Vì thị trấn Hianga vẫn nằm trong lãnh thổ Wilhelmina nên cũng không thoát khỏi trận mưa ngang trái.
Nhưng mưa ở nơi đây lại như một bản nhạc êm ái những ngày giữa xuân.
Mưa chỉ rơi tí tách như những nốt nhạc tinh nghịch trong bản nhạc rộn rã vui tươi.
Liễu Chi ngồi ở hiên nhà, ngửa tay hứng những giọt nước mưa thanh khiết thấm đẫm Ma lực của đất trời.
Ở Học viện Quinn có một rào chắn Ma lực trên toàn khuôn viên nên cô không biết mưa ở Landorr như thế nào.
Cô nhớ khoảng thời gian trước kia còn ở Hoàng Nguyệt Sơn, mưa ở đó thật đẹp, dịu dàng và thánh khiết.
Mưa dày đặc như thác đổ, mỗi hạt mưa rơi xuống đều mang theo tâm tư và nỗi niềm của đời người.
Cô lại nhớ đến câu nói của ai đó hơn mười năm trước đã nói với cô.
"Mưa sinh ra từ trời, chết trở về mặt đất. Cả quá trình rơi xuống, chính là nhân sinh."
(Nguồn: Tiên Nghịch)
Đột nhiên đang trong dòng ký ức xưa cũ cô bị lôi tuột lại bởi tiếng ồn ào của giáp trụ.
"Chia quân ra! Nhất định phải bắt được hắn!"
"Rõ!"
Trước sự ồn ào này, toàn thị trấn Hianga đều lo lắng, thị trưởng bèn phải ra hỏi chuyện.
"Thưa ngài, không biết là có chuyện gì vậy?"
Đội trưởng Đội vệ binh số 4 - Nicholas Suiwerblou xua tay.
"Thị trưởng đừng lo. Chỉ là một tên trộm thôi. Chúng tôi sẽ sớm làm xong việc và trả lại bình yên cho mọi người."
Thị trưởng Hianga cười đôn hậu.
"Không sao, ngài đội trưởng cứ làm việc. Chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mình!"
Nghe vậy Nicholas định quay đi thì khóe mắt bắt gặp một bóng dáng thân quen.
Anh nhanh chóng chạy tới một ngôi nhà gần đó, đứng trước mặt người con gái ấy nhẹ giọng hỏi.
"Sao cậu lại ở đây?"
Eliana nhún vai cười cười.
"Gì đây? Ngài đội trưởng muốn quản luôn cả kỳ nghỉ phép của tôi à?"
Nicholas sầm mặt.
Người này rõ ràng nói chuyện rất ôn hòa cởi mở với người khác nhưng không hiểu sao khi nói chuyện với anh thì cứ liên tục bài xích.
Luôn là cái chất giọng mỉa mai ấy.
Hai người vốn là bạn thuở nhỏ, là thanh mai trúc mã suốt hai mươi năm trời. Và cũng đều là học trò của Reagan.
Anh nhớ rõ, năm năm trước mọi chuyện vẫn rất bình thường, nhưng khi cả hai lên 15 tuổi, Eliana bắt đầu thay đổi.
Cô dường như không còn thân thiết với anh như trước nữa.
Anh đã không ít lần hỏi cô vì sao thì cô luôn tỏ ra khó chịu, có lúc là chán ghét.
Anh cũng tự hỏi mình đã làm gì sai mà khiến cô ghét mình đến thế?
Eliana biết những gì Nicholas đang nghĩ trong lòng, cô cũng không nói.
Chỉ quay mặt ra ngắm mưa, được một lúc cô mới bảo.
"Thế ngài đội trưởng không đi bắt tên trộm đi à? Mấy vị binh lính kia không lại hắn đâu."
Nghe cô nói thế, anh mới thở dài, cất bước đi ra, dù trời đang mưa nhưng không có hạt nào làm ướt được bộ giáp da của anh, bởi lượng Ma lực dày đặc đã tự cô đọng thành một tấm màn chắn mưa rồi.
