Vạn Giới Ngụy Tạo

Chương 17: Ngày tàn



Cả một góc trời bị đấu khí áp đảo của hai chiến nữ bao trọn.

Cả vùng thiên không rộng lớn đều bị hai nàng mặc sức chèn ép.

Thanh đao trong tay Khánh Châu ấy thế mà cũng là một trong Thập Tam Thần Khí, tục gọi là "Bách Nhật Thần Đao - Đế Minh".

Một thanh thần đao xuất hiện từ thời khai quốc của Âu Lạc, nó đã chứng kiến hết thảy những huy hoàng cùng suy tàn trong suốt quãng thời gian đằng đẵng hơn 4000 năm mà Nông quốc tồn tại.

Thanh đao có chiều dài tổng thể là 110cm với phần lưỡi chiếm 95cm.

Chuôi đao đen tuyền đã được cuốn chặt bằng vải trắng chi chít các ký tự phong ấn cổ xưa, ở cuối còn treo một khối cầu trong suốt màu đỏ được hai vành đai đan chéo nhau bao quanh, bên trong có chứa một ngôi sao năm cánh màu vàng.

Đao có bản lưỡi rộng mang sắc hoàng kim sáng lấp lánh như vàng, chỗ rộng nhất lên tới 15cm, dáng cong và chỉ có một cạnh sắc.

Trên lưỡi đao còn có khắc hình rồng đậm chất Âu Lạc.

Từ thanh đao phát ra luồng thần khí uy nghi và hào hùng. Luồng khí ấy ngùn ngụt bốc lên cao tận trời xanh.

Ngược lại với thanh thần đao kia, thanh kiếm quái đản trong tay Reagan vẫn tĩnh lặng chuyển động xoắn ốc.

Nó chắc chắn không phải Thập Tam Thần Khí vì không có tí áp lực nào của Thần thánh.

Tuy nhiên so với Bách Nhật Thần Đao thì nó lại không tỏ ra có chút lép vế nào.

Toàn bộ không gian như ngưng đọng chờ đợi bước đi tiếp theo của hai nàng.

Khánh Châu vung đao, dọc theo lưỡi đao hàng trăm nhát chém phóng ra, cuồng loạn lao tới chỗ Reagan với vận tốc 50.000m/s.

Reagan vẫn chăm chăm nhìn thẳng vào cô học trò năm xưa của mình.

Vung kiếm lên với tốc độ nhanh hơn một chút so với những nhát chém ấy, đánh bật từng đòn về các hướng khác nhau.

Hiện tại hai người chỉ cách nhau có 400m, nếu muốn, Khánh Châu hoàn toàn có thể nhắm tới việc chém nát linh hồn của Reagan bằng cách thúc đẩy bản thân đạt được tốc độ ánh sáng.

Thứ vận tốc cực đại mà vật chất trong vũ trụ này có thể đạt tới!

Nhưng mà, cái thứ kỹ năng được gọi là [Nyarlathotep] ấy, dù đã được chứng kiến nhiều lần nhưng Khánh Châu vẫn không rõ nó là thứ gì.

Liệu với vận tốc ánh sáng rồi, cô có thể chạm tới Reagan không?

"Không sao đâu. Hiện tại cô không dùng Nyar, cứ tự nhiên đi. Với lại Nyar không thể phủ định được tốc độ đâu."

Mặc dù bị đọc tâm trí nhưng Khánh Châu không mấy quan tâm, thứ làm cô để ý nhất là tại sao, Reagan lại có cách gọi thân thiết như thế với một skill? Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã ném việc đó ra sau đầu.

Như thể hóa thành tia sáng, Khánh Châu lao tới chỗ của Reagan chỉ trong khoảnh khắc bằng tốc độ của các hạt photon.

Vận tốc cực đại của giới vật chất và năng lượng đã được một nữ nhân vô danh hoàn thiện.

Khi ánh sáng chạm tới võng mạc của Reagan thì Khánh Châu đã ở đó từ lâu lắm rồi.

Lưỡi đao mạnh mẽ lướt qua, đem cả khoảng trời nơi ấy tan biến vào hư không.

Lớp khí quyển bị xé toạc, để lộ ra một khung cảnh hùng vĩ ở "bên kia bầu trời".

