Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 12: + 13



Chương 12

Anh bảo tiêu hàm hậu đứng trước cửa thôn canh gác, vừa thấy vài chiếc xe chạy đến liền vội vàng ngăn bọn họ lại.

"Các người là ai?"

"Xin chào! Chúng tôi đi ngang qua thôn nhỏ này, thật sự rất mệt mỏi, muốn xin tá túc một đêm."

Tần Hạo Nguyên thò đầu ra cửa sổ nói.

"Không được! Hôm nay hôn này đã bị chúng tôi chiếm rồi, các người vẫn nên tìm một nơi khác để nghỉ ngơi đi."

Vẻ mặt của anh bảo tiêu vẫn nghiêm túc.

"Hôm nay trời cũng đã tối rồi, quả thực lên đường vào lúc này rất nguy hiểm, xin anh hãy châm chước một chút."

"Hạo Nguyên! Anh đừng đôi co với anh ta nữa, chỗ này đã bị người khác chiếm, chúng ta vẫn nên rời đi thì hơn."

Lúc này một giọng nữ từ bên trong xe truyền ra, người này không ai khác chính là Đồng Hiểu Hiểu. Không biết vì cái gì, càng đến gần cái thôn này, cô ta lại càng có cảm giác không yên ổn.

Anh bảo tiêu có chút giật mình, Hạo Nguyên? Sắc mặt củahắn vẫn bất biến, hỏi lại.

"Xin hỏi cậu tên là gì?

Tần Hạo Nguyên thấy đối phương đã có chút buông lỏng, không khỏi trở nên cao hứng.

"Tôi tên là Tần Hạo Nguyên."

Ánh mắt anh bảo tiêu lại hướng sang cô gái ngồi bên cạnh.

"Cô ấy là bạn gái của tôi, tên là Đồng Hiểu Hiểu."

Tần Hạo Nguyên giới thiệu.

"Phải, buổi tối lên đường quả thực có chút nguy hiểm, các người tạm thời ở đây chờ một chút, tôi đi vào hỏi ý kiến của lão đại đã."

Anh bảo tiêu hàm hậu cười cười, thấy Tần Hạo Nguyên gật đầu, nháy mắt liền biến mất trước mặt bọn họ.

"Không ngờ là dị năng giả tốc độ!"

Mọi người không khỏi tấm tắc ngạc nhiên, người canh gác là một dị năng giả, thế nhưng bọn họ lại không hề nhận ra.

"Chúng ta vẫn là chờ một chút đi! Đội ngũ ở trong thôn này khẳng định không hề đơn giản."

Tần Hạo Nguyên nói, còn những người khác sớm đã coi hắn là Thiên lôi sai đâu đánh đó lập tức sôi nổi gật đầu.

"Hạo Nguyên! Em cảm thấy trong lòng có chút lo lắng, hay là chúng ta rời đi thôi."

Đồng Hiểu Hiểu kéo kéo tay áo của Tần Hạo Nguyên.

"Hiểu Hiểu đừng sợ, còn có anh ở đây mà."

Tần Hạo Nguyên hướng cô ta cười cười.

Đồng Hiểu Hiểu biết Tần Hạo Nguyên bất quá cũng chỉ là an ủi cô ta. Hướng ánh mắt nhìn thôn trang trước mắt mình, sắc mặt cô ta có chút khó coi. Lộ trình của bọn họ vẫn luôn chiếu theo kiếp trước mà đi. Có điều kiếp trước trong thôn này không hề có người nào, chỉ có mấy chục tang thi du đãng.

Không biết có phải do cô ta đã có mười năm kinh nghiệm ở mạt thế, lúc nào cũng nhắc nhở Tần Hạo Nguyên, cho nên Tần Hạo Nguyên mới không có sự cẩn thận như kiếp trước hay không. Cô ta cắn cắn môi, đột nhiên có chút sợ hãi.

Nhưng đội ngũ của Tần Hạo Nguyên lại không hề phát hiện, ngay sau khi anh bảo tiêu rời đi hai phút, đã có ba mươi mấy dị năng giả nhanh chóng đem bọn họ bao vây chặt chẽ.

