Vạn Giới Ngụy Tạo

Chương 37: Uy Áp



Ở bên cạnh thì Keith rất nhàn nhã luận võ với cả ba người của nhóm Luke.

Keith nghiêng người né cú đấm của Luke; lùi lại một chút để tránh cú nhảy bổ của Fern và dùng thanh Cực phẩm Ma khí Kettleburn gạt bay những chiếc lông vũ tím sậm tẩm đầy độc của Yvaine.

Dù bị cả ba người bọn họ đồng loạt công kích, nhưng bản thân là Trung cấp Đấu Vương nên Keith chẳng cảm thấy có gì gọi là bị làm khó dễ.

Keith cười cười.

"Chà, nghe danh Kiếm Quỷ đã lâu, nay mới có dịp được thưởng thức võ nghệ. Đúng là rất quyết liệt."

Suốt trận giao đấu, Keith hoàn toàn chỉ né đòn và đỡ đòn, chẳng có ý muốn phản công.

Đám Vệ Quốc Đoàn đã hoàn toàn bao vây pháp trường nhưng chẳng có chút nào muốn tham gia hỗ trợ.

Bọn họ chỉ nhàn hạ đứng ngồi xung quanh bàn luận sôi nổi.

Gã thanh niên với mái tóc màu than chì được vuốt keo bóng bẩy lại nhe nhởn cười.

"Haha, Đoàn trưởng lại thế rồi. Dù sao đối phương cũng là Vương cấp Đấu Hoàng đó, tôn trọng chút đi chứ!"

Vincent lạnh lùng chỉnh kính, bộ dạng nghiêm trang buông lời khinh bỉ Mateo.

"Cái loại cậu có khi còn không thèm cúi đầu xuống nhìn đất ấy chứ. Đoàn trưởng lúc nào cũng muốn được thưởng thức đấu kỹ của đối thủ chứ không phải mang nghĩa tận diệt. Đừng có lên tiếng bình phẩm, cậu không có tư cách đó."

Mateo chỉ cười cợt nhiều hơn, cậu chẳng thấy bị sỉ nhục gì cho lắm.

Partner này của cậu hay châm biếm, cằn nhằn và rất thích ra lệnh cho cậu nhưng không phải loại người ngu ngốc và nhàm chán.

Và Vincent đặc biệt tôn trọng Đoàn trưởng hơn tất thảy. Mà thực ra thì cậu ta tôn trọng tất cả mọi người, trừ Mateo.

Đang cười ngả ngớn, cảm thấy vai hơi nặng; Mateo cười híp mắt, giọng điệu trêu ngươi.

"Này này, Dominic, tôi không thích bị một con khỉ đột khoác vai đâu. Tôi sẽ bị nhầm là cùng một loại với nó mất!"

Trước sự trêu ghẹo đầy khiếm nhã ấy, người đàn ông to lớn với những thớ cơ đồ sộ cùng làn da đỏ hồng khoẻ khoắn chẳng hề ghét bỏ mà ngược lại càng vui vẻ hơn.

Dominic cười lớn, vỗ vào lưng Mateo. Theo ông ta đó chỉ là một cái vỗ lưng thân thiết bình thường, nó sẽ là thế nếu không phải có thêm một làn sóng xung kích sau đó.

"Bang!"

Âm thanh êm ái du dương do sự va chạm thân mật của hai người đồng nghiệp với nhau chứ không phải tử thù vang lên.

Mateo chẳng cần phải cởi áo thì cũng biết rằng lưng của mình đã in một dấu bàn tay năm ngón xinh xinh.

Dù lưng bỏng rát và đau nhói nhưng gã thanh niên vẫn cười bỡn cợt.

"Dominic đại nhân, ngài cao hứng quá rồi. Thân thể mong manh của tôi không chịu nổi một chưởng từ Thánh cấp Đấu Hoàng như ngài đâu."

Những người xung quanh đó liếc nhìn hắn, khinh thường ra mặt. Mong manh? Dù sao cũng chỉ thua có ba bậc. Đúng là cái tên này mở mồm ra câu nào là đáng ghét câu ấy.

Nhưng Dominic thì ngược lại càng thêm phấn khởi, vỗ vai Mateo nhẹ nhàng hơn.

"Phải phải, thế nhưng nhiệm vụ hôm qua của ta lại chỉ là cứu trợ người dân. Trong khi cậu và Vincent lại được giao cho trọng trách tiêu diệt dị thú còn sót lại trong Đế đô và truy bắt đám tà giáo Huyền Thiên. Vậy thì nói xem, dụng ý của Đoàn trưởng là gì khi lại phân xếp như vậy?"

