Sau khi tỉnh lại cô thấy mình bị trói, mắt cũng bị bịt lại nên không thể thấy gì. Cảm giác xung quanh có người nên cô run rẩy hỏi....
- Ai vậy?
- .....
Không có tiếng đáp lại khiến cô cảnh giác hơn, tay chân đã bị trói nên không thể phản ứng được. Đúng lúc này có người bên ngoài đi đến mở cửa ra, thấy hai người bị nhốt trong phòng vẫn đang bị trói thì mỉm cười thì thầm với người còn lại...
- Hai đứa này đều tầm 15_16 tuổi, chắc chắn sẽ bán được giá cao!
- Haha, canh chừng con nhỏ đó đấy! Khó khăn lắm mới bẫy được.
- Thế tên Nhị Sẹo kia khi nào mới đến? Định để bọn này đợi mọc rễ luôn hay gì??
- Đừng vội, sắp đến rồi!
Nói rồi cả hai tên kia vừa cười lớn vừa đóng sầm cửa lại, lúc này người bên trong mới lên tiếng hỏi....
- Cô tên là gì?
Nghe giọng biết là con trai, nên cô ngập ngừng trả lời....
- Mộc... cứ gọi tôi là Mộc Mộc! Còn anh?
- Tôi là Sâm!
- Anh cũng bị họ bắt đến đây sao?
- Ừm!
Cứ thế hai người trò chuyện tâm sự với nhau được 3 ngày, thì có người đến hống hách kéo cô ra ngoài trước.
- Mộc Mộc! Mộc....aaaa....
Anh cố vùng vẫy để thoát ra nhưng lại bị họ đánh đập một trận, cô nghe tiếng la hét đau đớn của anh phía sau thì sợ hãi khóc lóc nhưng vẫn bị họ kéo đi.
Lên tàu thì họ mới cởi khăn bịt mắt của cô ra, người ngồi trước mặt cô là một người phụ nữ lớn tuổi trùm kín người.
- Bà mau làm đi, sắp đến giờ rồi!
Bọn buôn người hối thúc, bà ta ra hiệu cho những người khác ép cô uống chén thuốc được chuẩn bị sẵn. Cô vùng vẫy nhưng vẫn bị họ đổ thuốc vào miệng, mùi hôi nồng nặc khiến cho cô ho sặc sụa.
Không đợi cô kịp ổn định tinh thần thì họ kéo cô ngồi trên ghế, người phụ nữ lấy một sợi dây mặt đồng hồ để trước mặt cô rồi lắc qua lắc lại. Vì thuốc có tác dụng nên đầu óc trở nên trống rỗng mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, bà ta thì thầm bên tai cô....
- Từ nay con là Mộc Linh, con gái của hai người này!
Vừa nói bà ta ra hiệu cho hai người còn lại đi ra, cô nhìn thấy họ thì bất giác gật đầu rồi đi theo hai người họ.
Lần nữa cô tỉnh lại, thấy hai người từ trước đến giờ luôn ở cùng mình hoá ra lại không phải ba mẹ ruột. Cô cố gắng chạy để thoát khỏi đó nhưng vẫn không tìm thấy đường ra, trước mặt cô là con đường chạy mãi vẫn không thể thoát khỏi nơi đó khiến cô vấp ngã sợ hãi bật khóc nức nở.
Kỷ Tử sau khi đưa được Mộc Linh vào bờ thì đã nhanh chóng đưa đến bệnh viện gần đó, không biết qua bao nhiêu lâu bác sĩ đi ra bất lực nói....
\- Bệnh nhân vẫn đang trong tình trạng hôn mê, người nhà không cần lo lắng!
\- Vậy.... vậy cô ấy có sao không bác sĩ?
\- Số liệu thì bình thường, mọi thứ đều ổn cả người nhà cứ yên tâm!
\- Cảm ơn!
Bác sĩ nói xong thì rời khỏi đó, anh vào trong thấy cô vẫn chưa tỉnh thì tiến đến hôn lên trán cô một cái. Vẻ mặt không đành lòng rời đi, ra bên ngoài anh gọi điện thoại Nhân Sâm.
\- Ai vậy?
\- Đến bệnh viện Chợ Rẫy, bệnh nhân Mộc Linh ở phòng hồi sức!
\-????
Không đợi Nhân Sâm hỏi thêm thì anh đã tắt máy, dù sao Mộc Linh và Nhân Sâm vẫn còn tình cảm với nhau nên anh không thể chen chân vào. Có thể cứu cô thoát khỏi đám buôn người kia thì anh cũng đã hạnh phúc rồi, nếu như Nhân Sâm dám làm cô bị tổn thương lúc đó anh sẽ đến đưa cô về phía mình.