang trào ra vậy, tôi đâu thể khóc được nữa.
Jacob còn đang khổ sở vì lời kết tội của Edward, mấy lời của tôi dường như chẳng nhập vào đầu cậu được thêm nữa.
“Thư giãn nào, Bella. Anh cũng sẽ chẳng nói những điều mà em không định nói với cậu ấy đâu”.
“Nhưng cậu ấy đã đến đây rồi”.
“Yeah, đây mới là mục đích chính phải không? Kế hoạch của chị chẳng phải là “hãy cứ để cậu ấy với mớ giả thuyết sai lầm”- à? Tôi nghĩ là tôi đã cho một cái cớ tốt đấy chứ”.
Mấy ngón tay tôi gập lại trên Renesmee. Tôi siết tay lại một cách thận trọng. “Thẳng thắn với nhau nào, Jacob. Chị không còn đủ kiên nhẫn cho việc này nữa”.
“Em chẳng nói gì với bác ấy về chị cả, Bella. Không hẳn thế. Em nói với bác ấy về chính em cơ. À, cho bác ấy thấy thì đúng hơn”.
“Cậu ấy biến đổi ngay trước mặt Charlie”. Edward rít lên vì giận dữ.
Tôi thì thào với Jacob. “Em cái gì cơ?”
“Bác ấy rất gan dạ. Y như chị vậy. Không họ xỉu, không hề ói, không hề bị bất cứ cái gì hết. Em muốn nói là, em thực sự bị ấn tượng đấy. Lẽ ra chị nên nhìn thấy biểu hiện trên mặt ông khi em bắt đầu cởi quần áo. Ngộ lắm”. Jacob cười nắc nẻ.
“Em điên thật rồi! Bố chị rất có thể bị một cơn đau tim sau cái cảnh đó”.
“Charlie ổn cả mà. Bác ấy mạnh mẽ lắm. Nếu chị chịu dừng lại suy nghĩ dù chỉ một phút thôi, chị sẽ thấy là em vừa giúp chị một đặc ân đấy”.
“Không có đâu, Jacob à”. Giọng tôi trầm và lạnh tanh. “Em có 30 giây để nói với chị thật chi tiết về chuyện vừa rồi trước khi chị đưa Renesmee cho Rosalie và xé tung cái đầu tội nghiệp của em thành từng mảnh đấy. Lần này Seth cũng chẳng ngăn được chị đâu”.
“Jeez, Bella. Chị chưa từng quá khích đến như vậy mà. Đó là phản ứng bình thường của ma cà rồng ư?”
“Hai mươi sáu giây nữa”.
Jacob đảo mắt và thả mình xuống cái ghế gần đó. “Tiểu đội”- của cậu ấy cũng đến đứng ở hai bên cậu, dường như chẳng thoải mái tí nào; đôi mắt của Leah vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, hàm răng hơi nhe ra.
“Ừ thì, sáng nay em gõ cửa nhà Charlie và rủ bác ấy đi dạo. Bác ấy từ chối nhưng khi em nói rằng có việc liên quan đến chị, và rằng chị đã quay trở lại thị trấn rồi, thì bác theo em vào rừng. Em bảo bác rằng chị không còn bệnh nữa, và rằng mọi việc tuy có hơi kỳ quặc, nhưng vẫn ổn. Bác ấy định rẽ qua thăm chị nhưng em nói em phải cho bác ấy xem cái này trước đã. Và rồi em biến đổi”. Jacob nhún vai.
Hàm răng tôi giờ như hai cái ngàm đang cắn chặt. “Chị muốn nghe chi tiết hơn nữa, đồ độc ác xấu xa”.
“Ừ, tại chị nói là em chỉ có 30 giây thôi - okay, okay”. Hẳn là tôi đã cho cậu ấy thấy rằng tôi đã không còn trong tâm trạng cáu điên lên nữa. “Coi nào- Em biến đổi trở lại, và mặc quần áo vào, và ngay sau khi bác ấy hít thở lại được, em nói cái gì đó đại loại là “Charlie, đây không phải cái thế giới như bác vẫn tưởng đâu. Tin tốt là - không có gì thay đổi cả - ngoại trừ cái điều rằng bây giờ thì bác cũng đã biết. Cuộc sống vẫn tiếp tục trôi đi như bình thường thôi. Giờ bác có thể quay về và về như bác chẳng tin những điều này chút nào hết”.
“Bác ấy phải mất hàng phút để định thần lại, và rồi bác muốn biết thực sự điều gì đã xảy ra với chị, toàn bộ câu chuyện về cái gọi là căn bệnh hiếm gặp ấy. Em bảo bác rằng chị đã bị bệnh, nhưng giờ khoẻ rồi - chỉ là chị phải biến đổi một ít trong quá trình chạy chữa”.
“Bác ấy muốn biết cả cái từ “biến đổi” mà em nói, thực sự nó nghĩa là gì. Và em nói rằng bây giờ trông chị giống Esme nhiều hơn là Renée”.
Edward bĩu môi, còn tôi nhìn trừng trừng với nỗi khiếp hãi. Điều này sẽ dẫn đến những kết cục nguy hiểm.
