Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui Xẻo

Chương 28: Chương 28. Có Lẽ Là Bất Hạnh




Buổi tối, nó đang dọn cơm cùng với Xuân Ngọc, Ngọc Châu và Thanh Hồng thì bất ngờ cánh cửa mở ra, bước vào nhà là một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt thoáng u sầu. Bà bước đến bàn ăn, nơi những món ăn đẹp mắt,ảm đạm đang được bày ra, bà ngồi ở nơi trung tâm của bàn ăn. Con mắt ráo riết nhìn theo bóng lưng của con mình đang lăng xăng chạy đi lấy chén đũa. Đã ba năm rồi nhỉ? ba năm bà không ăn cơm cùng nó, ba năm bà không nói chuyện với nó, ba năm bà không tâm sự với nó như một người mẹ và một chút nữa thôi chuyện bà sẽ làm với nó, có lẽ nó sẽ hận bà suốt đời. Bà cất nỗi buồn vào sâu trong lòng, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng. Nó rất rất ngạc nhiên và vui mừng bởi vì cuối cùng nó cũng được ăn cơm cùng mẹ nó sau bao năm bà bận rộn với công việc, chỉ còn thiếu cha nó nữa thì ước mơ sẽ trở thành hiện thực.
Nó ngồi vào bàn vui vẻ gắp lấy thức ăn ẹ nó và những người khác, mẹ nó vui vẻ nhận lấy, rảo mắt trên bàn ăn một hồi bà chợt nhận ra có người lạ bèn lên tiếng hỏi.
-Cô bé kia là ai vậy con ?
-Đó là Thanh Hồng, em gái nuôi của con._ Nó vui vẻ cười cười, nói với mẹ nó.
Thanh Hồng thì trong lòng lo lắng vô cùng, Không biết bà ấy có nổi giận rồi đuổi cổ mình không nữa? cô bé cúi mặt xuống bàn mà ăn cơm, trong lòng chờ đợi sự nóng giận của bà. Còn về hai cô giúp việc thì đơ mặt ra không biết trong nhà đang xảy ra chuyện gì, đặc biệt là cô chủ của họ đang cười sau bao năm trầm cảm. Bầu không khí có chút gượng gạo, bà nhìn Thanh Hồng rồi vui vẻ nói.

-Cháu cứ ở đây nếu như cháu thích.
Cô bé vui mừng cực kỳ, bầu không khí cũng trở lại vẻ tự nhiên của mọi ngày nhờ vào cô bé. Mẹ nó thì cảm thấy khá thích cô bé, trong đầu không ngừng hồi tưởng đến nó khi còn bé...
------------------------------------
-Mẹ gọi con có chuyện gì không ạ?_ nó đẩy nhẹ cánh cửa phòng mẹ nó, rồi vui vẻ hỏi. Đã bao lâu rồi nó không được nói chuyện với mẹ nó như thế này rồi, nó thật sự rất vui.

-Mẹ có chuyện muốn nói với con._ bà buồn rầu, trầm ngâm đứng trước cửa sổ sát đất, giọng buồn bã nói với nó.
-Có chuyện gì vậy ạ?
Mẹ nó bắt đầu nói cho nó nghe những chuyện đã và đang xảy ra. Khi nhận được cuộc gọi khi chiều, mẹ nó đã nhanh chóng chạy tới công ty và ập vào tai bà là một hợp đồng nước hoa lớn với Mỹ đã bị công ty bên đó hủy bỏ vì lý do có thành phần gây hại cho da, không chỉ hợp đồng đó mà hầu như gần đây tất cả hợp đồng đều bị trả về và công ty của bà đang trên đà phá sản. Bà đã rất kỳ vọng vào bản hợp đồng đó nhưng cuối cùng tia hy vọng của bà cũng đã vụt tắt. Bà đã đi tìm trợ giúp từ những công ty khác, có một công ty lớn đã chấp nhận ký hợp đồng, với hợp đồng này bà có thể cứu cả công ty. Nhưng họ đưa ra điều kiện là... nó phải lấy tổng giám đốc của công ty đó.
Từng từ từng chữ từ miệng mẹ nó nói ra hệt như những cái kim nhọn đâm vào tai nó. Đó có phải là mẹ nó không hay là một người khác? Bà sẵn sàng gả nó ột người đáng tuổi cha của nó chỉ vì muốn duy trì công ty của bà sao? Trong mắt bà nó thật sự không bằng cái công ty kia sao? Bao năm qua bà luôn bỏ mặt nó ở cái nhà tối tăm lạnh lẽo không chút hạnh phúc này để rồi bây giờ khi nó nghĩ bà đã quan tâm tới nó trở lại thì bà lại muốn ném nó cho người khác để đổi lấy công ty. Nó không giữ được cảm xúc của nó hiện tại, nước mắt nó tuôn rơi. Nó chạy ra khỏi nhà, đôi chân nặng trĩu vẫn tiếp tục chạy trên đường phố đông đúc đầy người qua lại.
Nó đã mất đi ý thức,ngay cả nhìn xe đi qua đường nó cũng không thèm nhìn vì vậy khi băng qua đường nó đã không thấy một chiếc xe đang lao tới với tốc độ khủng khiếp. Nó chỉ kịp thấy được ánh đèn xe chói lòa, rồi bất ngờ bị đẩy ra xa bên tai vang lên hai từ CẨN THẬNNNN rất lớn...