Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

Chương 44: ⊹⊱ Màu của nỗi nhớ ⊰⊹



2 năm sau

Trên cánh đồng ngoại ô thành phố

Có một người con gái đứng lặng nhìn cảnh vật trước mắt.

Hôm nay cô mặc một bộ váy màu xanh nhạt, điểm xuyến một vài bông hoa bồ công anh trắng muốt, tựa như muốn hòa hợp vào cảnh vật nơi đây.

Mái tóc đen dài buông tự do, đôi khuyên tai tinh xảo hình bông hoa hồng thoắt ẩn thoắt hiện. Một làn gió thổi qua, làm tung bay làn tóc cô.

Đôi mắt xanh nhẹ nhàng khép lại, tận hưởng làn gió cùng mùi hương tinh khiết của hoa cỏ.

Trong suốt 2 năm qua, bao giờ cũng vậy, nơi đây luôn cho cô cảm giác bình yên nhất.

Mỗi lúc buồn, mỗi lúc nhớ ai đó, cô thường đến nơi đây, để làm bạn với gió, để gió mang theo mùi hương tinh khiết mà thân thuộc đó đến bên cô, và cũng để vơi đi nỗi nhớ về một người.

Xung quanh cô, thảm cỏ xanh mướt vẫn rung rinh trong gió, những cánh hoa bồ công anh mỏng manh rời khỏi mẹ, nương theo cơn gió, bay về một miền trời xa xôi nào đó.

Những dòng kí ức vụn vặt chợt ùa về trong cô, lấp đầy những yêu thương nhung nhớ nơi trái tim.

- “ Thoải mái đi, nơi này dành cho em.”

- “ Nơi này trước kia chỉ thuộc về riêng tôi, nhưng bây giờ nó thuộc về chúng ta.”

- “ Vậy nếu bây giờ tôi nói tôi thích em thì sao?”

- “ Tôi không coi tình cảm của mình là một trò đùa, em là người đầu tiên khiến tôi rung động, là người đầu tiên cho tôi cảm giác bình yên, tình cảm của tôi là nghiêm túc.”

- “ Có thể em không tin, nhưng giây phút gặp em, đó là định mệnh. Em là cô gái đầu tiên cho anh những cảm xúc lạ lẫm, lo lắng, đau xót, vui vẻ, là cô gái đầu tiên làm anh cười. Em có thể cho rằng anh vội vàng, nhưng đừng coi tình cảm của anh là trò đùa. Em không tin vào tình yêu, nhưng hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em thấy, tình yêu của anh rất đáng tin cậy.”

- “ Ngốc quá, sinh mạng của em, em phải biết quý trọng chứ. Lần sau không bao giờ được có suy nghĩ như thế nữa.”

- “ Em từng nói, chúng ta gặp nhau chưa lâu mà đã yêu nhau, tình yêu như thế liệu có phải nhanh quá? Nhưng đối với anh, nó không nhanh một chút nào, bởi vì, gặp em ở đây, không phải là lần đầu tiên.”

- “ Em nhớ cũng được, quên rồi cũng không sao, chỉ cần anh còn nhớ là được.”

- “ Lần đầu tiên gặp em là vào năm anh 7 tuổi, hôm đó là một ngày mưa rất lớn. Anh còn nhớ, Thiên Nhi của ngày đó, dù rất lạnh nhưng vẫn sẵn sàng nhường lại cây dù cho anh, Thiên Nhi của ngày đó, đôi mắt đẫm nước nhưng vẫn cười với anh, vẫn quan tâm anh. Có lẽ em không biết nhưng đó là lần đầu tiên anh tiếp xúc với con gái. Đó cũng là lần đầu tiên anh kiên nhẫn đến vậy, kiên nhẫn lắng nghe em kể truyền thuyết về loài hoa hồng xanh. Ngày đó, ngoài cái tên em ra, anh không biết chút gì về em cả. Giống như hai con người xa lạ vô tình lướt qua đời nhau.”

- “ Lần thứ 2 gặp em là 5 năm sau đó, hôm đó cũng là một ngày mưa, cũng là ở con đường đó, chúng ta gặp nhau. Nhưng lần đó thì ngược lại, em bước trong màn mưa, còn anh làm người che mưa cho em. Anh nhận ra em ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ là so với 5 năm trước, em không còn là một cô bé ngây thơ với nụ cười trong sáng như trước nữa mà mang một nét lạnh lùng, khó gần. Em biết không, hình như từ giây phút chúng ta nói chuyện với nhau lần đó, anh đã thích em.”

