Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 30: 30




Huyền Du ôm Quân Mộ Ngọc ngủ tới gần xế chiều, nhìn sang người đang ngoãn ngoãn nằm trong vòng tay mình, tâm tình Huyền Du phi thường dễ chịu.
Huyền Du hôn nhẹ lên trán Quân Mộ Ngọc, đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của y khẽ gọi: "Quân Dạ, dậy thôi."
Do bị thương mà Quân Mộ Ngọc đã bỏ qua bữa trưa, sau khi uống thuốc liền trực tiếp ngủ.

Huyền Du nhìn y ngủ ngoan như vậy thật lòng không nỡ đánh thức, nhưng nếu còn để y ngủ, một lát dậy liền sẽ không tránh khỏi mệt mỏi.

Có lẽ do thuốc mà Quân Mộ Ngọc ngủ rất sâu, Huyền Du gọi mà cũng chẳng thể đánh thức được y.

Huyền Du thở dài bất đắc dĩ, hắn đứng dậy khoác áo vào rồi ra ngoài.

Rất nhanh sau đó liền trở lại với một chén cháo nóng hổi trong tay.
Vén mành vải lên đi vào, Quân Mộ Ngọc vẫn ngoan ngoãn nằm ngủ.
Huyền Du đặt khay cháo lên bàn rồi đi lại cạnh giường lay nhẹ người y: "Quân Dạ, mau dậy ăn chút gì đi!"
Quân Mộ Ngọc chập chờn trong cơn mộng tỉnh lại, Huyền Du liền nhẹ nhàng đỡ y ngồi dậy.

"Bây giờ đã là giờ nào rồi?", Quân Mộ Ngọc đưa tay dụi mắt, lười nhác tựa vào lồng ngực của Huyền Du.

Uống thuốc sau đó ngủ một giấc, vết thương trên vai y đã đỡ đau hẳn ra.

Trừ khi cử động có hơi nhói một chút thì ngoài ra, bình thường không có đau đớn.

"Chỉ mới giữa giờ thân mà thôi, vẫn còn sớm!", Huyền Du múc một muỗng cháo thổi thổi rồi đưa đến miệng Quân Mộ Ngọc.

Y ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy thìa cháo hắn đưa tới.
Bên ngoài tuy không có tuyết rơi nhưng không khí rất lạnh.

Trong lều luôn được tăng cường đốt than sửi nên khí lạnh không thể xâm nhập.


Quân Mộ Ngọc cũng vì thế mà cơ thể rất dễ chịu.

Ăn hết chén cháo Huyền Du đem vào, sau đó liền là chén thuốc đen ngòm đem tới.

Mặt Quân Mộ Ngọc liền biến đổi, Huyền Du thấy vậy liền nói: "Ta đã pha thêm mật ong vào, thuốc sẽ không còn đắng như lúc nãy nữa đâu."
Quân Mộ Ngọc nhìn Huyền Du, hắn lại lơ đi chỗ khác.

Hết cách y đành nhận lấy chén thuốc tu hết một hơi.

Huyền Du liền nhanh tay nhét vào miệng y một viên kẹo đường: "ăn kẹo sẽ không còn đắng nữa!"
Quân Mộ Ngọc ngậm kẹo mỉm cười, vị ngọt tan từ đầu lưỡi, lại như lan vào tận trong tim.

Ngọt ngào đến muốn tan chảy.

Quân Mộ Ngọc nâng mắt: "tiểu Đại đâu rồi?"
"Cậu ta đang ở trong lều nghỉ ngơi, vết chém bên hông Tiểu Đại khá sâu, tạm thời có lẽ cậu ta đi đứng sẽ hơi khó khăn.

Tiểu Đại thật sự có thân thủ rất tốt.", Huyền Du mỉm cười, đưa ra lời nhận xét công tâm về Nhị từ kiếp trước đến kiếp này.
Quân Mộ Ngọc mím môi, im lặng một lát liền ngập ngừng nói: "bên cạnh ta có mười ám vệ, đây được xem là của hồi môn phụ thân cho ta.