Eliana nhìn theo bóng lưng anh dần khuất, đuôi mắt cụp xuống.
Đồ ngốc!
Vì anh quá ngốc nên mới không nhận ra cô thích anh tới nhường nào, cô tỏ ra bài xích anh vì cô không biết phải đối diện anh bằng thứ cảm xúc gì.
Anh không ở trong hoàn cảnh mà cô thích là có được.
Anh là thứ nam của nhà Suiwerblou, kiểu gì cũng sẽ trở thành Vệ binh Hoàng gia cùng Venn - hiện đang là Đội trưởng Đội vệ binh số 1 làm nhiệm vụ trông coi và bảo vệ Cung điện Đế vương.
Còn đội 4 của Nicholas đang làm nhiệm vụ trị an tại vùng phía Nam của Đế đô.
Có lẽ chỉ một, hai năm nữa thôi anh sẽ được thăng chức theo sự sắp đặt của Hội đồng Đế đô và còn có cả một người vợ cũng từ sự sắp xếp ấy.
Suiwerblou đằng nào cũng là gia đình quý tộc, một dòng tộc danh giá mà ở thân thế của cô không đời nào với tới.
Eliana ngước mắt lên nhìn trời, khẽ cau mày một cái, Ma lực tỏa ra ào ạt tới mức đun nóng không khí tới tầng đối lưu, độ ẩm trong không khí mất dần, nhiệt độ tăng lên kinh khủng.
Lỗ hổng nhỏ ở tầng đối lưu nhanh chóng được sửa chữa, làm cho cơn mưa ngang trái kia biến mất.
Xong cô lại nhanh chóng đưa độ ẩm của không khí trở lại bình thường để những người bình thường trong Đế đô không bị suy nhược cơ thể.
Đây chính là đẳng cấp của một Hạ cấp Thuật Sư!
Eliana Ishizuki, một người con lai hai dòng máu Landorr và Higashi.
Mà người cha Higashi kia của cô còn là tội nhân đã sát hại một gia đình quý tộc Landorr vào năm năm trước.
Khung cảnh có chuyển đến hiên nhà kia nhưng cô gái thanh mảnh xinh đẹp đã không còn ở đó nữa.
Cố Liễu Chi dùng [Ẩn Thân] lao đi như một cơn gió. Khí tức đó quả thực là của người Huyền Thiên, không có một chút Ma lực nào, đó là Pháp lực.
Cô chạy theo dấu vết ấy tới núi Istoric, tới một mảng rừng rậm tươi tốt, cô dừng lại vì đã mất dấu người kia.
Kỳ quái. Rõ ràng khoảnh khắc của giây trước vẫn còn cảm nhận được mà.
Đột nhiên đồng tử của cô thu nhỏ lại, không thể cử động.
Từ đỉnh đầu chạy xuống là dòng điện lạnh lẽo tràn đầy tử khí.
Kề vào cổ cô là một thanh kiếm sắc lạnh mang theo kiếm quang có thể chém đứt cả sự bình tĩnh trong cô.
Liễu Chi vẫn lẳng lặng đứng im, các ngón tay khẽ cử động định kích hoạt [Items Box].
Thì đằng sau lại vang lên thanh âm lạnh lùng trầm thấp.
"Tốt nhất đừng cố làm gì ngu ngốc. Ta cho rằng kiếm của ta vẫn nhanh hơn đấy."
Trước lời cảnh báo của người kia, Liễu Chi thực sự không còn cố gắng lấy khẩu Colt M1911 ra nữa.
Cô đưa hai tay lên ngang đầu vẻ đầu hàng. Người kia thấy cô có vẻ nghe lời lại lần nữa ra lệnh.
"Tốt! Giờ thì xoay người lại đây, chầm chậm thôi."
Cố Liễu Chi thở ra một hơi nhẹ, chầm chậm xoay lại theo lời gã.
