Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 27: Q.2 - Chương 13





Vì không biết giấu hành tung nên mấy lần con mồi chạy mất, cũng may tất cả tu đạo đã nhập môn, thân thủ nhanh nhẹn, phối hợp lại thì bắt được mấy con thỏ hoang. Tôn Lập nấu cơm rồi đốt lửa nướng, lúc ở Liên Hoa Đài thôn gã thường làm nên tay nghề rất khá, chúng nhân được no nê.
Chung Lâm cười ha hả với Tôn Lập: "Tôn sư huynh, nhờ vào huynh!"
Đệ tử mãn cạnh đó xua tay: "Cảm tạ gì hả? Tương lai chúng ta thành chân nhân, nâng đỡ y một chút là được."
Những đệ tử khác cũng không thấy gì không ổn, như thể ăn đồ của Tôn Lập là gã may mắn lắm.
Tôn Lập thầm lắc đầu, gã đã Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, các đệ tử này chưa ai đột phá Phàm nhân cảnh, gã không hiểu họ vì sao lại có tự tin cao cao tại thượng như thế?
Chung Lâm cười xin lỗi, Tôn Lập khẽ lắc đầu, không muốn so đo chút việc vặt.
Ăn uống no nê, có người tu luyện có người nghỉ ngơi. Tôn Lập và Bạch Cửu Minh canh gác đến nửa đêm, tiếp đó trao lại đêm trăng mờ ảo cho Chung Lâm và Vương Điệp Nhi.
Đại Tùy thường có hung thú, bất quá tuyệt đại bộ phận bị tu chân giả đuổi vào mấy bí cảnh, không dễ xuất hiện. Dù tản mát các nơi cũng chỉ là cấp thấp, trí tuệ và chiến lực không cao, phàm nhân cũng vây giết được.
Đại Tùy không có ma tu, nên không có gì nguy hiểm.
Tối đó quả nhiên qua đi bình thường, sáng hôm sau Tôn Lập nấu cháo loãng, ăn xong Vọng Kiếp thu đồng tiền ngọc đứng dậy, dùng ngọc điểu hoàng quang tiếp tục lên đường.
Túc Lan từ đầu đến cuối không nói với Tôn Lập câu nào, nhưng thể chưa từng quen, khác hẳn với phong cách tiếu diện hổ thường thấy.
Hôm sau, Vọng Kiếp đi liền một nghìn ba trăm dặm, cách Quỷ sơn chỉ trăm dặm nữa, thoáng thấy làn sương đen phía trên núi.
Vọng Kiếp không đi nữa vì trời tối dần, giờ vào Quỷ sơn sẽ là ban đêm, chi bằng cắm trại lại ở đây, ngày mai vào núi.
Ban đêm vẫn do bọn Tôn Lập canh gác, Tôn Lập không thấy gì, nhưng Bạch Cửu Minh hơi bất mãn, lẩm bẩm suốt. Đằng nào cũng không nhắm vào mình, Tôn Lập mặc kệ.

Nửa đêm, trăng trong vòi vọi, Tôn Lập ngồi xếp bằng cảm thụ chu thiên tinh lực, chép chép miệng tiếc rẻ, tiếc cho thời gian tu luyện bị lãng phí.
Mấy hôm nay rỗi rãi, La Hoàn giảng giải đơn đạo và phù lục cho gã, không đến nỗi buồn chán.
Quỷ sơn cách trăm dặm khuất vào màn đên, Tôn Lập ngẩng nhìn trời đem chợt nhíu mày. Vầng trăng trong chuyển sang màu đỏ!
Ban đầu chỉ là một góc nhỏ rồi lớn dần, màu đỏ như sắt rỉ, lại như máu khô lại đã mấy ngày, bao lấy vầng trăng.
Vẻ đẹp trong trẻo ban nãy không còn, thay vào là màu đỏ sậm quỷ dị đáng sợ!
"Huyết nguyệt!"
Trong óc Tôn Lập, La Hoàn và Võ Diệu cũng quát. Võ Diệu gần như nói ra một chuỗi truyền thuyết không lành về huyết nguyệt.
Tôn Lập chợt có cảm ứng ngoái lại, Vọng Kiếp đang tu luyện không hiểu từ lúc nào mở mắt ra, nhìn huyết nguyệt trên không, không hiểu nghĩ gì.
Tựa hồ nhận ra mục quang Tôn Lập, Vọng Kiếp cúi nhìn gã, Tôn Lập thấy như bị độc xà nhìn, huyết dịch toàn thân cứng lại!
Cũng may Vọng Kiếp lại nhắm mắt, bỏ qua mọi việc bên ngoài.
Huyết nguyệt lần này không lâu, chừng nửa canh giờ, màu đỏ sậm khiến người ta bất an tan dần, ánh trăng lại trong trẻo, như chưa có gì xảy ra.
Đi hay đến đều vô thanh vô tức. Trừ Tôn Lập và Vọng Kiếp thì cả Bạch Cửu Minh cạnh gã cũng không nhận ra.
Huyết nguyệt lui đi, Tôn Lập chợt thấy tầng không Quỷ sơn dấy lên sương đen.
Vốn gã không thấy nhưng lúc này không hiểu vì sao lại nhìn rõ. Sương đen lan dần, dưới ánh trăng hóa thành hình hắc ám phượng hoàng rồi tan đi.