Một màn đêm thăm thẳm dày đặc được điểm tô bằng những hạt sáng lấp lánh li ti.

Còn dưới này, phải chăng Reagan đã không thể tránh né? Hay cô còn chẳng thể nhận thức được Khánh Châu đã di chuyển?

Thân thể Reagan tách đôi ra, chia thành hai đoạn từ phần thắt lưng.

Nửa trên tách rời ra cùng với thanh kiếm quái lạ từ từ rơi xuống.

Còn nửa dưới vẫn lặng lẽ ở yên trên không.

Nhận thấy có điểm kỳ lạ, Khánh Châu quay lại nhìn.

Quả thực cô đã chỉ nhắm tới việc chém đứt linh hồn của Reagan nhưng trong khoảnh khắc lưỡi đao chạm tới da thịt cổ, cô đã chém luôn cả thân thể cùng linh hồn.

Bởi Reagan đã đọc tâm trí của cô từ trước nên hẳn là đã kịp phòng bị trong lúc nói chuyện với cô rồi.

Nhưng sao cơ thể đã bị chém làm hai mà lại không có giọt máu nào chảy ra? Hay là...

Dù có bị phân tâm một chút nhưng Khánh Châu vẫn có thể đưa Đế Minh lên đỡ kịp một đòn chí tử.

"Oành!"



Một trận cuồng phong lan tỏa khắp tứ phía, tầng khí quyển bên trên còn chưa được phục hồi thì lại lần nữa bị xé ra.

Hai món Thần khí va chạm trực tiếp với nhau dù chưa phải toàn lực mà đã có thể tạo ra sức tàn phá tới mức này.

Toàn bộ các hạt Ma lực trong không gian dao động một trận dữ dội.

Một kẻ là Thánh Tôn trẻ nhất lịch sử, kẻ kia tuy không có tên tuổi nhưng cũng đạt đến cảnh giới Trung cấp Đấu Vương, thứ cấp bậc mà lâu nay chỉ xuất hiện với tỉ lệ 1:999.900.

Cùng với hai món Thánh tích cổ xưa, một cái là Bách Nhật Thần Đao, Thần khí khai quốc của một dân tộc.

Cái còn lại tuy bí ẩn nhưng dựa vào hình dáng cũng như việc nó có thể va chạm trực tiếp với một trong Thập Tam Thần Khí mà không bị nát vụn thì đó hẳn không phải vật tầm thường.

Chưa kịp hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, Khánh Châu lia đôi đồng tử đầy kinh ngạc qua.

"Rầmmm!"

Cô bị đá bay xuyên qua vài trái núi, khói bụi mịt mù lan tỏa. Đòn vừa rồi do nửa thân dưới không toàn vẹn của Reagan thực hiện.

"Hừm. Ngạc nhiên thật. Chỉ trong một tháng rưỡi mà em có thể phát triển đến mức này. Quả nhiên năm đó ta chọn em vào lớp là đúng đắn."

Vừa kéo lại phần thân dưới đứt lìa của mình, cô vừa trầm ngâm, mà xem ra vẫn còn thoải mái lắm.

Hai phần thân thể mới nãy còn chia xa nay đã được đoàn tụ, chúng nối liền với nhau mà chẳng có một chút trục trặc nào.

Reagan đột nhiên nghiêng đầu qua phải né tránh một đường đao sắc lẹm.

"Roạt!"

Mảng không gian bị chém rách như tờ giấy. Để hở ra một khe nứt to lớn, đen tối sâu hun hút.

Khánh Châu nghiến răng, liên tục vung đao chém như người mất trí. Không thể nào! Không thể...! Thực sự... Quá Vui Đi Mà!!!

Quả nhiên, chỉ với nhiêu đó mà có thể kết liễu được người phụ nữ này thì năm năm qua cô cố gắng há lại thành công cốc?

Tuyệt thật! Cô không thể nén nổi niềm vui sướng từ sâu trong tiềm thức. Miệng cười toe như trẻ con được cho kẹo.

Cô vung đao, mỗi lần chém xuống là y như rằng đất đai, bầu trời lại bị xẻ ra như miếng giẻ.

Reagan tất nhiên thấy rõ. Đứa trẻ này xưa giờ vốn thế, hiếu chiến đến điên luôn rồi!