Mateo vẫn giữ nụ cười nơi khoé miệng, nhưng trong ánh mắt lại chẳng có chút nào vui vẻ.

"Ồ, đoán ý đồ của Đoàn trưởng ư? Tôi cho rằng chỉ là tùy hứng sắp xếp thôi. Đoàn trưởng chẳng quan tâm đến những chuyện đó đâu."

Lời lẽ thốt ra nhẹ nhàng như lá rơi, nhưng rõ ràng còn mang thêm hàm ý khác nữa.

Nói thế chẳng khác nào Mateo đang đá xéo Đoàn trưởng họ Egenskaper là chẳng có tư cách lãnh đạo, sử dụng nhân lực theo ý thích nhất thời.

Một cô gái nhỏ ngồi ôm đầu gối, mặt lạnh lùng buông lời thờ ơ.

"Đúng kiểu nói xấu tình địch trước mặt crush."

Nghe vậy cả đám người phá lên cười làm rộn rã cả góc quảng trường.

Một người thanh niên nét mặt có hơi chút gian xảo xoa đầu cô khen ngợi.

"Nói hay lắm, Alice. Đúng là sự ghen tị của Mateo với Đoàn trưởng rất là kỳ lạ. Ra là vì không chịu được người mình thương lại quá trân trọng người khác."



Nói xong, chính hắn và Dominic cùng các đồng nghiệp lại được trận cười sảng khoái.

Alice phụng phịu chỉnh lại mái tóc bị xoa loạn bởi Gavin. Vincent chỉ thở dài chán nản, bị trêu như vậy nhưng chính hắn cũng chẳng lấy làm khó chịu. Với cả cũng chẳng ai có ác ý gì nên nhảy dựng lên thì trông đần lắm.

Mateo lại được dịp cười sâu hơn.

"Phải, coi như các người cũng có mắt. Hoặc do thành ý của ta quá sâu nặng đến nỗi các người cũng có thể nhận thấy."

Nói xong, hắn còn tự hào gật gật vài cái phụ hoạ, vẻ như tâm đắc với nhận định của mình.

Thế là cả đám Vệ Quốc Đoàn lại được thêm pha cười ra trò.

Với cái động tĩnh lớn như thế, Keith chỉ biết lắc đầu cười nhạt. Anh nói vọng lên.

"Năm người các cậu ngày mai gặp tôi nhá!"

Đồng loạt cả đám im bặt, còn những người nằm trong cái "năm người các cậu" thì tự động hiểu rõ, nhưng mỗi người lại có phản ứng khác nhau.

Dominic cười hớn hở tiếp nhận. Tên nhóc này rất xứng là thủ lĩnh của ông, ông cứ ngỡ chỉ có Đoàn trưởng đời trước mới đáng để ông tận trung, nhưng tên nhãi này còn vượt xa những gì mà cô ấy có thể làm được. Thật đáng mong chờ cái tương lai do tên nhóc này tạo ra mà.

Vincent cung kính cúi nhẹ đầu tiếp nhận. Gavin thở dài thườn thượt vì biết rằng có điềm không lành đang đến gần. Alice thở dài chán nản, cô không thích chung đội với mấy tên đực rựa này cho lắm.

Chỉ có Mateo là bày ra bộ dạng hơi khó diễn tả. Miệng vẫn cười đó nhưng rõ ràng lạnh lùng khôn xiết. Đáy mắt kia còn vô hồn và âm u hơn.

Yvaine tranh thủ tung một cước cao chân hòng đá vào thái dương của Keith. Một cước toàn lực ở trạng thái phàm nhân của một Yêu tộc đã trải qua trăm năm rèn luyện ở Luyện Ngục tất nhiên không thể coi thường.

Vì thời gian ở Luyện Ngục trôi qua nhanh gấp đôi thời gian ở Trái Đất nên khi Yvaine rời khỏi thế giới này và bước vào Luyện Ngục mới có sáu mươi năm. Nhưng ở Luyện Ngục thì đã trôi qua một trăm hai mươi năm.

Lập tức đưa cả khoảng mấy trăm mét trước mặt đi về hư không. Một cước này tung ra nhanh gấp hai lần tốc độ tối đa của một chiếc tên lửa trượt siêu thanh.

Luke và Fern trong thoáng chốc ngẩn ngơ không biết phải làm gì. Họ vốn biết Yvaine rất mạnh, nhưng mạnh đến mức này thì đáng suy ngẫm thật.

