Uông Thiếu! Hôm Nay Điên Đủ Chưa??

Chương 45: Bộc Phát thú tính



- Ai đang vui vẻ hả?

- Chẳng phải mới nãy Ngài cho gọi cô Phương Ly Nhi đến sau đó dặn dò chúng tôi không được phép làm phiền đến sao?

- Không làm phiền đến là để tôi dạy dỗ cô ta một trận ra trò, không phải là để vui vẻ với nhau. Ai cho các người đơm đặt trước mặt cô ấy? Có biết ông đây theo đuổi vợ khó khăn thế nào không?

Uông Tử Thần túc điên lên, mặt mày gằn đỏ tức đến mức muốn nghiến răng bóp chết cả lũ ngu si.

Tại sao cô đến lại không ai vào thông báo với hắn?

- Ông đây mà mất vợ là bọn bây chết cả lũ!

Lãnh Trác bị xách cổ lên, run bần bật nhỏ giọng van xin.

- Cầu xin Tư Lệnh tha cho tôi... Tất cả... chúng tôi thật quá ngu ngốc khi không... nhận ra được dụng ý của Ngài... Xin cho chúng tôi được lấy công chuộc tội.

Uông Tử Thần ném Lãnh Trác sang một bên, trừng mắt quát lớn cả đám người.

- Trước khi đi cô ấy có nói gì không?

- Cô ấy nói cô ấy... hận Ngài. Lần sau gặp Ngài ở chỗ nào thì đánh Ngài ở chỗ đó.

- Một lũ ngu! Đồ ăn hại! Còn không mau đi tìm cô ấy về đây cho tôi?

Nhìn chiếc điện thoại vỡ vụn dưới chân, Uông Tử Thần lại càng mất bình tĩnh. Sao hắn lại quên mất bản thân gọi cô đến giờ này chứ?

Để cho cô nghe thấy những lời nói đó có khi nào cô nghĩ rằng hắn đang chơi đùa tình cảm với cô không? Phải khó khăn biết bao hắn mới khiến cho cô ngoan ngoãn được chút, vậy mà phút chốc tất cả đều xôi hỏng bỏng không.

- Dọn dẹp tất cả chỗ này, theo định vị đi tìm cô ấy về cho tôi.

Thì ra sau khi cô bỏ trốn khỏi hắn lần trước, Uông Tử Thần đã rút kinh nghiệm, đêm qua nhân lúc cô ngủ say hắn đã cài một con chíp định vị vào đồng hồ của cô. Như thế hắn có thể theo dõi nhất cử nhất động cùng với tiện bảo vệ an toàn cho cô.

Bây giờ hắn chỉ cần đi theo định vị là có thể tìm ra cô.

- Đã tìm thấy tung tích của chị dâu rồi ạ.

- Chuẩn bị sẵn xe cho tôi đi. Lập tức lên đường xuất phát.

Chiếc xe chạy được một đoạn, Uông Tử Thần ngồi trên xe mà trong lòng bứt rứt, giống như một đứa trẻ con phạm lỗi, không biết tiếp theo nên làm như thế nào. Hắn liếc nhìn Triệu Sơn ngồi trên ghế lái, hắng giọng hỏi.

- Triệu Sơn, vậy lát nữa gặp cô ấy... tôi phải như làm thế nào đây?

- Thì Ngài lên tiếng giải thích cho cô ấy.

- Giải thích như thế nào?

- Quỳ xuống xin lỗi cô ấy. Phụ nữ ấy mà, rất dễ mềm lòng, Ngài xin lỗi vài ba câu cô ấy sẽ tha thứ thôi.

- Ông đây không xin lỗi đâu. Tôi đường đường là Tư Lệnh binh chủng cấp cao mà phải mở miệng xin lỗi phụ nữ về một chuyện mà mình không hề làm sao? Nằm mơ đi!

Uông Tử Thần vò vò mái tóc rối, tức tối không nói thành lời.

Bạch Ly sau khi rời khỏi Đế Uyển thì lên một chiếc xe taxi nhỏ. Cô nằm ngửa đầu ra thành xe, khẽ thở ra một hơi đầy mệt mỏi, cuối cùng thì cô cũng đã có thể thoát khỏi được đám người khủng bố kia. Cô không muốn chịu sự giám sát của bọn họ dù chỉ một giây một phút nào.

