Ương Ngạnh

Chương 11



Cuối cùng Tăng Như Sơ cũng hiểu vì sao Triệu Doãn Điềm lại chửi Thẩm Du là “Đồ chó má”. Cô ấy nói câu này lúc nào nhỉ?

Ngón út vô thức cuộn tròn lại, cô bực mình lên tiếng cho bản thân, “Tớ không…” Nhưng lại bị Phó Ngôn Chân cất tiếng cắt ngang.

“Xinh.” Chẳng thèm nghe cô nói hết câu. 

Ai chẳng biết Thẩm Du chỉ đang nói vớ vẩn linh tinh, không cần thiết phải giải thích. Cậu ta chỉ muốn trêu cô mà thôi.

Mưa bay lất phất ngoài khung cửa sổ, khung cảnh ảm đạm xám xịt. Đèn trong phòng học được bật lên cùng lúc, ánh sáng đến quá bất chợt khiến ai cũng thấy chói mắt. Dưới ánh đèn sáng rõ, đôi đồng tử xinh đẹp lấp lánh chấm sáng phản chiếu trong mắt đối phương.

Phó Ngôn Chân chống đầu nói chuyện với cô, đầu lưỡi cà nhẹ vào răng nanh, khóe môi khẽ cong, “Giống y như tiên tử hạ phàm.”

Tăng Như Sơ: “…”

Thấy bộ dạng ngốc ngốc ngạc nhiên của cô, Phó Ngôn Chân bật cười thành tiếng. Mưa rơi tí tách đập vào khung cửa để lại những vệt nước kéo dài. Tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực lẫn vào tiếng mưa làm lòng ai kia bất chợt xao xuyến. Tăng Như Sơ xoay người lại, đôi gò má đỏ như trái cà chua chín. Những lúc bị trêu đùa thế này cô lại chẳng biết nói gì để tránh việc mình ngại ngùng.

Thẩm Du bên cạnh cười như địa chủ được mùa, đã thế còn thích đùa dai, “Cậu ta bảo cậu như tiên nữ kìa.”

“…”

Cô cũng nghe thấy không cần cậu phải nhắc!

Ngồi ngơ ngẩn hồi lâu, Tăng Như Sơ mới nhớ ra chuyện chính cần làm. Vừa rồi cô quay xuống để làm gì nhỉ. Hình như là giục cậu ta nộp bài tập.

Sau khi Phó Ngôn Chân bị cô đánh thức thì cũng không ngủ được nữa. Tay gác lên bậu cửa chống mặt nhìn ra bên ngoài.

Tăng Như Sơ cố thuyết phục mình rằng khi nãy cậu ta chỉ trêu chọc mình thôi, vừa xoay người lại đã thấy nửa bên mặt với những đường nét hoàn hảo không thể chê của cậu ta.

Sao cái người này đẹp thế không biết, đáng ghét…

“Này.” Cô gắng mở lời, “Cậu có nộp bài tập không đây?”

Phó Ngôn Chân nghiêng mặt sang, “Bài tập?”

Tăng Như Sơ gật đầu, “Ờ.”

“Cái miệng này của tôi cũng nịnh cậu rồi mà không được lợi gì à?” Phó Ngôn Chân chép miệng, miết mắt về tờ giấy ở bàn cô, trên đó đang liệt kê những người không nộp bài tập. Thị lực Phó Ngôn Chân rất tốt, không đeo kính cũng có thể nhìn rõ chữ viết trên giấy. Chữ của cô rất đẹp, xinh xắn nghiêm chỉnh.

Tăng Như Sơ: “…Không.”

Phó Ngôn Chân cười nhếch mép.

“Vậy thì xin lỗi nhé, lúc nãy…” Cậu cầm điện thoại lên cúi đầu chơi, “Tôi lừa cậu đấy.”

“…”

“Há há há há há…A Chân, sao mày đểu thế?”

Thẩm Du ôm bụng cười sằng sặc, bút trong tay theo từng nhịp rung mà rơi thẳng xuống đất.

Bùi Chiếu cũng rất muốn cười nhưng trông mặt Tăng Như Sơ đã đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, cũng băn khoăn đôi chút, dù gì cậu còn cần chép bài tập về nhà của cô.

Tăng Như Sơ nghiến răng, chẳng nói chẳng rằng quay phắt lên trên. Đâu phải chỉ có mình Thẩm Du là chó, cả cái đám này đều là chó hết. 

Một con, hai con, ba con sủa gâu gâu.

Gâu gâu gâu.

Chốc lát sau, cô nghe thấy nói vang lên phía sau, “Có những bài tập môn gì?”

