Nhóm chat “Mỗi ngày gửi chút yêu thương đến Chân Chân” do Thẩm Du tạo ra bắt đầu sôi nổi trở lại, Tăng Như Sơ khá bất ngờ khi thấy mình chưa bị cho ra khỏi nhóm. Dù nhóm chat hoạt động đều đặn mỗi ngày nhưng Phó Ngôn Chân không nhắn tin nhiều lắm.
Viên An đã chuyển chỗ ngồi của Tăng Như Sơ từ vùng “hẻo lánh” về khu trung tâm. Trong các tiết học, mỗi khi giáo viên giảng một nội dung quan trọng đều sẽ nhìn về phía cô. Nếu cô thể hiện mình đã hiểu bài thì họ mới giảng sang nội dung tiếp theo, còn không sẽ giảng lại một lần nữa. Trên thực tế, Tăng Như Sơ chưa bao giờ để sót kiến thức quan trọng, những lúc cô chưa theo kịp chẳng qua vì mất tập trung.
Nhã Tập rất hiếm có một học sinh giỏi như cô nên thời gian này việc học hành của cô còn nặng hơn khi ở Thực Nghiệm. Dẫu vậy đôi lúc cô vẫn bất chợt nhớ đến cậu, nhưng bị lý trí nhắc nhở kiềm chế nên không thả mình trôi theo dòng suy nghĩ ấy, cô ép mình phải làm thêm càng nhiều đề thi. Làm nhiều đến khi mệt không chịu nổi, ngả mình lên giường rồi thiếp đi, như vậy cũng tốt.
Mọi chuyện đều có hai mặt.
Từ ngày đó cô chưa từng gọi điện trước cho Phó Ngôn Chân, nhưng đã cầm lên đặt xuống chiếc điện thoại không biết bao lần. Vừa không muốn làm cậu phân tâm, lại lo âu chắc gì cậu đã nghe điện thoại của cô. Quan trọng nhất là cô biết Phó Ngôn Chân muốn cái gì, nhưng cô không thể cho cậu, thật sự không thể cho được.
Tối hôm từ quán bar về nhà, Tăng Phồn Thanh rất bực, ông nhìn cô nghi ngờ, hỏi cô tắc đường ở đoạn nào. Tăng Như Sơ không dám hé răng nói nửa lời, cô biết những lời nói dối mà mình bịa ra trong cơn hoảng loạn sẽ mang lại thương tổn đến nhường nào cho người thân. Giờ có giải thích thế nào cũng là thừa thãi.
May thay Thẩm Lân Khê đã đến giải vây giúp cô. Bà bảo Tăng Phồn Thanh đừng quát cháu gái. Hôm ấy ông đã nổi giận với bà, “Bà cứ thế này cũng sẽ khiến Tăng Như Sơ sinh hư đấy, con nhóc này dạo gần đây rất lạ, tại sao không để tôi hỏi cho ra vấn đề?”
Thẩm Lân Khê chỉ để ý đến từ “cũng” của ông, bà hỏi ông nói vậy là có ý gì. Hai vợ chồng xảy ra tranh cãi. Tăng Như Sơ nhìn cảnh tượng này mà trong lòng áy náy không thôi, vì cô mà hai bác mới cãi nhau. Đó cũng là lúc cô hoàn toàn hiểu rằng mình không thể dính dáng đến Phó Ngôn Chân nữa.
Hai ngày thi đấu của Phó Ngôn Chân trùng với cuộc thi liên trường. Cô không thể nào đến Bắc Thành xem cậu thi đấu. Nhưng lại có những người rất sẵn lòng cho việc ấy. Tả Hân Hàm và Tôn Nhược Tuyết dù phải bỏ thi bỏ học cũng nhất quyết phải đi xem bằng được trận đấu này, phải ở hiện trường cổ vũ cho cậu.
Chỉ trong thời gian ngắn, tin đồn lan truyền khắp cả trường. Hai người đẹp sẵn sàng vượt ngàn dặm xa xôi vì chàng thiếu niên, ai nấy đều hân hoan mừng vui. Khoảnh khắc nghe được tin ấy, tâm trạng cô như bông tuyết phiêu đãng vô định trong không trung, rồi nhẹ nhàng đáp xuống nơi cuối chân trời.
