Vai Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học Tập

Chương 14



“Tiểu Du, sáng nay Hứa Sí có tới hỏi tớ về cậu á.”

Hạ Tiểu Hàn ghé sát vào người Ôn Du nói chuyện phiếm, đúng lúc cô cũng vừa giải xong đề toán cuối cùng. Đã hai ngày kể từ hôm cô gặp Hứa Sí ở văn phòng, bởi vì hai ngày này Ôn Du cơ bản là cũng không bước ra khỏi phòng học nửa bước thành ra không thể gặp lại anh được.

Cô nghe vậy thì ngẩng đầu, hứng thú hỏi: “Cậu ấy hỏi cái gì?”

“Hỏi mấy ngày nay vì sao cậu lại không đi nhà ăn ăn cơm.” Hạ Tiểu Hàn ném vào miệng một viên kẹo ngọt, “Người ta còn cố ý bắt tớ không được nói cho cậu biết, nhưng mà lại dùng thái độ dữ dằn quá thế nên tớ quyết định sẽ không giúp cậu ta.”

….Vì sao trước đây không phát hiện ra rằng cô bé này cũng có lúc lại nghịch ngợm như vậy nhỉ.

“Nhưng mà tiểu Du,” Hạ Tiểu Hàn nheo mắt sát lại gần cô, cứ như kẻ trộm hỏi, “Thành thật khai mau, có phải hai người các cậu là cái kia không hả.”

“Nghĩ cái gì thế.” Ôn Du nhanh chóng đập tan cái suy nghĩ viển vông kia, “Tớ và cậu ấy không đời nào. Mà nói mới nhớ, cậu trả lời người ta thế nào?”

“Đương nhiên là có sao nói vậy rồi.” Hạ Tiểu Hàn chớp mắt, “Cậu thử nghĩ đi, nếu cậu ta còn có thể phát hiện gần đây cậu không đi ăn cơm, chắc chắn người này khẳng định lén quan sát cậu không dưới một ngày đâu nha. Mà nói trắng ra thì tớ thấy Hứa Sí cũng khá tốt đó chứ, diện mạo không tồi mà gia thế lại càng miễn bàn, nếu có cũng chỉ là quá dữ thôi… Ấy chết không được, tớ không thể để tiểu Du đi theo cậu ta chịu khổ được.”

“Dừng, dừng, dừng!”

Ôn Du bất đắc dĩ cười, chuyện gì đang diễn ra vậy không biết, nữ chính đẩy thuyền couple nữ phản diện với nam chính á, thật là loạn quá đi.

Về chuyện không đi nhà ăn ăn cơm, cô cũng thật sự không biết nên nói như thế nào. Phí sinh hoạt của cô vốn dĩ đáng thương, chỉ có thể giúp cô duy trì ăn mấy món đơn giản, sau khi mua một đống sách tham khảo thì túi tiền cô chính thức bị viêm màng luôn rồi, vì thế chỉ có thể mua mì gói hoặc mấy ổ bánh mì nhỏ để duy trì sống qua ngày.

Tuy rằng Hạ Tiểu Hàn rất hay lấy cớ để mời cô ăn cơm, nhưng rốt cuộc lòng tự trọng của Ôn Du rất cao, không chịu ăn bám cô ấy nên trực tiếp từ chối.

Vừa nói đến chủ đề này, cô lại có chút đói bụng, vì thế liền lảng sang nói chuyện khác để dời đi sự chú ý: “Tiểu Hàn, cậu ở cùng Hứa Sí thấy thế nào?”

Rất nhanh cũng đến giờ trưa, phần lớn học sinh đều nhằm phía nhà ăn mà giành giựt từng suất cơm, đám đông nhiệt tình hùng hổ như vậy làm cô bỗng nhớ đến bộ phim thây ma ngày tận thế, nhịn không được mà cười ra tiếng.

“Bạn, bạn Ôn Du ơi, tôi có một đề tiếng Anh không biết nên làm thế nào, cậu có thể giúp đỡ chút không?”

Giọng nói này có chút quen thuộc, Ôn Du ngẩng đầu, bất ngờ đây lại chính là cái người không lâu trước đây đã cười nhạo cô “Xứng với vị trí thứ hai từ dưới lên”, bạn Lý Dương Phàm.

Lý Dương Phàm thấy cô nhìn mình liền có chút xấu hổ cười cười, thật ra thành tích của cậu ta cũng không tệ lắm, thực sự thì cái đề này đối với cậu dễ như ăn cháo, nhưng đây chính là một trong những cách tốt nhất để tiếp cận con gái nhà người ta, mà dù sao Ôn Du cũng giỏi môn này hơn cậu thế nên cũng chỉ có duy nhất cửa này để đi thôi.

