Diệp Băng Nhiên bừng tỉnh ý thức, nơi này là ảo cảnh dùng ký ức làm ra, đối phương căn bản sẽ không trả lời.
Hắn nhìn tiểu hài tử dung mạo tinh xảo, khom lưng nhặt Ly Thiên trên nền tuyết lên đưa cho hắn, sau đó đi đến một bên, ống tay áo quét rơi tuyết đọng trên tảng đá, ngồi lên.
Thẩm Lưu Hưởng hơi nghiêng đầu, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm người còn đang ngây ngốc nhìn y.
Y theo đoàn người Thanh Lăng tới Kiếm Tông du ngoạn, tới đây rồi, sư tôn bị Kiếm Chân đạo nhân mang đi, các sư huynh đệ đi Luyện Võ Trường, y lại bị Lam bá bá đón đi.
Lam Tiêu Sinh luôn luôn yêu thích y, mỗi lần gặp y đều sẽ tặng một đống lớn thứ tốt.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Y được chiêu đãi ăn ngon uống tốt, sờ sờ túi trữ vật trướng phình phình, trên mặt lại úp cái lá sen mang đến từ Thanh Lăng, quấn vào chăn nhung ấm áp, nằm ngủ trên giường mỹ nhân.
Lam Tiêu Sinh thấy thế, lấy Cửu Huyền Cầm ra, đàn một khúc an hồn giúp y mộng đẹp.
Ngủ hơn nửa canh giờ, Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đang mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến tiếng Lam Tiêu Sinh cùng người nói chuyện.
"Đến tông đã hơn hai năm, vẫn là một câu không nói, cả ngày chỉ ở sau núi luyện kiếm, ta dùng mọi biện pháp, thật sự là hết cách."
Người bên cạnh than nhẹ: "Lam huynh lo lắng, đứa nhỏ này quả thật đáng thương, trơ mắt nhìn cha mẹ vì bảo hộ mình mà bị yêu thú nuốt vào bụng, lại phun huyết tinh hài cốt ra đầy đất. Đừng nói năm ấy nó mới năm tuổi, nếu là hai người chúng ta cũng phải phát điên rồi."
"Chính vì trong lòng nó khổ sở, mới có thể ngày đêm không nghỉ mà luyện kiếm."
Lam Tiêu Sinh cũng than.
"Ngày bái ta làm thầy, ta nói với nó, mỗi đệ tử Kiếm Tông đều cầm kiếm tu hành, nhưng lý do cầm kiếm lại không giống nhau, có người vì theo đuổi đại đạo, có người vì trảm yêu trừ ma...... Ta hỏi nó "vì sao cầm kiếm"."
"Đầu ngón tay nó dừng trong lòng bàn tay ta, viết từng nét...... Không để bất kì kẻ nào chết trước mắt nữa!"
Thẩm Lưu Hưởng bắt một nắm tuyết, cúi đầu, hai bàn tay nhỏ mân mê.
Chiều hôm dần dần kéo đến.
Y dấu tay sau lưng, đứng trước mặt tiểu kiếm tu sắp hóa thành bức tượng băng.
"Tặng ngươi cái lễ gặp mặt."
Hai người tuyết nhỏ bằng bàn tay xuất hiện trong tầm mắt Diệp Băng Nhiên, một đứa trong tay cầm nhánh cây nhỏ. Một đứa trên đầu lại che cái lá xanh.
"Ngươi không nói lời nào, coi như ngươi đồng ý nhận."
Thẩm Lưu Hưởng đặt từng người tuyết xuống đất, sau đó nhướn mi mắt, đứng thẳng thắt lưng, tự tin nói: "Được rồi, ngươi nên đáp lễ đi."
Bốn phía bỗng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng tuyết rơi rào rạt.
Trên mặt Diệp Băng Nhiên lộ ra vài phần hoảng hốt, luống cuống tay chân đi lấy túi trữ vật. Nhưng tay nhỏ duỗi ra, bên hông trống không. Đừng nói túi trữ vật, đến một miếng ngọc vỡ cũng không có.
Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn hơi quẫn, mặt mày cong cười.
"Như vậy đi, ta là người tham sống sợ chết, tiếc mạng nhất."