“Vài phút sau, bác ấy hỏi, khá thanh thản, rằng liệu chị cũng biến đổi thành động vật chứ. Em nói là “Chị ấy cũng mong được vậy đó”. Cậu ấy khẽ cười.
Rosalie làm một tiếng giống như là kinh tởm.
“Em bắt đầu kể cho bác ấy nghe về người sói, nhưng thậm chí em chẳng kịp giải thích toàn bộ câu chuyện, Charlie cắt ngang và nói rằng “tốt hơn hết là bác không nên biết chi tiết”-. Rồi bác ấy hỏi là liệu chị có biết trước rằng chị có thể sẽ lâm vào tình cảnh thế nào khi cưới Edward không. Và em trả lời, “Chắc chắn rồi, chị ấy biết tất cả những điều đó hàng năm trời rồi ấy chứ, kể từ khi chị ấy đặt chân đến Forks.”- Bác ấy không thích điều đó lắm. Em để bác ấy thoải mái mà nguyền rủa. Sau khi bình tĩnh trở lại, bác ấy chỉ muốn hai việc. Thứ nhất, bác ấy muốn gặp chị, và em nói rằng “tốt nhất là bác để cháu đi trước giải thích đã”.
Tôi hít thở sâu. “Còn việc kia là gì?”
Jacob mỉm cười. “Chị sẽ thích việc này thôi. Chủ yếu là bác ấy muốn được nghe kể, càng ít càng tốt, về tất cả những chuyện này. Nếu điều gì mà bác ấy không nhất thiết phải biết, thì chị hãy cứ giữ lại, đừng kể. Bác ấy chỉ là muốn biết một chút thôi mà”.
Lần đầu tiên tôi thấy nhẹ nhõm kể từ lúc Jacob bước vào. “Chị có thể làm được điều đó”.
“Ngoài ra, bác ấy còn muốn giả vờ như là mọi thứ vẫn bình thường”. Nụ cười của Jacob giờ đây điệu đà quá mức. Hẳn là cậu ấy đang hoài nghi rằng liệu tôi có bắt đầu thấy chút xúc động nào từ lòng biết ơn với cậu hay không.
“Em nói gì với bố chị về Renesmee?”. Tôi ráng giữ giọng sắc sảo, cố không bị ảnh hưởng bởi chút cảm kích miễn cưỡng lúc này. Bây giờ còn quá sớm. Vẫn còn quá nhiều điều chưa ổn trong tình huống này. Ngay cả khi có sự can thiệp của Jacob, điều đó sẽ giúp Charlie có phản ứng tích cực hơn là tôi hy vọng-
“Oh yeah, do vậy mà em đã nói với bố chị rằng chị và Edward vừa nhận nuôi một cái “tàu há mồm”-”. Cậu ấy nhìn qua Edward. “Con bé là trẻ mồ côi - giống như là Bruce Wayne và Dick Grayson vậy đó”. (Bruce Wayne và Dick Grayson: tên trong cuộc sống thường của hai người anh hùng: Batman và Robin) Jacob khịt mũi. “Chắc anh cũng chẳng thấy phiền khi tôi nói dối vậy. Đó là một phần của cuộc chơi mà, phải không?”. Edward hoàn toàn không đáp lời, nên Jacob tiếp luôn. “Chắc là Charlie đã qua cái giai đoạn “sốc”- chỉ vì chi tiết đó, nhưng bác ấy hỏi liệu anh chị có nhận con bé làm con nuôi không? “Nhận nó làm con gái ấy? Và như thế bác làm ông ngoại rồi sao?”- - Bác ấy nói vậy đó. Em bảo “Ừ”-. “Hay quá, làm ông ngoại rồi.”- Chỉ có thế thôi. Thậm chí bác ấy đã khẽ mỉm cười”.
Sự nhức nhối quay trở lại nơi đôi mắt tôi, nhưng giờ nó không còn là nỗi sợ hãi hay đau đớn nữa. Charlie đã mỉm cười với cái ý nghĩ làm ông ngoại ư? Charlie sẽ gặp Renesmee ư?
“Nhưng con bé đang thay đổi rất nhanh”, tôi lẩm bẩm.
“Em đã nói với bố chị rằng cô bé đặc biệt hơn tất cả chúng ta gộp lại ấy chứ”, Jacob nói nhẹ nhàng. Cậu ấy đã đứng dậy và tiến thẳng đến chỗ tôi, ra hiệu cho Leah và Seth ở yên đó khi họ dợm bước theo cậu. Renesmee với tay về phía cậu, nhưng tôi ôm con bé vào lòng mình chặt hơn. “Em nói với bác ấy rằng, “Hãy tin cháu, bác sẽ chẳng muốn nghe kể về điều này đâu. Nhưng nếu bác có thể bỏ qua tất cả những chi tiết hoang đường, thì bác sẽ hết sức kinh ngạc đấy. Cô bé là người tuyệt vời nhất trên trái đất này.”- Rồi em bảo bác ấy là nếu bác ấy có thể “xử lý”- được chuyện đó (việc bỏ qua hết các chi tiết hoang đường), hẳn là bác chỉ luôn muốn quanh quẩn gần đó để có dịp gặp cô bé mà thôi. Nhưng nếu bác vẫn chưa “xử lý”- được, thì chị sẽ rời đi. Bác ấy nói rằng miễn là không ai kể lể ra quá nhiều chuyện/thông tin, thì bác ấy sẽ đến”.
