Đế sư cầm thước trong tay, hỏi: “Ngày nay Yêu giới chia làm chín phần. Các Yêu Vương địa vị ngang nhau. Ai có thể nói cho ta, là những vị nào?”
Một bọn con nít phía dưới, trên người mặc phục sức thống nhất, áo đen, tay áo vạt áo thêu phượng hoàng sinh động như thật, biểu tình nghiêm túc, hết sức chuyên chú.
Tiểu đồng hàng phía trước đứng dậy trả lời, giảng một đường từ Đại Yêu Vương đến Cửu Yêu Vương, đem các Yêu Vương nối tiếng ở Yêu giới như thế nào, chiếm núi làm vua ra sao trình bày đến rõ ràng rành mạch.
Những người còn lại trong phòng đều kinh nhạc cảm thán, chuẩn bị vỗ tay tán thưởng.
“Chương Chương thật là lợi hại. Ta ở Thư Các lật sách cả ngày, đông chép tây trích, mới viết được đáp án ra giấy. Hắn thì đã nhớ kỹ trong lòng.”
“Hắn là thân đệ của Miểu Miểu sư huynh, quả nhiên huyết thống một mạch tương thừa.”
“Không thể nói như thế. Ngươi nhìn vị đằng sau kia xem.”
Vài tên tiểu hài tử khe khẽ nói nhỏ, đột nhiên không hẹn mà cùng nhìn ra đằng sau.
Tiểu nam hài ngồi cuối cùng, người mặc y phục đẹp đẽ, tóc đen buộc bằng lụa vàng, một tay nâng má tuyết, hàng mi dài buông xuống, lại đang ngủ ngon lành.
Đây là con nối dòng lưu lạc bên ngoài của Đế Quân, bảy năm trước được nhận về. Không biết nguyên nhân gì, vẫn luôn là bộ dáng nhỏ bé này.
Học viện sáng lập trăm ngàn năm, dám ngủ khi đế sư giảng bài, chỉ có một mình y.
Chư vị đế sư từ đầu còn muốn trách phạt, sau lại dứt khoát một mắt nhắm một mắt mở, lo chính mình giảng bài.
Dư Chương Chương đáp xong, đế sư vuốt vuốt râu bạc, lại hỏi: “Vậy ngươi cũng biết, Yêu giới hiện nay, vị Yêu Vương nào có thực lực mạnh nhất?”
Dư Chương Chương: “Đại Yêu Vương.”
Trên mặt Thiệu Hồng lộ ra biểu tình vừa lòng. Vừa cho người ngồi xuống xong, phía sau truyền đến tiếng phản bác vang dội.
“Sai rồi. Là Cửu Yêu Vương.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trán Thiệu Hồng nổi gân xanh, “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Trong phòng một mảnh ồ lên, những khuôn mặt non nớt xung quanh y đầy vẻ hoang mang.
“Ta nghe nói Đại Yêu Vương lợi hại nhất nha.”
“Nhưng Thiếu Quân nói là Cửu Yêu Vương.”
“Ồ. Vậy vẫn là nghe Thiếu Quân đi. Xem ra người lợi hại nhất Yêu giới chính là Cửu Yêu Vương.”
Mắt thấy học sinh của mình nháy mắt đã bị dắt mũi, sắc mặt Thiệu Hồng xanh mét, gõ gõ thước lên bàn, “Yên lặng...... Mời Thiếu Quân tiến lên.”
Bạch bạch......!
Xòe tay nhỏ ra ăn hai thước kẻ.
Thẩm Lưu Hưởng nhẹ “xít” một tiếng, nhăn mày lại, giây lát híp mắt hừ hừ, “Bọn họ chưa từng giao thủ. Chẳng lẽ Đại Yêu Vương lợi hại với hư không?”
“Ngươi, ngươi......” Thiệu Hồng tức giận đến cả người phát run, giơ thước lên lại muốn đánh, bên tai chợt truyền đến một giọng nữ dễ nghe, “Thiệu lão. Ta mới vừa làm bánh hoa quế, đưa tới cho các ngươi nếm thử.”
Nữ tử mặc váy vàng nhạt lưu tiên, đứng ở cửa, đôi tay cầm theo hộp đồ ăn, dáng người yểu điệu, tư dung thanh lệ thoát tục.