- “ Lần thứ 3 gặp em, anh đã biết chúng ta dành cho nhau.

- “ Lần thứ nhất, anh buông tay vì khi đó còn quá nhỏ, lần thứ hai anh ngu ngốc để em rời đi vì anh chưa nhận ra tình cảm của bản thân, nhưng lần này, anh sẽ không bao giờ ngu ngốc buông tay lần nữa. Bởi vì... hơi ấm của anh và cả bản thân anh, thuộc về em.”

- “ Hoàng Thiên Nhi, anh yêu em.”

- “ Ngốc quá, nghe này, từ bây giờ đã có anh bên em, khó khăn của em, mối thù của em cũng là của anh. Từ bây giờ trở đi, nỗi đau anh sẽ cùng em vượt qua, khó khăn anh sẽ cùng em vứt bỏ, đau đớn hãy để anh thay em gánh vác, chỉ cần em bước bên anh thế là đủ, được không?”

- “ Ừ, anh ngốc thế đấy, vì chỉ có đồ ngốc mới yêu được em.”

- “ Vì con và cô ấy sinh ra dành cho nhau.”

- “ Vì bây giờ em còn có anh, lúc yếu đuối, anh sẽ là người cho em dựa vào.”

- “ Em nhớ anh từng nói thế nào không? Định mệnh đã trói chặt hai chúng ta lại với nhau. Sẽ không có ngày chúng ta rời xa nhau đâu.”

- “ Anh không phải là một người dễ yêu. Anh nói được thì sẽ làm được, cuộc đời anh chỉ yêu duy nhất một người.”

- “ Vì thế nên không được suy nghĩ lung tung nữa đấy. Cứ yếu đuối đi vì em cũng có quyền được yếu đuối. Cứ khóc nếu như em muốn. Nhưng chỉ được khóc khi có anh ở bên thôi.”

- “ Có thể sau này anh không thể mãi bước cùng em trên con đường em chọn, có thể anh sẽ phải buông tay em ra trên một đoạn đường nào đó, nhưng hãy nhớ, ở nơi cuối con đường vẫn có một người đợi em và người đó chính là anh. Dù có bất cứ chuyện gì, anh vẫn luôn đợi em ở đó, đợi em gạt bỏ nỗi buồn, đợi em mỉm cười nắm lấy tay anh, cùng anh bước tiếp quãng đường đời còn lại. Cứ mạnh mẽ bước tiếp rồi em sẽ thấy anh.”

- “ Hoàng Thiên Nhi, lớn nhanh lên, anh đợi em.”

- “ Những năm tháng đó rất bình yên, rất đẹp, nhưng không có em. Nếu như là anh của năm 8 tuổi thì sẽ rất thích những năm tháng đó, nhưng anh của năm 18 tuổi chỉ thích cuộc sống như hiện tại, có em!”

- “ Quên được sao? Từ năm 7 tuổi, số phận của anh đã gắn với em rồi!”

- “Đợi anh nhé!”

***

Những dòng kí ức ấy, tưởng như chỉ là những câu nói thoáng qua, nhưng lại khắc sâu trong cô hơn bất cứ thứ gì khác.

Màu của những nhớ nhung, trong sáng và đẹp đẽ.

Nhớ lại, làm Thiên Nhi bật cười.

Con người ấy, vẫn cứ luôn trẻ con như thế!

Đôi mắt xanh đảo qua một vòng, lại bất chợt làm cô nhớ.

Thiên Nhi như nhìn thấy, ở nơi này, có một người con trai, dáng vẻ lười biếng, tựa mình trên thảm cỏ xanh.

Có một người con trai, dịu dàng vuốt tóc cô, nhẹ nhàng khoác cho cô chiếc áo khoác vào những ngày mưa.

Và ở nơi này, có một người từng nói với cô hãy tin vào tình yêu.

Thiên Nhi đưa tay vuốt nhẹ lên một tấm ảnh, đó là hình chụp lén anh ở một ngày rất xa trong quá khứ.

Trong hình là một chàng trai, dáng vẻ lười biếng đang nằm ngủ trên bãi cỏ, trên môi thấp thoáng một nụ cười, có chút tinh nghịch.