Phó Ngôn Chân là người chẳng thèm quan tâ m đến những lời đồn xung quanh mình. Nếu thích cậu có lẽ cũng nên giống vậy, đường hoàng thẳng thắn chẳng ngại ngần. Nhưng cô luôn kéo cậu trốn vào một góc kín đáo không người, điều đó hoàn toàn trái ngược với tính tình của cậu.
Sau khi đi thi về, cảm giác nhẹ nhõm nhất thời lại khiến cô lại cảm thấy trống rỗng. Tối cuối tuần, cô gọi cho Tăng Ức Tích hỏi han vài câu rồi vào thẳng vấn đề, cô muốn dùng nhờ máy tính của anh. Tăng Ức Tích có một dàn máy tính trong phòng để chơi game nhưng chẳng dùng mấy. Cô không dám dùng máy tính của hai bác vì sợ họ sẽ phát hiện manh mối.
Sau khi tìm kiếm hình ảnh về trận đấu, cô bắt đầu tải ảnh về máy, trang web cô đang bật thỉnh thoảng lại nhảy ra một vài hình ảnh quái dị, cô ngần ngừ mãi rồi mới chuyển hình ảnh sang máy học tập của mình.
Trong tấm ảnh ấy người cậu mướt mồ hôi, chiếc áo ngủ dính sát vào cơ thể, hiển nhiên việc tắm rửa trước đó là lãng phí thời gian. Ngồi chờ một lúc cuối cùng cũng tải xong, cô cầm máy học tập về phòng, dựa vào đầu giường ngắm đi ngắm lại mấy bức ảnh của cậu.
Trong một phút không kìm nổi lòng, cô đã cầm điện thoại lên cứ gõ rồi lại xóa hai chữ “Chúc mừng.”
Sau cùng, không một tin nhắn nào được gửi đi.
Cô thậm chí không có can đảm để nói “Chúc mừng” với cậu.
Kết quả kỳ thi liên trường nhanh chóng được thông báo trong vài ngày sau. Lần này cô làm bài rất tốt, nằm trong top 10 và được chọn làm đại điện học sinh phát biểu trước cờ. Phó Ngôn Chân cũng trở lại trường và hiếm có dịp tham gia lễ chào cờ.
Thời tiết hôm ấy rất đẹp, nắng chan hòa, gió thổi hiu hiu. Lần đầu tiên cô trông thấy cậu trong bộ đồng phục, áo sơ mi trắng cùng với quần đen, vừa tuấn tú lại rạng ngời.
Ngay khi cậu đặt chân vào lớp đã có những tiếng trầm trồ xôn xao. Phó Ngôn Chân vào bằng cửa trước, cậu phải đi qua chỗ cô rồi mới đến chỗ của mình. Khi đó, cô đã ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng, cũng nghe được tiếng vải khẽ sột soạt. Nhưng cô không ngẩng đầu lên nhìn.
Sau hai tiết học, cô đứng trên bục và bắt đầu đọc theo kịch bản cầm trên tay, ngôn từ hoa mỹ sáo rỗng, giọng điệu khô khan như một cái máy vô cảm. Nói xong, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt. Các học sinh của Nhã Tập không thích nghe bài phát biểu này, vỗ tay là đã nể mặt lắm rồi.
Cô biết Thẩm Du là người đã vỗ tay cho mình. Vì cậu ngồi dưới đó gào lên “Nấm Nhỏ giỏi quá”, kéo theo sau là một tràng cười rộn rã khiến cô suýt nữa ngã trẹo chân khi bước xuống.
Thật ra cô rất cảm kích Thẩm Du, cậu là bạn thân Phó Ngôn Chân nhưng không vì chuyện giữa hai người mà thay đổi thái độ với cô.
Trên đường về lớp, cô và Phó Ngôn Chân đi lướt qua nhau trong hành lang mà không nói một lời nào. Thậm chí cậu còn chẳng nhìn cô. Cậu luôn được mọi người vây quanh, tiếng cười nói quanh cậu chẳng bao giờ ngớt, cậu chưa từng thiếu thốn thứ gì, tất nhiên cũng chẳng thiếu cô. Có lẽ cô đã mệt đến mức chết lặng, đâu còn hơi sức để mà buồn sầu nữa.