Vậy ra ngày hôm qua, nàng ta thực sự chỉ vui đùa một chút thôi. Nếu nghiêm túc thì có lẽ Luke đã không có cơ hội để vung vẩy que sắt kia trước mặt nàng ta rồi.

Đám người Vệ Quốc Đoàn tuy giật mình bởi Yvaine đột nhiên bộc lộ một phần thực lực, nhưng họ cũng nhanh chóng hỗ trợ được những người còn đang chưa định thần được trước diễn biến quá đỗi bất ngờ này.

Tuy nhiên, mục tiêu của đòn thoái ấy lại tỏ ra chẳng mấy e ngại. Keith thản nhiên đứng đằng sau lưng Yvaine. Không phải anh không đỡ được cú đá ấy, mà là vì...

"Quý cô, cô đang mặc váy như vậy không nên giơ chân cao thế đâu."

Yvaine cười khẩy.

"Thế cái vải đó để làm gì? Vẫn nhìn được à?"

Lời này phát ra mang theo ý chòng ghẹo không đứng đắn, cái chính là muốn làm Keith xấu hổ hoặc bực tức lại càng vui.

Nhưng Keith lại phát ra một tiếng cười phì nhạt nhẽo.

"Ah, tấm vải này không phải ngăn tôi nhìn thấy mà là để người khác không nhìn vào mắt tôi."

Thanh âm trong trẻo, ôn hoà tràn đầy cuốn hút lại như mang theo tâm tư sâu thẳm.

Tiếc là, Yvaine không mấy hứng thú. Cô lên tiếng.

"Luke, cậu cùng bé công chúa rời khỏi đây đi. Ta sẽ giữ chân đám này cho."

Đối với lời này của cô, Luke tất nhiên không chần chừ gì nữa. Trực tiếp quay lưng, trước hết nói với Fern.

"Fern, đi thôi."

Nàng tiểu quỷ hơi ngây người, cô thực lòng hơi ghét cái cách mà bà già kia tiếp xúc thân thể với Luca, nhưng trong tình cảnh này, đúng là chỉ có bà ta mới xoay chuyển được.

Như đã suy nghĩ thông suốt, cô mím môi, trở thành một khối năng lượng đen đúa bao bọc lấy toàn thân Luke và cuối cùng hoá thành một bộ giáp đen nhánh. Tạo cho Luke một vẻ ngoài không khác gì một con quỷ.

Nhìn toàn bộ màn này, bất kỳ ai cũng hoảng hốt.

Đám người còn cố nán lại thất kinh la lối om sòm.

"Quỷ. Có Quỷ!"



"Hoàng tộc bắt tay với Quỷ. Nhà Berenices nuôi Quỷ!"

Những lời như vậy cứ vang vọng khắp quảng trường.

Điều đó khiến Juliana không biết phải làm gì nữa cả, cô định mở miệng bảo Luke đừng ở trong cái bộ dạng đó nữa.

Nhưng còn chưa kịp làm gì thì tầm mắt của cô đã không thể theo kịp quang cảnh xung quanh.

Luke ngay sau khi được bộ giáp bao phủ hoàn toàn thì đã nhanh chóng dùng vận tốc gấp ba lần chiếc Apollo 10 để vác Juliana trên vai và xách theo Xander để tẩu thoát.

Anh cũng bao phủ cả hai cha con Xander bằng Quỷ khí đề phòng họ bị xé nát bởi lực ma sát với các phân tử không khí xung quanh.

Khi anh di chuyển, một làn sóng xung kích xuất hiện ở phía trước anh nhưng sau đó lại sụp đổ xung quanh mà không thể phá hủy cơ thể anh.

Lực được tạo ra bởi sự chênh lệch giữa áp suất phía trước và phía sau cũng không thể xé nát lớp Quỷ khí hay bộ giáp đen tuyền này.

Luke hiện tại đang dùng vận tốc Mach 97 để tìm đường ra khỏi Đế đô và chắc sẽ chỉ mất vài giây để làm thế.

Đám Vệ Quốc Đoàn định nhanh chóng đuổi theo để ổn định lòng dân là bắt Quỷ và cũng để làm nốt cái công đoạn của phần việc ngày hôm nay, chém đầu Xander.

Nhưng khoảnh khắc họ chán chường định đuổi theo thì bàng hoàng nhận ra bản thân không tài nào di chuyển được.

Không phải là Ma thuật hay khả năng gì đặc biệt. Chỉ là một thứ vô cùng đơn giản mà khi bước vào cảnh giới Đấu Sư họ đã biết đến.

