Đám trẻ căng mắt nhìn. Chúng chưa bao giờ được chứng kiến một trận đấu có vẻ "cân sức" như thế này.
Trong thâm tâm chúng tự hiểu Reagan mạnh hơn Luke rất nhiều, nhưng hiện tại đây là trận chiến của những kẻ mạnh đầu tiên mà chúng biết nên chắc chắc sẽ học hỏi được nhiều điều.
Dù đó chỉ là cuộc vui đùa ngẫu hứng của Reagan. Kể cả thế chúng thực sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Khói bụi sau một hồi cũng tan biến, Reagan đang dùng chân đè ép Luke, tuy nhiên anh ta cũng không dễ bị bắt nạt như vậy.
Trong khoảnh khắc, anh ta đã di chuyển thanh kiếm gỗ chặn lại cú đạp uy lực của cô.
Sức ép của cô quả thật không nhỏ, dù đã kịp chống đỡ để đầu không bị đạp nát như cà chua nhưng tay anh vẫn đang run cầm cập không ngừng.
Reagan dừng lại, lùi xuống vài bước, nghiêng đầu sang trái, hờ hững hỏi.
"Cái gì trên mặt cậu kia?"
Luke đứng dậy, xoay xoay cổ tay, thu lại Ma lực trên thanh kiếm gỗ.
Trên mặt anh, thứ mà Reagan tỏ ra khó chịu khi thấy là một mẩu giáp màu đen có vai trò như mảnh mặt nạ che đi sườn mặt trái.
Mặt Luke không còn nét vui tươi hay thờ ơ như ban đầu mà thay vào đó là sự mệt nhọc không cách nào giải tỏa.
Reagan ánh mắt như sắc bén hơn, Luke vốn là một nhân vật không có trong nguyên tác vậy nên những gì xảy ra với anh đều không thể dự đoán.
Tuy nhiên, "thế giới này" do cô ngụy tạo mà thành nên làm sao cô lại không biết được cơ chứ?
Cô nhắm mắt giảm đi một phần tâm trạng, nhẹ giọng.
"Con Quỷ đó tên gì? Cậu lập giao kèo gì với nó?"
Luke ngây người, tròn mắt nhìn cô, xong lại hạ tầm nhìn xuống.
Phải rồi, người giáo viên này là như thế! Làm sao anh có thể làm điều gì mà cô không biết cơ chứ?
Những thứ mà mọi người trên đời này đều biết có lẽ Reagan Paloma còn biết và hiểu rõ hơn thế.
Anh rầu rĩ lắc đầu.
"Không cần đâu cô. Đây là chuyện em tự làm tự chịu."
Khóe mắt của Reagan giật lên vài cái. À ha. Đã vay nợ với lũ quỷ còn đòi tự mình giải quyết, thằng nhóc này có phải hơi quá ngây thơ rồi không?
Trong nguyên tác, lũ quỷ được xuất hiện khá nhiều.
Chúng được miêu tả là một chủng tộc độc ác, tàn bạo sở hữu những thứ quyền năng đáng sợ. Có khá nhiều câu chuyện thảm kịch trong nguyên tác đều do Quỷ tộc gây ra.
Chúng dụ dỗ con người vào những giấc mơ hoang tưởng, chúng cho con người thấy những điều viển vông bằng quyền năng của mình và khiến họ phải trao niềm tin và tôn sùng chúng.
Và trong cái thế giới ngụy tạo này thì Quỷ tộc còn được nâng lên một tầm cao mới.
Chúng mạnh mẽ, khôn ngoan, giảo hoạt khó lường. Trong nguyên tác, các con quỷ đều có lòng tự tôn cao nên hay bất đồng và chỉ làm vì mục đích và quyền lợi cá nhân của mình.
Nhưng tại thế giới ngụy tạo này, Quỷ tộc xuất hiện một Thánh Tôn, thế là chúng chuyển sang tôn sùng vị Thánh Tôn ấy, dốc hết sức lực để củng cố vị Thánh Tôn kia. Điều đó khiến chúng trở nên hùng mạnh hơn bao giờ hết.
Hơn nữa, tại nơi ngụy tạo này, Quỷ tộc chính là những kẻ tạo ra Nghịch Thiên Ma Pháp mà ngày nay loài người vẫn tôn vinh là tuyệt tác của Đấng Sáng Thế. Thật hài hước!
Còn với Luke, năm năm trước, ngay cả khi tốt nghiệp, cậu ta chưa có dấu hiệu gì là đã có mối quan hệ với Quỷ.
Vậy lý do gì khiến cậu ta phải bắt tay với chúng cơ chứ? Mà lũ Quỷ chẳng đời nào làm việc gì mà không có lợi, chúng chắc chắn đã lấy đi thứ gì đó từ cậu ta.
Luke thì không phải là kẻ mộng mơ nên bị lừa là chuyện không thể. Vậy cậu ta giao kèo với chúng là trường hợp bất khả kháng?