Tối đến, Triệu Doãn Điềm kéo cô đi ăn cơm. Thật ra cô không muốn ăn, cũng không liên quan gì đến tâm trạng, mấy ngày nay đúng lúc đang trong kỳ kinh nguyệt của cô, hơn nữa thời gian học tập và nghỉ ngơi quá thất thường nên phản ứng sinh lý khá dữ dội.
Triệu Doãn Điềm cứ bắt cô phải ăn một ít. Nhìn cô uể oải xúc từng thìa cơm vào miệng, nom chẳng giống ăn cơm mà như đang nhai rơm thì đúng hơn.
Triệu Doãn Điềm bực tức đẩy khay cơm dịch vào trong, “Tớ đi tìm cậu ta!”
Vừa dứt lời liền đứng bật dậy sải nhanh bước ra ngoài. Tăng Như Sơ chưa theo kịp suy nghĩ của cô bạn, đờ người một lúc mới hiểu ra Triệu Doãn Điềm muốn tìm ai. Cô cuống quýt đuổi theo cô bạn.
Triệu Doãn Điềm định ra sân bóng rổ tìm Phó Ngôn Chân. Tính cô trước nay chẳng e sợ chuyện gì, cô đứng ngoài vạch sân căng họng gọi tên cậu.
Nghe tiếng, Phó Ngôn Chân quay sang liếc cô. Nhìn dáng vẻ hào hứng của cậu ta, Triệu Doãn Điềm càng tức, “Cậu ra đây cho tôi.”
Cậu trai đang chơi bóng cùng Phó Ngôn Chân cười trêu, “Ối giồi ôi! Hổ cái.”
Đám đó cùng học lớp cô, Triệu Doãn Điềm khinh thường vặc lại, “Cái con mẹ mày.”
“…”
Phó Ngôn Chân tiện tay ném quả bóng, khom lưng nhặt chiếc áo khoác đặt gần đó rồi đi về phía Triệu Doãn Điềm. Hai người lần lượt ra ngoài. Triệu Doãn Điềm không hề tin một lời nào Tăng Như Sơ nói với mình. Cô còn lạ gì sức hấp dẫn mãnh liệt của cậu ta.
“Cậu đúng thật là một thằng khốn nạn.” Triệu Doãn Điềm mỉa mai, “Sống thoải mái quá nhỉ.”
Phó Ngôn Chân móc bao thuốc trong túi quần, rút một điếu, bật lửa châm thuốc. Cậu hít một hơi rồi chậm rãi nhả khói, không hề có ý tránh đi, thiếu chút nữa phun thẳng vào mặt người ta, vẻ mặt cậu khuất sau làn khói mỏng manh lượn lờ trong không khí.
Triệu Doãn Điềm lấy tay quạt không ngừng hòng xua đi mùi thuốc khó chịu.
“Sao tôi lại là thằng khốn nạn?” Cậu khẽ chép miệng, hỏi vặn lại.
“Cậu có khốn nạn hay không chẳng lẽ trong lòng cậu không biết hay sao?”
Phó Ngôn Chân không đáp, lại hỏi tiếp, “Cô ấy nói gì với cậu?”
Triệu Doãn Điềm thừa hiểu “cô ấy” đang ám chỉ ai.
“Đồ ngốc kia chẳng chịu nói gì cả.” Triệu Doãn Điềm lừ mắt nhìn cậu, y như gà mẹ đang bảo vệ con mình. “Hai con mắt tôi chẳng lẽ còn không nhìn ra cái gì chắc, sau này cậu tránh xa A Sơ của bọn này ra, đừng có làm phiền cậu ấy.”
Tăng Như Sơ gặp được Lý Độ trên đường đi, cậu nói rằng có thấy Triệu Doãn Điềm đi đến sân bóng rổ. Cô bèn đổi hướng đi sang bên đó. Đến nơi thấy cửa sân đã khóa lại, bọn họ không ở đây. Cô đành hỏi han những sân bên cạnh.
Có một cậu trai bảo Phó Ngôn Chân đi vệ sinh, nói cô cứ ở đây chờ một lát. Trước đây cô thường xuyên đến xem Phó Ngôn Chân tập bóng nên cậu trai kia nhận ra cô.