Bạch Ly cho xe dừng lại ở ven đường, cảm thấy vắng người qua lại mới bước vào trong hiệu thuốc. Vừa nhìn thấy cô, nhân viên nhà thuốc liền niềm nở tiếp đón.

- Xin chào, cô muốn mua gì?

Cô nhìn Đông ngó Tây, cảm thấy không có người qua lại mới mở miệng ra ngượng ngùng nói.

- Tôi muốn mua thuốc tránh thai khẩn cấp.

- Có loại thuốc tránh thai khẩn cấp 24h và 48h. Cô muốn lấy loại nào?

Bạch Ly ngập ngừng một chút suy nghĩ rồi nói:

- Lấy tôi một vỉ loại 24h.

- Lạm dụng thuốc tránh thai nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe đâu nhé, có rất nhiều biện pháp phòng ngừa khác. Đây là Durex mùi hương mới, cô có thể nói bạn trai mình đeo bao vào mỗi lần quan hệ để cho an toàn.

Bảo Uông Tử Thần "đeo bao" sao? Hắn còn đang mong cô có thai đây, làm sao lại chịu đồng ý sử dụng ba con sói.

Suy cho cùng, Bạch Ly cũng chỉ là công cụ để giúp hắn thỏa mãn ham muốn nhất thời mà thôi, là công cụ sinh con cho hắn, hắn vốn dĩ đâu có yêu thương gì cô đâu? Người hắn yêu trước sau cũng chỉ có Phương Ly Nhi mà thôi.

Bạch Ly rốt cuộc thì mày đang trông chờ vào điều ngu ngốc gì vậy? Mày nghĩ một kẻ máu lạnh tàn độc giống như Uông Tử Thần sẽ thật lòng với mày sao? Kiếp trước hắn chỉ hận không thể bóp chết ngay lập tức để trả thù cho người trong lòng hắn kia mà, sao bây giờ lại yêu thương cô như bảo bối tâm can được?

Hắn muốn cô sinh con cho hắn rồi vứt bỏ cô qua lại với Phương Ly Nhi sao?

Hai người quan hệ với nhau đã ba lần rồi, nếu lỡ như cô không may thật sự mang thai thật, với tính cách tàn bạo của Uông Tử Thần chắc chắn sẽ không để cho cô rời đi nữa, cũng có thể là sinh con xong sẽ tìm cách giết chết cô, đưa con cho Ly Nhi nuôi dưỡng.

Hàng ngàn viễn cảnh xấu xa lướt qua đầu Bạch Ly. Trong mắt cô, một kẻ giống như Uông Tử Thần chỉ là một kẻ khát máu, một người đàn ông chỉ cần khỏa lấp dục vọng mà có thể làm mọi việc, là một kẻ máu lạnh tàn nhẫn. Cô từng chứng kiến cảnh hắn dí súng vào đầu mình.

Cả đời này cô cũng sẽ không quên khoảnh khắc đó.

Cô hận hắn! Hận hắn đến tận tâm can.

Tất cả những đau khổ mà cô phải chịu tất cả đều do hắn ban tặng.

Bạch Ly chịu đủ rồi!

Kiếp này cô sẽ không ngu ngốc tin vào thứ tình yêu hão huyền kia nữa.

Yêu ư? Cô không cần nữa!

Con của cô không cần một người cha tồi tệ. Con của Uông Tử Thần cô càng không muốn có.

Sống lại một đời, tự khắc ghi trong đầu, tránh xa tra nam, vả mặt tiện nữ, sống một cuộc đời đường đường chính chính bình an hạnh phúc.

- Này cô gái, em làm sao thế?

Bạch Ly giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ kia.

- Không sao.

- Còn nếu như em có chuyện gì thì có thể trực tiếp đến đồn cảnh sát để tố cáo nhé. Im lặng không phải là cách đâu.

- Cảnh sát không làm gì được hắn ta đâu. Phiền chị cứ gói giúp tôi đi ạ, ba con sói này cứ tính vào cho tôi.

Hắn quyền cao chức trọng, hắn một tay che trời ở Nam Thành này. Đừng nói là một cảnh sát cỏn con, cho dù có là Thống Đốc Đàm Viễn đứng trước mặt cũng chưa chắc dám làm gì hắn.

Sau khi nhận lấy thuốc, Bạch Ly liền quay người rời đi nhưng vừa ra đến cửa đã đụng phải người không nên gặp.

- Em... không khỏe sao?

