Bạch Ly nín thở chột dạ quay đầu lại nhìn liền bị đôi mắt phượng thâm thúy của Uông Tử Thần thiêu đốt đến dựng cả da gà. Không phải nói hắn ta đến quân doanh giải quyết công vụ gấp sao? Sao nhanh như vậy đã trở về rồi?
Bạch Ly thật sự rất muốn vả miệng quạ của mình mà. Nhắc tiền nhắc bạc tại sao lại không thấy linh nghiệm như vậy?
Aaa, còn gì xấu hổ hơn khi nói xấu sau lưng một người lại bị người đó phát hiện ngay tại chỗ.
- Uông… Tử Thần… sao anh… lại về nhà giờ này vậy?
- Tôi đi làm xong công vụ thì về nhà sớm cho thỏ con ăn thôi mà. Không ngờ con thỏ nào đó lại làm ơn mắc oán, dám nói xấu sau lưng tôi. Em nói xem, đêm nay tôi có nên cẩn thận mà trừng phạt nó hay không?
Bạch Ly sợ xanh mặt. Uông Tử Thần đây là đang ám chỉ đến ban đêm lại muốn đè cô ra mần thịt nữa hay sao chứ? Đúng là cái miệng hại cái thân mà.
Nếu như biết trước Uông Tử Thần quay về có đánh chết cô cũng không bao giờ nói xấu cái tên ác ma bụng dạ hẹp hòi này đâu.
Bạch Ly chột dạ, mím môi lắp bắp nói.
- Tôi… tôi cảm thấy Tư Lệnh không nên hẹp hòi như vậy. Chắc chắn thỏ nhỏ đã biết sai rồi.
Thân hình cao lớn dần dần tiến về phía cô, phủ lên người Bạch Ly, vòng tay tự nhiên mà ôm lấy eo nhỏ. Vòng tay rắn chắc tưởng như chỉ cần bóp mạnh một cái liền có thể bóp gãy nó ra làm hai. Hắn ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng bỏng kề sát vành tai, hắn khẽ thổi vào đó một làn hơi đầy nguy hiểm. Điều này khiến hai má Bạch Ly thoáng chốc đỏ bừng.
Bạch Ly không sợ bất kỳ một ai nhưng cứ mỗi lần ở trước mặt Uông Tử Thần lại chẳng khác nào một chú mèo nhỏ bị gãy móng, đánh thì đánh không lại, chửi thì lại sợ bị người đàn ông kia đưa lên giường. Cứ cuống cuồng hết cả lên.
- Có biết sai hay không phải để đêm nay tôi từ từ đích thân dạy dỗ lại. Mà tôi đang nói đến con thỏ nào đó không ngoan thôi, tại sao em lại nói lắp vậy? Chắc không phải là có tật giật mình đó chứ?
- Không… không có.
- Không có thì tốt, bên dưới em vẫn còn chưa hết đau đừng có dại dột mà chọc vào tôi. Hậu quả em gánh không nổi đâu.
Đồ không biết xấu hổ! Không có liêm sỉ!
- Tôi… biết rồi mà. Anh mau buông tôi ra đi! Người khác còn đang ở đây.
Dù cho cô rất muốn để cho Phương Ly Nhi phải ganh tị đến chết khi biết người đàn ông kiếp trước của cô ta bây giờ đã thuộc về cô. Không chỉ có người đàn ông này, mà tất cả những thứ của cô ta. Vị trí của cô ta, danh xưng của cô ta, người đàn ông của cô ta, tất cả tôi đều sẽ triệt để dành lại từng thứ một.
Bạch Ly cô phải cho cô ta nếm trải qua thử mùi vị bị người khác giẫm đạp nó đau khổ đến như thế nào. Không, còn phải khiến cho cô ta đau khổ hơn cả cô, tuyệt vọng hơn cả cô như thế mới là màn trả thù tàn độc nhất.
Trong ván cờ này, chỉ có kẻ đủ nhẫn tâm mới có thể tồn tại được đến cuối cùng mà thôi.
- Tư Lệnh, ngài thật là biết trêu đùa. còn đang ở đây, như vậy sẽ không hay đâu.