Trong phòng có mùi mồ hôi khá nồng, cô không quen nên ra ngoài cửa đợi. Vừa rồi gắng sức chạy thật nhanh nên giờ bụng dưới cô đau âm ỉ, nhất thời không thể đứng thẳng đành ngồi xổm ở góc cửa sau. Góc đó vừa vặn có một cột nhà choán hết người cô.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang. Phó Ngôn Chân thỏng thả tiến đến từ đầu hành lang bên kia. Gió quyện với mùi thuốc lá thoang thoảng. Cô nhìn thấy điếu thuốc đang kẹp giữa những ngón tay cậu. Đốm lửa nhỏ chập chờn theo từng bước đi. Nhưng cậu chỉ đến một mình, cô không thấy Triệu Doãn Điềm.
Phó Ngôn Chân đứng dựa tường ngoài hành lang hút thuốc. Nét mặt biếng nhác có chút mỏi mệt. Nghe thấy tiếng động, người trong phòng lần lượt đi ra. Cậu trai khi nãy nói chuyện với cô lên tiếng, “Anh Chân, học sinh giỏi nhất trường chúng ta vừa đến tìm anh đấy.”
Phó Ngôn Chân ngoảnh mặt lại hỏi, “Cô ấy đâu rồi?”
Mấy người nhìn xung quanh nhưng không hề thấy cô đứng sau cái cột.
“Chắc là về lớp rồi.” Cậu trai kia đáp lời.
Phó Ngôn Chân biết chắc chắn cô sẽ không đến tìm mình, chắc hẳn là vì Triệu Doãn Điềm. Cậu không nói gì nữa. Đám con trai bắt đầu tán dóc với nhau.
“Hình như cũng khá lâu rồi không tìm anh nhỉ.”
“Thì không ở trường nên không tìm được chứ sao.”
“Mà này, cái đứa ấy trông cũng xinh phết nhở, nhìn cũng ngoan hiền, tên cũng hay, tên là gì ấy nhể?”
“Tăng Như Sơ.”
“À đúng đúng, Tăng Như Sơ.” Có người cười nhìn Phó Ngôn Chân, “Này, có thích người ta tí nào không?”
Cậu im lặng, dựa lưng vào bức tường màu xám với vẻ mặt khinh thường.
“Tăng Như Sơ ấy à.” Nghe được câu hỏi này, cậu gọi tên cô, giọng nói hơi trầm khàn nghe giống như đang đọc một bài thơ khiến cậu mệt rã rời. Sau vài giây trầm ngâm, cậu cười khẩy, “Sao tao có thể thích con mọt sách đó được?”
Đoạn, cậu đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi thật sâu. Đốm đỏ trên đầu thuốc sáng rực như muốn thiêu rụi mắt người.
Qua cơn mưa trời lại sáng.
Cô thu mình vào một góc, lòng lạnh buốt từng cơn. Dường như bị dầm mưa quá lâu nên trái tim cô đã chìm sâu vào dòng nước. Đợi khi đám đông đi hết, cô mới bám vào cái cột đứng dậy. Bước chầm chậm qua hành lang, ánh đèn kéo chiếc bóng cô dài ra mãi.
Mấy ngày nay cô không hề khóc, chỉ khi cậu nói “Để cô ấy đi” vào ngày hôm đó, cô đã suýt rơi nước mắt nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được. Lúc này đây cô cũng cố nén những giọt nước mắt chực trào.
Về lớp, cô tiếp tục làm bài như chưa hề xảy ra chuyện gì. Cô cứ ngồi cắm cúi như vậy suốt hai tiếng tự học, mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên.
Mấy ngày sau, bầu không khí trong trường bỗng náo nhiệt hẳn lên, sắp đến ngày kỷ niệm thành lập trường Nhã Tập. Ngày kỷ niệm của trường được tính theo âm lịch, là ngày sinh của người sáng lập trường. Nhưng sự phấn khích này không liên quan gì đến cô. Cuộc sống của cô trôi qua quá mệt mỏi, không còn hơi sức tham gia vào sự náo nhiệt ấy.
Trước ngày lễ kỷ niệm, lớp cô phải làm bài thi trắc nghiệm môn Toán. Hết giờ, cô ôm xấp bài thi đã được xếp gọn gàng, định đi đến văn phòng của Viên An.
“Nấm Nhỏ.”
Giọng Thẩm Du đột nhiên vang lên phía sau. Cô dừng bước, quay đầu lại.
Thẩm Du và Phó Ngôn Chân đang bước xuống cầu thang.