Một đứa trẻ Âu Lạc không cha không mẹ lưu lạc tới đây, cùng với thanh thần đao chưa bao giờ lộ diện suốt một ngàn năm.

Nó, chỉ trong cái chớp mắt đã trở thành một đấu sĩ tài năng, trở thành một Đấu Vương hiếm hoi mà không cần bất kỳ kịch bản nào hỗ trợ, cũng chẳng cần ai bảo hộ, chỉ dẫn.

Tự mình thăng tiến cũng tự mình vấp ngã mà thành một cái cường giả như hôm nay.

Như để hưởng ứng cái tinh thần nỗ lực không ngừng ấy, Reagan đã có động thái đáp trả.

Cô chúc mũi kiếm xuống rồi lại vung lên.

Không âm thanh, chẳng ánh sáng cũng không gây ra chấn động.

Một đường chém như có như không, chưa từng được tung ra nhưng vẫn còn đó hậu quả.

Thời điểm đó, có lẽ rất ít kẻ có thể nhận ra.

Một đường chém, chém đứt cả câu truyện, cũng đồng thời hoàn chỉnh cả tác phẩm!

Cũng vì lẽ đó, Khánh Châu mặt cắt không còn một giọt máu. Thỡn thờ hạ đao xuống.

Cái gì vậy? Không biết nữa.

Reagan đã ra đòn? Không thể nào!

Sao cô lại không thấy? Chẳng lẽ... Reagan đã tung ra một đòn còn nhanh hơn cả ánh sáng?

Mà chuyện đó có còn quan trọng sao?

Hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài. Khánh Châu thực sự không rõ vì sao cô lại khóc.

À, phải rồi! Cô hoàn toàn bất lực. Không thể chạm tới, không thể thấu hiểu, không thể sát hại, chỉ đơn giản là không thể đánh bại người phụ nữ tên Reagan Paloma này!

Nhận thấy cô gái kia đã mất hết ý chí, Reagan bay lại gần, xoa đầu cô ấy một hồi, dịu dàng bảo.

"Được rồi! Không sao đâu. Ý chí của em bị cô bào mòn một chút thôi. Em biết mà, phải không? Ý chí sâu hơn một tầng so với linh hồn vậy nên em vẫn còn phát triển được. Cô rất mong chờ ở em đấy."



Vừa nói hết câu.

"Phập!"

Một thứ âm thanh chát chúa. Thanh Bách Nhật Thần Đao vốn đã được hạ xuống nay lại đâm xuyên qua khoang bụng của Reagan, gây ra áp lực không hề nhỏ cho nội tạng của cô.

Nhưng mà, nhìn xem, cái mặt lạnh tanh kia là phản ứng bị trọng thương trong lúc không phòng bị ư?

Reagan nhếch miệng cười khoái trá, gằn giọng.

"ሀሎ. እንኳን ደህና መጣህ ወደ ገሃነመኔ።"

Một loạt âm thanh kỳ dị vang lên, phát ra từ khuôn miệng của cô nhưng sao lạ quá! Thứ âm thanh đó không thuộc về thế giới này!

Người kia cũng điềm nhiên rút đao ra, lạnh tanh bồi thêm một nhát nữa vào thân thể của Reagan. Tạo thành một đường chém chéo xuống kéo dài từ bả vai trái đến xương chậu phải.

Thân thể Reagan lại lần nữa đứt lìa, nhưng lần này không phải xác thịt hay linh hồn, ngay cả lớp ý chí mạnh mẽ, thâm sâu của cô cũng bị bổ nát. Hai khối thịt rất tự nhiên rơi xuống đất.

Người kia với khuôn mặt lạnh tanh, im phăng phắc dõi theo mọi việc. Đột nhiên có chút cau mày, vung đao lần nữa.

Lớp không gian bị xẻ ra nhiều mảnh, từ đó tràn ra cả trăm đàn dị thú.

Đám quái thú này thân hình to lớn kệch cỡm, từ chúng toát lên những nguồn năng lượng sặc mùi tàn phá, chết chóc.

Nhìn vào chúng, con người bất giác thấy đầu mình tê dại, một nỗi sợ sâu thẳm bủa vây.