Ánh mắt của Uông Tử Thần lúc này mới phát hiện thấy sự tồn tại của Phương Ly Nhi, cô ta thấy hắn liền ngay lập tức bày ra dáng vẻ sợ sệt. Vết đánh hôm qua trên mặt đến bây giờ vẫn còn sưng đau như vậy, cô ta đương nhiên không dám khinh xuất mà chọc vào người đàn ông điên này rồi.
- Em chào Uông Tư Lệnh ạ…
Hắn ngồi xuống ngay bên cạnh Bạch Ly, tay vẫn vòng qua đặt trên eo cô kéo sát cô dính vào người. Dường như chẳng thèm để sự tồn tại của Phương Ly Nhi vào trong mắt.
Bạch Ly lén lút nhìn hai người bọn họ, xem thử bọn họ rốt cuộc ở sau lưng cô có cái loại tư tình gì hay không? Dù sao thì kiếp trước mỗi lần cô thấy hắn đến nhà họ Sở gặp Phương Ly Nhi, đều là dáng vẻ yêu thương, chiều chuộng nhìn Phương Ly Nhi giống như nhìn cô bây giờ.
Lúc đó vì để theo đuổi Phương Ly Nhi, hắn không tiếc mua những thứ nhân sâm quý hiếm, những món quà giá trị đắt tiền tặng cho cô ta. Bọn họ mỗi lần đều sẽ vô tình hay cố ý mà chạm mắt nhau ở Sở gia. Ánh mắt hắn nhìn cô mỗi lần đều rất kỳ lạ nhưng bởi vì lúc đó trong mắt Bạch Ly chỉ có Thẩm Trạch nên cũng không bận tâm xem hắn có ý gì.
Lúc đó hắn còn tặng cho cô một chiếc vòng tay cẩm thạch rất đẹp mắt với mong muốn cảnh cáo cô không được phép bắt nạt Phương Ly Nhi nữa. Hắn cũng thật là có tâm, lại đem thứ đồ đó đi mua chuộc cô mặc dù cô chẳng thèm hãm hại Phương Ly Nhi làm gì. Tất cả từ đầu đến cuối đều là một màn kịch do cô ta dựng nên mà thôi. Chỉ tiếc là lúc đó mắt hắn bị chó tha rồi, đều nhất mực tin tưởng Phương Ly Nhi, đâu có thèm tin lời cô nói.
Còn nhớ đó là một buổi đêm cô tình cờ đi hẹn hò cùng với Thẩm Trạch quay về liền tình cờ đụng mặt Uông Tử Thần đang dựa người vào thành tường hút thuốc ngay trong vườn.
- Cô đi hẹn hò về?
- Liên quan gì đến anh?
Ánh mắt hắn nhìn cô đầy khinh bạc rồi tiến đến chặn đường cô đi. Uông Tử Thần khoanh tay trước ngực, làm điệu bộ không thèm đoái hoài đến, chỉ nghiêng đầu cúi sát mặt nhìn cô. Bóng lưng hắn cao lớn phủ qua người Bạch Ly. Uông Tử Thần cao một mét chín lăm trong khi Bạch Ly chỉ cao mét năm tám nên hắn dễ dàng áp chế được cô gái nhỏ này. Đem đặt vào trong tay cô một chiếc hộp nhỏ.
- Cô cầm lấy chiếc vòng tay này thì tránh xa Ly Nhi của tôi ra. Đừng đến làm phiền cô ấy nữa, nếu không đừng trách tôi bẻ gãy chân cô. Cô chẳng qua chỉ là một con vịt xấu xí chiếm tổ của cô ấy, bây giờ lại còn âm mưu hãm hại cô ấy. Sao cô có thể đã xấu còn đóng vai ác thế hả Bạch Ly?
- Này, anh có thèm nói lý lẽ không vậy? Tôi động đến cô ta bao giờ? Tôi xấu xí hay không, không đến lượt loại người như anh phấn xét. Tôi không thèm vòng của anh, đem nó mà đi lấy lòng mỹ nữ của anh.