Như nhận ra ánh mắt của cô, Phó Ngôn Chân ngẩng đầu nhìn cô. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cậu nhìn thẳng vào cô. Nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi dời tầm mắt, bước chân cũng không dừng lại.
Thẩm Du gọi cô có việc nên cũng không chần chờ, tiếp tục đi xuống dưới. Cậu đặt bài tập vừa làm xong lên trên xấp bài thi cô mang theo. Cậu không nộp bài tập về nhà trong vài ngày nên Viên An đã phạt cậu phải làm bù. Mọi người làm bài thi còn cậu làm bài tập, nếu không cậu sẽ không được vào học tiết thể dục. Thẩm Du rất thích học thể dục nên đành phải ngậm ngùi làm bài tập nộp lại.
Đưa bài xong, Thẩm Du cười hì hì nói “Phiền cậu nhé” với cô.
Vừa dứt lời đã ba chân bốn cẳng chạy theo Phó Ngôn Chân.
Đến văn phòng nộp bài cho Viên An rồi cô cũng đi ra sân thể dục. Đứng bên hàng rào sắt được chăng cao, gần đó là tiếng người huyên náo từ sân bóng rổ. Cô nghe được tiếng hét chói tai của đám con gái, biết chắc là đang xem cậu chơi bóng.
Sau khi chạy xong một vòng quanh sân, cô liền về lớp, làm nốt những đề thi còn dang dở, không lâu nữa sẽ đến kỳ thi cuối kỳ. Viên An dặn dò cô rất nhiều.
Chớp mắt đã đến ngày lễ kỷ niệm 40 năm thành lập Nhã Tập. Rất nhiều người đến dự lễ vào ngày hôm đó, bao gồm các quan chức cấp cao của chính phủ, các doanh nhân nổi tiếng trong thành phố, các ngôi sao điện ảnh và truyền hình, cùng một số cơ quan truyền thông.
Bên trong khán phòng chật cứng người. Là một đại diện học sinh xuất sắc, cô được sắp xếp ngồi ở khu vực đặc biệt. Cô gái bên cạnh thì thầm với cô, “Người ngồi ở giữa hàng đầu tiên là ông ngoại của Phó Ngôn Chân, hiệu trưởng trường mình đấy.”
Tăng Như Sơ ngước lên nhìn, cô có cảm giác đã từng gặp người này và chợt nhớ ra đã gặp ông ở phòng trực ban. Ông chính là ông cụ đã khen cô có cái tên đẹp khi cô phải đến phòng trực ban lấy kính cận trong ngày khai giảng.
30 phút sau, hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Một người quan trọng lên sân khấu phát biểu.
Ngay khi Tăng Như Sơ nghe MC giới thiệu tên người đó, cô ngẩng phắt lên nhìn.
Mạnh Vọng.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bố của Mạnh Tân Từ.
“Cái người đang phát biểu kia chính là chú1 của Phó Ngôn Chân.” Cô gái bên cạnh lại giới thiệu cho cô.
1Chú này là chồng của cô ruột
“…Ai cơ?” Tăng Như Sơ giật mình, ngoảnh sang hỏi với vẻ không thể tin được.
Cô gái đáp lời, “Cái người đang đứng trên bục đó, là chú của Phó Ngôn Chân đấy.”
Nói xong, cô nàng còn cảm thán, “Đỉnh ghê luôn.”
“…”
Nhà Phó Ngôn Chân giàu có quyền thế thì ai cũng biết, nhưng Tăng Như Sơ chưa từng nghe cậu kể nhà mình có những ai đang làm gì, nên cô không biết Mạnh Vọng là chú của cậu.
Nhã Tập sẽ trao học bổng cho mười người đứng đầu mỗi lớp, mỗi suất học bổng trị giá rất nhiều tiền. Các học sinh nhận học bổng phải chụp ảnh và bắt tay với khách quý.
Tăng Như Sơ nhìn Mạnh Vọng cầm lấy tấm giấy chứng nhận màu đỏ tươi từ nhân viên lễ tân, đưa nó cho cô cầm và giơ tay ra phía cô. Mạnh Vọng tuy bệ vệ nghiêm nghị nhưng khi nhìn cô cũng tỏ vẻ ân cần của bề trên, nở nụ cười ấm áp. Nhưng cô không sao duỗi bàn tay của mình ra được.