Họ được đào tạo rất kĩ lưỡng, có khá nhiều kinh nghiệm.

Nếu ngươi muốn thì ta có thể giao lại cho ngươi dùng.

Ngươi an tâm, người nào giữ lệnh bài liền sẽ sai khiến được họ, đảm bảo với ngươi không có hai lòng."
Huyền Du đăm đăm nhìn Quân Mộ Ngọc.

Kiếp trước cũng có lần Quân Mộ Ngọc đã đưa ra ý kiến này cho hắn, chỉ là khi đó hắn không tin tưởng y.


Vì vậy liền thẳng thừng từ chối rồi bỏ đi.
Bây giờ nhìn lại, đúng thật là khi đó mình rất ngu ngốc.

Đội ám vệ Quân gia đã theo hắn ra chiến trường không biết bao nhiêu lần.

Thực lực của họ ra sao Huyền Du dĩ nhiên biết rõ.

Chỉ là đến cuối cùng tất cả bọn họ lại chết vì mình.

Nghĩ lại thật có chút bi ai.
"Quân Dạ đúng là tốt nhất.", Huyền Du hôn nhẹ lên thái dương của Quân Mộ Ngọc, cười nói: "tạm thời ta chưa cần đến đâu, Quân Dạ cứ giữ mười người đó bên cạnh đi.

An toàn của ngươi vẫn là trên hết."
Quân Mộ Ngọc thấy Huyền Du không từ chối dùng người của mình trong lòng liền vui vẻ.

Hắn không từ chối vậy là hắn đã thật sự tin tưởng y.
Quân Mộ Ngọc cùng Huyền Du bước ra khỏi lều.

Nhiều quân binh thấy hai người đều cúi đầu hành lễ.

Huyền Du đều phất tay cho đi.
Vừa lúc Nhị ở cạnh lều kế bên cũng bước ra, thấy hai người cậu ta liền đi lại hành lễ: "Nhị hoàng tử, Quân sư!"
Mọi người hiện tại đều đang dưỡng thương, chỗ của bọn họ lại rất ít người qua lại.

Huyền Du thoải mái đưa tay sửa mạng che mặt lại cho Quân Mộ Ngọc, nói: "ngươi ở đây nói chuyện với Tiểu Đại đi, ta đi gặp Huyền Kính Minh bàn chút chuyện."

Quân Mộ Ngọc gật đầu.
Khi Huyền Du đã đi khuất, Quân Mộ Ngọc liền thu lại vẻ nhu mì vừa rồi, y lạnh mặt nhìn Tiểu Đại: "thương thế của ngươi ra sao?"
Tiểu Đại liền cung kính đáp: "tạm thời thuộc hạ đã ổn, không còn gì đáng ngại."
Quân Mộ Ngọc gật đầu, lại nói: "tên đó thân thủ cũng thật sự rất tốt, thực lực ngang ngươi chứ không kém."
Bỗng Tiểu Đại liền quỳ xuống cúi gầm mặt: "là thuộc hạ vô năng, nhất thời không giải quyết tên ám vệ kia sớm để trở về bảo vệ thiếu gia.

Khiến người bị thương là thuộc hạ đáng tội nặng!"
Quân Mộ Ngọc nhìn Tiểu Đại khẽ nhíu mày: "đứng lên đi, lần này không phải lỗi của ngươi, cũng là do ta sơ suất.

Ngươi đang bị thương, còn quỳ như vậy sẽ không tốt.

Tạm thời ngươi cứ trở về lều dưỡng thương đi, trong thời gian này cứ để Tiềm Hương ở bên ta."
Tiểu Đại liền đứng lên, vết thương bên hông cậu đã rách ra do khi nãy vội quỳ xuống.