Đoàn người của Tằng Vô Nhạc ở ở Cảnh Dương Thôn dừng chân hai ngày, sau đó liền lần thứ hai xuất phát đến thủ đô, trong lúc đó đoàn ngũ của nam chính nữ chính hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Bánh xe chậm rãi cán qua vũng bùn, hơi có chút xóc nảy, Lăng Sơ Nam thuận thế dựa vào ngườiời Tằng Vô Nhạc, một bên hỏi.

"098! Ngươi có tra được nam nữ chính hiện tại đang ở đâu không?"

"Buổi tối hôm trước đám người bọn họ bị người của Tằng Vô Nhạc đánh ngất đem đi, hiện tại ta cũng không biết bọn họ đang ở đâu."

098 trả lời.

"Lần đầu gặp mặt ký chủ đã đem công năng theo dõi nhân vật chính của ta táp hư rồi. Năng lượng hiện tại không đủ, không có cách nào mở lại công năng lần nữa, mong ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ. Giá trị nghịch tập hiện tại là 70%."

Nghe được âm thanh lạnh nhạt của hệ thống, Lăng Sơ Nam cũng không có ý kiến, nheo đôi mắt bắt đầu ngủ.

Nhưng mà vào ngày thứ năm xuất phát, nam nữ chính lại lần nữa xuất hiện trước mặt Lăng Sơ Nam.

Ở lối rẽ có một chiếc xe việt dã gồ ghề hư hỏng dừng lại, hai bánh xe sau đều đã xẹp lép, mũi xe cũng bị tháo ra, máy móc bên trong đều nát bét, hiển nhiên đã không dùng được.

Một đám năm người thẳng tắp đứng ở trên đường, toàn thân chật vật không chịu nổi, phía sau còn có hơn mười xác của tang thi, vừa thấy được đoàn xe của Tằng Vô Nhạc, một thanh niên có vóc dáng nhỏ nhắn lập tức sáng mắt.

"Nhìn kìa! Có xe đến!"

Đường này không phải là quốc lộ, mà mặt đường cũng không lớn, một chiếc xe việt dã dừng lại ở ven đường thành công đem đoàn người cản lại.

Viên Võ ngồi ở chiếc xe đầu tiên, mấy ngày trước cũng là do hắn tự tay dẫn theo một đám thuộc hạ đem đoàn người của nam nữ chính ném vào thị trấn bên cạnh, hiện tại thấy được đám người bọn họ cũng không khỏi có chút kinh ngạc.

Sau khi đoàn xe dừng lại cũng không có ai lập tức xuống xem Viên Võ cầm lấy máy truyền tin, không ngờ lại nghe được âm thanh từ bên kia truyền đến.

"Nếu bọn họ muốn đi nhờ xe cứ để cho bọn họ lên."

"Vâng! Lăng thiếu!"

Thấy một người đàn ông có dáng vẻ nho nhã khí độ từ trên chiếc xe đầu tiên bước xuống, làm ngườiời dẫn đầu của đội ngũ, Tần Hạo Nguyên dẫn đầu mở lời.

"Xin chào! Xe của chúng tôi đã bị hỏng, xin hỏi có thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn đường không?"

Viên Võ không nói gì, chỉ cười cười nhìn về phía mấy người đứng đằng sau Tần Hạo Nguyên, làm như đang đánh giá cái gì.

"Chúng tôi sẽ không ăn bám trên xe của mọi người, chúng tôi đều là dị năng giả, nếu lỡ có gặp tang thi, đội ngũ của chúng tôi nhất định sẽ trợ giúp mọi người, tuyệt đối không kéo chân sau."

Thanh niên có vóc dáng nhỏ nhắn bổ sung.

"Đúng vậy! Đoàn xe của mọi người lớn như vậy nhất định có không ít người thường, nhiều thêm mấy dị năng giả cũng có thể đảm bảo an toàn một chút."

Đồng Hiểu Hiểu ngoan ngoãn đứng ở phía sau Tần Hạo Nguyên, ánh mắt lại như đang quát mấy người đang định tiến lên nói, dị năng của cô ta không thể tùy tiện bại lộ.

Dường như cảm nhận được bất an của Đồng Hiểu Hiểu, Tần Hạo Nguyễn duỗi tay nhéo nhéo bàn tay cô ta, hướng ánh mắt cứ yên tâm trấn an cô ta.