“Chị sẽ không nói cảm ơn em đâu”, tôi bảo. “Dù sao đi nữa, em vẫn đang đặt Charlie vào vòng nguy hiểm”.
“Em xin lỗi nếu điều đó khiến chị tổn thương. Em không biết rằng mọi chuyện sẽ lại như thế. Bella, giờ thì thế giới đã thay đổi với chúng ta rồi, nhưng chị sẽ luôn là người bạn tốt nhất của em, và em sẽ luôn yêu chị. Nhưng giờ là một tình yêu theo cách nào đó tốt/thích hợp hơn. Rốt cuộc thì cũng sẽ cân bằng được thôi. Cả hai chúng ta đều có những người mà chúng ta không thể thiếu trong cuộc đời mình”.
Một nụ cười đúng kiểu Jacob. “Vẫn là bạn chứ hả?”
Gắng giữ vẻ cứng cời đến hết mức có thể, tôi phải mỉm cười đáp lại. Chỉ là một nụ cười rất khẽ. Cậu ấy giơ bàn tay ra: đó là một lời đề nghị.
Tôi hít một hơi thật sâu và chuyển Renesmee sang một tay. Tôi đặt tay trái vào bàn tay của cậu. Thậm chí cậu ấy cũng chẳng hề nao núng khi chạm vào làn da giá lạnh của tôi. “Nếu tối nay chị không kết liễu Charlie, chị sẽ xem xét việc tha lỗi cho em lần này”.
“Khi chị không kết liễu Charlie, thì chị đã nợ em rất nhiều đấy”. Tôi tròn mắt. Cậu ấy đưa bàn tay còn lại về phía Renesmee, lần này thì như là một yêu cầu. “Liệu em có thể-?”
“Chị đang mắc bế bé, nên không rảnh tay để giết em đâu, Jacob à. Có lẽ để sau nha”.
Cậu ấy thở dài nhưng không cố ép tôi nữa. Thật là sáng suốt đó!
Alice phóng trở lại qua khung cửa, đôi tay, và cả gương mặt nữa, đều rất hung hăng.
“Anh, anh, và chị nữa”, cô ấy cáu kỉnh nhìn trừng trừng vào đám người sói. “Nếu mấy người buộc phải ở lại, thì hãy ra khỏi chỗ đó và hứa là sẽ không bao giờ bén mảng lại đó nữa. Tôi phải chứng kiến mới được. Bella, tốt hơn hết là chị hãy đưa con bé cho cậu ta đi. Chị cần rảnh tay lúc này”.
Jacob cười toét trong nỗi hân hoan chiến thắng.
Dường như có nỗi sợ hãi đặc quánh lại cào xé gan ruột khi cái hành động dã man đang được dự tính trong đầu quay trở lại nện tôi. Tôi đang đặt cược sinh mạng cha mình vào cái khả năng tự kiềm chế còn mong manh trong cuộc thí nghiệm đầy may rủi này. Những lời Edward vừa nói ban nãy lại đập vào tai tôi lần nữa.
Cậu không nghĩ gì đến những nỗi đau đớn mà cậu đã gây ra cho Bella, cho dù cô ấy vẫn có thể chịu đựng được sao? Hay thậm chí là những tổn thương tinh thần, nếu cô ấy không thể chịu nổi nữa?
Tôi chẳng thể nào hình dung được nỗi đau sẽ lớn thế nào nếu tôi thất bại. Hơi thở tôi trở nên dồn dập. “Bế lấy bé này”. Tôi thì thầm và trao Renesmee vào vòng tay Jacob.
Cậu ấy gật đầu - vầng trán khẽ cau lại - và ra hiệu cho những người sói khác để họ xích ra xa hơn. Tức khắc Seth và Leah ngồi phịch xuống sàn, nhưng Leah còn lắc đầu và môi mím lại.
“Tôi đi được chưa?”. Chị ấy cất tiếng. Trông chị rất không thoải mái trong bộ dạng con người, chị vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi và quần lửng dơ hầy mà chị đã mặc vào cái hôm chị quát tháo tôi. Mái tóc ngắn của chị dựng đứng lên rất vô tổ chức. Bàn tay chị vẫn đang rung rung.
“Tất nhiên rồi”, Jake đáp.
“Hãy ở yên bên phía đông để Charlie khỏi bắt gặp chị trên đường tới đây”. Alice chua vào.
Leah chẳng thèm nhìn Alice lấy một cái, chúi ra cửa sau và dậm mạnh, nhảy vào bụi cây để biến đổi. Edward đã quay lại bên cạnh, tay anh mơn man khuôn mặt tôi. “Em có thể làm được mà. Anh biết rằng em có thể. Anh sẽ giúp em; cả nhà mình sẽ giúp em”.
Tôi đáp lại ánh mắt anh bằng nỗi sợ hãi trên khuôn mặt. Liệu anh có đủ mạnh mẽ để có thể ngăn cản được tôi một khi tôi có những hành động sai lầm?
