Mặc dù rất nhiều người nhìn ngó nhưng Lâm Thủy cũng không để ý đến điều đó nàng ôm con gấu bông nhỏ đến đình viện dành cho các đệ tử có xuất thân từ trong tông.
Một lúc sau khi nàng đến một nhóm nhỏ những người có xuất thân từ trong triều đình quý tộc đến, ai ai cũng quần áo chỉnh tề đầu tóc gọn gàng, đặc biệt là hai người đi đầu nữ thì xinh xắn đáng yêu khoảng mười hai tuổi trên tay đeo một cái vòng nhỏ có ký hiệu của hoàng tộc, nam thì thanh cao nho nhã khoảng trừng mười bốn mười lăm tuổi trên thân toát ra một cỗ khí chất thư sinh cũng không kém phần cao quý trên tay cầm một cái quạt giấy nhỏ.
Vừa đi vừa trò chuyện với cô gái bỗng nam tử ngừng lại, từ xa nam tử nhìn thấy một cậu thiếu niên đang ngồi thiền ở dưới gốc cây đôi mắt nhằm lại.
Dù rất xa nhưng không hiểu sao nam tử này lại có thể nhìn thấy được.
Các vị tiểu thư cùng công tử cũng theo hướng nam tử mà nhìn chỉ thấy một cậu thiếu niên khôi ngô tuấn tú vô cùng đang ngồi uống trà ở trong đình viện.
Tò mò nữ tử bên cạnh hỏi: “Khiêm huynh, huynh đang nhìn ai vậy.”
“Không có gì, chỉ là nhìn một người thú vị mà thôi.”
Nam tử kia đáp.
“Vậy sao.”
Nói rồi nàng mỉm cười một tay áo dài che đi nụ cười đó giống như viên ngọc cất trong hộp vừa được mở ra đã đóng vào.
Nam tử kia cũng mỉm cười một tay làm cử chỉ mời nói: “Công chúa đi lối này.”
Đôi nam thanh nữ tú vừa đi vừa nói giống như thần tiên hạ phàm vậy ai cũng phải ngoái lại để nhìn cho đến khi họ đi vào đình viện mới thôi.
Hạ tách trà xuống Tôn Vân quay lại nhìn người con gái trong đình viện ấy, kiếp trước hắn và nàng đều đạt được nhị phẩm linh căn được tông chủ thu làm đồ đệ vì là hai đệ tử đầu tiên nên được tông chủ yêu thương hết mực mặc dù vô cùng bận bịu nhưng hễ khi rảnh là đều dành để giảng dạy.
Hạ Nguyệt đối với hắn như là một người em gái vậy, hắn chứng kiến nàng từ lúc nhập tông cho đến khi trưởng thành.
Ngoài thì nhìn như si như ngốc nhưng bên trong toàn là hoài niệm, được một lúc hắn dừng lại, cái đầu nhỏ của Hạ Nguyệt bỗng nhiên quay lại nơi Tôn Vân đang ngồi.
Nam tử đang ngồi đó thấy thế hỏi:
“Muội đang nhìn ai vậy.”
— QUẢNG CÁO —
Event
Nghe nam tử ấy hỏi nàng đáp: “Chỉ là nhìn một cái người thú vị thôi.”
Cẩn Khiêm cũng dõi theo ánh mắt của nàng nhưng hắn lại nhìn chỗ nam tử đang ngồi thiền dưới gốc cây.
“Vậy sao.”
Nói rồi hắn cười một tiếng rồi tiếp tục trò chuyện.
Kiếp trước Đại Phàm Lang Triều lão tổ tấn thăng tứ giai tu vi cùng lúc đó Hạ Nguyệt công chúa ở Ngự Lang Tông bất ngờ bị bắt cóc.
Biết được kẻ bắt cóc là ai lão tổ của Đại Phàm Lang triều đích thân đến bàn bạc, các thế lực xung quanh dù tham tài nguyên của Ngự Lang tông nhưng cũng kiêng dè Đại Phàm Lang Triều vì hai thế lực vốn là đồng minh một tên tứ giai đã khiến bọn họ phải khổ sở thêm một tên nữa sợ là chống cũng không nổi.
Sau khi bàn bạc thì cuối cùng đưa ra quyết định thả công chúa cùng một phần mười tài nguyên chiếm được thuộc về Đại Phàm Lang Triều nhưng Đại Phàm Lang Triều không được tham chiến.
Quyết định này được đưa ra các đệ tử cùng chư vị trưởng lão của Ngự Lang tông vô cùng thống hận.
Kẻ mắng người chửi cho Đại Phàm Lang Triều là bạc tình bạc nghĩa, cho dù là hắn khi còn trẻ cũng vậy.
Nhưng về sau hắn mới hiểu được quyết định ấy của Đại Phàm Lang Triều nên cái hận đấy cũng mất đi rất nhiều.
Trong đình viện, nam tử đang trò chuyện cùng công chúa thì hỏi.
“Nguyệt muội tại sao hòn ngọc quý của Đại Phàm Lang Triều không cất trong hộp mà lại đi phiêu bạt thế này.”
Hạ Nguyệt nghe vậy thì hỏi lại: “Vậy tại sao Cẩn Khiêm công tử lại phải lặn lội đường xa đến đây Ngự Lang tông vậy.”