Hôm đó trời cũng đã tối, hơn nữa bọn họ đột nhiên bị tấn công, cho nên đám người Đồng Hiểu Hiểu cũng không nhìn rõ bộ dáng của ai khác ngoài anh bảo tiêu. Viên Võ cũng cảm thấy mừng rỡ vì đám người này tự đưa vào miệng cọp. Lại đánh giá bọn họ một lần nữa, Viên Võ mới mở miệng.

"Xin hỏi tên và dị năng của các người là gì?"

Tần Hạo Nguyên hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, giới thiệu nói.

"Tôi là Tần Hạo Nguyên, dị năng giả hệ hỏa, người này là bạn gái của tôi tên Đồng Hiểu Hiểu."

Nói tới đây Tần Hạo Nguyên dừng một chút, mà Đồng Hiểu Hiểu cũng có chút sốt ruột kéo kéo hắn, sau đó hắn tiếp tục nói.

"Cô ấy không có dị năng, là một người thường, bất quá gϊếŧ tang thi tuyệt đối không có vấn đề gì. Đây là Trần Nhạc, dị năng giả hệ thổ, Trương Hạo dị năng giả hệ lực lượng, và Lâm Vũ dị năng giả hệ kim."

Viên Võ như suy tư điều gì mà nhìn nhìn Đồng Hiểu Hiểu, ngay lúc cô ta đã cảm thấy có chút sởn tóc gáy, hắn liền hỏi.

"Các người là muốn đến đến nơi nào?"

Sau khi biết được bọn họ cũng muốn đến thủ đô, Viên Võ liền để Đồng Hiểu Hiểu và Tần Hạo Nguyên ngồi trên chiếc xe thứ ba của đội ngũ, còn ba người khác bị phân đến chiếc xe cuối cùng.

Lúc này đoàn xe có 15 chiếc, mỗi chiếc đều có được lượng lương thực dự trữ phong phú. Tần Hạo Nguyên và Đồng Hiểu Hiểu vừa mới lên xe, liền nhìn thấy các loại bánh quy mì gói được chất thành chồng ở phía sau ghế, lập tức liền nghe thấy bụng mình kêu lên âm ĩ.

Đã hai ngày bọn họ chưa ăn bất cứ thứ gì. Trong năm ngày này, vào ngày thứ ba bọn họ cũng chỉ nhặt được ở ven đường một chiếc bánh mì nướng, năm người mỗi người lấy một miếng ăn để lót dạ. Lúc trước còn đang lo lắng cho nên không cảm thấy, hiện tại mới phát hiện ra, bản thân thực sự rất đói bụng.

Trên ghế sau có một người đàn ông trung niên cường tráng mặc đồ đen, nhìn thấy hai người nhìn chằm chằm đồ ăn phía sau như hổ đình mồi, ánh mắt liền lộ ra tia cảnh giác. Hai tay của người đàn ông nắm chặt lại, giống như chỉ chờ thời cơ hành động.

Hai người đã vô cùng đói liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Bọn họ hiện tại là ăn nhờ ở đậu, lại không biết nhóm người này có địa vị như thế nào, vẫn là nên cẩn thận một chút.

Có điều bọn họ không hề biết chính là, trái ngược với đãi ngộ của bọn họ, ba người kia vừa lên chiếc xe cuối cùng đã được đối đãi như khách quý, được ăn uống đầy đủ.

Điên cuồng gặm mấy túi mì gói, vẻ mặt của Trương Hạo đầy thỏa mãn, lại uống thêm vài ngụm nước trái cây.

"Đoàn xe của mấy người quả thật là quá tốt, cư nhiên lại nhiều đồ ăn như vậy. Lão đại của mấy người nhất định rất ghê gớm phải không?"

Hai người khác cũng đang nhai đầy đồ ăn trong miệng, hàm hồ đồng ý.

"Đúng vậy! Mạt thế đến mà còn có nhiều lương thực dự trữ như vậy, quá tốt rồi."

Trương Hạo lại hỏi.

"Đoàn xe của các người có bao nhiêu người vậy? Một ngày ăn mấy bữa? Tất cả đều có thể ăn no sao?"

Một người đàn ông cùng ngồi với bọn họ ở phía sau còn đem đồ ăn đưa cho bọn họ, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Lão đại của chúng tôi quả thật rất tốt. Anh ấy nói phải ăn no mới có sức làm việc, cho nên đều không hạn chế lượng đồ ăn của chúng tôi." Bất quá là phải tự mình đi ra ngoài tìm.