“Nếu anh không tin tưởng em, rằng em có thể làm được điều đó, thì hôm nay hai đứa mình đã biến đi rồi. Việc gặp cha sẽ đòi hỏi những kiểm soát, dù là nhỏ nhặt nhất. Nhưng em có thể mà. Và em sẽ vui hơn, nếu Charlie vẫn luôn hiện diện trong cuộc đời em”.
Tôi cố điều hoà nhịp thở.
Alice đưa tay ra. Có một chiếc hộp nhỏ màu trắng trong lòng bàn tay ấy. “Thứ này sẽ kích thích mắt chị - nó không làm chị đau đâu, nhưng nó sẽ che bớt thị lực của chị. Sẽ bực mình lắm đó. Cũng chẳng sánh được với màu mắt của chị khi không mang nó. Nhưng vẫn tốt hơn là màu đỏ rực phải không?”
Cô ấy thảy cái hộp kính áp tròng lên không trung và tôi chụp lấy nó.
“Vào lúc nào mà em-?”
“Trước khi chị đi hưởng tuần trăng mật. Em đã chuẩn bị cho vài tình huống có thể xảy ra”.
Tôi gật đầu và mở cái hộp. Tôi chưa từng mang kính áp tròng lần nào cả, nhưng tôi không nghĩ lại khó chịu đến vậy. Tôi cầm miếng ắp tròng màu hạt dẻlên vàấn nó vào mắt, mặt lõm quay vào trong.
Tôi chớp chớp mắt, và nhận ra dường như có một lớp màng mỏng che bớt thị lực của mình. Dĩ nhiên tôi vẫn có thể nhìn được, hơn nữa tôi còn nhìn được cả từngchi tiết củamảnh kính áp tròngnữa cơ. Mắt tôi cứ tập trung vào những chi tiết cực nhỏ, hoặc những điểm méo mó.
“Chị đã hiểu những gì em vừa nói”. Tôi thì thầm khi nhét nốt cái kính kia vào con mắt còn lại. Lần này tôi cố không chớp mắt. Hiển nhiên mắt tôi cũng đang muốn đẩy cái vật thể lạ đó ra.
“Trông em thế nào?”
“Tuyệt lắm. Dĩ nhiên rồi-” Edward nói.
“Vâng, vâng, chị ấy mà lúc nào chẳng đẹp”. Alice hấp tấp ngắt lời. Đỡ hơn so với màu mắt đỏ rực, đó là tất cả những gì em có thể nói. Màu nâu đất. Màu nâu của mắt chị vẫn đẹp hơn nhiều. Hãy luôn nhớ rằng cặp kính áp tròng đó sẽ chẳng ở đó lâu được đâu. Nọc độc trong mắt chị sẽ làm chúng rã ra mau thôi, chỉ trong vài giờ nữa. Vậy nên nếu Charlie ở lại lâu quá thì chị phải tìm cách đi thay kính mới nhé. Một cái cớ tốt là chị phải đi vệ sinh”. Cô ấy lúc lắc đầu. “Esme, mẹ chỉ cho chị ấy vài chiêu khi phải tiếp xúc với con người nhé.
“Mẹ có mấy phút đây?”
“Charlie sẽ đến đây trong vòng năm phút nữa. Mẹ chỉ mấy chiêu cơ bản thôi”.
Esme gật đầu đúng một cái, rồi bước tới cầm tay tôi. “Điều quan trọng là không ngồi quá lâu và không di chuyển quá nhanh”, mẹ bảo.
“Em cũng ngồi nếu bố em ngồi”, Emmett chen vào. “Con người không thích đứng mãi một chỗ”.
“Cứ cách khoảng ba mươi giây thì để mắt em lơ đễnh một lần”, Jasper thêm vào. “Con người không nhìn chằm chằm vào thứ gì quá lâu đâu”.
“Cứ mỗi năm phút thì lại bắt chéo chân, rồi lại đổi chân trong năm phút kế tiếp”, Rosalie nói.
Tôi gật đầu với mỗi “mánh”-. Hôm qua, tôi cũng có để ý họ ứng dụng những điều này rồi. Tôi nghĩ tôi có thể bắt chước cả nhà.
“Và nhớ chớp mắt ít nhất ba lần trong một phút”, Emmett bảo vậy. Anh ấy cau mày rồi phóng về phía cái điều khiển TV phía cuối bàn. Anh ấy bật một kênh đang chiếu bóng đá sinh viên, và tự gật gù.
“Nhớ cử động bàn tay nữa nhé. Vuốt tóc ra phía sau, hoặc về như đang nghịch cái gì”. Jasper nói.
“Em bảo Esme mà”, Alice phàn nàn khi quay trở lại. “Mấy anh chị sẽ làm chị ấy loạn lên mất”.
“Đúng rồi đó”, Esme tán thành. Bà ấy choàng tay qua vai tôi.
Jasper nhăn nhó. “Em cố nín thở càng lâu càng tốt, nhưng cũng phải nhớhơi cử dộngvai một chút để làm ra vẻ em đang thở vậy”.
Tôi lại hít vào, và gật đầu lần nữa.
Từ phía bên kia, Edward cũng vòng tay ôm lấy tôi. “Em có thể làm được mà”, anh lặp lại, thì thầm những lời động viên vào tai tôi.