Mọi người vội hành lễ: “Bái kiến Đế Cơ.”
Người hầu phía sau nàng đem bánh hoa quế chia cho mỗi người một phần, Thiệu Hồng thấy thế, đành phải buông thước, “Thôi. Hôm nay tới đây trước.”
Từ Tinh Liên thừa cơ đem người mang đi, “Sao Thiệu lão lại phạt huynh trưởng?”
Nàng mở hộp đồ ăn ra, lấy một khối bánh hoa quế đưa cho Thẩm Lưu Hưởng.
“Hắn không chiếm lý lại ta, thẹn quá hóa giận.” Thẩm Lưu Hưởng nếm một miếng, “Tay nghề của ngươi lại tiến bộ.”
Từ Tinh Liên là muội muội cùng cha khác mẹ của y, con gái của Đế Quân, theo họ mẹ. Bảy năm trước, y vừa tới Đế Cung, trời xa đất lạ, cô nương này là người duy nhất cho y vẻ mặt ôn hòa.
“Huynh trưởng thích liền ăn nhiều chút.”
Bàn tay như ngọc bạch của Từ Tinh Liên nhặt lên một khối, khẽ thở dài, “Ta cả ngày ở trong Đế Cung, chỉ có thể mân mê mấy thứ này giết thời gian.”
Thẩm Lưu Hưởng nhớ nàng chưa bao giờ ra khỏi Thần Kỳ Sơn, nhướn mày, “Đợi ta giải xong Yêu độc, liền mang ngươi đi ra ngoài chơi.”
Từ Tinh Liên rũ mắt: “Đế phụ sẽ không cho phép.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Thử đã rồi nói.”
Trong lòng Từ Tinh Liên không ôm bất kỳ hy vọng gì, bên ngoài lại cười cười, “Như vậy cảm tạ huynh trưởng trước.”
Nàng lại nói: “Ca ca về rồi.”
Thẩm Lưu Hưởng nuốt khối bánh hoa cuối cùng xuống, không sao cả vỗ vỗ vụn bánh trên tay.
Từ Tinh Thần, nguyên bản là Thiếu Quân độc nhất vô nhị của Đế Cung, đối với huynh trưởng đột nhiên nhảy ra là y này, tất nhiên là không vừa mắt mọi thứ. Mấy năm nay, không ít lần ngáng chân y.
“Về thì về.”
Ánh nắng ấm áp dừng trên người, Thẩm Lưu Hưởng duỗi eo, nhìn bốn phía đình đài lầu các, cung điện vô số.
Bảy năm trước y tỉnh lại ở Thanh Lăng, các tông phái lấy Kim Hạng Thiên cầm đầu muốn thảo phạt y, tất cả bị sư huynh ném ra khỏi tông.
Nhưng không bao lâu, lúc lại muốn ngóc đầu dậy, người của Đế Cung tới, muốn đón y đi, đoàn người nhất thời không dám tiếp tục quậy nữa.
Thẩm Lưu Hưởng vốn không muốn đi, nhưng nghe nói Đế Cung ở Thần Kỳ Sơn, là nơi suối nguồn trong thiên hạ, linh khí dư thừa, lập tức mang theo Thẩm Bặc Bặc tới đây.
Lăng Dạ không cản y, chỉ nhắc nhở nhớ giải Yêu độc.
Y thu nhỏ chính là vì giải Yêu độc trong cơ thể. Lúc mới bắt đầu còn chưa quen, dùng thân thể nhỏ bé này sinh sống bảy năm, hiện giờ làm cái gì cũng đều thuận buồm xuôi gió.
Nhớ tới Yêu độc, Thẩm Lưu Hưởng chạy về phía hồ nước.
“Lão Cưu, ở đâu rồi? Ra đây.”
Nước ao trong sạch thấy đáy, linh thảo hình dạng khác nhau sinh trưởng bên trong. Gió nhè nhẹ, mặt nước nổi lên một chút gợn sóng, dưới ánh mặt trời tỏa ra quang mang nhỏ vụn.
