Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 421: Lăn xuống đi



Một số võ giả ở gần bị dọa sắc mặt tái nhợt, đáy lòng dâng lên khí tức tử vong, tràn ngập tuyệt vọng.

Ngay vào lúc Hổ Vương Chiến Xa nổ tung thì một đạo thân ảnh từ trong tòa lầu trang nhã lao ra ngoài, nhẹ nhàng lao tới gần ánh sáng hình nấm kia.

Chính là Tân Bì, hắn vẻ mặt bình tĩnh vươn tay ra, lập tức một ánh sáng phòng ngự hiện ra ngoài, một hình tròn lấy hắn làm trung tâm bao phủ các nơi, ánh sáng hình tròn này bao phủ vụ nổ hình nấm lan sang nơi khác.

Ầm ầm!

Mọi người cảm thấy hoảng sợ khi nhìn thấy vụ nổ bị bao phủ trong màn sáng phòng ngự của Tân Bì, sau đó hào quang kia tiếp tục một thời gian, lúc này mới dần dần dập tắt và hóa thành hư vô.

Tân Bì thơ ra một hơi, một đạo ánh sáng màu xanh lóe lên rồi biến mất, phòng ngự lập tức mở ra. Chỉ thấy một hố sâu đường kính hơn hai mươi mét xuất hiện, sâu không thấy đáy. Đại hán cưỡi đại chùy biến mất không thấy đâu, chắc là thi thể và ngũ giai chiến chùy cũng tan biến thành mây khói rồi.

- Giáo huấn hắn một chút là được rồi, cần gì làm ra động tĩnh lớn như thế chứ?

Tân Bì trách cứ nhìn qua Lý Vân Tiêu đứng cách đó không xa, nhưng trên mặt của hắn lại vui vẻ, vui vẻ rất nhiều.

- Tiểu tử, thật độc ác!

Sở Vũ vẻ mặt âm trầm hiển hiện trên không trung, hàn khí bức người, nói:

- Tại đây cũng không phải là Hỏa Ô đế quốc, không phải do ngươi làm càn!

Lý Vân Tiêu không sợ uy áp Vũ Hoàng của Sở Vũ chút nào, bất đắc dĩ khoát hai tay, lắc đầu nói:

- Hắn bảo ta lăn xuống, vì vậy ta lăn xuống theo lời của hắn, bởi vì nơi này không phải Hỏa Ô đế quốc, cho nên làm việc phải cẩn thận, người ta nói cái gì thì ta thành thành thật thật làm cái gì a.

Hắn lúc này cười lạnh, nói:

- Nhưng mà, đời này ta chưa từng thấy qua thỉnh cầu biến thái như thế, ha ha ha...

- Ngươi...

Sở Vũ giận dữ, hắn thân là thành viên hoàng thất Thiên Hương đế quốc, cộng thêm hắn là cao thủ Võ Hòng, cho tới bây giờ đều là hắn hất hàm sai khiến kẻ khác, khi nào bị người ta chống đối và trào phúng như vậy chứ.

- Muốn chết!

Hắn lập tức ra tay, đầu ngón tay bắn ra một đạo hào quang, phát ra tiếng xé gió bén nhọn đâm thẳng vào mi tâm Lý Vân Tiêu.

- Phanh!

Thân ảnh Tân Bì lóe lên, một quyền trực tiếp đánh vào đạo hào quang kia, hai lực lượng nổ tung trên không trung, chẳng khác gì hoa cúc rơi rụng.

- Sở Vũ huynh, hồ quang chỉ tinh tiến không ít a, rất muốn lại luận bàn một chút đấy.

Tân Bì vẻ mặt cười lạnh nhìn chằm chằm vào Sở Vũ, nhìn biểu lộ âm trầm như chảy ra nước của đối thủ, cảm thấy nội tâm vui thích, thoải mái nói không nên lời.

Đám võ giả chen chúc bên dưới lúc này càng tránh ra xa xa, tất cả đều không dám tới gần nơi này.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.

Vừa rồi nếu không có Tân Bì ra tay, sợ rằng đã chết một đám lớn, huống chi bây giờ là hai gã cường giả Vũ Hoàng đối nghịch, càng hoảng sợ tránh đi.

- Ha ha, hai người các ngươi cũng không sợ những tiểu bối nơi này chê cười hay sao?

Hoắc Sâm vẻ mặt cười hì hì xuất hiện giữa hai người, nói:

- Muốn luận bàn cũng nên tìm ngày tốt lành chứ? Hiện tại thời gian không còn sớm, cũng nên làm chính sự đi đã. Nếu chậm trễ thi đấu tranh đoạt danh ngạch, ba người chúng ta ai cũng không gánh được trách nhiệm này.

Tân Bì cười lạnh nói:

- Hoắc Sâm huynh nói đúng, nhưng mà ta sợ Sở Vũ huynh ngứa tay nên không nhịn được ra tay.