Mấy người hay chơi với Phó Ngôn Chân đều thuộc dạng lười học, hỏi gì cũng không biết. Chẳng ai trả lời rõ ràng. Cậu ta duỗi cái chân dài, móc vào chân ghế của Tăng Như Sơ nhấc lên. Tăng Như Sơ bị nảy lên theo nhịp rơi của ghế. Cô căm tức quay lại quắc mắt nhìn cậu, “Cậu làm cái gì đấy?”

“Bài tập, có những môn gì?” Phó Ngôn Chân hỏi lại lần nữa. Trong phạm vi mấy bàn quanh đó chỉ có mình cô biết rõ. Tăng Như Sơ không nói gì, đôi mắt trợn trừng tròn xoe như hòn bi ve. Nom rõ đang giận lắm. Nhìn thấy dáng vẻ cáu kỉnh của cô, Phó Ngôn Chân lại thấy khá hài hước, nhưng vẫn biết điểm dừng.

“Cho hỏi.” Cậu chầm chậm thêm từ nghe cho có vẻ lịch sự.

“…Không biết.” Tăng Như Sơ tức tối đáp trả.

“Quan lớn này, đây là thái độ phục vụ nhân dân đấy à?” Phó Ngôn Chân chụp cho cô cái mũ quan lớn lên đầu.

Cơn tức xộc thẳng lên, Tăng Như Sơ xoay người viết thêm tên cậu vào danh sách không nộp bài tập.

“Cậu là kẻ địch của nhân dân, không thèm phục vụ cậu.”

Quần chúng hóng hớt xung quanh: “…”

Bầu không khí im lặng được một giây rồi bùng lên trận cười.

“Kẻ địch của nhân dân! Ôi tao cười chết mất, há há há…”

Thẩm Du là kẻ quá đáng nhất, vừa cười vừa nắm mép bàn xô đẩy khiến Tăng Như Sơ không tài nào viết chữ đàng hoàng. Phó Ngôn Chân cũng bị câu nói đó của cô chọc cười.

Tăng Như Sơ giữ nét mặt bình tĩnh, im lặng sắp xếp lại sách vở trên bàn, lúc chuẩn bị mang chồng bài tập đi nộp thì một cuốn vở Vật lý từ phía sau bay tới.

Trong đó còn kẹp ba tờ bài tập môn Toán.

Cuốn vở đáp ngay giữa khu “đất trống” giữa cô và Thẩm Du.

Tăng Như Sơ liếc mắt nhìn. 

Họ tên: Phó Ngôn Chân.

“…” Cô bặm chặt môi, không thể làm gì khác ngoài việc gạch tên cậu ta trong danh sách chưa nộp bài tập. Nửa phút sau lại có thêm một cuốn vở được ném tới. Lần này không may như lần trước, đập thẳng vào đầu cô. Cô vừa xoa đầu vừa quay xuống.

“Xin lỗi, trượt tay.” Phó Ngôn Chân miệng nói xin lỗi nhưng cái bản mặt kia hiện rõ vẻ “cố ý”.

Cuốn vở đó vừa mỏng vừa mềm, bị đập trúng cũng không đau. Nhưng Tăng Như Sơ là một vị quan thanh liêm chính trực, nên cô không hề cam lòng khi phải gạch tên cậu ta.

Trước khi vào tiết học, cô mang bài tập đến văn phòng cho Viên An. Trên đường về lớp gặp phải vài cậu trai bên A7. Mấy người này đều chơi với Lục Châu Đồng nên cũng biết cô, họ hồ hởi vui vẻ chào hỏi cô, còn khen cô hôm nay trông rất xinh. Họ không mượn vở bài tập của cô, lời khen này có vẻ là khen thật lòng. Thế nhưng tâm trạng cô giống y như bầu trời xám xịt lúc này. Chẳng biết vì sao, nhiều người khen cô xinh như vậy lại chẳng xóa được câu “tôi lừa cậu đấy” của Phó Ngôn Chân.

**

Mấy ngày liên tiếp Lục Châu Đồng và đồng bọn đều đứng ở cửa lớp chờ cô. Tăng Như Sơ đã nhắn tin trên QIQ với cậu ta về chuyện này, cô bảo cậu đừng đến nhưng Lục Châu Đồng không nghe. Mỗi khi cậu ta xuất hiện lại khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn ồn ào.

Thứ năm hôm ấy là một ngày trời trong nắng vàng. Tiết tự học cuối buổi tối vang lên tiếng cười không ngớt của cả lớp. Nói ra cũng liên quan đến Tăng Như Sơ vì Lục Châu Đồng lại đến trồng cây trước cửa phòng học.