Cảnh vật ở đây vẫn y nguyên như ngày đầu tiên, nhưng người ấy giờ đang ở nơi nào?

Suốt 2 năm qua, thông qua ba mẹ Thiên Phong, cô mới biết anh vẫn ổn, vẫn cố gắng điều trị.

Chứ trong suốt 2 năm, chưa một lần anh chịu liên lạc với cô.

Thiên Nhi xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, chiếc nhẫn đã trở thành một phần của cô, không rời cô một giây phút nào. Khẽ lẩm bẩm

“2 năm rồi đấy, bao giờ anh mới chịu về...”

Thiên Nhi không làm gì cả, chỉ đơn thuần là ngồi yên ở đó, rất lâu, rất lâu...

Đến khi trời dần về chiều, đến khi những đám mây đen từ đâu kéo đến, phủ kín cả bầu trời. đến khi những hạt mưa lạnh buốt tí tách rơi, cô mới luyến tiếc đứng dậy, xoay người rời đi trong màn mưa lạnh buốt.

Mưa lạnh như thế, mưa buồn như thế, âm thanh của mưa ảo não, thê lương đến như thế, cớ sao vẫn có người thích đắm chìm trong cơn mưa?

Lúc này đây, không phải cô yếu đuối, không phải cô lấy mưa làm lá chắn, mà đơn giản chỉ vì cô thích thế. Cũng không hiểu bản thân nghĩ gì nữa, chỉ là nhớ lắm nhũng lúc nắm tay anh bước trong màn mưa. Chỉ là nhớ, thế thôi!

Phía sau lưng vang lên tiếng bước chân, cùng lúc đó là một cây dù vươn ra, che đi những hạt mưa lạnh buốt đang xối xả rơi, chỉ còn lại âm thanh lộp bộp của tiếng mưa.

Thiên Nhi thoáng sững người trong giây lát, nhưng rồi lại bước tiếp, trên môi vẽ nên nụ cười thê lương.

Lại nhớ người ta quá rồi!

Người phía sau vẫn bước theo che mưa cho cô.

- “ Cô gì ơi, cô mà cứ đi như vậy thì sẽ bị bệnh đấy!”

Một giọng nam trầm ấm vang lên.

Thiên Nhi dừng bước, xoay người lại.

Trước mắt cô là một người con trai, có thể nói là đẹp, với mái tóc đen vuốt ngược. Ở anh ta toát lên khi chất cao quý, vương giả.

- “ Cảm ơn, nhưng làm ơn cách xa tôi ra một chút.”

Giọng nói của cô trở về với vẻ lạnh nhạt vốn có. Nói xong câu ấy, cô quay lưng bước đi.

Chàng trai kia, nãy giờ vẫn đang đứng tròn mắt nhìn theo bóng lưng cô, biểu cảm có phần ngơ ngác.

Không thể phủ nhận nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, anh thật sự bị mê hoặc bởi gương mặt ấy.

Khóe môi khẽ nhếch lên, anh vội đuổi theo cô gái đó, nhưng vẫn biết điều giữ một khoảng cách nhất định.

***

Thiên Nhi cũng không rãnh rỗi để ý đến người phía sau, tâm trí lại rơi vào những dòng kí ức xa xăm.

Có một chiếc xe thể thao màu đen đỗ xuống bên cạnh Thiên Nhi, làm cô dừng bước.

Từ trong xe, Thiên Lâm bước ra, biểu cảm đầu tiên là cau mày, nhìn cô ướt như chuột lột.

- “ Thiên Thiên, anh dặn em bao nhiêu lần rồi hả? Sao lại đi giữa trời mưa thế này?”

- “ Anh!”

- “ Rồi, không nói nữa!”

Thiên Lâm khẽ thở dài, lắc đầu buồn bã, lấy một chiếc áo khoác khoác lên cho cô.

- “ Anh, không cần...”

- “ Yên nào, cái áo này cũng không phải của anh đâu.”

- “ Hả?”

- “ Anh không cuồng màu đen.”

Thiên Nhi bỗng bật cười, cái áo này, hình như cô lấy về từ hồi mới quen, đến giờ cũng gần 3 năm rồi, không ngờ nó vẫn rộng như vậy.

- “ Cười gì mà cười, cậu ta đúng là chiều em đến hư rồi.”