Nghĩ đến bài phát biểu hùng hồn khi nãy, lại nhớ đến những việc làm hung ác của con trai ông – Mạnh Tân Từ. Giả tạo khiến người ta ghê tởm.
Thấy cô mãi không bắt tay mình, Mạnh Vọng có chút lúng túng. Lúc này đây ông ta mới nhìn kỹ cô, mang máng nhớ ra từng thấy cô ở đâu đó. Hội trường rộng lớn dần có tiếng xì xào khe khẽ.
Người dẫn chương trình vội vàng lên tiếng làm hòa hoãn bầu không khí, anh ta giải thích chắc Tăng Như Sơ quá căng thẳng ra mồ hôi tay nên sợ thất lễ với khách quý. Sau đó để Mạnh Vọng nhanh chóng bắt tay với các học sinh khác. Sau cùng còn phải chụp chung một bức ảnh lưu niệm.
Tăng Như Sơ xin phép giáo viên về trước vì thấy hơi mệt. Sau khi cô về rồi, Mạnh Vọng vờ như lơ đãng hỏi một người trong ban giám hiệu, “Cô bé kia chuyển từ Thực Nghiệm đến à?”
Người kia gật đầu, dù không biết có chuyện gì nhưng vẫn lo lắng toát mồ hôi hột. Bởi vì đứng gần Mạnh Vọng, lại biết nhìn mặt đoán ý nên không bỏ sót nét mặt khác thường khi nhận được đáp án của Mạnh Vọng.
Ống kính máy ảnh từ cánh báo chí đang chờ sẵn, Mạnh Vọng không nói gì nữa, ông nhìn vào camera và nở nụ cười quen thuộc.
Tăng Như Sơ tan học vội bắt taxi về nhà, tâm trạng cô lúc này dù có làm cách nào cũng không thể bình tĩnh nổi. Vậy mà ông ta lại là chú của Phó Ngôn Chân.
Tối đến, chiếc điện thoại cũ ở trong ngăn bàn lại sáng lên. Lần này, Mạnh Tân Từ đã gọi trực tiếp cho cô. Tăng Như Sơ ấn nút nhận cuộc gọi.
“Con nhãi chết tiệt kia, mày dám coi bố tao không ra gì hả?” Mạnh Tân Từ hằm hè.
Mạnh Vọng về nhà đã chửi bới Mạnh Tân Từ một trận, nói rằng vì cậu ta mà ông mất mặt. Mạnh Tân Từ dồn hết sự bực tức hung ác muốn trút lên người Tăng Như Sơ. Hai ngày này cậu ta thường xuyên nhắn tin đe dọa bằng những lời lẽ ác độc. Vì gần đến kỳ thi cuối kỳ nên cậu ta cũng phải để tâm vào việc học hơn. Nếu điểm số của cậu ta quá kém sẽ khiến Mạnh Vọng giận dữ, mấy ngày gần đây còn thuê gia sư nên cậu ta chưa thể suy nghĩ đến chuyện khác.
Tối trước ngày thi, cậu ta dành thời gian tranh thủ đến Nhã Tập. Cậu ta cố tình đến tìm Tăng Như Sơ sau giờ tự học buổi tối.
Ngay khi Tăng Như Sơ bước chân ra khỏi cổng trường, Mạnh Tân Từ đã dẫn theo mười mấy người bất hảo đứng cách đó không xa, thậm chí trên người vẫn còn mặc đồng phục Thực Nghiệm. Cậu ta đến tìm cô gây rối một cách trắng trợn.
“Bạn cũ này.” Mạnh Tân Từ cười khinh khỉnh, “Đã lâu không gặp.”
Lúc nói chuyện còn rất khách sáo lịch sự.
Tăng Như Sơ không kịp suy nghĩ vội quay đầu bỏ chạy. Đám người đằng sau Mạnh Tân Từ xông lên đuổi theo cô. Cô hoảng hốt chạy thục mạng không kịp nhìn đường, suýt nữa vấp ngã nhưng may có người đỡ kịp. Cô ngẩng lên nhìn mới nhận ra đó là Phó Ngôn Chân.
Cậu nhìn Mạnh Tân Từ, nhếch mép, “Đến đây làm gì? Định gây sự ở Nhã Tập hả?”