Chỉ trong chốc lát, một con kim ô quy to bằng bàn tay từ giữa ao bơi lại đây, trong miệng còn ngậm thứ gì đen tuyền.
Thẩm Lưu Hưởng ngồi xổm xuống, đưa tay phải ra: “Hôm nay còn chưa thử độc.”
Lão Cưu phun thứ trong miệng vào tay y trước, sau đó cắn lòng bàn tay y, nếm một giọt máu.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn kỹ, rùa vàng toàn thân trên dưới, chỉ hai má hiện lên một mạt hồng nhạt, trừ cái này ra cũng không còn gì khác thường.
Lần đầu tiên nếm máu của y, rùa vàng này cả người đỏ lên, hộc máu nổi lềnh bềnh trên mặt hồ, dọa một đám người Đế Cung sợ tới mức không nhẹ, Đế Quân nhíu nhíu mày. Vì thế Thẩm Lưu Hưởng mở ra hành trình giải độc dài đến bảy năm.
Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tẩy sạch độc rồi.”
Lão Cưu lúc lắc đầu: “Ta chưa bao giờ gặp qua Yêu độc lợi hại như thế. Ngươi có thể trúng phải nó, cũng là một loại cơ duyên.”
“Cho ngươi cơ duyên này có muốn hay không?”
Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nhéo cái thứ mềm như bùn đen trong tay.
“Đây là cái gì?”
Lão Cưu phun ra hai chữ: “Trứng trùng.”
Thẩm Lưu Hưởng biểu tình cứng đờ, cả người lông tóc dựng đứng. Đang muốn ném xuống, trong tầm mắt, một con trùng nhỏ nhão dính dính chui ra.
“?!!!”
Thân hình nhỏ ngồi xổm bên bờ hồ, bị hoảng sợ bất ngờ, ngã vào trong hồ, cánh tay như ngó sen ngọc giãy giụa trong nước.
Thẩm Lưu Hưởng nghĩ có phải con trùng kia bò lên người y rồi không, liền kinh hoàng thất thố, trong đầu một mảnh hỗn loạn, sặc vài miếng nước.
Chính lúc này, một bàn tay thon dài tiến vào hồ nước xách y ra.
Cả người Thẩm Lưu Hưởng ướt đẫm, bọt nước trong suốt từ góc áo nhỏ giọt xuống. Cũng không rảnh lo là ai cứu y, hãy còn giật nhẹ cổ áo, lắc lắc ống tay áo, xem trùng có bò lên trên người hay không.
“Ở trong nước.”
Giọng nói này trầm ổn, lại không thể hiểu được làm xúc động lòng người.
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, dần dần trấn định lại, tầm mắt từ vạt áo thêu vân ám, bay lên đến đai lưng phượng văn, cuối cùng nhìn thẳng vào một đôi con ngươi nhạt màu.
Y lui một bước, hành lễ nói: “Đế Quân.”
Người trước mặt y, chính là người được tam giới kính sợ nhất.
Trong nguyên tác, có rất ít bút mực rơi trên người Đế Vân Vũ, Thẩm Lưu Hưởng biết cũng ít, điều duy nhất có thể xác định chính là, đây là cha y.
Cha y tu vi cao thâm, thế gian không ai địch nổi!
Mặt khác, mệnh không dài.
Theo lý y nên gọi người này là Đế phụ, nhưng Thẩm Lưu Hưởng lần đầu tiên có cha, ngạc nhiên quá đỗi, ngây ngốc gọi một tiếng “Đế Quân”. Đế Vân Vũ nhíu nhíu mày, lại cũng không nói gì cả.
Vì thế Thẩm Lưu Hưởng vẫn luôn gọi như vậy.
Trước đó không lâu, Đế Vân Vũ đã đi ra ngoài.
Lúc này Thần Kỳ Sơn mặt trời lên cao, vạn dặm không mây, trên người hắn lại lộ ra vài phần khí tức ẩm ướt lạnh lẽo, tóc dài dính băng sương mơ hồ, làm như mới từ nơi cực hàn trở về.
Thẩm Lưu Hưởng cung cung kính kính hành lễ xong, ngẩng đầu, đá vụn bên chân đột nhiên run rẩy.
Đế Vân Vũ vươn ngón trỏ, hơi cong một chút.