Cậu ta tựa lưng vào lan can, một tay đút túi, duỗi thẳng chân bắt chéo vào nhau, cố gắng trưng ra tư thế đẹp mắt nhất có thể. Thật ra thì gương mặt cậu ta không hề tầm thường, bọn con gái trong lớp cứ nhìn thấy là lại xì xầm.

“Lục Châu Đồng đẹp trai ghê!”. Cô bạn ngồi trước Lý Độ lên tiếng. Còn người ngồi cùng bàn với cô ấy là bạn cùng lớp của Lục Châu Đồng hồi cấp hai, khi ấy cậu ta cũng có chút tiếng tăm trong trường, cô nói thêm, “Dẫu gì cũng là hotboy bên lớp A7 mà.” Hai người vừa nói vừa quan sát Tăng Như Sơ.

Tăng Như Sơ chưa một lần nhìn về phía cửa, cô chỉ thấy rất phiền, vô cùng phiền. Thẩm Du vỗ vào gáy một cái, dường như sực nhớ ra điều gì, kêu lên “Á đù” rồi nhoài người đưa mặt đến trước mặt Tăng Như Sơ.

“Cậu làm gì đấy?” Tăng Nhơ Sơ giật bắn, vô thức cau mày.

“Nấm Nhỏ.” Hiếm có khi Thẩm Du nghiêm túc như lúc này, “Có phải cậu đã thêm Lục Châu Đồng vào danh sách bạn bè không?”

Hôm qua cậu ta đang lướt QIQ thì nhận được thông báo mới. Có ai đó đã trả lời bình luận của cậu ta dưới bài đăng của Tăng Như Sơ. Hai hôm trước ngồi học chán quá nên cậu cầm điện thoại vào nick của Tăng Như Sơ lượn một vòng, còn bảo cô khi nào rảnh rỗi cũng phải vào nick cậu ta để cậu còn được tăng lượt ghé thăm. Hôm đó cậu ta bình luận vào một tấm ảnh của Tăng Như Sơ: [Nấm Nhỏ này, cậu để tóc dài nhìn xinh đó.]

Ảnh chụp Tăng Như Sơ sau khi thi chuyển cấp, cô và bạn cùng bàn ngồi chụp chung một tấm để kỷ niệm. Người bạn kia cứ bắt cô phải đăng lên mạng. Lúc ấy cô đang nuôi tóc dài, tết thành hai bím hai bên. Trong tấm ảnh kia cô cười rạng rỡ để lộ một bên lúm đồng tiền, ngọt ngào y như cốc trà sữa.

Tối qua Lục Châu Đồng trả lời bình luận của Thẩm Du: [Tao thấy cậu ấy để tóc ngắn cũng xinh mà.]

Vậy nên Thẩm Du mới biết hai người đã thành bạn bè trên QIQ.

Tăng Như Sơ chỉ lên tiếng coi như đáp lại cậu, tay vẫn cầm bút viết lia lịa giải đề thi. Thẩm Du ngoái ra sau, tay chọc chọc vào Phó Ngôn Chân, hạ giọng tố cáo, “A Chân ơi, Nấm Nhỏ cũng thêm cậu ta là bạn rồi, có khi nào mày sẽ phải phí tiền cho bọn kia không?”

Phó Ngôn Chân nghiêng mắt về phía cửa nhìn Lục Châu Đồng. Cậu ta mặc quần áo mùa thu kiểu mới nhất, trông không khác gì con chim khổng tước sặc sỡ lòe loẹt. Cậu chỉ đưa mắt lướt qua rồi lại tiếp tục xem trận đấu bắn cung của mình như thể không chút quan tâm.

**

Chuông tan học vừa vang lên, mấy cô cậu cùng lớp đã vơ xong sách vở đứng dậy ra về. Lý Độ thấy Lục Châu Đồng bèn lên tiếng chào, đã biết rõ vẫn cố tình hỏi, “Ngày nào cậu cũng đến lớp tôi làm gì thế?”

Triệu Hải vội cao giọng nói leo, “Đón chị dâu của bọn này chứ còn làm gì nữa.”

Tăng Như Sơ đang dọn sách chợt run tay một cái: “…” 

Đã thế Lục Châu Đồng còn nhìn cô cười cười. Tình cảnh ấy khiến cô bất lực không biết làm thế nào, nhưng sau cùng cô vẫn phải ra khỏi lớp.  Lục Châu Đồng và đám đàn em chỉ chờ có vậy, lập tức bám sát đi theo cô xuống tầng. 