Không hề cảm nhận được câu câu nói chưa xong của đối phương, ánh mắt ba người đều sáng ngời. Trước mạt thế bọn họ đều không cảm thấy gì, nhưng sau khi mạt thế đến, bọn họ mới phát hiện, chỉ cần có thể ăn no là một việc quý giá đến chừng nào.

Mà ở đoàn xe này, bọn họ lại có thể ăn no!

"Đội ngũ của mấy người còn thiếu người không?"

Trương Hạo có chút kích động hỏi. Ánh mắt của hai người khác cũng đồng dạng chứa nghi vấn.

Đây không phải là bọn họ thấy lợi mà quên nghĩa, nhưng mà đi theo Tần Hạo Nguyên thật sự quá xui xẻo.

Lúc bọn họ vừa mới đi theo Tần Hạo Nguyên còn đỡ, nhưng càng về sau lương thực dự trữ của bọn họ càng ít. Một ngày cũng chỉ có thể ăn hai bữa cơm, về sau ngay cả hai bữa cơm cũng không thể ăn no, rồi lại rút chỉ còn một bữa cơm. Đội ngũ của bọn họ có mười mấy người, thế nhưng không có nổi một một dị năng giả hệ thủy, mỗi lần uống nước đều trở thành vấn đề. Dị năng giả không gian thật ra cũng có một người, nhưng không gian của cô ta ngay cả nửa mét vuông cũng không đến, hơn nữa tham gia đội ngũ chưa đến 3 ngày, cô ta liền chết trong tay tang thi. Đây quả thực là quá xui xẻo.

Mà mấy ngày trước trên đường đi, gặp một thôn trang, đang muốn ở lại tá túc một đêm, thế nhưng không biết bị thần thánh phương nào đột kích đẩy vào trong vòng tang thi, sau đó chỉ còn có 5 người bọn họ trốn thoát.

Người đàn ông có chút khó xử nói.

"Cái việc này tôi phải hỏi lại lão đại của chúng tôi đã. Dù sao thì lai lịch của mấy người cũng không rõ, tôi không thể làm chủ được."

Tiếp theo hắn lại nói.

"Như vậy đi. Các người đem tin tức về đội ngũ của các người tỉ mỉ nói cho tôi một lần. Về sau tôi cũng có thể nói nói giúp cho các người một vài lời hay ở chỗ Lão Đại."

"Được được được!"

Sau đó ba người liền thay phiên nói về tình huống của bản thân. Bất quá bọn họ cũng tính là có đạo nghĩa, không hề nói ra bí mật là Đồng Hiểu Hiểu có dị năng chữa trị.

Lại đi thêm mấy giờ đồng hồ, trời cũng bắt đầu tối, đoàn xe liền dừng ở một một cánh đồng ruộng trống trải. Các thuộc hạ lục đục từ trong xe bước ra ngoài chuẩn bị cắm trại.

Đã đói bụng một đường, nam nữ chính vừa bước xuống đất, thần thái liền có chút uể oải.

Lăng Sơ Nam mở mắt ra, thoát khỏi ôm ấp của Tằng Vô Nhạc, lập tức đứng dậy xuống xe, lại bị Tằng Vô Nhạc một phen kéo trở về, in trên môi cậu một nụ hôn thật sâu. Mười phút sau, Tằng Vô Nhạc mới thỏa mãn ôm Lăng Sơ Nam môi đã có chút sưng đỏ xuống xe.

Các thuộc hạ đang chuẩn bị bữa tối đã thấy nhiều liền quen nhìn bộ dáng của hai người, bọn họ liền dừng lại việc trên tay hướng hai người chào hỏi.

"Ngũ Gia! Lăng Thiếu!"

Mà Đồng Hiểu Hiểu mang vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn nhìn chiếc nồi trên đống lửa, đúng lúc quay đầu liền nhìn thấy Lăng Sơ Nam đang được Tằng Vô Nhạc ôm lấy ngồi xuống.

Vẻ mặt của cô ta đầy kinh ngạc.

"Lăng Lăng Sơ Nam?"

Tần Hạo Nguyên nghe vậy liền quay đầu lại.