Đám dị thú gầm lên từng hồi náo động, tiếng gầm của chúng vang xa thật xa như hồi chuông báo hiệu ngày tàn.

Chúng bắt đầu tàn phá mọi thứ, phá núi xẻ trời, chúng nhanh chóng tìm tới nơi có dấu hiệu sự sống để hủy diệt.

Người kia chẳng thèm bận tâm, phất tay làm cho bộ trang phục mát mẻ trên người hóa thành một bộ hoàng bào chỉn chu, ngạo nghễ ngồi xuống một tòa ngai vàng uy nghi được chạm trổ tinh xảo hoàn toàn bằng vàng ròng nguyên khối.

Đôi hoàng nhãn lạnh lẽo ngắm nhìn khung cảnh của cái thế giới đang dần bước đến trang cuối này.

Người nọ có lẽ sẽ khiến người ta nhầm tưởng đó là Nguyễn Khánh Châu.

Tuy nhiên hãy nhìn vào sâu hơn, bên trong thể xác ấy, là linh hồn và ý chí của một tồn tại vượt trội hơn nhiều.

Đó là Đế Minh, chính là ý chí nằm trong Bách Nhật Thần Đao chờ ngày giáng lâm để đưa thế giới này đến với hồi kết.

Đưa mọi chuyện trở về thời điểm chưa từng bắt đầu.

Thế giới này hiện hữu là một sai lầm, sự tồn tại và phát triển của câu truyện này là tai họa tiềm tàng đối với .

Chẳng cần đến một cử động, Đế Minh điềm nhiên an tọa trên ngai vàng.

Bách Nhật Thần Đao tự động di chuyển chặn lại một cú đâm thương uy lực.

Một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp với đôi mắt dị sắc lăm lăm cây thương lục sắc tung ra liên hoàn các đòn công kích. Thật điên rồ! Chuyện gì đang xảy ra?

Seiichi đang ở phía xa quan sát tình hình và báo cáo lại với Bộ. Hắn cũng biết là có một đội vệ binh hoàng gia đang tiến tới đây nhưng cũng chẳng trông mong gì được đâu.

Chỉ với một con dị thú thôi cũng đủ khiến cho cả đám vệ binh tan tác rồi thì cần phải nghĩ kết cục thảm thê của chúng khi đối diện với thứ tai ương kia nữa sao?

Cuối cùng hắn vẫn là lao lên, với thứ vận tốc 1.079.252.848,8km/h cùng với cơ thể được rèn luyện qua bao trận chiến đã được mài giũa đến mức sắc bén hơn cả đao thương, bền bỉ hơn cả kim cương.

Anh Thư cũng biết là Seiichi sẽ tham chiến nên lùi lại một chút từ sớm.

Với cánh tay được bọc một lớp Ma lực dày đặc cùng sự trợ giúp của hai loại Đế cấp Ma thuật, Seiichi mong rằng ít nhất có thể khiến cho "thứ kia" trầy da tróc vẩy một chút.

Nhưng thứ kia lại nhất quyết không chịu hợp tác.

Lưỡi đao vô tình tạo ra một vòng cung mỹ mãn ở trên không. Chém phăng cả đầu, cả linh hồn, ý chí và phân nửa Căn Nguyên của tên nhân loại ngông cuồng.

Đao vung lên, khiến cho tên nhân loại vốn đạt được thứ tốc độ nhanh nhất cũng phải chào thua mà tan biến.

Chưa dừng lại, hoa văn hình rồng trên lưỡi đao sáng lên, phát ra một luồng lửa rực rỡ 5.000°C thiêu đốt thiếu nữ xinh đẹp đến không còn một mảnh tàn tro.

Hai người họ vốn chỉ vì tò mò muốn xem người đã cả gan chống đối Bộ có tài cán thế nào nên đã lén theo sau nhưng không ngờ lại gặp phải tình cảnh này. Thật quá thảm thương!

{Ồ, biết thảm thương sao còn chuyển phân cảnh của hắn tới sớm thế?}

Một thanh âm vang lên tại nơi mà chẳng ai có thể biết tới. Không có lời đáp lại.

Chủ nhân của thanh âm kia phì cười nhạt nhẽo, rời khỏi nơi còn chẳng tồn tại một thứ gì, kể cả hư không.