Trong đầu vẫn liên tục niệm Ma chú, cô rõ ràng chưa ngừng sử dụng kỹ năng [Ẩn Thân] vậy mà gã đàn ông kia vẫn có thể biết được nhất cử nhất động của cô, hẳn không phải một kẻ tầm thường, tốt nhất vẫn nên đề phòng.
Thấy cô xoay mặt lại, khóe môi gã đàn ông nhếch lên cao hơn.
Haha, nhìn từ đằng sau đã thấy rồi, cơ mà lại không nghĩ tới.
Ở cái nơi Đế đô hoa lệ này vẫn có người Huyền Thiên ăn mặc sang trọng đến thế.
Thiếu nữ với gương mặt anh khí mà đoan trang, mi cong mắt sáng, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng diễm lệ.
Khí chất cao quý lãnh diễm mang lại cảm giác xa cách.
Hắn lại nói.
"Dừng cái thứ kỹ năng kia lại!"
Đầu mày thanh tú cau lại, nhưng cô cũng không rề rà, lập tức thu lại kỹ năng [Ẩn Thân].
Lúc này gã mới có thể nhìn rõ cô được. Dáng người cô cao gầy, ánh mắt cất giấu sắc bén, biểu lộ sự nghiêm túc.
Trên người còn thoang thoảng một mùi hương.
Mùi này giống hoa lài, nhưng nhẹ hơn chút, người nào may mắn ngửi thấy sẽ bất giác rơi vào trầm mê mà khoan khoái.
Đây chắc chắn không phải do hương nước hoa nào tạo thành, mà là mùi hương có từ trong cốt tủy máu thịt.
Không để gã suy nghĩ thêm.
Bốn bóng hình lao tới, một người nhanh chóng ôm vào vòng eo thon gọn của Liễu Chi mà kéo cô lùi lại.
Trong đó có Nicholas, anh đã dùng thanh kiếm của mình chĩa vào mặt gã đàn ông Huyền Thiên kia.
Còn ba người kia chính là Elias, Yoo Dal và Liam.
Còn có một bóng dáng vô hình đã tiếp cận ở sau lưng gã đàn ông, dùng một thứ vũ khí sắc nhọn cũng vô hình nốt chỉ vào động mạch cảnh của gã, trực chờ đâm xuống.
Bọn họ có thể nhanh chóng tới đây vì Cố Liễu Chi đã thông báo với họ bằng [Thần Giao Cách Cảm].
Vương Đình Mặc cười khẩy.
"Ồ, tiểu mỹ nhân được quan tâm quá nhỉ? Được hẳn năm vị anh hùng trân trọng như thế."
Với lời châm chọc của gã, chẳng ai có phản ứng gì.
Yoo Dal buông tay đang ôm eo Liễu Chi ra, đôi mắt vốn màu xám bạc bỗng sáng lên thành màu hồng đỏ nhìn thẳng vào mắt gã hòng sử dụng dị năng [Thao túng tâm trí] để bắt gã đầu hàng, tuy nhiên cậu đã quá coi thường gã.
Kiếm khí mạnh mẽ áp đảo khiến cho cậu phải rút lại cái ý định ngốc nghếch kia.
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán, Yoo Dal thở dốc, hít lại một hơi lấy tinh thần, ngừng việc xâm nhập vào tâm trí gã. Đôi mắt cậu trở lại bình thường.
Cố Liễu Chi cũng không còn e ngại, quỳ xuống một gối, nâng khẩu HK45 lên, nhắm vào đầu Vương Đình Mặc.
Cô biết điều này là vô ích, vì hắn ta mạnh hơn cô nhiều, có lẽ là một Đế cấp Đấu Sư hoặc hơn, tuy nhiên vào lúc này cô còn có thể làm gì khác sao?
Vương Đình Mặc cười nhạt nhẽo, nắm lấy bao kiếm chọc vào bụng của Joyce khiến cậu khụy xuống mất đi năng lực [Tàng hình].
Gã không nhìn thấy cậu, tuy nhiên, hơi thở của cậu và sự hiện diện quá rõ ràng nên có tàng hình cũng như không mà thôi.
