Tôi cười nhạo trong lòng, nghe kìa, Tần Tinh đang nói cái gì vậy?
Nghĩa là Lộ Minh ăn của tôi, dùng của tôi, tôi còn phải coi anh là trời, phải hạ mình cúi lạy, nịnh nọt với anh sao?
Không cần cô nói, đúng là tôi định làm như vậy.
Tôi vội nắm lấy tay Tần Tình, như nắm lấy một cọng rơm cứu mạng, sốt sắng hỏi lại: “Thật sao? Nếu tớ thay đổi như vậy, anh ấy sẽ bằng lòng về nhà sao?!”
Tần Tinh không nhịn được nữa, cười đắc ý, nói: “Tớ đảm bảo, nếu từ nay về sau cậu đối xử với anh ấy như vậy, tớ nhất định sẽ tuyên truyền tốt về cậu với mọi người. Để cho mọi người thấy Lộ Minh đã cưới được một người vợ tốt như thế nào, chẳng phải như vậy thì anh ấy sẽ có thể diện hơn sao?”
Được thôi, Tần Tinh, nói lời phải giữ lấy lời, phải tuyên truyền tốt về chuyện này.
Quả nhiên, đúng như tôi dự đoán, dưới sự tuyên truyền mạnh mẽ của Tần Tinh, không bao lâu tất cả mọi người trong vòng bạn bè của tôi và Lộ Minh đều biết, Lâm Nhân Nhân đã thay đổi thái độ cưỡng ép cố chấp ngày xưa, trở thành một người vợ đảm đang, vì Lộ Minh mà sẵn sàng từ bỏ lối sống xa hoa, tự tay xuống bếp nấu ăn cho chồng.
Cuối cùng thì Lộ Minh đã gửi tin nhắn cho tôi, nói là trong nửa giờ nữa anh sẽ về nhà, anh đói rồi.
Cùng lúc đó, tôi nhận được một tin nhắn khác.
“Cẩn thận chút, Tần Tinh c.h.ế.t rồi, đã c.h.ế.t ở Sơn Thành.”
5.
Tôi có chút bất ngờ, dù sao thì tôi cũng không nghĩ Tần Tinh sẽ c.h.ế.t sớm như vậy, hơn nữa trước đó cô ta chưa từng đến Sơn Thành.
Cũng may là bây giờ Tần Tinh không còn giá trị lợi dụng nữa, cô ta c.h.ế.t cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của tôi.
Tôi bảo dì giúp việc trong nhà nấu một số món ăn theo khẩu vị của Lộ Minh, sau đó cho dì ấy về trước.
Đúng lúc dì ấy vừa ra khỏi cửa, Lộ Minh đã về đến nhà.
Anh nhìn vào bàn đầy món ăn nóng hổi, cười khẩy: “Lâm Nhân Nhân, em giỏi nhỉ. Đăng lên vòng bạn bè hình ảnh người vợ đảm đang, thực ra lại thuê dì tới diễn kịch để lừa anh, em đúng là trăm phương ngàn kế.”
Tôi ấm ức phản bác lại: “Không ai sinh ra đã biết nấu ăn cả! Không có dì chỉ em, sao em có thể nấu được món ăn hợp với khẩu vị của anh!”
Lộ Minh sững sốt, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi biết những lời nói này rất quen thuộc với anh, gần như là điểm yếu của anh.
Đúng như dự đoán, ngay lập tức, đôi mắt anh đỏ ngầu, giống như đã phải chịu lấy kích động mạnh, túm lấy cổ tôi, bộ dạng anh lúc này như thể muốn cắn xé tôi.
“Lâm Nhân Nhân, ai cho phép em nói những lời này! Em nghĩ em là ai, mà dám nói những lời giống cô ấy?!”
Tôi đã nghĩ Lộ Minh sẽ phát điên, nhưng không ngờ anh lại điên cuồng đến vậy. Chẳng lẽ gần đây liều lượng thuốc tôi cho anh đã quá nhiều?
Trong lúc vùng vẫy, mũi tôi bất ngờ ngửi thấy mùi m.á.u tanh thoang thoảng, lập tức tôi đã nhận ra.
Tần Tinh vừa mới chết, sát ý trên người anh vẫn còn, tôi không nên kích động anh vào lúc này.
Trong khoảnh khắc sinh tử, tôi thấy cửa chính bị đẩy ra, một bóng người gần như không kiểm soát được, định lao vào.
Không được, không thể để người đó xuất hiện!
Tôi dùng hết sức, từ kẽ răng thốt ra vài chữ: “Lộ, Lộ Minh… Em yêu anh… Có sai… Sao…”
Lộ Minh sững người lại, tay cũng lập tức thả lỏng.
Tôi nhân cơ hội thoát khỏi tay anh, lợi dụng cơn ho để che giấu, tôi lo lắng nhìn về phía người ban nãy định lao vào nhà, nháy mắt ra hiệu cho người đó rời đi.
Lộ Minh không để ý đến sự bất thường phía sau, anh giống như kiệt sức, kéo lỏng cà vạt, ngồi phịch xuống.
Anh nhìn tôi rồi gượng cười, lại như thể đang nhìn xuyên qua tôi mà nhìn người khác…
“Em nói em yêu anh? Lâm Nhân Nhân, em biết không, chính vì câu nói yêu anh này của em, đã khiến anh mất đi cô ấy!”
“Anh vốn tưởng rằng, là ông trời thương hại anh, cho nên đã cho anh cơ hội làm lại, để anh có thể bù đắp những sai lầm đã gây ra, có thể chăm sóc tốt cho Văn Hinh.”
“Nhưng sự xuất hiện của em, đã ép anh phải chia tay Văn Hinh, ép cô ấy phải biến mất khỏi thế giới của anh, con mẹ nó, thậm chí anh còn không biết cô ấy đã đi đến nước nào!”
“Lâm Nhân Nhân, em đã hủy hoại tình yêu của anh, còn mặt mũi nào nói yêu anh?!”
Nghe anh trách móc, tôi chỉ thấy tức cười..
Tôi đã ép Văn Hinh phải rời đi sao?
Mẹ kiếp, năm đó khi tôi xuất hiện bên cạnh Lộ Minh, Văn Hinh đã để lại một lá thư rồi ra nước ngoài!
Vốn dĩ Lộ Minh không muốn thừa nhận rằng Văn Hinh đã từ bỏ anh, nên đổ hết tội lỗi lên đầu tôi!