Hai chân Thẩm Lưu Hưởng không tự chủ được nhấc lên khỏi mặt đất, cả người lơ lửng trên không, ngón tay khớp xương rõ ràng kia khẽ xoay, thân thể y liền theo đó chậm rãi xoay vòng giữa không trung.
Đế Vân Vũ trầm mặc một lát, nói: “Nặng.”
Thẩm Lưu Hưởng: “......”
Tướng mạo Đế Vân Vũ cực kỳ tuấn tú, nhưng thần sắc không giận tự uy, thường nhân không dám nhìn thẳng.
Hắn rũ mắt nói: “Đem đồ vật lấy ra.”
Thẩm Lưu Hưởng nhấp môi không nói. Qua rất lâu sau, nhận mệnh mà đào đùi gà gói trong giấy dầu từ túi trữ vật ra.
Thần Kỳ Sơn rời xa thế tục, y hao hết tâm tư, trải qua trăm cay ngàn đắng mới kiếm được một chút đồ ăn.
Đế Vân Vũ: “Còn nữa.”
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng đổ máu, gỡ túi hạt dưa nhỏ treo sau thắt lưng xuống.
Đế Vân Vũ lạnh giọng: “Còn nữa đâu?”
Thẩm Lưu Hưởng muốn oa một tiếng khóc ra luôn, từ cổ tay áo nhảy ra nửa phiến chà bông. Tim như đao cắt.
“Không còn! Lần này thật sự không còn!”
Vì giải Yêu độc, bảy năm nay y chưa từng nhấp qua vị mặn, chưa từng được nếm miếng thịt nào, lần này nhân lúc cha không ở, mới chạm vào một chút.
“Con chỉ ngửi mùi vị. Không ăn.”
Đế Vân Vũ nhìn dấu răng nhỏ trên miếng chà bông, trầm mặc trong chốc lát, bàn tay vô tình vung lên, tất cả đồ ăn vặt tan thành mây khói.
Thẩm Lưu Hưởng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Y mua về thật sự là vì để ngửi mùi vị, ngoại trừ đêm qua, ngửi đến nỗi tâm ngứa, không nhịn được ăn nửa phiến chà bông trợ hứng.
Trong lòng còn cân nhắc, phần còn lại kia giữ đến đêm nay ăn, cắn thêm vài hạt dưa vui sướng một chút.
Kế hoạch tốt như thế, đã mất hết rồi!
Đế Vân Vũ: “Tâm chí không kiên định.”
“Không thể dính đồ mặn, là vì mỗi ngày phải ngâm nước thuốc. Nhưng Đế Quân ra ngoài, không có người phối dược cho con.”
Thẩm Lưu Hưởng xụ miệng, nhỏ giọng nói: “Không ngâm thuốc, ăn một chút cũng không tổn hại phong nhã.”
Đế Vân Vũ trầm mắt: “Ngươi đang trách ta?”
Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt: “Không dám!”
Y tuyệt đối không có ý này, chỉ là trình bày sự thật, luận cửu thiên thập địa, ai dám trách cứ Đế Quân a.
Đế Vân Vũ nhíu mày, tựa hồ không muốn nhiều lời với y, một ngón tay chỉ cây ngô đồng bên cạnh ao, “Đi ra kia đứng phạt, trời tối mới được rời đi.”
Thẩm Lưu Hưởng ngựa quen đường cũ đi qua.
Mấy năm nay, y phạm vào chuyện này trước mặt Đế Vân Vũ, mặc kệ chuyên lớn hay nhỏ, đều là úp mặt vào cây suy nghĩ, trước cây có một cái hố nhỏ chính là y đứng phạt dẫm ra.
Thẩm Lưu Hưởng phạt lâu rồi, cũng có thể tìm được việc vui.
Y nhặt vài chiếc lá ngô đồng dưới đất lên, cầm trong tay gấp lại gấp, thuyền nhỏ, ngàn hạc giấy, tiểu ếch xanh, cái gì cũng gấp ra hết.
Màn đêm buông xuống hẳn, Thẩm Lưu Hưởng vỗ vỗ tay, đem mấy thứ gấp được xếp ở cạnh cây. Lúc đang muốn rời đi, một đồ vật từ trên trời giáng xuống, không nghiêng không lệch đập trúng đầu y.