Y cầm tiểu tuyết người đội lá xanh, vớt tay Diệp Băng Nhiên đặt vào, "Nếu về sau ta gặp phải nguy hiểm, ngươi liền tới cứu ta, coi như đáp lễ."
Đầu ngón tay Diệp Băng Nhiên khẽ run, ánh mắt như đóng băng nhìn tiểu người tuyết tinh xảo trong tay.
Sai rồi......
Tất cả đều sai rồi......!
Tựa như ngày ấy hắn luyến tiếc bỏ người tuyết nhỏ nên mới ôm trong tay. Kết quả làm người tuyết tan mất rồi.
Quả nhiên hắn vừa ngu xuẩn lại vụng về.
"Đừng nói ta bắt nạt ngươi, đây chỉ là trao đổi lễ gặp mặt thôi." Thẩm Lưu Hưởng lấy chiếc lá sen rách một mảnh nhỏ trên đỉnh đầu xuống, rũ rũ.
Sau khi rũ hết tuyết bám trên đó xong, y tiến lên phía trước một bước, đặt lá sen xanh biếc lên đỉnh đầu phủ kín tuyết của Diệp Băng Nhiên.
"Quá khứ là mây khói, nhìn về phía trước xem...... Nếu không nhìn thấy gì, thì có thể nhìn ta."
"Ta là đệ tử Thanh Lăng, là người ai gặp cũng thích đó!"
Dứt lời, tiểu hài tử áo trắng nhìn sắc trời, nói thầm sư tôn chắc đang tìm y, xoay người liền đi.
Đầu ngón tay Diệp Băng Nhiên xẹt qua tay áo y, thiếu chút nữa là có thể bắt lấy. Nhưng chung quy cái gì cũng không bắt được, hắn nhìn người dần dần biến mất trong gió tuyết.
"Đừng đi......"
Diệp Băng Nhiên đột nhiên đuổi theo.
Làm ra phản ứng khác hẳn trước kia.
*
Trong phòng, sắc mặt Lam Tiêu Sinh đại biến, muốn bóp tắt nén hương, nhưng một cỗ linh lực lại tới đem hương gắt gao bảo vệ, ngăn cản động tác của hắn.
Mà nơi phát ra linh lực kia, không phải ai khác, lại đúng là từ bản thân Diệp Băng Nhiên.
"Không xong, hắn rơi vào bãy rập của Mộng Yểm rồi!"
Ánh mắt Lăng Dạ khẽ nhúc nhích: "Không đúng, hắn phân thần bảo hộ châm hương, chứng tỏ ý thức còn ở đây, biết bản thân mình đang ở ảo cảnh."
Lam Tiêu Sinh ngạc nhiên: "Một khi đã như vậy, vì sao không cho ta cứu hắn ra?"
Lăng Dạ không đáp, cầm nén hương mới chỉ cháy một đoạn, nghiền nát linh lực bám vào đó, bẻ gãy châm hương.
Diệp Băng Nhiên bỗng chốc phun ra một búng máu, trợn mắt tỉnh lại.
Ánh mắt hắn dừng ở thanh niên nằm trên giường, môi mỏng run rẩy, tiếng nói khàn khàn đến mức tận cùng, "...... Ta tới Thanh Lăng tìm ngươi...... Thực xin lỗi. Nhận sai ngươi...... Là ta sai rồi."
Lam Tiêu Sinh thấy cảm xúc của hắn không đúng, nhưng trước mắt không phải lúc hỏi kỹ.
Hương, còn sót lại một nén.
"Ai tới?"
Lăng Dạ đứng ở mép giường, dịch góc chăn, "Chu Huyền Lan."
Lam Tiêu Sinh đỡ trán: "Tu vi của hắn không đủ."
Lăng Dạ nghiêng mắt nhìn hắn: "Lam Tông chủ rất có thành kiến với hắn."
"Đúng vậy." Lam Tiêu Sinh thẳng thừng thừa nhận, "Lưu Hưởng liên lụy quá sâu với hắn, không phải là chuyện tốt."
"Chuyện về sau, về sau lại nói," Lăng Dạ chắp tay phía sau, khuôn mặt đạm nhiên, "Ngươi kiêng kị hắn, cũng giống ta đối với hắn chờ mong. Bây giờ là lúc cần hắn."