Reagan không chịu được cái suy nghĩ ấy, bèn dùng tới [Bugg-Shash].
Kỹ năng này không chỉ giúp cô nhìn và nghe được suy nghĩ của đối phương mà còn có tác dụng giao tiếp bằng ý nghĩ giữa các đối tượng được chỉ định, không giới hạn số lượng.
"Hiểu rồi! Vậy tức là cậu không được phép tiết lộ về nó, phải không?"
Lần này đến lượt Reagan lao vào tấn công trước, cô không dùng thể chất đơn thuần nữa mà bắt đầu sử dụng Ma thuật.
Theo đà tấn công của cô, hơn 300 đốm lửa xuất hiện trên bầu trời xếp thành năm đường tròn đồng tâm, chúng xoay tròn so le ngược chiều nhau với vận tốc 50 vòng/s, sau đó từng viên từng viên lao xuống với lực li tâm đã tích tụ ở trên không.
Mỗi viên đạn lửa bắn xuống đều xuyên thủng mấy chục mét đất, ngọn lửa hừng hực cháy, thiêu đốt mọi vật chúng tiếp xúc.
Ngọn lửa này nóng tới 3.000°C, một sức nóng kinh hoàng. Luke nghiến răng né tránh và gạt đi viên đạn lửa đang lao về hướng mình.
Khi thanh kiếm gỗ có Ma lực của anh chạm vào đạn lửa thì nó đã gãy vụn sau đó ngay lập tức hóa tàn tro.
Luke không có ý định trả lời bằng tâm thức với Reagan.
Không phải anh không tin tưởng cô, dù là Ma thuật hay dị năng của Reagan đều hoàn hảo nên sự bảo mật là chắc chắn, không thể bằng bất cứ cách nào thông tin bị lọt ra ngoài, chuyện đó thì không gì có thể phủ nhận được, tuy nhiên...
Anh đã quyết sẽ tự mình làm việc này rồi.
Anh biết Reagan là kiểu người dốc lòng vì học viên, mặc dù giờ anh không còn là học trò của cô nữa, nhưng nếu anh nói cho cô, cô chắc chắn sẽ xông thẳng vào Quỷ giới để hủy đi Khế ước của anh và Fern mất.
"Ồ hô, vậy ra con Quỷ đó tên Fern."
Luke khựng lại, các viên đạn lửa cũng vì né tránh anh mà bắn đi loạn xạ.
Reagan cũng dừng lại, đứng đối diện trước mặt. Luke ngỡ ngàng như rơi vào ác mộng.
Anh chưa từng nghĩ đến Fern, vậy làm sao cô ấy lại biết?
Reagan nở một nụ cười thâm sâu. Đúng thế, cô không hề nhìn hay nghe suy nghĩ của Luke.
Cô cũng không vào ký ức của anh để tìm hiểu, cô chỉ đơn giản là "đọc" tình tiết được "viết" ra thôi.
Tất nhiên, chẳng cần nói với Luke làm gì, cậu ta không cần biết.
Tuy nhiên cô cũng không chen vào đâu, vì nó không phải do lũ "Thượng tầng" làm thì đều trong tầm kiểm soát của cô, cho dù hậu quả có là sự hủy diệt của toàn nhân loại đi chăng nữa.
Cô hất cằm, hỏi.
"Cậu có nhận ra điều gì ở những [Viêm Đạn] kia không?"
Cô ngắt [Bugg-Shash] đi, cũng không sử dụng Vương cấp Ma thuật [Galen Eldkula] nữa.
Tiến đến trước mặt Luke, cô tỏ ra rất trông mong vào câu trả lời của một trong số những học trò giỏi nhất của mình.
Luke thực sự muốn hỏi rõ về việc sao cô lại biết tên Fern, và rồi cô sẽ làm gì.
Nhưng Reagan đã đổi chủ đề thì anh cũng không thể gượng ép, đành phải nuốt xuống những thắc mắc.
Anh nhớ lại cách mà thanh kiếm gỗ kia trở thành tro bụi, nhắm mắt định thần, không do dự anh đáp.
"[Viêm Đạn] ấy có thể phá hủy cả Ma lực."
Reagan nở nụ cười tự hào nhưng sau đó cô vẫn lắc đầu.
"[Galen Eldkula] không chỉ có thể phá hủy Ma lực, bất cứ nguồn năng lượng nào mà con người có thể nghĩ tới đều sẽ bị hủy diệt.
Hơn nữa, [Viêm Đạn] này của ta còn có thể phá hủy cả linh hồn, thiêu đốt đến tận cùng nhận thức và tiềm thức của đối phương nữa."
Luke cùng đám trẻ đều không tưởng nổi. [Galen Eldkula] là một Vương cấp Ma thuật không quá xa lạ.