Nhưng mà cũng không đau, uyển chuyển nhẹ nhàng như mây.
Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay lấy xuống, là một cái túi tỏa sương lạnh, y nhìn lên trên cành cây, cành lá lắc lư trong gió, không thấy thân ảnh bất kỳ kẻ nào.
Cởi bỏ dây buộc, trong khoảnh khắc, từ túi bày ra một đống đất mềm xốp, mềm mại vô cùng, nắm trong tay hơi lạnh.
Dưới màn đêm, bùn đất hơi tỏa sáng.
Thẩm Lưu Hưởng nhận ra là vật gì, trên mặt tức khắc lộ ra biểu tình mừng rỡ như điên.
Hàn Linh thổ ở Bắc Uyên cảnh!
Chất đất có linh khí thuần khiết, thích hợp cho linh thụ sinh trưởng nhất.
Không ai không muốn có.
Nhưng Hàn Linh thổ cực kỳ khó tìm, hay là phải có đại cơ duyên. Bắc Uyên cảnh rộng lớn vô cùng, căn bản không có khả năng tìm được nó ở đâu. Huống chi, mặc dù có dấu vết để lại, linh thổ giấu kín dưới vạn trượng băng uyên, không phải ai cũng có số lấy được.
Thẩm Lưu Hưởng không nghĩ tới ngày ấy da mặt dày nhắc đến, Đế Vân Vũ lại thật sự tìm về cho y.
Y ôm chặt Hàn Linh thổ, cảm động rối tinh rối mù.
“Cha! Thật là thương cha!”
Đế Vân Vũ mới vừa bước vào tẩm cung, nghe thấy thanh âm bên tai, đuôi lông mày hơi nhướn. Trên mặt chưa làm biểu tình gì, lại nghe thấy một câu.
“Bặc Bặc nha. Cha vô dụng. Cứu ngươi còn phải trông chờ vào ông nội ngươi.”
“......”
Thẩm Lưu Hưởng ôm linh thổ, một đường chạy chậm trở về chỗ ở.
Ban ngày y đem Thẩm Bặc Bặc đặt trên mái hiên, một là để phơi nắng, hai là để quan sát phong cảnh khắp nơi, thư viện, hồ nước, dù y xuất hiện ở chỗ nào cũng đều có thể nhìn thấy.
Thẩm Lưu Hưởng nhảy lên mái hiên, nhổ Thẩm Bặc Bặc từ trong đất cũ ra, thay Hàn Linh thổ, một lần nữa trồng xuống, lấy một sợi rễ để ra bên ngoài.
So sánh với bộ dáng khô khốc ở mấy năm trước, cây nhân sâm có thêm chút hơi nước, dần dần căng mọng lên.
Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ cái rễ, bế bồn sứ men trắng lên, trở về phòng.
Rửa mặt qua loa, y ngồi trên giường, ngưng thần đả tọa, diễn luyện đủ loại pháp thuật trong Thức Hải.
Bảy năm qua vì có Yêu độc, y không dám vận động linh lực trong cơ thể, tu vi không có tinh tiến, nhưng ở Đế Cung học được không ít pháp thuật lợi hại.
Không bao giờ còn là sư phụ như trước kia, đến một chiêu cũng không có mà dạy đồ đệ.
Sau nửa canh giờ, Thẩm Lưu Hưởng mở mắt, thả thần thức ra quét khắp nơi, không phát hiện thân ảnh bất kỳ kẻ nào.
Ánh mắt y hơi phát sáng, nằm sấp trên giường, móc ra mười mấy quyển thoại bản từ gối đầu bày thành một hàng. Sau đó móc ra một viên Ngọc Giản màu xanh lá từ túi trữ vật.
Y đem linh lực truyền vào trong đó, Ngọc Giản chợt lóe.
Trong khoảnh khắc, từ trong bay ra một giọng nói.
Tựa hồ mới vừa ngủ dậy, tiếng nói từ tính trầm thấp.
Kèm thêm một mạt khàn khàn.
Truyền vào trong tai, lộ ra cảm giác gợi cảm liêu nhân nói không nên lời.