Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 525: Phong hào Vũ Đế



Loong coong!

Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện tiếng đàn, nó chẳng khác gì tới từ hư vô, đến từ không gian không biết tên, nhưng mà nó lại vang lên trong tâm của mọi người.

Lý Vân Tiêu cười.

Trên mặt hắn tươi cười thích ý, lẩm bẩm nói: 

- Cuối cùng đã đến, nếu không tới thì hôm nay lá bài tẩy phải lộ ra ánh sáng rồi.

Nếu như hắn trốn vào Giới Thần Bi, như vậy bí mật trong Giới Thần Bi có càn khôn sẽ bị phát hiện, đến lúc đó đuổi giết hắn không chỉ có Tinh Túc lão quái, có lẽ sẽ là cường giả khắp thiên hạ.

Tinh Túc lão quái biến sắc, quyền mang trong tay thu lại, ánh mắt của hắn cảnh giác nhìn qua bóng đêm tối tăm, quát lớn: 

- Là ai? 

Hắn hô ba lần nhưng không có ai xuất hiện.

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn quanh, thậm chí ngay cả Tinh Túc lão quái cũng không tìm thấy ai cả.

Đinh Linh Nhi vội vàng bước lên vịn Lý Vân Tiêu, nhìn thấy hắn tổn thương toàn thân, nội tâm thương yêu không dứt, nói:

- Là người nọ tới sao?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Ân, nhưng mà khả năng còn chưa tới. Chỉ là đưa tiếng đàn tới trước mà thôi, cũng có thể đảo mắt là tới..

- Đưa tiếng đàn tới trước?

Đám người Lý Thuần Dương vô cùng ngạc nhiên, còn có loại chuyện cổ quái này?

Tinh Túc lão quái giận tím mặt, quát:

- Đừng tưởng rằng trốn tránh sẽ không có chuyện gì, ta hiện tại đánh vỡ hư không, xem ngươi trốn ở đâu.

Hắn đang muốn động thủ, lúc này một bóng người xuất hiện trong hư không, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác nào cả, ai cũng không biết hắn tới từ khi nào, giống như hắn đã đứng ở đó rất lâu rồi, chỉ là không ai thấy mà thôi..

Tinh Túc lão quái chấn động, trong nội tâm khiếp sợ không thôi, người này xuất hiện ngay cả hắn cũng không phát giác, đột nhiên quát:

- Ngươi là ai?

Người nọ vẻ mặt bình tĩnh, quần áo vô cùng mộc mạc, trong tay ôm đàn ngọc giá rẻ, không nói một lời, hắn đặt cầm trước người, nhẹ nhàng khảy đàn.

- Ồ? Người nọ không phải là đầu gỗ ngốc ở gần nhà ta sao?

Trong võ giả phía dưới có người kêu to lên.

- Đầu gỗ ngốc? Ngươi mới là đồ ngốc! Không thấy được người ta dám đối nghịch với Vũ Đế sao? Ngươi xong đời rồi, cả nhà ngươi đều xong đời rồi.

Người bên cạnh nói xong, sắc mặt tên võ giả này biến thành tái nhợt.

Đầu gỗ ngốc này ở cạnh nhà của hắn nhiều năm, chính mình còn thỉnh thoảng khi dễ hắn, vẫn cho rằng đối phương trung thực, không thể ngờ là ngọa hổ tàng long.

Người nọ đánh đàn thập phần chậm chạp, chẳng khác gì dòng suối nhỏ đang chảy, tiếng đàn vang lên bên tai mọi người.

Ở giữa thiên địa, mọi người nghe như si mê. Trên mặt mang theo biểu lộ an tường, hào khí khắc nghiệt dưới tiếng đàn đã hóa thành hư vô, trầm tĩnh trong âm luật mỹ diệu.

Giống như tất cả huyên náo đã đi xa, cả thế gian này chỉ còn lại âm thanh của tự nhiên.

Không biết qua bao lâu.

- Dừng tay cho ta!

Tinh Túc lão quái trong này hoảng hốt, ngay cả hắn trong bất tri bất giác cũng lâm vào trong đó, lập tức cả kinh mồ hôi lạnh đầm đìa, hét lớn một tiếng rót Cửu Thiên vũ ý vào, lập tức đánh tan vận luật.

Loong coong!

Dưới tiếng rống của hắn rốt cuộc người kia cũng dừng đánh đàn, cả bầu trời an tĩnh lại.

Tâm thần mọi người chấn động, từ trong ý cảnh kỳ diệu kia phục hồi tinh thần lại, trên mặt đầy tức giận nhưng không ai dám nói.

Không ít người càng ảo não không thôi, tu vị của mình trong tiếng đàn ần ẩn có dấu hiệu đột phá, lại không lý do bị Tinh Túc lão quái cắt đứt.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Trong nội tâm Tinh Túc lão quái không có ngọn nguồn, người này không nói cái khác, chỉ nói tạo nghệ tiếng đàn vừa rồi đã không phải kẻ đơn giản.