Người đến không phải ai khác mà chính là Thẩm Trạch. Hôm nay hắn cảm thấy trong người không khỏe định ghé qua hiệu thuốc thì tình cờ gặp được cô.

Cô định lướt qua luôn nhưng không ngờ lại không để ý mà bước hụt chân suýt thì té ngã xuống đất cũng may Thẩm Trạch đứng đó liền đưa tay ra giữ lấy eo cô kéo lại khiến cô ngã vào lồng ngực hắn.

Phập!

Con dao nhỏ trên tay Uông Tử Thần dứt khoát cắm phập một cái xuống trái táo đỏ vô tội. Triệu Sơn ngồi ở ghế lái cũng phải rùng mình, khẽ nuốt nước bọt một cái mà lạnh gáy lưng khi nhìn thấy cảnh này.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, từ bên một chiếc xe ven đường. Người đàn ông ngồi vắt chéo chân chiễm chệ trên ghế, bàn tay siết chặt con dao khiến trái táo vỡ vụn, hai hàm răng nghiến chặt nhìn đôi nam nữ đang đầu ấp vai kề mà tức điên máu, bàn tay vô thức siết chặt thành hình nắm đấm.

Nghe tin cô hiểu lầm hắn với Phương Ly Nhi mà giận dỗi bỏ đi, hắn liền lập tức theo định vị mà tìm đến đây, nào ngờ đâu lại bắt gặp cảnh tượng chướng tai gai mắt này. Hắn chỉ vừa mới rời mắt khỏi cô có hai tiếng, vậy mà cô lại không nhịn được chạy vào lòng tên người yêu cũ kia.

- Sở Bạch Ly, em giỏi lắm, dám chạy đến hiệu thuốc gặp nhân tình.

Triệu Sơn: "???"

Thì ra đàn ông ghen tuông đều trở nên vô lý như vậy à?

Bạch Ly ngước mắt nhìn lên Thẩm Trạch, hắn ta vẫn dáng vẻ ấm áp, đầy lãng tử hệt như lúc trước. Dáng vẻ này khi xưa đã khiến cô say mê đến quên cả lối về nhưng ngày hôm nay trông thấy lại khiến cho cô muốn nhổ vào mặt hắn một bãi nước bọt.

Cô cũng đã từng bị vẻ thâm tình ấm áp này của hắn đánh lừa, mỗi ngày đều vô tình hay cố ý mà muốn gặp mặt hắn, chạy theo hắn giống như một con ngốc. Từ lúc gả cho hắn, Bạch Ly tự vấn lương tâm mình lúc nào cũng là một người vợ hiền dâu thảo, hết lòng vì chồng để rồi kết quả thì cô nhận lại được gì? Chồng mình cùng với em gái nuôi lén lút vụng trộm ở phía sau còn âm mưu giết chết cô để thoát tội.

Hắn yêu cô ta, vậy nên cô trở thành vật trở ngại? Hắn yêu cô ta, vậy nên cô phải chết? Hạnh phúc của bọn họ thì liên quan gì đến cô chứ? Đem xác cô ra lót đường cho hạnh phúc của lũ mặt người dạ thú này, Bạch Ly cô cảm thấy quả thật không cam tâm.

Tại sao bọn họ cười mà cô lại phải khóc?

Cho nên cô không khóc nữa, người khóc lần này sẽ không phải cô nữa.

Bây giờ mà đâm một nhát vào tim hắn thì cô cảm thấy dễ dàng cho hắn quá. Cô sẽ bắt từng người từng người trong số bọn chúng phải trả giá, phải nếm trải qua cảm giác tuyệt vọng bị chôn vùi xuống dưới bùn lầy, phải đau khổ hơn cả cô gấp trăm gấp ngàn lần cô mới hả lòng hả dạ.

Bạch Ly thu lại sát tâm trong đáy mắt, giả tạo mà nở một nụ cười như hoa anh đào nở, lúm đồng tiền nhỏ xíu hai bên má lộ rõ cực kỳ quyến rũ. Đôi lông mi dài cong vút, chỉ cần một hành động nhẹ nhàng của cô thôi phút chốc đã khiến cho Thẩm Trạch hóa đá mất mấy giây, tưởng chừng trái tim bị ai đó bóp nghẹn mà ngừng đập, lúc trước có thể là mắt hắn bị mù rồi nên mới cảm thấy Ly Nhi đẹp hơn cô.