“Được thôi, cậu đưa đề tôi xem thử.”

Ôn Du nhận lấy đề bài từ trong tay cậu ta, chưa kịp nhìn rõ cái đề thì đã nghe thấy có người gõ mạnh cửa phòng học.

Cô tuyệt nhiên không hề nghĩ tới người đứng trước cửa lúc này sẽ là Hứa Sí. Anh vóc người cao nên khi đứng ở trước cửa đã che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời, mà lúc này là khi ánh mặt trời mùa hè chói chang lên cao nhất, tạo ra một cái bóng đen kéo dài.

Không biết vì sao mà trông anh có vẻ không được vui, khuôn mặt trầm tĩnh thấp giọng nói: “Ôn Du, ra đây chút.”

“Ngại quá, tôi ra ngoài chút.” Ôn Du bị chuyện này làm cho có chút kinh sợ mặt cắt như không còn giọt máu nhìn Lý Dương Phàm cười cười rồi xoay người ra ngoài đứng trước mặt Hứa Sí, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen kịt của anh, “Có chuyện gì à?”

“Cậu…” Anh trông cứ như đứa trẻ tay chân có chút luống cuống, trong lòng khó chịu mà không thể phát tiết ra được chỉ có thể im lặng nuốt hết trở lại vào bụng, trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói: “Các cậu đứng gần như thế để làm gì?”

Ôn Du cười: “Tôi chỉ bài cho cậu ấy.”

“Chỉ bài?” Thấy cô cười, Hứa Sí nhăn mặt nãy giờ cuối cùng cũng thả lỏng, khóe miệng cong lên một đường khó thấy, “Thế nếu như tôi cũng nhờ cậu chỉ bài cho…”

“Thì cũng sẽ chỉ luôn!” Tuy không biết là anh vì cái gì mà tự nhiên lại nói thế, nhưng khó khăn lắm Hứa Sí mới có chút hứng thú với việc học, Ôn Du nhất thời hứng thú, “Bất kỳ lúc nào, bất kỳ chuyện gì, có thể giúp thì đều sẽ cố gắng giúp cậu giải quyết!”

Hứa Sí sẽ không nói cho cô biết rằng thực ra điều anh muốn hỏi chính là: “Nếu tôi cũng hỏi bài em, thì em có thể nguyện ý mà tới gần tôi như thế một chút không?”

Anh vừa im lặng nghe Ôn Du nói xong thì ngay lập tức cô gái trước mặt anh lại nháy mắt hỏi anh: “Nhưng mà, cậu tới đây có chuyện gì à?”

Nếu cô nhớ không lầm, cốt truyện lúc này hình như là cặp đôi chính cũng đã trùng hợp gặp gỡ mấy lần rồi, sau đó cũng đối với đối phương mà có chút thiện cảm. Ai mà ngờ lúc này Hạ Tiểu Hàn khi nhắc tới anh một chút biểu cảm thẹn thùng ngượng ngùng cũng không có, chỉ tùy tiện trả lời: “Tớ với cậu ta á? Bọn tớ căn bản là không quen biết gì nhau, ấn tượng của cậu ta về tớ chắc cùng lắm tớ là bạn thân của cậu. Tên đó nhìn qua dữ dằn như thế, tớ đời nào đi tiếp cận làm gì.”

Nụ cười của Ôn Du lập tức trở nên cứng ngắc.

Cốt truyện hình như… Hoàn toàn bị thay đổi rồi, tới mức mà cô cũng nhận không ra chuyện này thế nào, mọi thứ coi như phá sản.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Hạ Tiểu Hàn bật người dậy quay về chỗ ngồi. Mặc dù không biết là có hữu dụng không nhưng Ôn Du vẫn cố gắng trong đầu quậy phá cái hệ thống chỉ mới xuất hiện một lần kia, sau một khoảng yên tĩnh, cuối cùng trong đầu cô cũng vang lên giọng nữ lạnh lùng lười biếng: “Làm gì?”

“Cốt truyện và hiện tại hoàn toàn không khớp với nhau, thật sự sẽ không ảnh hưởng gì chứ?”

Đối phương im lặng một lúc, sau đó làm vẻ không liên quan đến mình rồi lạnh nhạt đáp: “Phía trên chỉ yêu cầu cần giúp đỡ nam chính nâng cao thành tích học tập, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ là được, những chuyện khác cậu không cần phải bận tâm đâu.”