"Cái gì?"

-----

Chương 13

Đồng Hiểu Hiểu có nghĩ thế nào cũng không ngờ được sẽ gặp Lăng Sơ Nam ở nơi này.

Kiếp trước, đối với Lăng Sơ Nam, Đồng Hiểu Hiểu vẫn là có chút hảo cảm, có điều sau khi trọng sinh, cô ta chỉ một lòng muốn đoạt lấy ngọc bội trong tay cậu. Cô ta đã nhiều lần nghĩ rằng, chỉ cần cô ta có được không gian, cô ta nhất định sẽ sống sót đến cuối cùng.

Bất quá, điều cô ta không thể ngờ đến chính là Lăng Sơ Nam còn sống.

Tuy rằng cô ta đã thức tỉnh được dị năng chữa trị, nhưng nó lại không có bất kì lực công kích nào cả, hiện tại cô ta chỉ có thể dựa vào những kinh nghiệm chiến đấu của kiếp trước mà dùng, nếu có thể sở hữu được một không gian có thể trốn được....

Không biết rằng Lăng Sơ Nam có nhận ra bí mật không gian của ngọc bội hay chưa, cho nên Đồng Hiểu Hiểu có chút lo lắng. Nhưng ngay lập tức cô ta liền dập tắt ý nghĩ này, nếu như cậu ta có được không sao, làm sao lại có thể lưu lạc đến nỗi biến thành nam sủng của người khác? Cho dù là thái độ của mấy thuộc hạ kia có cung kính Lăng Sơ Nam đi nữa, nhất định cũng là vì để ý mặt mũi của Tằng ngũ gia.

Nghĩ đến đây, trong lòng của Đồng Hiểu Hiểu càng thêm nắm chắc về cái không gian kia.

"Tiểu Nam! Sao cậu lại ở chỗ này?"

Cảm xúc của Tần Hạo Nguyên đối với Lăng Sơ Nam rất phức tạp, ban đầu lúc quen biết Lăng Sơ Nam hắn còn cho rằng cậu cũng giống như hắn đều là người bị hại, sau đó liền xem cậu như bạn bè. Có điều về sau, lúc tra được rằng Lăng Sơ Nam chính là người muốn hãm hại hắn, trong lòng hắn liền dâng lên một cỗ cảm giác bị phản bội mãnh liệt không thể dập tắt.

Cho nên hắn liền lên một kế hoạch tai nạn xe.

Tần Hạo Nguyên không biết bản thân hắn đã nghĩ như thế nào, có điều trong khoảng thời gian đó hắn chỉ nghĩ muốn đem Lăng Sơ Nam loại bỏ để thỏa mãn.

Đương nhiên, hắn thất bại.

Trước khi mạt thế đến, Lăng Sơ Nam đã mất tích, hắn căn bản không thể tìm thấy bóng dáng của cậu.

Mà hôm nay hắn cư nhiên lại thấy được Lăng Sơ Nam ở chỗ này, nhìn đôi môi đỏ tươi và khóe mắt hơi ướt át của cậu, thêm vào đó bộ dáng còn hoàn toàn tựa vào ngực người khác, cổ họng của Tần Hạo Nguyên có chút khô khốc.

Nếu như Tiểu Nam đang tựa vào người hắn.... Ngay sau khi ý tưởng này dâng lên, Tần Hạo Nguyên vội vàng lắc lắc đầu dời đi tầm mắt, hắn làm sao lại có thể nghĩ loại hình ảnh này?

"Giá trị nghịch tập +5%." 098 lời ít mà ý nhiều.

Lăng Sơ Nam giơ tay lên cao chào hai người bọn họ trước sau đó mới nở một nụ cười.

"Xin chào! Không ngờ lại gặp được hai người ở đây."

"Đúng vậy, thật không ngờ."

Tần Hạo Nguyên thật sâu mà liếc nhìn Lăng Sơ Nam một cái.

Coi như không nhìn thấy được ánh mắt phức tạp của đối phương, Lăng Sơ Nam quay sang nhìn Đồng Hiểu Hiểu tâm tình bất định bên cạnh.

"Hai người đang ở bên nhau sao?"

Sau đó liền làm bộ đánh giá dáng vẻ chật vật của bọn họ, vẻ mặt đồng tình.