Còn trong lớp học, Triệu Doãn Điềm làm lớp phó lao động phải ở lại khóa cửa, thế nhưng có vài người lề mề chưa xong, cô bực mình chống nạnh quát, “Mấy cậu định ở lại đây hả?” 

Cô bị ép làm lớp phó lao động, sáng phải đến sớm mở cửa, tối phải về sau cùng để còn khóa cửa, cuộc đời không còn gì khổ hơn. Cô chỉ có một ước ao khát khao rằng bạn trong lớp biết điều một chút, đừng thêm phiền phức gì cho cô nữa.

Thẩm Du vờ như không hiểu, ngứa đòn đến gây chuyện với cô, “Được đấy, cậu cũng ở lại đây đi.” Triệu Doãn Điềm nhặt giẻ lau bảng nhằm thẳng mặt cậu mà ném khiến bụi bay tá lả trong lớp.

Phó Ngôn Chân nhìn hai con người đang ầm ĩ trên bục giảng, nhếch môi khinh bỉ rồi kéo ghế ra ngoài. Đang trên đường đi cậu nghe tiếng nói chuyện loáng thoáng dưới cầu thang. Đám Lục Châu Đồng đang tụ tập ở đó. Phó Ngôn Chân híp mắt, đút một tay vào túi đứng nghe đám đó đang tính làm gì.

“Cậu mặc đồ màu hồng nhìn xinh lắm đó.” Thấy Tăng Như Sơ vẫn không nói gì từ khi ra khỏi lớp, Lục Châu Đồng đành phải nói một câu nhạt nhẽo để gợi chuyện.

“Ý của anh Đồng là chị dâu có mặc màu khác thì vẫn xinh.” May mà có Triệu Hải nhanh nhảu tiếp lời. Thật không thể nào chịu nổi mấy lời ba hoa của đám người này.

Tăng Như Sơ nhíu mày, khó chịu lên tiếng, “Tôi không phải chị dâu cậu, đừng gọi tôi như thế được không?”

Triệu Hải cười hì hì hòa hoãn nhưng không trả lời câu hỏi của cô. Chắc chắn là cậu ta vẫn gọi như thế. Lục Châu Đồng cũng không nhận ra sự khó chịu không kiên nhẫn của cô, vô tư đề nghị, “Chúng ta đi uống trà sữa đi! Trước cổng trường mới mở một quán đó.”

“Tôi không đi, tôi không thích uống trà sữa.” Tăng Như Sơ từ chối thẳng thừng.

“…” Lục Châu Đồng sượng sùng không biết gỡ gạc sự xấu hổ này như thế nào.

Tăng Như Sơ xốc lại balo trên lưng, “Anh tôi đến đón rồi, tôi phải xuống luôn.”

Thật ra chiều hôm thứ hai Tăng Ức Tích đã về trường đại học rồi, mấy ngày nay cô toàn tự đi về một mình. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đám người này nên đã nói dối.

Triệu Hải từng bị Tăng Ức Tích đánh cho một trận tơi bời, giờ chỉ cần nghe đến tên anh là tự giác lùi về phía sau. Nhưng Lục Châu Đồng chưa bị đánh nên vẫn tỉnh bơ hỏi tiếp, “Thế cậu thích uống cái gì?”

“Tôi không thích uống gì cả.” Tăng Như Sơ vừa đáp vừa bước nhanh hơn. Lục Châu Đồng cũng bước nhanh theo, còn đưa tay túm lấy balo của cô.

“Cậu bỏ tay ra!” Tăng Như Sơ đành phải xoay người sang một bên để giãy khỏi tay cậu ta. Lục Châu Đồng thấy mềm mỏng với cô không được bèn sử dụng biện pháp cứng rắn, “Thì đi uống trà sữa đi.”

Hôm nay cậu ta nhất định phải đưa cô đi bằng được, đã lỡ ba hoa với đám đàn em rồi không thể rút lại, cả đám người còn đang chờ trong quán trà sữa.

“Tôi không muốn uống.” Tăng Như Sơ bực bội cau mày gắt lên. Lục Châu Đồng cũng bắt đầu nổi nóng, nhưng cậu ta chưa kịp mở lời thì đằng sau vang lên tiếng gọi:

“Tăng Như Sơ.”

Cả đám men theo giọng nói nhìn sang. Phó Ngôn Chân đang đứng ở phía đầu cầu thang. Ngọn đèn trên trần hành lang nhập nhoạng không rõ khiến nét mặt cậu cũng ẩn hiện trong bóng tối.