Cửa lại mở.
Sắc mặt Ninh Nhuận Tân xanh mét, nếu không có Triệu Lâm khuyên lại, hắn một hai phải tiến lên lý luận một phen.
Chẳng lẽ hắn đến đệ tử Kim Đan kỳ cũng không bằng sao?!
Tố Bạch Triệt nhìn bốn phía, suy tư tính toán khả năng đào tẩu thành công. Nếu Mộng Yểm thú bị bắt, tám chín phần mười gã sẽ bị bại lộ.
Đồng Khê lại nói: "Không được. Sắp đến thời điểm mấu chốt. Ngươi nhất định phải luôn đi theo Chu Huyền Lan."
Đồng Khê đang muốn mở miệng, trong óc Tố Bạch Triệt vang lên một thanh âm hoảng hốt thất thố.
Là Mộng Yểm thú.
"Chủ nhân. Người tới là người nào? Cỗ hơi thở này làm ta có chút sợ hãi."
Tố Bạch Triệt không nói gì: "Ngươi là hung thú Yêu giới, giả vờ tiểu đáng thương cái gì?"
Mộng Yểm thú: "Nhưng ta......"
"Ít nói nhảm." Tố Bạch Triệt nhíu mày, "Thức Hải là thiên hạ của ngươi. Chế cái ảo cảnh vây khốn hắn không phải được rồi sao?"
Mộng Yểm thú run run rẩy rẩy nói: "Vô dụng. Mấy ký ức này đều không nhốt được hắn...... Một chỗ duy nhất có khả năng, ta lại không thấy được, không chạm vào được. Có, có hơi thở của Thiên Đạo."
"Thiên Đạo?!"
Tố Bạch Triệt kinh ngạc, trầm ngâm một lát, "Đừng mượn ký ức, tạo một cái ảo cảnh vây khốn hắn, ngươi thừa cơ chạy ra."
Mộng Yểm thú gập ghềnh nói: "Loại, loại ảo cảnh nào mới hữu dụng? Xin chủ nhân chỉ giáo."
"Cái này đơn giản bao nhiêu, còn cần hỏi?"
Tố Bạch Triệt vuốt cằm.
"Đương nhiên là biến ra một mỹ nhân đến dụ hoặc hắn. Chỉ cần đủ đẹp, đủ hăng hái. Đừng nói là thiếu niên huyết khí phương cương, có là nam nhân nào cũng đều chịu không nổi!"
Mộng Yểm thú cảm thấy thật là có lý, lĩnh mệnh rời đi.
*
Chu Huyền Lan mở mắt ra, một cổ u hương lượn lờ quanh chóp mũi.
Nửa người hắn chìm trong suối nước nóng, lưng dựa vào một khối đá lạnh. Trong lòng ngực có một người đang kề sát.
Thiếu niên khoác áo đỏ hờ hững, lộ ra khuôn ngực gầy trắng nõn mê người, đường cong cổ tuyệt đẹp, tóc đen dài chạm éo dính bọt nước trong suốt, ướt dầm dề rối tung trên thân thể mềm mại như không xương.
Cánh tay như bạch ngọc của nó ôm lấy cổ Chu Huyền Lan, lông mi đen run rẩy, "Ta đẹp không?"
Chu Huyền Lan nhìn khuôn mặt nó: "Đẹp."
Thiếu niên áo đỏ có lúm đồng tiền như hoa, như yêu tinh câu nhân.
Nó dời tay xuống, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ vuốt ve lưng Chu Huyền Lan.
Đôi môi dán bên tai hắn, thổi nhẹ hơi thở chọc người.
"Ta biết ngươi muốn ta. Tới đây...... Ngươi cởi quần áo ta, làm gì với ta cũng đều có thể...... Không ai biết. Ta cũng không chống cự. Mặc cho ngươi làm ~"
Chu Huyền Lan nghiêng đầu, nhìn chằm chằm thiếu niên ngũ quan tinh xảo, lặng im một lát, duỗi tay bóp chặt yết hầu yếu ớt trắng nõn kia.
Ánh mắt hắn nhạt nhẽo, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười lạnh băng.
"Cút ngay. Sư tôn không bao giờ phóng đãng như vậy."