“Hai phút nữa”, Alice nói. “Có thể cảnh bắt đầu sẽ là chị đang nằm trên trường kỷ, chị đang bệnh mà. Theo cách đó thì bố chị sẽ không phải thấy chị di chuyển ngay từ đầu”.
Alice kéo tôi về phía ghế sofa. Tôi gắng cử động thật chậm, chân tay lóng ngóng. Cô ấy đảo mắt, chắc là tôi chưa diễn đạt lắm.
“Jacob, chị cần Renesmee”. Tôi nói. Jacob vẫn đứng yên, nhăn nhó.
Alice lắc đầu. “Bella, chẳng giúp ích được gì đâu”.
“Nhưng chị cần con bé. Nó giúp chị giữ bình tĩnh”. Nỗi sợ hãi hiển hiện trong giọng nói.
“Tốt thôi”, Alice lầm bầm phản đối. “Chị ráng giữ con bé thật yên, và em sẽ canh chừng”. Cô ấy thở dài mệt mỏi, như thể là cô ấy vừa bị buộc phải làm việc quá sức trong kỳ nghỉ vậy. Jacob cũng thở dài, nhưng cậu mang Renesmee trao cho tôi và nhanh chóng rút lui trong cái nhìn trừng trừng của Alice.
Edward ngồi cạnh tôi và vòng tay ôm lấy hai mẹ con. Anh hơi nhổm về phía trước để nhìn Renesmee với ánh mắt nghiêm trọng.
“Renesmee, có một người rất đặc biệt đang đến thăm hai mẹ con con”, anh nói với giọng nghiêm túc như thể anh cho rằng con bé sẽ hiểu từng lời anh nói vậy. Liệu có thể như thế không nhỉ? Con bé cũng nhìn lại anh với đôi mắt trong veo. “Nhưng ông ấy không giống chúng ta, thậm chí cũng chẳng giống Jacob nữa. Chúng ta phải hết sức cẩn thận với ông ấy. Con không nên”nói chuyện” với ôngtheo cái kiểu bình thường con vẫn làm cho cả nhà xem”. Renesmee chạm vào khuôn mặt anh.
“Chính xác”, anh nói. “Và có thể ông ấy sẽ khiến con khát. Nhưng con không được cắn ông ấy. Ông ấy sẽ không tự khỏi như Jacob được đâu”.
“Con bé có thể hiểu anh sao?”. Tôi thì thầm.
“Con nó hiểu mà. Con sẽ cẩn trọng chứ, Renesmee? Con sẽ giúp bố mẹ chứ?”
Renesmee lại chạm vào khuôn mặt anh lần nữa.
“Không, bố chẳng quan tâm đến chuyện con có cắn Jacob hay không. “
“Tuyệt thật đấy”. Jacob khúc khích cười.
“Có lẽ cậu nên đi được rồi đấy, Jacob à”. Edward lạnh lùng bảo, nhìn chằm chằm về phía cậu ấy. Edward vẫn chưa tha thứ cho Jacob, bởi vì anh biết rằng bất kể chuyện gì sẽ xảy ra đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ bị tổn thương. Nhưng tôi sẽ vui vẻ nhận lấy vết thương này nếu chỉ có việc đó là điều tồi tệ nhất mà tôi phải đối mặt đêm nay.
“Tôi đã nói với Charlie rằng tôi sẽ qua đây mà”, Jacob nói. “Ông ấy cần người động viên tinh thần”.
“Động viên tinh thần”, Edward giễu cợt. “Cho đến lúc Charlie hiểu ra rằng cậu mới chính là con quái vật ghê tởm nhất trong tất cả chúng ta”.
“Ghê tởm ư?”. Jake phản đối, và rồi cậu khẽ cười với chính mình.
Tôi nghe tiếng bánh xe lạo xạo trên con đường ẩm ướt, tĩnh lặng dẫn vô nhà Cullens, và hơi thở tôi lại mạnh lên. Tim tôi hẳn là đang dộng ầm ầm ấy chứ! Tôi lo rằng mình sẽ không xử sự đúng cách.
Tôi tập trung vào nhịp tim khe khẽ, đều đặn của Renesmee, để bình tĩnh lại. Việc đó có hiệu quả khá nhanh chóng.
“Làm tốt đó, Bella”. Jasper thì thầm tán thành. Edward ôm tôi chặt hơn.
“Anh chắc chứ?”. Tôi hỏi Ed.
“Chắc chắn mà. Em có thể làm được mọi thứ”. Anh mỉm cười và hôn tôi.
Đó không hẳn là một nụ hôn thoáng qua, và cái bản năng hoang dã của ma cà rồng lại muốn cuốn tôi khỏi những cảnh giác trước đó. Đôi môi của Edward như thể một thứ chất gây nghiện đánh thẳng vào hệ thống thần kinh của tôi. Lập tức tôi thấy khao khát. Nó cuốn đi luôn cả sự tập trung để nhớ về đứa trẻ đang nằm trong vòng tay tôi.
Jasper “thấý ngay sự thay đổi tâm trạng của tôi. “Er, Edward, anh không thể quyến rũ cô ấy như thế trong lúc này được. Cô ấy cần phải tập trung”.