- Hắn đánh đàn thật dễ nghe, Vân thiếu, hắn rốt cuộc là ai?

Đinh Linh Nhi không nhịn được hỏi tới, trên mặt hoàn toàn si mê, dường như đang nhớ lại ý cảnh vừa rồi.

Lý Vân Tiêu đang tinh tế dư vị tiếng đàn, cảm thấy thập phần khoan khoái dễ chịu, hơn nữa tổn thương trên người được tiếng đàn tẩm bổ đã tốt hơn một nửa, tán thán nói:

- Trong thiên hạ, có thể cầm đàn ngọc phổ thông lại có thể đánh đàn kỳ diệu lay động lòng người như thế, trừ Lệ Hoa Trì ra, không có người thứ hai làm được.

Hắn không có tận lực áp thấp âm thanh, trong bóng tối yên lặng, mỗi người đều nghe được rõ ràng.

Lệ Hoa Trì? Là ai vậy?

Ti! Lệ Hoa Trì? Lệ Hoa Trì!

Tất cả mọi người lập tức như bị điện giật, đồng tử mở lớn, ngây ra như phỗng.

Dĩ nhiên là cái tên như sấm bên tai, cho dù dưới đất hay trên trời, ai cũng nghe nói qua, làm cho tất cả mọi người ngây ngốc, khó có thể tin nhìn qua thân ảnh chất phác tự nhiên kia.

Đinh Linh Nhi cũng ngẩn ngơ, nhưng nghĩ đến thân phận của Lý Vân Tiêu cũng lập tức thoải mái, nội tâm càng cuồng hỉ không thôi, có người này ở đây, chắc chắn không có chuyện gì nữa.

Tinh Túc lão quái cũng chấn động, hoảng sợ lui lại hơn mười mét, lúc này mới cảm thấy trước mặt bao người mình quá mất mặt, lúc này mới xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói ra:

- Thiên Cầm Vũ Đế -- Lệ Hoa Trì!

Tại Thiên vũ Giới, cường giả Cửu Thiên Vũ Đế chẳng khác gì thần linh trên thế gian, phong vân một cõi. Không có ai không phải tồn tại ngang ngược một phương, bá chủ thế lực.

Nhưng mà trong Vũ Đế có mười tồn tại chí cường, tên của họ trên Thiên Địa Phong Vân Bảng chẳng khác gì mặt trời lóng lánh. Bị Thánh Vực thần đô ban cho phong hào tuyệt cường, tôn xưng phong hào Vũ Đế.

Mà người bài danh thứ năm trên Thiên Địa Phong Vân Bảng chính là Thiên Cầm Vũ Đế -- Lệ Hoa Trì!

Dưới trời sao, thần sắc mọi người nghiêm nghị, nhiệt huyết trong lòng bành trướng.

Nhìn qua thân ảnh cầm cổ cầm phong cách cổ xưa không ít người có xúc động quỳ xuống cúng bái.

Mười cái tên kinh thiên kia đã đại biểu võ đạo chí cao. Nó chẳng khác gì hạt giống sinh sôi trong lòng mọi người.

Bao nhiêu người đều nghe qua truyền thuyết thập đại Vũ Đế lớn lên, cho dù trong võ đạo, người đuổi theo bộ pháp của bọn họ vẫn không ngừng nghỉ.

Giờ khắc này, thần tượng ở ngay trước mặt, nhao nhao kích động lệ nóng doanh tròng.

Tinh Túc lão quái dù thế nào cũng không nghxi tới tối nay lại gặp được phong hào Vũ Đế, nhưng hắn dù sao cũng là cường giả Vũ Đế thành danh nhiều năm, sắc mặt âm trầm như nước, lạnh lùng nói:

- Lệ Hoa Trì, ta và ngươi không có ân oán gì. Vì sao phải nhúng tay vào chuyện Tinh Túc Tông của ta?

Lệ Hoa Trì dụng thẳng đàn ngọc lên, vác lên sau lưng, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, mở miệng nói:

- Ta thiếu nợ nhân tình của người ta, hôm nay là tới trả nhân tình. Thành Viêm Vũ lần này do ta bảo vệ.

Ti!

Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người!

Vốn còn tưởng rằng Lệ Hoa Trì cũng tới chiếm thành Viêm Vũ, không thể ngờ là tới bảo vệ nó.

Rốt cuộc thành Viêm Vũ có địa vị gì? Vậy mà có thể mời phong hào Vũ Đế?

Lần này cơ hồ tất cả người nam vực cảm thấy đầu óc lớn lên, rất nhiều chuyện dường như nghĩ không ra. Nhưng đã có chuyện nghĩ thông suốt.

Khó trách thành Viêm Vũ tại trong khoảng thời gian lại quật khởi như sao chổi, thời điểm mọi người không kịp phản ứng cũng đã trở thành một tồn tại ngang ngược một phương.

Lúc trước còn tưởng rằng bối cảnh của nó là Vạn Bảo Lâu, mặc dù là Vạn Bảo Lâu cũng không thể mời Lệ Hoa Trì ah!