- “ Anh à, anh cũng ướt hết rồi kìa.”

- “ Lâu lắm rồi anh không được tắm mưa.”

- “ Vậy chúng ta cùng đi như vậy về nhà đi.”

Thiên Lâm ngay lập tức mặt mày rạng rỡ, nhưng chỉ một giây sau, lại trở về với vẻ nhăn nhó.

- “ Em đừng có mà dụ dỗ trẻ con. Em có biết ai đó nhà em ác độc như thế nào không hả? Anh không muốn trở thành đồng phạm của em đâu.”

Thiên Lâm đánh mắt ra phía sau, chợt nhìn thấy một chàng trai đang đứng nhìn hai người.

- “ Ai vậy? Em quen anh ta?”

- “ Không quen!”

- “ Rồi. Lên xe đi, về nhà thôi. Lại ốm bây giờ.”

Chiếc xe từ từ lăn bánh, rồi lao vút trong màn mưa, bỏ lại phía sau một chàng trai với nụ cười thấp thoáng trên khóe môi.

***

Trong xe nãy giờ vẫn yên lặng, chợt Thiên Lâm lên tiếng

- “ Cũng gần 2 năm rồi nhỉ?”

2 năm trôi qua, mọi thứ bây giờ đã đổi khác rất nhiều. Thiên Lâm năm nay đã 20 tuổi, đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn, nhưng bản tính trẻ con muôn đời vẫn không đổi được.

2 năm, Thiên Vy và Thiên Duy xảy ra biết bao nhiêu chuyện, có nước mắt, cũng có những nụ cười.

Thiên Nhi quay qua nhìn anh, cô chỉ mím môi, không nói.

- “ Rồi cậu ấy sẽ về thôi mà.”

- “ Em biết!” - Trên môi Thiên Nhi hiện lên nụ cười yếu ớt.

Thiên Lâm nhìn cô rồi nở nụ cười buồn, khẽ lắc đầu

- “ Nhóc, muốn khóc thì cứ khóc đi chứ, cười làm gì?”

Thiên Nhi bật cười

- “ Em gái anh yếu đuối đến thế sao?”

- “ ừ, không yếu đuối! Chẳng biết Thiên Phong nó dạy em như thế nào nữa.”

Thiên Nhi chỉ cười không nói, trong đầu cô vụt qua một số hình ảnh.

- “ Cứ yếu đuối đi vì em cũng có quyền được yếu đuối. Cứ khóc nếu như em muốn. Nhưng chỉ được khóc khi có anh ở bên thôi.”

- “ Tại sao?”

- “ Bởi vì anh cũng sợ. Khi em khóc là lúc em yếu lòng nhất, nếu lúc đó, có một người khác ở bên em thì...”

Cô vẫn luôn nhớ lời hứa đó. Không khóc trước mặt người khác, bởi con người ấy, vừa trẻ con lại vừa ích kỉ.

Trầm mặc một lúc, Thiên Nhi lên tiếng

- “ Anh, sắp tới, em muốn nghỉ ngơi một thời gian, việc công ty, anh giải quyết nhé!”

Thiên Lâm quay qua nhìn cô một lúc rồi nở nụ cười

- “ Ừ, thời gian qua em mệt rồi, dành thời gian nghỉ ngơi đi.”

Từ ngày Thiên Phong đi, Thiên Nhi càng ngày càng không nghe lời, lao đầu vào công việc như con thiêu thân, không kể ngày đêm, không màng sức khỏe của mình, báo hại anh và Vy Vy hết sức lo lắng, khuyên răn mãi không được. Mãi đến tận ngày hôm nay, con nhóc này mới chịu tỉnh ngộ ra sao?

- “ Em muốn đến học viện Royal.”

- “ Em đến đó làm gì?”

- “ Đến chơi không được sao?”

Thiên Lâm lẩm bẩm

- “ Tin được em đến đó chơi mới lạ ấy. Chỗ đó cũng đâu có nhiều kỉ niệm gì của hai đứa đâu chứ?”

- “ Em đến đó tìm ý tưởng thiết kế, được chưa?”

- “ Được, được, cái gì cũng được, em thích là được.”

Thiên Lâm buông tiếng thở dài.

“ Lâm Thiên Phong, cậu đang ở chỗ quái nào hả?”