"Trên đường đi hai người nhất định đã chịu không ít cực khổ rồi, lúc mạt thế bắt đầu là cùng người nhà rời đi sao?"

Hai người không tự chủ được nhớ đến lúc mạt thế mới bắt đầu bị trùm bao tải đánh, vốn dĩ gương mặt đã không xem là dễ nhìn liền trở nên khó coi, nhưng hiện tại đang ở trên địa bàn của Lăng Sơ Nam, bọn họ không dám nổi giận, lại ngại phải nói ra việc mất mặt như vậy, chỉ có thể nhịn xuống.

Tần Hạo Nguyên miễn cưỡng cười cười.

"Ngày đó chúng tôi vừa hay đang đi dạo ở bên ngoài, lúc về đến nhà thì bọn họ đã rời đi. Ông bà của tôi còn ở thủ đô, cho nên có lẽ ba mẹ tôi cũng đi."

Câu chuyện đột nhiên lại bị âm thanh vang lên trong bụng của hai người đánh gãy, cách đó không xa truyền đến mùi vị của thức ăn nóng hổi khiến nam nữ chính đã nhịn đói vài ngày không khỏi nuốt nước miếng.

"Hai người đã chịu đói bao lâu rồi?"

Thần sắc Lăng Sơ Nam đầy kinh ngạc.

Đống Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm nồi cơm nói.

"Mấy ngày nay chúng tôi chỉ ăn được một miếng bánh mì."

Tần Hạo Nguyên không lên tiếng, thần sắc có chút quẫn bách.

Lăng Sơ Nam liếc nhìn Tằng Vô Nhạc vẫnluôn không nói gì bên cạnh, ngữ khí có chút năn nỉ nói.

"Ngũ gia, chúng em là bạn học với nhau, anh..."

Lăng Sơ Nam còn chưa dứt lời, môi đã bị chặn lại.

Lực chú ý của nam nữ chủ vốn dĩ đang đặt trên nồi cơm, đột nhiên nghe được tiếng động liền quay đầu lại, vừa vặn thấy được hai người tách nhau ra, ở khóe môi còn kéo theo một sợi chỉ bạc, đôi môi vốn đã đỏ mọng của Lăng Sơ Nam hiện tại lại càng trở nên sưng đỏ, hai mắt đã có chút thần sắc mê ly.

Đồng Hiểu Hiểu thấy vậy, đối với Lăng Sơ Nam lại càng khinh thường. Kiếp trước cô ta tuy rằng đã thấy qua không ít người vì mạng sóng mà bán đứng thân thể, trong đó cũng có nhiều thiếu niên xinh đẹp, nhưng bất kể như thế nào, cô ta cũng đều khinh thường loại người như vậy. Cô ta quay sang nhìn Tần Họa Nguyên, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ thấy được sự khinh thường trong mắt hắn, nhưng ngược lại, thần sắc kia lại không khỏi khiến cho cô ta nắm chặt tay.

Ghen ghét? Làm sao lại có thể là ghen ghét?

Tằng Vô Nhạc liếc mắt nhìn hai người kia một cái, thần sắc có chút bất mãn, y bế Lăng Sơ Nam lên hướng về phía xe, thanh âm lạnh nhạt nói.

"Cho bọn họ đồ ăn."

"Vâng! Ngũ gia!"

Cách đó không xa, Viên Võ hướng thuộc hạ phụ trách phần nấu ăn gật đầu một cái, không được bao lâu liền có hai chén cháo thịt nóng hổi đặt trước mặt nam nữ chính.

Tuy rằng chén cháo thịt này chỉ là cháo đóng gói, nhưng đối với hai người đã không ăn gì vài ngày đã xem là mỹ vị nhân gian rồi.

"Bảo bối! Không ngờ em lại vì hai người kia mà không để ý đến anh."

Đem Lăng Sơ Nam đặt ở ghế sau xe, Tằng Vô Nhạc đầy ủy khuất nói.

Trong khoảng thời gian này, Lăng Sơ Nam xem như đã hiểu biết tương đối về người đàn ông này. Bình dấm vô cùng lớn, chỉ hận không thể cùng cậu thời thời khắc khắc dính lấy nhau. Bình thường nếu như cậu đã nhiều lời với ai, thì ít nhất nội trong ba ngày sẽ không có khả năng gặp được người đó nữa.