Bạch Ly ghét nhất chính là ai coi khinh mình, cô đem vứt chiếc vòng cẩm thạch vào tay Uông Tử Thần muốn bỏ đi khỏi đó. Cách xa hắn ta ra một chút nhưng hai mắt Uông Tử Thần rực lửa. Đẩy mạnh cô vào trong tường, dùng lực ghì sát lên da thịt cô.
Hắn đưa tay giữ chặt lấy cằm Bạch Ly, sau đó nâng lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh nhìn vô cùng thâm thúy.
- Thế hôm trước ai đẩy cô ấy té ở trường học? Ai cho cô cái lá gan bắt nạt cô ấy?
Bạch Ly bị người đàn ông giữ chặt tứ phía không thể cựa quậy. Cảm tưởng như khuôn cằm sắp bị người đàn ông tàn bạo này bóp nát.
- Đó là do cô ta tự mình vấp ngã. Tôi chỉ đi ngang qua đó thôi.
- Vậy ai là người phá hoại trang phục của cô ấy trong buổi biểu diễn hòa nhạc? Là ai suốt ngày đe dọa cô ấy ở Sở gia vậy? Là ai vậy Bạch Ly?
Ánh mắt Bạch Ly nhìn hắn đầy căm phẫn, cô đã nói biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà hắn vẫn luôn bỏ ngoài tai, bây giờ lại ép cô vào góc tường để chất vấn.
- Tôi đã nói với anh rồi. Tôi không hại Ly Nhi.
- Câm miệng!
Uông Tử Thần lao đến, hung hăng cắn lấy bờ môi cô một cái ngấu nghiến trong miệng. Hắn ta đây là đang phát điên cái gì chứ?
Bàn tay bé nhỏ của Bạch Ly không ngừng đập vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cố dùng hết mọi sức lực để vùng thoát. Nhưng hắn càng hung hăng mà dày vò đôi môi cô giống như đang trừng phạt vậy. Cho đến khi mùi máu tanh ngập tràn trong khoang miệng cô hắn mới chịu bỏ ra.
- Uông Tử Thần, anh điên rồi. Tại sao anh lại có làm như vậy chứ? Tôi sẽ nói chuyện này lại với Ly Nhi.
- Cô thử nói đi! Xem thử cha mẹ cô có sống được đến ngày mai hay không? Tôi chỉ cần phẩy tay một cái, Sở gia chẳng qua đã nằm bẹp dưới chân tôi.
- Được, Uông Tử Thần xem như anh giỏi. Tôi không thèm để ý đến anh nữa, cứ xem như là bị chó cắn đi.
Bạch Ly chùi sạch vết máu trên môi, ấm ức nhìn Uông Tử Thần định bỏ đi.
- Cầm cả vòng tay đi nữa. Đồ của tôi, cô dám không nhận sao? Nhận hoặc là chết, cô chọn đi.
Bạch Ly hết cách, đành phải miễn cưỡng cầm lấy nó rời đi. Bây giờ nghĩ lại lúc đó hắn đã cuồng bạo, điên khùng như vậy rồi. Quả thật là bản tính khó bỏ!
- Đây là Ly Nhi, em gái của cha mẹ nuôi tôi. Tiểu thư Sở gia, chắc anh đã gặp rồi, chắc khỏi cần giới thiệu.
Cô ta cúi đầu chào cung kính, vẫn không quên làm bộ làm tịch tỏ ra yểu điệu.
- Chào Uông Tư Lệnh ạ. Hôm qua chúng ta mới gặp.
Uông Tử Thần nào có đếm xỉa đến, vẫn coi cô ta như không khí, lúc này ánh mắt hắn vẫn còn đang dính chặt trên người Bạch Ly nhìn dáng vẻ xụ mặt giận dỗi của cô mà cười thầm vô cùng sảng khoái. Cô đây chẳng lẽ là đang ghen sao?
- Ừ. Nhưng trí nhớ tôi rất kém những người không quan trọng thì sẽ không nhớ quá mười phút.
Không quan trọng không nhớ quá mười phút? Kiếp trước còn yêu thương người ta lắm mà, giờ lại bảo là không quan trọng.
Nhà hắn bán bánh tráng nướng à? Sao mà lật mặt nhanh thế?