Cũng có lẽ trước đây hắn cảm thấy cô cứ suốt ngày mặt dày bám riết lấy hắn, hắn bảo gì cô cũng sẽ tin, nói gì cô cũng sẽ làm, tìm mọi cách lấy lòng hắn. Không ít lần còn vì hắn mà làm trái ý của ông bà Sở. Nhưng hắn vốn dĩ chưa từng đặt cô vào trong mắt, thứ hắn nhắm đến là cổ phần của Cố thị.

Đối với hắn mà nói, phụ nữ như vậy chẳng có gì hấp dẫn cả, một chút cảm giác chinh phục cũng không có thì nói gì đến yêu?

Còn Phương Ly Nhi lại khác, cô ta không những biết đưa đẩy lại còn biết nói những lời tâng bốc khiến hắn cảm thấy vô cùng hài lòng và không chỉ vậy, cảm giác vụng trộm kích thích giữa hai người càng khiến cho Lâm Trạch khó mà dứt ra được.

Bởi vì vốn dĩ tiểu thư thật sự của Sở gia là Phương Ly Nhi chứ đâu phải Bạch Ly. Bây giờ Phương Ly Nhi quay về rồi, mục đích ban đầu của hắn cũng không phải là cô, vì vậy cuộc hôn nhân giữa hai người bọn họ cũng không cần thiết phải giữ lại nữa.

Hắn còn chưa biết phải lên tiếng từ chối mối hôn sự này như thế nào thì Bạch Ly đã chủ động xin hủy hôn.

Vốn dĩ hắn còn nghĩ bản thân sẽ cảm thấy vui vẻ vì không còn bị cô làm phiền nhưng chỉ qua một đêm, cô đột nhiên thay đổi. Giống như biến thành một người khác vậy, không những đối với hắn đột nhiên giữ khoảnh cách mà còn từ trong lời nói bộc lộ sự thông minh của bản thân, một nét thanh thuần thoát tục lại tỏa ra đầy sức hút. Khác hẳn hoàn toàn với trước đây, giống như một đóa hoa đầy gai, phút chốc tỏa sáng khắp nơi thu hút rất nhiều ong bướm và Thẩm Trạch cũng không thoát khỏi được dáng vẻ mị tình đó của cô.

- Em không sao. Cảm ơn anh Thẩm Trạch.

Một tiếng "anh Thẩm Trạch" ngọt ngào như vậy, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều này khiến hắn vừa nghe liền thấy tim mình muốn tan chảy ra hàng vạn mảnh. Tại sao viên ngọc quý bên mình như vậy hắn lại không phát hiện ra?

Nếu như đây là một không gian riêng tư nào đó chắc chắn Thẩm Trạch sẽ không kiêng dè mà nhào tới hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ mọng đó. Hắn khẽ liếm liếm môi, hai tròng mắt nhìn cô như muốn rớt ra ngoài.

- Không có gì, dù gì chúng ta cũng từng là thanh mai trúc mã, em không cần phải khách sáo như vậy đâu.

- Dạ.

Cô nhìn hắn tươi cười, khiến trái tim một người đàn ông đập dữ dội, một người đàn ông khác thì sắp dâng trào cơn thịnh nộ.

Từ trong xe nhìn ra mà hai tròng mắt vị Tư Lệnh cấp cao nào đó vằn đỏ như muốn ăn tươi nuốt sống đôi tình nhân kia. Gì mà anh anh em ngọt xớt, ôm eo kề má. Rốt cuộc thì cô có còn coi người chồng là hắn ra gì không? Ngang nhiên ở chốn đông người ôm ấp người yêu cũ.

Thật chướng mắt!

- Mẹ kiếp! Bây giờ thì ai mới là người cần phải giải thích chứ máu ông đây nóng lắm rồi đấy. Chọc ông đây cáu đừng trách sao đổ máu.

- Em kết hôn rồi, Uông lão gia... đối với em có tốt không?

Ngoài Bạch Ly và Uông Tử Thần ra, chẳng ai biết chuyện Uông Tử Thần trắng trợn cướp vợ của cha mình. Cho nên bây giờ trong mắt người khác, cô vẫn là vợ Uông lão gia. Bạch Ly giấu đi vỉ thuốc tránh thai ra sau lưng, giả vờ trước mặt Thẩm Trạch sụt sùi.

- Không giấu gì anh, em gả qua đó chẳng được hạnh phúc gì cả. Ông ta đánh đập và cưỡng ép em khiến em rất tủi nhục. Nếu như không phải vì em gái... em cũng đã không đành lòng hủy hôn với anh. Em cảm thấy vô cùng hổ thẹn với anh.