Nicholas nhìn rõ, động tác của Vương Đình Mặc không quá nhanh, chỉ là không hiểu sao nhận thức như bị đình chỉ làm cho cơ thể không theo nổi chuyển động của gã nhưng mắt vẫn nhìn được những hành động đó.
Vương Đình Mặc tiếp tục bình thản, xoay kiếm trong tay gạt bay mũi kiếm đang chĩa vào mặt mình. Dù sao nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, không cần dây dưa thêm nữa.
Lại nữa! Nicholas chậc lưỡi, theo lực của thanh kiếm, tay anh bị hất lên cao.
Sau đó anh vẫn ngay lập tức trở tay đưa kiếm đến cổ Vương Đình Mặc.
Anh hiểu rồi!
Gã này có thể làm chậm nhận thức của anh.
Không phải mắt hay thân thể, là nhận thức.
Có lẽ gã không thể khống chế được mắt của anh, nhưng lại hạn chế được sự phản ứng của cơ thể, rồi làm cho nhận thức của anh nhầm lẫn về tốc độ và khoảng cách, thậm chí cả khả năng cảm nhận thời gian trong tiềm thức của anh nữa.
Vương Đình Mặc thoáng chốc ngạc nhiên, cái tên Đội trưởng này khá đấy!
Mặc dù nhận thức còn đang bị ảnh hưởng bởi [Tảo Khởi Trì Miên] của gã thế mà cơ thể đã ngay tắp lự đưa vào thế tấn công rồi.
Gã cười cười, tra kiếm vào bao, với tốc độ mà ngay cả âm thanh cũng không theo kịp, gã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Xong còn nói vọng lại.
"Ây dà, nữ thiếu chủ của Hoàng Nguyệt Sơn, sau này gặp lại."
Rồi bất động thanh sắc rời đi.
Chỉ khi thật chắc chắn hắn đã biến mất, cả đám người mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nicholas thu lại kiếm, liếc nhìn Cố Liễu Chi đang cất lại khẩu súng HK45 vào một khoảng không bí ẩn, với vẻ hòa nhã, anh gặng hỏi.
"Hắn có nói gì với em hay đưa em thứ gì không?"
Cố Liễu Chi lắc đầu, nhàn nhạt đáp.
"Không có."
Nicholas đau đầu ngẫm nghĩ. Hắn ta là tên trộm đã lấy đi một thứ bảo vật rất quan trọng trong Cung điện Đế vương, đã thế còn vượt qua tầng tầng lớp lớp phòng vệ, bây giờ anh lại để hắn vuột mất, tất nhiên trách nhiệm anh sẽ nhận lãnh, nhưng mà...
Lại có đám trẻ này ở đây.
Theo lệ là phải lấy lời khai, nhưng mới hôm qua anh thấy chúng đi cùng Eliana, mà anh thì không muốn cô dính líu tới chuyện này.
Elias nãy giờ đứng bên cạnh với một quyển sách cổ lơ lửng trên không cất tiếng.
"Ừm... hồi nãy em có đặt được một dấu ấn trên kiếm của gã. Em nghĩ là có thể theo dấu hắn được."
Nicholas như kẻ chết đuối vớ được khúc gỗ, nét mặt nhanh chóng tươi cười rạng rỡ.
"Thật sao? Theo dấu thế nào?"
Elias liền xé một trang giấy trong quyển sách ra, đưa cho Nicholas.
Ban đầu vốn chỉ là tờ giấy trắng, nhưng khi Nicholas chạm vào thì nó liền hiện lên thành một tấm bản đồ với một chấm đỏ nhấp nháy bắt mắt.
Nicholas ồ lên thích thú. Loại Ma cụ này anh chưa thấy bao giờ, à khoan đã... có rồi!
Tuy không phải Ma cụ nhưng con người đó còn vượt trội hơn tất thảy các loại Ma cụ cùng Ma thuật trên đời.
Người đó cũng từng là giáo viên của anh vào hai năm trước.