Sở Vũ xanh mặt, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu nói:

- Hy vọng ngươi vẫn có vận khí tốt như thế, có thể còn sống rời khỏi Quỳnh Hoa Đảo.

Lý Vân Tiêu khinh thường ngoáy ngoáy lỗ tai, cười nhạo nói:

- Lời này vì sao ta nghe ra không được thoải mái nhỉ? Ngươi buổi sáng rời giường có phải đã ăn cứt không?

Chi!

Tất cả mọi người giật mình, hít khí lạnh, cũng dám nói chuyện như thế với một tên Vũ Hoàng. Những đệ tử ở xa xa nhanh chóng lui lại, bọn họ có lẽ đã cảm nhận được lửa giận kinh thiên của Sở Vũ, sợ gặp nạn.

- Ngươi! Thật muốn chết!

Sở Vũ tức giận như nổ tung, chung quanh người có hơi nước. Nhưng nhìn thấy Tân Bì cảnh giác ngăn cản trước mặt Lý Vân Tiêu, lập tức hít sâu mấy cái, cố nén tức giận, hàm răng nghiến ken két.

Hoắc Sâm cũng cảm thấy mồ hôi lạnh đổ toàn thân, vạn phần bội phục nhìn qua Lý Vân Tiêu, xấu hổ cười nói:

- Tiểu tử này thú vị, có gan! Thật không biết mạng của hắn đủ cứng hay không.

Tân Bì lạnh lùng nói ra:

- Mạng tiểu bối là do tiểu bối nắm giữ. Nếu là có người cảm thấy không được được, âm thầm giở trò quỷ... hắc hắc, nơi này có mấy ngàn người, cũng đủ lão tử giết một hồi.

Hắn sợ Sở Vũ thi thủ đoạn, cho nên phóng ngoan thoại. Nếu như ở Quỳnh Hoa Đảo bị cùng thế hệ giết, vậy thì hắn không nói gì. Nhưng nếu có cường giả âm thầm ra tay, hắn tất nhiên sẽ giết mấy ngàn võ giả của Thiên Hương quốc tham gia thi đấu lần này.

Sắc mặt Sở Vũ đại biến, Tân Bì nói nghĩa gì hắn hiểu, nếu là như thế, tới lúc đó sẽ biến thành hai nước đại chiến, hơn nữa không chỉ là cuộc chiến giữa phàm nhân. Tất cả thế lực lớn khẳng định đều tham dự, thậm chí cuối cùng thánh vực ra tay cũng có khả năng.

- Ha ha, Tân Bì huynh nói quá lời. Trên Quỳnh Hoa Đảo có cường giả ba thế lực tọa trấn, ai dám lén lút giở trò quỷ?

Hoắc Sâm thấy tràng diện cương cứng, vội vàng đi ra hoà giải nói:

- Việc này không nên chậm trễ, bắt đầu đi.

Hai người lúc này mới phân biệt thối lui, lạnh lùng đối nghịch với nhau, không nói thêm cái gì nữa.

Nhưng mà sắc mặt Sở Vũ âm trầm bất định, trong đầu suy nghĩ những chuyện ngày trước.

Một trong bốn đại thế gia Hỏa Ô đế quốc Chu gia bí mật sai người triều bái, đưa ra thẻ đánh bạc khiến hắn động tâm, yêu cầu mượn tay Thiên Hương đế quốc trong thi đấu tranh đoạt danh ngạch tiêu diệt Lý Vân Tiêu. Hơn nữa còn thu thập đầy đủ tư liệu về Lý Vân Tiêu, cũng đưa tới cho hắn xem.

Lúc trước hắn xem xong thì kinh ngạc một hồi. Thậm chí hoài nghi tư liệu ghi sai, chính mình lại phái người lẻn vào thành Thượng Dương tiến hành điều tra, lúc này mới có thể xác định. Đặc biệt là một trận chiến trên Kim Ô Lôi Bệ Thần, phất tay đè chết Vũ Tông, mặc dù có chút vận khí nhưng có mấy vạn người làm chứng.

Sở Vũ phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn qua La Thanh Vân ở xa xa, gật gật đầu, sát ý dạt dào.

La Thanh Vân là đệ tử nước ngoài, thân phận ngay cả hắn cũng không rõ ràng. Vốn căn bản sẽ không cho hắn tham gia, nhưng Chu gia đưa tới thẻ đánh bạc quá lớn, hắn vì mục đích ổn thỏa, lúc này mời La Thanh Vân vào thi đấu tranh đoạt danh ngạch lần này. Bởi vì hắn thăm dò qua, thực lực La Thanh Vân không chỉ là tam tinh Vũ Tông đơn giản như thế.

Nếu như La Thanh Vân ra tay, Lý Vân Tiêu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Sát ý trên mặt Sở Vũ đã bị hơn vạn đệ tử nơi đây nhìn thấy, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, biết rõ chuyến đi Quỳnh Hoa Đảo sẽ không quá bình yên.