Cậu mím môi gật đầu: "vâng, thuộc hạ sẽ cố gắng dưỡng thương nhanh nhất để trở lại bên cạnh thiếu gia!"
Quân Mộ Ngọc gật đầu, Tiểu Đại liền trở về lều, vết thương đã rách ra, nếu không mau chóng băng bó sẽ rất dễ nhiễm trùng.

Cậu lại không muốn sự an toàn của thiếu gia nhà mình ở trong tay Tiềm Hương chút nào.
Trong mười ám vệ Quân gia, Tiềm Hương là nữ nhân duy nhất.

Tuy nàng là nữ nhưng cũng được rèn luyện như chín người còn lại.

Vì thế thân thủ của nàng không kém cạnh bọn họ là bao, chỉ là Tiềm Hương luôn trầm tính, đối với nàng mà nói nếu không phải chuyện liên quan đến nhiệm vụ hay việc gì quan trọng nàng sẽ luôn không trả lời.
Mặt khác, Tiềm Hương luôn không nghe lời ai, hay tách lẻ một mình.

Cũng may lời Quân Mộ Ngọc nói nàng ta vẫn còn nghe vào tai.

Nếu không thật sự phải đặt ra một ngày dạy dỗ nàng ta lại.
Quân Mộ Ngọc nhìn theo bóng lưng của Nhị, y biết rất rõ Tiềm Hương luôn không được lòng những người trong đội.

Chỉ là Tiềm Hương là người y mang về.

Vì vậy hơn ai hết y biết rõ, dù như thế nào Tiềm Hương tuyệt đối sẽ không hai lòng với mình.

Quân Mộ Ngọc thu hồi tầm mắt, nhân lúc không ai để ý liền đi vào rừng.
Trong rừng, một thiếu niên đeo mạng che mặt, dáng người nhỏ nhắn, thân vận bạch y khoác áo choàng lông cáo màu trắng nhẹ nhàng bước đi.

Giữa rừng cây được bao phủ bởi tuyết, thiếu niên như hòa làm một với khu rừng.

Vừa lung linh huyền ảo, xinh đẹp nhưng lại như không chân thật.
Quân Mộ Ngọc dừng cước bộ lại, đôi mắt nâu xinh đẹp liếc ra sau lưng: "Ra đây đi!"
Lời vừa dứt, một nữ nhân vận hắc y được thêu hoa văn hổ chìm liền nhanh chóng xuất hiện.

Nàng ta liền quỳ xuống cung kính nói: "Tham kiến chủ nhân!"
Quân Mộ Ngọc xoay lưng nhìn Tiềm Hương, trong chín người, chỉ mỗi Tiềm Hương gọi y là chủ nhân.

Nàng cũng chỉ đối với mỗi y mới cung kính đến nhường này.
"Đứng lên đi, tạm thời trong thời gian này ngươi cứ ở bên cạnh ta trước.

Nhị bị thương trong lúc chiến đấu với ám vệ Nam Man.

Có lẽ cũng mất tầm nửa tháng thương thế mới khỏi được."
Tiềm Hương không nhiều lời liền vâng một tiếng.

Lúc này bỗng có tiếng động vỏ cây rơi xuống tuyết, Tiềm Hương nhìn Quân Mộ Ngọc, y thấy ánh mắt của nàng liền biết có biến.

Nhanh chóng gật đầu, Tiềm Hương được Quân Mộ Ngọc chấp thuận liền nhanh chóng biến mất.
Chưa tới nửa khắc Tiềm Hương đã trở lại cùng với một người khác.

Nam nhân kia cũng vận hắc y, chỉ là kiểu cách không giống với trang phục ám vệ Quân gia của Tiềm Hương.

Trên áo người đó còn thêu hoa văn nổi hình vuốt rồng bằng chỉ bạc.
Quân Mộ Ngọc híp mắt nhìn, là người của Nhiếp Ngạn đế!
"Xem chúng ta có gì này, là một con chuột to bự đó nha.", Quân Mộ Ngọc cười như không cười nói: "Nói xem ngươi đã theo chân chúng ta từ khi nào?"
____________________________________________.