Edward nghiêng người ra. “Oops”, Anh kêu lên.
Tôi bật cười. Đó mới chính là cái kiểu của tôi thuở ban đầu, từ những nụ hôn đầu. “Chút nữa nha”, tôi nói, và sự đề phòng lại cuộn xoắn trong bụng tôi.
“Tập trung vào, Bella”. Jasper giục.
“Vâng”, tôi cố vứt cái cảm giác run rẩy đi. Charlie, đó mới là điều cốt yếu bây giờ. Bữa nay phải giữ an toàn cho Charlie. Rồi hai đứa tôi sẽ có cả đêm bên nhau-
“Bella”.
“Xin lỗi, Jasper”. Emmett cười lớn.
Tiếng máy xe của Charlie càng lúc càng gần hơn. Giây phút khinh suất đã qua đi, và mọi người vẫn không ai nhúc nhích. Tôi bắt chéo chân, và “thực hiện”- việc chớp mắt.
Chiếc xe phanh lại và dừng ngay trước nhà. Không biết là Charlie có hồi hộp như tôi lúc này không? Tiếng máy xe tắt, tiếng cửa đóng sầm. Ba bước chân qua bãi cỏ, và rồi tiếng tám bước chân nện lên nền gỗ. Thêm bốn bước chân nữa lên hiên nhà. Và rồi im lặng. Charlie thở hai nhịp.
Cốc, cốc, cốc.
Tôi thở vào để nhớ lại chuyện gì đang xảy ra lúc này. Renesmee rúc vào sâu hơn trong lòng tôi, khuôn mặt bé giấu trong mái tóc.
Carlisle ra mở cửa. Gương mặt căng thẳng của ông chuyển thành vẻ chào đón, như kiểu chuyển kênh trên TV vậy.
“Xin chào, Charlie”, ông nói, ra vẻ bất ngờ. Ừ thì, người ta nghĩ chúng tôi đang ở Atlanta, trong cái nơi gọi là Trung tâm Kiểm soát bệnh dịch. Charlie đã biết là điều đó không đúng. “Carlisle”, ông ấy chào, nhưng không tự nhiên. “Bella đâu?”
“Đây này bố”, Ugh! Giọng tôi nghe chán quá. Có lẽ vì, tôi đã hết không khí trong bụng rồi. Tôi hớp một hơi thật nhanh, mừng rằng mùi của Charlie chưa tràn ngập căn phòng.
Vẻ thất thần của Charlie càng cho thấy giọng tôi vừa rồi tệ đến mức nào. Mắt ông nhìn tôi, và mở to.
Tôi đọc được một mớ cảm xúc khi chúng lộ rõ trên mặt ông.
“Sốc”-. Hoài nghi. Đau đớn. Mất mát. Sợ hãi. Tức giận. Nghi ngờ. Và càng đau đớn hơn nữa.
Tôi cắn môi. Buồn cười thật. Hàm răng mới của tôi sắc hơn nhiều so với làn da cứng như đá, chứ không như hồi còn là người, những cái răng thậm chí không làm suy suyển được làn da mềm mại.
“Phải con đó không, Bella?”. Ông thì thào.
“Yep”. Tôi ngượng ngùng, giọng nhẹ tựa gió thoảng. “Chào bố”. Ông ấy hít một hơi thở sâu để đứng vững hơn.
“Hey, Charlie”, Jacob đang đứng trong góc phòng. “Mời việc thế nào rồi?”
Charlie nhìn Jacob trừng trừng, khẽ rùng mình khi nhớ lại, và lại nhìn qua tôi. Rồi từ từ, Charlie bước ngang căn phòng cho đến lúc ông chỉ cách tôi rất gần. Ông ngó sang Edward, và rồi ánh mắt ông lại hướng về tôi. Hơi ấm từ cơ thể ông dộng vào tôi, với từng nhịp mạch đập.
“Bella?”. Ông lại hỏi.
Tôi nói với giọng trầm, ráng giữ nó không vang ra. “Là con mà”. Hàm của ông cứng lại. “Bố ơi, con xin lỗi”. Tôi nói.
“Con khỏe không?”. Ông ấy hỏi.
“Thực sự khoẻ, hoàn toàn rất khoẻ”, tôi đảm bảo. “Khoẻ như vâm ấy”. Lại hết oxy nữa rồi.
“Jake nói bố rằng- điều đó là cần thiết. Nếu không con đã chết rồi”. Ông nói mà như thể ông chẳng tin chút nào.
Tôi cứng cời hơn, tập trung vào hơi ấm của Renesmee, tựa vào Edward, và hít một hơi thở sâu.
Mùi của Charlie như ngọn lửa phừng phừng, như thụi thẳng một quả vào yết hầu tôi. Nhưng còn hơn là đau đớn nữa. Đó là một vết đâm bỏng rát sự thèm muốn. Mùi hương của Charlie thơm/ngon hơn tất cả mọi thứ mà tôi từng tưởng tượng. Cũng lôi cuốn hệt như gã đi săn nào đó trên đường rừng, mùi của Charlie ngào ngạt gấp đôi. Và ông ta chỉ cách tôi vài feet đằng kia, hơi ấm và mùi mồ hôi ông lan toả trong bầu không khí nóng nực.