[Uy Áp]! Thực lực của sự hiện diện mạnh hơn sẽ chèn ép sự hiện diện yếu hơn. [Tê Liệt], [Suy Nhược] đều là các hiệu ứng bất lợi thường thấy do [Uy Áp] mang lại.

Tuy nhiên, nếu sự chênh lệch đẳng cấp quá lớn từ năm bậc đổ lên thì...[Uy Áp] sẽ mang tính tiêu diệt. Xoá bỏ thân thể, triệt tiêu linh hồn và hủy hoại tâm trí.

Vì [Uy Áp] là cách biệt về thực lực giữa các hiện diện nên nó luôn luôn hoạt động, chỉ là do cá thể đó đã giảm [Uy Áp] xuống mức thấp nhất đủ để tương tác với các tồn tại khác.

Và ở đây, chúng ta có Vệ Quốc Đoàn với kẻ yếu nhất cũng là Thượng cấp Đấu Sư...thì đã bị xoá sổ hoàn toàn rồi.

Không còn có thể nhận thấy kẻ đó ở đâu nữa. Sự hiện diện của kẻ đó đã biến mất. Đúng vậy, sự tồn tại của kẻ đó đã bốc hơi khỏi thực tại.

Đây là cách biệt bảy bậc, tương đương chênh lệch một cảnh giới.

Và không chỉ có những người là Đấu Sư bị tan biến, mà cả những kẻ từ Đế cấp Đấu Hoàng trở xuống trong phạm vi bốn kilometers đều đã bị xoá sổ hoàn toàn.

Cũng không hẳn là hoàn toàn bị tiêu diệt, bởi vì vẫn còn Ý Chí và Căn Nguyên của họ. Và hai thứ đó thì [Uy Áp] thông thường không thể tác động được dù chênh lệch có là mười bậc hay hai cảnh giới.

Để tiếp xúc được Ý Chí hay Căn Nguyên của một tồn tại nào đó thì phải thấu hiểu khái niệm chung về Ý Chí và Căn Nguyên.

Sau đó phải biết được bản chất của tồn tại ấy thì mới có thể gây thiệt hại cho chúng được.

Nhưng mà, những người đã bị tiêu diệt bởi [Uy Áp] của Yvaine thì lại chẳng thể dùng Ý Chí để níu kéo sự tồn tại của mình. Họ đã hoàn toàn biến mất ở hiện tại dù họ ở quá khứ vẫn còn đó.

Còn đám "năm người các cậu" thì đều do một tay Dominic cứu thoát trong gang tấc.

Người đàn ông to lớn bị gọi là "khỉ đột" ấy đã nhanh chóng vác bốn người còn lại và dùng [Dịch Chuyển Tức Thời] quay về lâu đài Svetlina - Căn cứ chính của Vệ Quốc Đoàn.

Bản thân Dominic chỉ thấy hơi ê ẩm khắp người thôi...nhưng...

Alice là một Thần cấp Đấu Hoàng nên may mắn chỉ là hoảng sợ tột độ và đang run rẩy không ngừng.

Vincent là Đế cấp Đấu Hoàng, đáng lẽ cậu ta đã không thể tồn tại nữa. Nhưng do Dominic đã chia một chút Ma lực của ông cho cậu ta nên thứ bị xoá sổ chỉ có đôi chân của cậu ta mà thôi.

Dominic mệt mỏi nhìn xuống Mateo và Gavin.

Mateo là Vương cấp Đấu Hoàng, dù ông có nhanh tới mấy thì sự chênh lệch giữa thực lực của cậu ta và con quái vật kia là quá lớn.

Thể xác của cậu ta đã tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại một chút tàn dư của ý thức và linh hồn.

Dominic đã phải rất khó khăn và cẩn thận dùng Ma lực của mình để bao che cho không một mẩu nào dù là nhỏ bé nhất bị rơi mất.

Chuyện này cứ chờ Đoàn trưởng vậy. Có lẽ cậu ta sẽ có cách giúp hai nhóc này.

Tuy nhiên, nguy cấp nhất lúc này là...Gavin...!!!

Cậu ta là một Thượng cấp Đấu Hoàng... thể xác...linh hồn...ý thức của cậu ta đã không còn chút nào nữa...sự tồn tại của cậu ta đã biến mất khỏi thế giới này...

Thứ mà Dominic có thể liều mạng mang về được là một chiếc kẹp tóc tinh xảo lấp lánh bởi những viên tourmaline hồng đính trên cánh bướm của món đồ.