Ôn Du:……

Hệ thống này có phải là quá lười biếng đi? Chỉ vì để sửa cái lỗi chả ra làm sao trong truyện tiểu thuyết mà làm cho toàn bộ cốt truyện thay đổi toàn bộ, thế vẫn ổn được à? Nếu thế chả phải nam chính và nữ chính cả đời cũng chẳng tiếp xúc qua lại luôn à!

“Bạn nhỏ à, thôi thì cứ làm tốt việc của mình thôi, không cần tự mang gánh nặng áp lực làm gì đâu.” Âm thanh của hệ thống dần nhỏ, rồi cuối cùng cũng biến mất: “Mục tiêu duy nhất của chúng ta chỉ có học tập, chuyện tình cảm của nam nữ chính cũng kệ đi.”

Hệ thống này có phải là độc thân tới chướng mắt luôn rồi không thế? Hơn nữa những lời vừa nãy có phải là hơi thiếu chuyên nghiệp không vậy? Sạn nhiều tới mức kể ra tới mai cũng không hết luôn đấy!

Ôn Du không còn lời nào để nói, mà ngay lúc cô im lặng không nói gì thì hệ thống cũng cứ thế biến mất tiêu. Thế là cô chỉ có thể kìm nén tâm sự trong lòng, một lần nữa cố gắng dời lực chú ý của mình quay lại việc học trên lớp.

Thôi thì trong cái rủi có cái may, dù phải ở lớp ăn mì gói cùng bánh mì qua ngày thì đổi lại cô có thể tiết kiệm được kha khá thời gian ăn cơm, bởi vậy cô càng có nhiều cơ hội để chăm chỉ học hành. Ôn Du căn bản thông minh, hơn nữa mấy tài liệu của bạn thủ khoa kia quả thật cứ như tinh hoa trời đất, càng làm cho hiệu suất học tập của cô cứ như hổ mọc thêm cánh. Tuy là cô hiện tại vẫn chưa thể đuổi kịp tiến độ của các bạn cùng lớp, nhưng cũng không như trước đây mà nửa chữ bẻ đôi cũng không biết.

Không những vậy, nhờ sự giúp đỡ của các thầy cô mà sự tiến bộ của cô cũng rất lớn. Ôn Du thường xuyên vào tiết tự học là đi đến văn phòng của thầy cô mà hỏi đề, mọi người đều vui vẻ kiên nhẫn giải thích hết tất cả cho cô. Trong nguyên tác cuốn tiểu thuyết căn bản là không hề đề cập tới các nhân vật quá nhỏ, nhưng thật ra bọn họ đều là những người tận tâm tận lực vì công việc, đều là các thầy cô chăm chỉ tốt bụng, đối với mỗi cá nhân học sinh đều là những nhân tố không thể thiếu.

Hứa Sí có chút lúng túng vươn cánh tay phải nãy giờ luôn giấu ở phía sau ra, trên tay anh là một túi khá lớn, trên nó có in logo của một thương hiệu bánh nổi tiếng.

“Người nhà mua cho tôi nhiều bánh quá thành ra ăn cũng không hết.” Anh ho nhẹ một tiếng cái tay còn lại đưa lên sờ sờ mũi, động tác điển hình khi nói dối, “Cứ coi như giúp tôi giải quyết chúng đi cũng được.”

Anh nhờ Hạ Tiểu Hàn mà biết rằng Ôn Du thực ra không có tiền ăn cơm, mà cô nương này có lòng tự trọng cũng rất cao thế nên mới phải moi chuyện ra bịa như thế, giá cả của mấy cái bánh này tuyệt đối không hề rẻ đâu nha.

Ôn Du trong lòng cảm xúc đan xen. Cô trước đây khi còn là tiểu thư của Ôn gia, sớm đã có thói quen người ta tặng đồ đều chính là vì để lấy lòng, cho tới tận bây giờ cô mới hiểu và biết ơn lòng chân thành của mọi người.

Cô giả vờ ngạc nhiên nhận lấy, mi mắt cong cong cười: “Cảm ơn cậu nhiều nha, vận khí của tôi thật tốt.”

“Không cần, cậu có thích ăn cái gì không?” Lời vừa ra khỏi miệng anh liền cảm thấy hỏi thế thì có hơi trắng trợn rồi, bực mình nhưng vẫn cố gắng kìm chế trái tim đang đập thình thịch của mình vội vàng giải thích: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”

Thế không phải là càng khả nghi hơn à.