Nhưng giờ tôi sẽ không đi săn đâu. Và đó là cha tôi mà.
Edward siết chặt vai tôi một cách đồng cảm, và Jacob chuyển đến tôi một ánh mắt xin lỗi từ phía bên kia căn phòng.
Tôi cố tập trung tư tưởng, lờ đi cơn đau và cơn khát đầy ham muốn. Charlie đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Jacob đã nói đúng đó”.
“Hai đứa nói y hệt nhau nhỉ”, Charlie lẩm bẩm.
Tôi hy vọng Charlie sẽ bỏ qua những biến đổi trên khuôn mặt tôi, mà nhìn ra trên đó sự ăn năn dưới mái tóc tôi, Renesmee cũng đang hít hà mùi hương của Charlie, hẳn là ghi nhớ để nhận biết. Tôi ôm chặt lấy con.
Charlie theo ánh mắt tôi nhìn xuống. “Oh”, ông nói, và tất cả cơn giận dữ bay biến hết, chỉ để lại sự ngạc nhiên. “Là nó nè. Đứa trẻ mồ côi mà Jacob nói rằng hai đứa đang nhận nuôi”.
“Là cháu gái của con”, Edward nói dối thật ngọt. Hẳn là anh đã nhận ra có những nét tương đồng thật rõ giữa anh và Renesmee, đến nỗi không thể bỏ qua. Tốt hơn hết là ngay từ đầu đã thừa nhận rằng hai người có quan hệ họ hàng.
“Bố tưởng con đã lạc mất gia đình”. Charlie nói, dường như là lời buộc tội.
“Con lạc mất cha mẹ. Anh trai con cũng được nhận làm con nuôi, như con vậy đó. Con chưa từng gặp anh ấy lần nào. Nhưng toà án liên lạc với con khi anh ấy và vợ mất sau một tai nạn ô tô, để lại đứa trẻ mồ côi này”.
Edward diễn tốt quá. Anh nói trơn tru, và rất vô hại nữa. Tôi phải tập nhiều lần mới có thể được như vậy.
Renesmee trộm liếc qua mái tóc tôi, hít hà mãi. Con bé bẽn lẽn nhìn Charlie qua hàng mi dài, và rồi lại trốn đi lần nữa.
“Nó- Con bé, ờ, xinh quá”.
“Vâng”, Edward đồng ý.
“Trách nhiệm đặt trên vai rồi. Cả hai đứa con chỉ mới bắt đầu thôi đấy nhé”.
“Chúng con có thể làm gì khác được?”. Edward nhẹ gãi mấy ngón tay trên mặt con. Tôi thấy anh thoáng chạm vào môi con bé, chắc là để nhắc nhở. “Bố sẽ không nhận nó sao?”
“Hmph. Tốt thôi”. Ông lơ đãng lắc đầu. “Jake nói con gọi con bé là Nessie hả?”
“Không ạ”. Tôi nói với giọng sắc sảo. “Tên bé là Renesmee”.
Charlie lại quay qua nhìn tôi. “Làm sao mà con đảm đương được chứ? Có lẽ chỉ Carlisle và Esme mới có thể-”
“Con bé là con của con”. Tôi ngắt lời ông. “Con cần bé”.
Charlie nhăn mặt. “Con muốn bố trở thành ông sớm thế sao?”
Edward mỉm cười. “Carlisle cũng là ông rồi mà bố”.
Charlie hướng ánh mắt hoài nghi sang Carlisle - vẫn đứng ở cửa trước nãy giờ; ông ấy hệt như Chúa Jesus thời trẻ vậy, một người anh em đẹp trai hơn nữa.
Charlie khịt mũi và bật cười. “Bố đoán là hình như điều đó cũng chẳng giúp bố cảm thấy khá hơn”. Ánh mắt ông lại mơn man con bé. “Quả thật trông nó rất thu hút đấy”. Hơi thở ấm của ông phả nhẹ vào khoảng không giữa hai mẹ con.
Renesmee rướn người theo mùi hương ấy, vén tóc tôi ra và nhìn ông trực diện, đó là lần đầu tiên hai ông cháu nhìn nhau. Charlie há hốc miệng ra.
Tôi biết bố tôi đã thấy gì. Đôi mắt tôi - mắt của bố - dường như được copy một cách chính xác trên khuôn mặt toàn vẹn của con bé.
Charlie bắt đầu thở gấp. Môi ông rung rung, qua đó, tôi có thể nhìn rõ những con số mà ông đang đếm. Ông đang đếm ngược, để trùng khớp từ chín tháng xuống còn một. Cố làm cho chúng khớp nhau, nhưng chẳng có điều gì trước mặt ông làm bằng chứng rằng mấy hoài nghi của ông là đúng cả.
Jacob đứng dậy và bước tới vỗ nhẹ vào lưng ông. Cậu ấy khẽ nghiêng người về phía ông và thì thầm điều gì đó; ở đây chỉ có mỗi mình Charlie không biết rằng tất cả chúng tôi đều có thể nghe thấy hết. “Chỉ những điều mà bác cần thiết phải được biết mà thôi, Charlie. Okay. Cháu hứa”.