Cô giả vờ ngã vào lòng Thẩm Trạch khiến tim hắn càng thêm xao xuyến. Ai lại có thể chịu đựng được mỹ nhân chủ động ngã vào lòng mình mà khóc chứ?

- Ỏ, vậy ra người vợ mới cưới của cha tôi ở nhà chồng chịu ấm ức đến như vậy sao?

Chợt từ phía sau lưng Bạch Ly tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo bức người. Bóng đen cao lớn nhanh chóng phủ đến, phía sau gáy cô bị một luồng hơi thở ấm nóng áp bức. Bạch Ly giật mình quay đầu lại nhìn, phát hiện Uông Tử Thần đang cúi đầu ghé sát Bạch Ly, cười như không cười, nhìn chằm chằm vào cánh tay của Thẩm Trạch đang đặt trên eo của Bạch Ly, trông giống hệt ác quỷ đòi mạng.

- Bỏ tay ra khỏi người cô ấy ngay!

- Uông Tư Lệnh, dù gì bây giờ cô ấy cũng là vợ của cha anh.

- Vợ của cha tôi, hửm?

Uông Tử Thần nhếch môi, ánh mắt xoáy sâu vào Bạch Ly khiến cô hít thở không thông, vô cùng khó chịu.

- Em muốn tự mình lăn vào lòng ông đây hay là để ông đây tới bế em về nhà?

Nhịp tim trong ngực Bạch Ly đập dồn dập, đôi môi đỏ chúm chím khẽ mấp máy. Không biết tại sao Uông Tử Thần lại có thể tìm thấy cô nhanh như vậy?

Hôm nay là ngày tốt lành gì vậy mà cô lại gặp phải hai kẻ thù ở kiếp trước cùng một lúc?

Một kẻ vì Phương Ly Nhi mà sỉ nhục cô, một kẻ vì Phương Ly Nhi mà hạ thuốc độc giết chết cô. Bây giờ lại đang tranh giành nhau vì cô? Có lầm không vậy?

- Uông Tử Thần, giữa chúng ta không còn gì để nói.

- Em không có gì để nói với tôi nhưng mà tôi có rất nhiều điều muốn nói với em.

Bạch Ly trừng mắt nhìn hắn, nhếch môi cười nhạt, quay sang kéo tay Thẩm Trạch, nói:

- Em thấy đau chân quá, anh Thẩm Trạch bế em được không?

- Được, để anh bế em.

Thẩm Trạch còn chưa kịp cuối xuống thì Uông Tử Thần đã nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay cô kéo về, cánh tay còn lại vòng xuống đùi, phút chốc bế bổng cô lên trên tay. Bạch Ly kinh ngạc nhìn hắn chớp chớp đôi mắt.

- Người của tôi, không phiền cậu quản. Khôn hồn thì biến cho khuất mắt tôi trước khi tôi nổi cáu.

Bạch Ly là người phụ nữ của hắn, ai cho phép gã đàn ông mắt lồi mũi tẹt kia dám ngang nhiên chạm vào?

Hắn bế bổng Bạch Ly đi thẳng ra xe của Triệu Sơn đang đợi sẵn, ném cô vào ghế sau rồi chồm người đè cô dưới thân hắn.

- Uông Tử Thần, bỏ tôi ra. Anh đang làm trò quái gì vậy hả?

- Bạch Ly, em nên nhớ em là vợ của Uông Tử Thần tôi.

- Anh tránh xa tôi ra. Tôi không phải là vợ của anh.

- Vậy sao? Vậy tối qua ai ở dưới thân tôi...

Không để Uông Tử Thần kịp nói hết câu, Bạch Ly đã nhanh chóng bịt miệng hắn lại, tức giận nói:

- Rõ ràng là đêm qua anh bộc phát thú tính cưỡng ép tôi. Tôi vốn dĩ không chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Bạch Ly còn chưa kịp nói hết câu, bờ môi mỏng đã lập tức bị Uông Tử Thần chiếm lấy. Môi mỏng lạnh lẽo của hắn nhanh chóng bá đạo lấn át toàn bộ khoang miệng cô, ngông cuồng bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ đang có ý định bỏ trốn kia.

Hắn nhếch môi cười lạnh.

- Bộc phát thú tính? Được, vậy để ông đây cho em biết thế nào là bộc phát thú tính?