Vừa rồi để có thể cho cậu nói nhiều với hai người kia như vậy, đã xem như là rất không dễ dàng rồi.

Lăng Sơ Nam vòng tay ôm lấy cổ Tằng Vô Nhạc.

"Vậy anh muốn như thế nào?"

Ngày hôm sau, khi Lăng Sơ Nam tỉnh lại, cả cơ thể giống như đều không còn là của mình, một ngón tay cũng đừng nghĩ động. (=))) thôi đọc bộ này thì ráng ăn chay nhe)

Hôm qua hai người bọn họ vào không gian cày cấy, đất trong không gian được Tằng Vô Nhạc chọn ra một khoảng, xây một căn nhà ở, cho nên hiện tại Lăng Sơ Nam đang nằm trong ổ chăn ấm áp trên giường.

Cậu muốn động đậy một chút, phần eo lập tức đã truyền đến cảm giác bủn rủn khiến cậu không khỏi kêu lên một tiếng.

"Thứ kia đã lớn tuổi như vậy rồi, sao còn có thể lợi hại như vậy chứ?"

Lúc này 098 lập tức lên tiếng.

"Bạn bị chứng thận hư? Không biết phải chữa trị làm sao? Đừng lo đã có linh dược bổ thận của hệ thống, giúp cho ngài bảo toàn tính phúc sinh hoạt."

Lăng Sơ Nam :"......"

Hơn nửa ngày sau, Lăng Sơ Nam mới ngồi dậy được.

"Tằng Vô Nhạc đâu rồi?"

098: "Y đi ra ngoài."

Lăng Sơ Nam gật đầu xem như đã hiểu. Ban đầu khi phát hiện Tằng Vô Nhạc có thể khống chế được không gian, Lăng Sơ Nam còn cảm thấy kinh ngạc, nhưng khi hệ thống tra không ra bất kì dị thường gì, cậu cũng chỉ có thể đem nguyên nhân quy kết với việc do cậu đã ăn quá nhiều thịt của Tằng Vô Nhạc, cho nên huyết mạch của hai người mới có thuộc tính chung như vậy.

Lăng Sơ Nam ra khỏi không gian phát hiện Tằng Vô Nhạc không ở trong xe, cũng không biết từ khi nào bên ngoài xe đã xuất hiện nhiều động vật biến dị như vậy. Lúc này một số con đã bắt đầu tấn công với đội ngũ phía trước.

Trên đường đi, chỉ có thêm năm người gia nhập, cho nên đội ngũ của Tằng Vô Nhạc bất quá cũng chỉ hơn 60 người, mà số động vật biến dị lại có hơn mấy trăm con, trong đó con có lực công kích mạnh nhất lại là thỏ vốn dĩ trước mạt thế rất dịu ngoan.

Lúc này, súng đối với động vật biến dị đã không còn bao nhiêu lực công kích, chỉ có thể thoáng làm chậm tốc độ của chúng, cho nên mọi người chủ yếu vẫn là dùng dị năng.

Lăng Sơ Nam nhìn thân ảnh của nam nữ chính đang đầy ý chí chiến đấu ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một đạo suy nghĩ sâu xa.

"Trong cốt truyện dường như nam nữ chủ không hề gặp được động vật biến dị ở chỗ này."

098 đáp : "Đúng vậy! Là do trên người của nữ chủ có hơi thở khiến động vật biến dị yêu thích."

"Dị năng chữa trị?"

"Không phải! Là một loại hương liệu đặc thù. Trong nguyên tác, đến đợt tiến hóa lần thứ ba mới có thể phát hiện ra loại hương liệu này."

098 giải thích.

Không thể nghi ngờ, Đồng Hiểu Hiểu làm như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là vì muốn đứng vững gót chân ở trong đội ngũ, dù sao thì còn có điều gì có thể so sánh khi cùng đồng đội

chiến đấu tăng tiến tình cảm đâu? Còn nguyên nhân thứ hai vẫn là nằmtrên người cậu.

Lăng Sơ Nam sờ sờ dấu vết hình trăng non trên ngực mình. Xem ra, nữ chính vẫn nhớ mãi không quên đối với không gian này.

-----

Editor :

Mình đang thi học kì và chuẩn bị đi quân sự rồi ~~