Charlie nuốt ực một cái và gật đầu. Và rồi mắt ông loé sáng cơn giận dữ khi ông tiến thêm một bước về phía Edward với nắm đấm ghì chặt.
“Bố không muốn biết rõ mọi chuyện, nhưng bố cũng chẳng thích bị nói dối chút nào”.
“Con xin lỗi”, Edward bình tĩnh nói. “Con cho là bố nên biết về chuyện này với các diễn tiến thường tình hơn là biết rõ sự thật. Nếu bố trở thành một phần của bí mật, thì một câu chuyện thường tình sẽ là điều đáng kể đó. Đó là để bảo vệ Bella, Renesmee cũng như những người còn lại trong gia đình. Vì họ, bố có thể chịu đựng câu chuyện nói dối này thêm được không?”
Chẳng ai nhúc nhích, căn phòng dường như chỉ toàn tượng đá. Tôi chuyển chân bắt chéo.
Charlie nạt, ánh mắt về phía tôi. “Lẽ ra con nên nói trước với bố, nhóc ạ”.
“Liệu nói trước có thực sự giúp chuyện này dễ dàng hơn chút nào không?”
Ông nhăn nhó và phủ phục xuống trên hai đầu gối trước mặt tôi. Tôi có thể thấy dòng máu chảy trong huyết quản nơi cổ, dưới làn da của ông. Tôi có thể cảm nhận những rung động ấm áp từ đó.
Vậy thì Renesmee cũng có thể. Nó mỉm cười và với bàn tay hồng hào về phía ông. Tôi giữ con bé lại. Nó đặt bàn tay còn lại chống lên cổ tôi; cơn khát, nỗi tò mò, và gương mặt của Charlie ẩn hiện trong những suy nghĩ của nó. Thoáng có điều gì đó về những lời căn dặn của Edward khiến tôi nghĩ rằng con bé hoàn toàn hiểu những lời của anh. Con bé biết là nó đói, nhưng với suy nghĩ đó, nó đã vượt qua được.
“Whoa”, Charlie há hốc, mắt ông dán chặt vào hàm răng xinh xắn của nó. “Con bé mấy tuổi rồi?”
“Um-”
“Ba tháng”, Edward nói, rồi anh lại từ tốn tiếp. “đúng hơn là, con bé lớn như là một đứa ba-tháng-tuổi, khoảng chừng đó. Nó nhỏ hơn ở điểm này, nhưng lại lớn hơn ở điểm khác so với cái tuổi đó”.
Rất thận trọng, Renesmee vẫy vẫy ông. Ông nhắm mắt một lúc.
Jacob hích ông. “Cháu đã bảo là con bé đặc biệt lắm mà, phải không?”. Charlie né đi.
“Oh, thôi nào, Charlie”, Jacob nài nỉ. “Cháu vẫn là cháu thôi mà. Chỉ cần về như là không có chuyện xảy ra chiều nay là được mà”.
Môi Charlie trắng bệch, nhưng ông gật đầu. “Chỉ là- vai trò của cháu trong tất cả mấy chuyện này là gì vậy Jake?”. Ông hỏi. “Billy biết nhiều được chừng nào? Tại sao cháu lại ở đây?”
Ông nhìn lên gương mặt Jacob đang đỏ bừng lên khi ông nhìn Renesmee.
“Dạ, cháu có thể kể cho bác nghe mọi chuyện - Billy biết cũng khá đầy đủ - nhưng nó liên quan khá nhiều về người só-”
“Ungh!” Charlie bịt tai phản đối. “Thôi bỏ đi”.
Jacob toét miệng cười. “Mời thứ đều sẽ rất tuyệt, bác Charlie à. Chỉ cần bác cố đừng tin bất cứ điều gì bác thấy mà thôi”.
Bố tôi lầm bầm điều gì đó khó hiểu.
“Woo!” Đột nhiên Emmett nói oang oang với tông giọng trầm trầm. “Tuyệt quá! Go Gators!” Jacob và Charlie nhảy cẫng lên. Những người khác vẫn chẳng nhúc nhích gì.
Charlie đã bình tĩnh lại, ông nhìn Emmett qua vai cậu. “Đội Florida thắng à?”
“Chỉ vừa ghi được bàn đầu tiên thôi”, Emmett xác nhận. Anh ấy vội liếc sang chỗ tôi, nháy mắt như anh họ trong sân khấu tạp kỹ. “Cũng là lúc ai đó vừa mới ghi bàn ở đây”.
Tôi trả đũa bằng một tiếng “Xì”- chê bai. Trước mặt Charlie à? Hơi khoa trương đó.
Nhưng Charlie chẳng còn tâm sức đâu mà để ý mấy lời bóng gió kia nữa. Ông lại hít một hơi thật sâu, hớp đầy không khí như thể ông đang cố gắng đẩy nó xuống tận ngón chân vậy. Tôi ghen tỵ với ông. Ông lảo đảo bước về phía Jacob, gần như đổ vật xuống cái ghế trống. “Tốt thôi”, ông thở dài. “Bố đoán là chúng ta sẽ chẳng lạ gì nếu họ giữ vững ngôi đầu bảng”.