Riêng việc Reagan có thể dùng tới hơn 300 đạn lửa với cái vận tốc kinh hoàng kia đã khiến nó vượt qua những gì mà bản chất của Ma thuật ấy có thể làm được.
Bây giờ nó không những hủy diệt Ma lực mà còn gây tổn hại linh hồn, ngay cả ý thức cũng bị tổn thương thì rốt cuộc làm sao để có thể thắng được con người này đây?
Chẳng lẽ đây chính là đẳng cấp của những kẻ được gọi là "Thập Lục Thánh Tôn"?
Nếu vậy chẳng phải mười lăm người còn lại cũng có thể làm được điều này sao? Giờ thì mới thấu, việc có tới mười sáu kẻ như vậy thật nhiều mà cũng thật ít.
Luke thở dài một hơi mệt nhọc, vậy là cuộc "trả thù" đã kết thúc, anh còn chưa được thảnh thơi thì...
"Crắc!"
Một tiếng vỡ giòn tan vang lên ngay bên tai, anh cảm thấy bên má trái của mình nhói đau một cách khó tả. Sau đó lại nghe thấy tiếng cười trầm trầm.
"Hừm, đỡ hơn rồi đấy!"
Luke cả kinh, tốc độ này? Vậy ra trước giờ vị giáo viên này chưa từng dùng hết sức.
Ngay cả khi cô đã ở bên và phá vỡ mảnh mặt nạ chứa tới 20% sức mạnh của một Vương cấp Quỷ Chủng, anh vẫn không thể phát giác.
Hay cô có ẩn ý là dù con Quỷ ấy có mạnh đến đâu, thì cô vẫn có thể mạnh hơn thế?
Juliana nhanh chóng chạy tới ôm lấy cánh tay mảnh mai của Reagan, tươi tắn cười.
"Reagie hay quá! Quả nhiên là hộ vệ mạnh nhất của ta mà!"
Đám Gamma sôi nổi bình luận to nhỏ.
"Ha, biết ngay mà. Cô ấy cũng dùng được Ma thuật."
Hwang Yoo Dal hào hứng nói.
Hachirou Yosozumi chống cằm đăm chiêu.
"Thứ đó cũng có thể gọi là Ma thuật sao? Đã xuyên thủng được Ma lực, lại còn thiêu đốt linh hồn, thương tổn được cả ý chí. Suy ra nó nằm trên định nghĩa về Vương cấp Ma thuật rồi."
Emily nhanh nhảu.
"Nhưng không phải tốc độ của cô ấy cũng quá kinh ngạc à? Nó nhanh tới mức tớ không biết chuyện gì đang xảy ra nữa."
Louis gật đầu tán thành.
"Phải rồi, tốc độ như vậy thì có làm gì cũng vô ích cả thôi. Hoàn toàn không nắm bắt nổi."
Albert tặc lưỡi ngán ngẩm.
"Chậc. Đống dị năng kia chúng ta còn chưa tìm được biện pháp đối phó thì lại thêm thứ Ma thuật quái dị kia nữa!"
Gamma hoàn toàn thông cảm cho Albert vì cậu cũng sử dụng Hỏa Ma Pháp, đó dường như là loại Ma thuật duy nhất của cậu vì mạch Ma lực ngồn ngộn Hỏa tính khiến cậu không thể dùng loại nguyên tố nào khác.
Bất kể cậu muốn sử dụng loại Ma thuật nào, nó đều hiện lên dưới dạng một ngọn lửa, điều này gây ra rất nhiều khó khăn, bởi chỉ một khắc cậu buông lỏng ý chí, ngọn lửa sẽ thiêu đốt tất cả. Đã thế ngọn lửa của cậu rất khó để dập tắt.
Có một lần khoảng hai năm trước, Bộ tới Học viện để kiểm tra năng lực định kỳ hàng tháng thì cậu đã vô tình mất kiểm soát ngọn lửa.
Ngọn lửa không cháy lan, nó cũng không được tiếp nhiên liệu, độ nóng lên tới 800°C.
Bộ đã sử dụng Thủy Ma thuật liên tục mà không tài nào dập tắt được nó.
Phải tới ba ngày sau ngọn lửa mới chịu biến mất, đúng vậy, nó biến mất chứ không phải tắt.
Cậu mất kiểm soát là do Bộ đã tiêm thứ gì đó vào cơ thể cậu khiến cho Ma lực bùng lên dữ dội.
Nếu Albert cố gắng thì khoảnh khắc tiếp theo cậu đã có thể khống chế được ngọn lửa rồi.
Nhưng cậu đã không làm vậy, vì... Nhìn Bộ lúng túng trước một ngọn lửa nhỏ thật hài hước!
Qua đó cậu thấy được ngọn lửa từ Hỏa thuật của mình cũng rất đặc biệt, nhưng so với Ma thuật của người phụ nữ kia như so đốm lửa tàn với ngọn lửa thần ấy! Thật khó để chấp nhận mà...