“Tôi thích đồ ngọt, mê nhất là vị dâu tây và vị matcha.” Ôn Du dừng một chút, “ Thật ra tôi cũng không có gì để trả lại cho cậu, nếu sau này trong việc học có bất kỳ vấn đề gì thì cứ tới tìm tôi.”

Việc học hành vẫn nên được rèn luyện từ bé, dù là hiện tại cô và Hứa Sí cũng không thân thiết với nhau lắm nhưng thiện chí muốn giúp đỡ bạn bè cố gắng học tập thì luôn là điều đúng đắn.

Hứa Sí nhịn cười gật đầu. Bánh mì dâu tây và matcha anh đều mua mỗi loại một phần, không ngờ là có thể trùng hợp đúng luôn sở thích của cô, không uổng công anh trốn học ở tiệm bánh mì cực khổ chọn lên chọn xuống gần một tiếng đồng hồ.

Nhưng muốn gặp được cô quả thật khó như lên trời. Anh trước kia hình như chưa bao giờ tới nhà ăn ăn cơm cả, cứ đến giờ cơm trưa là sẽ cùng đám bạn bè chuồn ra ngoài trường ăn bữa khác thịnh soạn hơn. Thế nhưng chỉ để có thể được ngẫu nhiên gặp cô, anh hai ngày nay đều đứng ở cầu thang lầu rồi ngoài hành lang và cả cửa nhà ăn không biết bao nhiêu lần, đến nỗi bị đám cẩu bạn tốt cười nhạo là “hòn vọng phu”, không ngờ là vì Ôn Du mấy ngày nay không hề ra khỏi lớp học.

Nhưng hiện tại anh cuối cùng cũng đã có lý do để tiếp cận cô rồi.

Hứa Sí hận không thể nhanh chóng quay về lớp học điên cuồng làm bài tập, sau đó đem hết nhưng câu không hiểu để hỏi Ôn Du cách giải. Nhưng nghĩ kỹ lại hình như mấy bộ sách bài tập của anh đều đem đi cho sự nghiệp gấp máy bay giấy.

“Hạn sử dụng là ba ngày, cậu nhất định phải ăn đúng hạn. Nếu hương vị thấy không ổn thì cứ vứt đi không cần ăn…”

“Hứa Sí,” cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh, “Cậu cứ như mẹ tôi vậy á.”

Anh nghẹn một bụng lời muốn nói, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Ôn Du bỗng nhiên đại não liền trở nên trống rỗng, không biết có phải là do bị ánh nắng chói chang của buổi trưa đang chiếu vào từ phía sau không, một cổ nóng bức từ dưới lên tận đầu thành ra mặt Hứa Sí trông có chút hồng hồng.

Anh cắn răng nói: “Giống cũng được, tôi phải đi rồi.”

Trong vài giây ngắn ngủi nói ra lời này, anh trong đầu vẫn hy vọng cô sẽ giữ anh lại thế nhưng kết quả là Ôn Du không thèm nghĩ gì nhiều liền gật đầu: “Ừm, hẹn gặp lại.”

Cô gái này.

“Bye.”

Anh bất đắc dĩ mà vẫy tay với cô, ngẩng đầu nhìn đúng lúc Ôn Du xoay người, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lý Dương Phàm nãy giờ đang giả vờ bản thân là không khí, nhếch khóe miệng khiêu khích.

Lý Dương Phàm:… Không dám động không dám động.

“Ngại quá, để cậu chờ lâu rồi. Đưa tôi tờ đề kia đi.”

“ “À, không cần nữa đâu, bạn học Ôn Du!” Lý Dương Phàm giật mình, lui ra phía sau một bước, “Tôi vừa mới suy nghĩ kỹ lại đề bài, tự nhiên đã nghĩ ra rồi! Cậu cứ đi ăn cơm trưa đi!”

“Ồ.” Ôn Du gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhận ra điều gì mà chạy nhanh đến cửa nhìn về hướng bóng lưng của Hứa Sí la lên: “Đừng quên tới tìm tôi hỏi bài nhé!”

Anh không quay đầu lại, chỉ nâng tay ra dấu ok, bóng hình người con trai cao gầy bị ánh mặt trời kéo thật dài tựa như một mũi tên nhọn sắc bén.

Bởi vì lúc này Ôn Du không thể nhìn thấy mình nên anh cũng không kiêng nể gì mà cười đến cong cả mắt.