Nghe vậy hai tay Cẩn Khiêm cung kính đáp: “Công chúa muốn hỏi thì thần trả lời.”
Cách xưng hô của hắn đối với nàng ngay lập tức đổi.
“Ngự Lang tông khảo hạch mười năm mới có một lần anh tài bốn phía đều tụ họp về đây thần thân là thần tử cũng chỉ muốn gặp mặt anh tài bốn phía coi như kết một cái thiện duyên để lớn mạnh giang sơn nhà họ Hạ mà thôi.”
Hạ Nguyệt nghe vậy thì khúc khích cười ngắt xong bông hoa rồi đeo lên tai vẻ đẹp của nàng lúc này khiến nam tử nào cũng khó mà kìm lòng được.
“Vậy Cẩn Khiêm công tử bao năm nhiễm bụi trần không sợ bị chậm trễ việc tu hành của bản thân hay sao.”
Nam tử nghe vậy thì cung kính đáp.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Chỉ là một hai năm tu hành thì sao có thể sánh bằng giang sơn nhà họ Hạ ngày một lớn mạnh cho dù thần hi sinh cả đời vì sự phát triển của nhà họ Hạ thì thần chết cũng yên lòng.”
Nữ tử nghe vậy thì khúc khích cười cánh tay áo che đi hết khuôn mặt nhưng không thể che đi tiếng cười trong trẻo mà thanh thoát của nàng.
“Hay cho một chữ giang sơn nhà họ Hạ nếu Cẩn Khiêm công tử đã có lòng như vậy thì mừng thay cho phụ hoàng ta mừng thay cho hết thảy bách tính của Đại Phàm Lang triều.”
“Công chúa quá lời thần đa tạ.”
Nam tử hai tay chắp lại cung kính đáp.
“Cong cong”
Tiếng chuông bất ngờ vang lên từ phía trung tâm của quảng trường một vị trưởng lão đứng ở đó hô to.
“Giờ lành đã điểm.”
Tiếng hô to đến mức dù là người ở xa nhất như Tôn Vân cũng có thể nghe được.
Một cỗ khí tức lạnh như băng bỗng bao phủ toàn bộ thủy trong sơn rồi tiếp tục bao phủ cả bầu trời của Ngự Lang tông.
Một âm thanh lạnh lùng cũng theo đó mà cất lên.
“Tam đệ nhiều năm không gặp.”
Cỗ khí tức ấy tiến đến hòng bao phủ hai ngọn núi còn lại, từ mộc như sơn một cỗ khí tức nóng như lửa đốt phát ra bao phủ mộc như sơn rồi giằng có với cỗ khí tức kia trên bầu trời.
“Đại ca đã lâu không thấy.”
Hai cỗ khí thế vô cùng mãnh liệt không ai chịu nhường ai giằng co trên bầu trời.
Đám đông ở dưới người thì sợ hãi đến phát khóc kẻ thì phấn khích đến phát điên còn người thì dửng dung chẳng vui cũng chẳng buồn tất cả các biểu hiện đều được những vị trưởng lão quan sát.
Tranh giành một lúc chẳng ai chịu nhường ai cả thì một cỗ khí tức ôn hòa xông tới đánh tan hai cỗ khí thế.
— QUẢNG CÁO —
Event
Từ phía Viêm Mộc sơn một vị nam tử bước ra mái tóc đen dài xen lẫn chút trắng thần sắc uy nghiêm khuôn mặt dửng dung chẳng vui mà cũng chẳng buồn hai tay chắp sau lưng ngự không mà bay xuống.
“Cung Nghênh Tông Chủ.”
Khi thấy nam tử tất cả các trưởng lão đều cúi đầu xuống đồng loạt hô.
Nam tử này chính là đương kim tông chủ Hùng Bắc.
Từ phía Thủy trong sơn một ông già bước ra mặt lạnh như băng da trắng như tuyết, râu tóc bạc phơ cùng một thân bạch y đằng sau là một con băng lang.
Phía Mộc như sơn một đại hán thân cao một trượng mái tóc đen tuyền, lưng hùm vai gấu vận một thân xích y cưỡi hỏa lang ngự không mà bay xuống.
Trông thấy băng lang đi đằng sau lão già hỏa lang trâm trọc nói.
“Bao năm chủ nhân của ngươi vẫn không cưỡi được phải chăng chủ nhân nhà ngươi bất lực hay là nhà ngươi quá phế.”
Nghe hỏa lang trâm trọc băng lang cũng đáp lại.
“Chủ nhân của ta và ngươi đều từ một thầy mà dạy, nếu ngươi nói chủ nhân nhà ta phế thì khác nào chửi sư phụ của chủ nhân là có mắt như mù khi nhận đệ tử.”
“Ta và ngươi đều cùng một đẳng cấp huyết mạch nếu ngươi nói thế khác nào bảo ngươi tạp chủng vì huyết mạch càng cao càng tinh thuần thì càng khó cưỡi đó là căn bản rồi.”
“Ngươi”
“Trật tự.”
Hỏa lang đang định nói tiếp thì một âm thanh dịu dàng ôn hòa nhưng cũng uy nghiêm cất lên..