Cơ thể hoàn mỹ của nàng lộ ra.
Da trắng nõn, cặp ngực căng tròn, cơ thể mềm mại, uyển chuyển, lại có mùi thơm thành thục của thiếu phụ.
Trương Nhược Trần ngẩn ngơ quan sát cơ thể hoàn mỹ của nàng, hắn tự hỏi tại sao tuổi 40 lại có cơ thể đẹp như thiếu nữ vậy?
Cơ thể của Lâm Phi rất hoàn mỹ, thứ khiến người ta phấn khích là sự thành thục, trưởng thành nhưng vẫn còn mang theo sự quyến rũ của phái nữ.
Thường ngày Lâm Phi bị đối xử không tốt, nguyên nhân là nàng quá hoàn mỹ nên bị nhiều người ghen ghét chăng?
Có lẽ là vậy nên phụ thân hắn rất thích Lâm Phi, hắn cũng không biết là Lâm Phi lại hoàn mỹ như vậy.
Lâm Phi hét lên một tiếng rồi che mặt không dám nhìn hắn, nàng run rẩy nói:"Trần Nhi…..con mau bỏ ra…..mẹ sẽ không nói chuyện này với ai đâu…..mau thả mẹ đi".
Sắc mặt nàng đã đỏ bừng, ngay cả cơ thể của nàng cũng hơi run run, thuần một màu hồng nhạt.
Trương Nhược Trần là xử nam, đâu thể nào nhịn nổi.
Hai mắt hắn đỏ bừng, hơi thở dồn dập.
Hắn cởi sạch y phục ra, ném xuống đất.
Trên mặt đất bừa bộn y phục của hai người.
Trương Nhược Trần xoa xoa cơ thể nàng, từ từ kích thích từng điểm mẫn cảm.
Lâm Phi khi thì thở dốc, khi thì rên rỉ, cơ thể nàng nhịn không được uốn éo qua lại càng tăng thêm sức dụ hoặc.
Nàng dù sao cũng đói khát nhiều năm, Vân Võ Quận Vương chưa từng qua lại với nàng từ khi Trương Nhược Trần biểu hiện ra mặt phế vật.
Nàng dù sao cũng là nữ nhân, nhiều năm không gần sắc, lại chăm sóc cho Trương Nhược Trần, hằng đêm nàng đều thủ * bù đắp sự trống rỗng đó.
Nhu cầu của nàng rất cao, có hôm Trương Nhược Trần ngủ mơ sờ soạn bàn tay của nàng, lúc đó trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ hoang đường:"Trương Nhược Trần cũng đã 16 tuổi rồi….nhưng hắn lại đẹp trai như vậy, mà thiên phú thì không có, sau này làm sao sinh tồn trong hoàng cung này đây?".
"Nhìn hắn đẹp trai như vậy, mình cũng muốn làm…..không được,….ta đang nghĩ gì vậy? Hắn dù sao cũng là con của ta….phải nhịn….phải ráng nhịn thôi…..".
Từ đó về sau mỗi khi tiếp xúc với Trương Nhược Trần, gương mặt đẹp của nàng đều hơi ửng hồng, nghĩ đến cảnh hắn đè nàng xuống, mạnh mẽ tấn công.
Nghĩ đến đây nàng không dám nghĩ nữa, tâm loạn như ma, không cách nào nghĩ đến chuyện gì khác.
Hiện tại ý nghĩ biến thành sự thật, nàng không nhịn nổi ác quỷ trong đầu nữa, dịch thể chảy ra vung vẩy, ướt hết cả giường.
Trương Nhược Trần thèm thuồng nhìn một màn này, ký ức chủ nhân trước cũng hay nghĩ về Lâm Phi, hàng đêm hắn đều lén lút chạy ra ngoài, đứng trước phòng ngủ của Lâm Phi mà thẩm du.
Được kích thích từ ký ức còn sót lại của chủ nhân trước thân thể này, Trương Nhược Trần chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, trong đầu chỉ nghĩ tới hai chữ: Làm Đi.
Nghĩ vậy, Trương Nhược Trần kết thúc màn kích thích, hắn cúi xuống tách mở đôi môi của nàng.
Phần môi nàng có mùi vị rất thơm, co dãn mịn màng như tơ, phần đỉnh lại ngọt ngào như mật khiến hắn say mê.
Chưa dừng lại ở đây, tay trái bắt đầu tìm xuống phần bí ẩn nhất giữa hai chân nàng.
Lâm Phi cả người như nhũn ra, không còn chút sức lực, nàng chỉ biết nhắm mắt lại không dám nhìn, mặc kệ hắn làm xằng bậy.
Trương Nhược Trần say mê vuốt ve chân nàng, chân nàng trắng mịn, không một chút vết dơ nào.
Hắn tách nhẹ hai đùi đang khép chặt, Trương Nhược Trần rời môi, ngắm nhìn đào nguyên của Lâm Phi.
"Rất tuyệt vời, ta yêu nàng, Lâm Phi". Trương Nhược Trần thì thào nói.
Thật ra chính hắn biết hắn chẳng có tí cảm xúc gì với Lâm Phi cả, nếu có thì chỉ là ham muốn thân thể nàng mà thôi.
Nhưng tình yêu đâu phải muốn là có, cần phải chậm rãi bồi dưỡng, kiếp này hắn nhất quyết không để cho nữ nhân của mình phản bội lại như kiếp trước.
Trước mặt Trương Nhược Trần là hai khe nhỏ xinh xắn, đáng yêu, trắng trẻo, hồng hào.
Đó là thứ khiến cho nam nhân thiên hạ điên cuồng, say mê, gây nên không biết bao cuộc chiến tranh, đó là thứ nam nhân suốt đời theo đuổi, ước ao, nằm mộng cũng muốn có được nó.
Chỉ thấy chỗ của nàng trắng hồng đẹp đẽ, một vùng cỏ lam nhỏ nằm gọn bên trên u cốc, hai mép môi đỏ hồng mê người khép chặt, khe nhỏ thần bí quyến rũ, hột ngọc trai đỏ dễ thương mời gọi, phía dưới một chút là một cái lỗ thần bí khác vừa hồng vừa nâu với các nếp nhăn đều đặn.
Trương Nhược Trần hoàn toàn không cưỡng lại được, đầu lưỡi vươn ra thám hiểm hai u cốc bí ẩn kia.
"Ưm Hừm".
m thanh mê người lại vang lên.
Lâm Phi sung sướng rên rỉ, âm thanh cao vút, phối hợp với tình cảnh hiện tại càng kích thích máu nóng trong người Trương Nhược Trần.
Vì hắn đã cảm nhận được nơi u cốc kia đã dần ướt át, thứ nước thần bí kia xuất hiện như không có điểm dừng, miệng hắn đã ướt đẫm.
Trương Nhược Trần tinh nghịch vươn mình, tiếp tục nút lấy cái lưỡi thơm ngọt thoáng chốc, kề tai nàng thủ thỉ:
"Rất thơm…..miệng nàng như tiên cảnh khiến ta khó cưỡng lại…...ưm….làm tình nhân của ta đi Lâm Phi…..ta sẽ giúp nàng thoát khỏi tình cảnh hiện tại".