Võ Diệu cất tiếng: "Tiểu tử, tình hình không ổn..."
Huyết nguyệt mọc lên, phượng hoàng quỷ dị, nói không có vấn đề gì Tôn Lập cũng không tin!
Nhưng biết cũng đã muộn, ngày mai sẽ vào Quỷ sơn, Tôn Lập không kịp chuẩn bị. Hà huống Vọng Kiếp cạnh đó, dù La Hoàn hiện tại truyền thụ cho gã linh phù mới thì gã cũng không dám vẽ.
Tôn Lập lòng nặng trịch đổi ca cho Chung Lâm, Vương Điệp Nhi. Đêm đó qua bình tĩnh.
Sáng ngày thứ ba, Vọng Kiếp đợi các đệ tử thu dọn xong mới đứng dậy, quãng đường trăm dặm chỉ nửa canh giờ là tới.
Đại Lương thành nằm sâu trong Quỷ sơn, lần đầu tiên thấy núi mờ sương đen, các đệ tử phần nào kinh hãi. Vọng Kiếp nhạt giọng: "Chỉ là sương chứ không có gì nguy hiểm, cẩn thân theo sau ta, tất cả cùng vào."
Hắc vụ khiến họ bất tiện, lao vào có khi va vào núi, Vọng Kiếp đành đưa tất cả vào.
Quỷ sơn là núi đá, vòng ngoài còn đỡ, chỉ là nên trải đầy đá vụn. Đi vào, Tôn Lập liền thấy không thoải mái, bầu không khí quỷ dị cùng sương đen bao trùm ngọn núi.
Đi trên đá vụn, dưới chân vang tiếng lạo xạo, các đệ tử đều im lặng.
Không biết ai đó chợt nói: "Thanh âm này như tiếng quỷ ăn thịt người mà bà kể cho ta nghe lúc nhỏ..."
"A!" Vương Điệp Nhi dù gì cũng là con gái, cực kỳ mẫn cảm với việc này nên ré to.
Vọng Kiếp bức tức quay lại, thấy Chung Lâm đan an ủi Vương Điệp Nhi thì nén giận, lạnh giọng: "Không được nói lung tung! Đại Lương thành này Tố Bão sơn cứ ba năm lại phái người tới, chưa từng gặp nguy hiểm! Sao lại có quỷ quái?"
Lời Vọng Kiếp khiến tất cả có lòng tin trở lại.

Tiểu đội đi tiếp, Tôn Lập đi được hai bước thì một viên đá chui vào giày, gã cúi xuống nhặt thì trong đống đá trước mặt có hình mặt quỷ thò ra cười!
Tôn Lập rùng mình lùi lại, tai chợt nghe thấy tiếng cười lạnh thê lương, ngoái sang thì trên đỉnh núi bên mé, sương đen khẽ rung, lộ ra gương mặt người đỏ máu!
Tôn Lập hú vang, các đệ tử vốn run như cầy sấy, tức thì càng sợ: "Sao hả, sao hả..."
Đội hình hỗn loạn, Vọng Kiếp nổi giận quay lại lao tới, khí thế như ngọn trùy giáng vào ngực Tôn Lập, gã lùi liền ba bước ngồi phệt xuống.
Vọng Kiếp dựng đứng mái tóc bạc, trán bắn ra tia máu như mở thụ nhãn, phẫn nộ: "Ngươi gào cái gì!"
Tôn Lập nhìn lại gương mặt quỷ, rõ ràng là đống đá, đá vỡ cỡ nắm tay sắc như dao, cơ hồ cắt vụn thinh không.
Đỉnh núi đã sập đã sập quá nửa, gương mặt màu máu mất bóng.
Tôn Lập nghi hoặc: gã nhìn nhầm? Nhưng tiếng cười lạnh là sao?
"Hừ!" Vọng Kiếp hừ giận dữ, quay đi, cuồng phong ràn rạt.
"Đi mau!"
Các đệ tử nghi hoặc nhìn Tôn Lập, Tôn Lập không nói gì, theo gót.
Cúi nhìn đá vụn đầy đất, phảng phất như đoạn kiếm sắc lẹm, sẵn sàng xé xác người ta bất cứ lúc nào.
Đi sâu thêm, chừng ba phần các đỉnh núi nứt vỡ, như bị thiên lôi kích giáng vào, khiến người ta cho rằng có vào thời viễn cổ hồng hoang có ai đó nghịch thiên ứng kiếp phi thăng ở đây nên thiên lôi giáng xuống, nơi này mới tan hoang.
Những đỉnh núi lở trông có vẻ quỷ dị đáng sợ, mười mấy người đi trong núi lại càng nhỏ bé như kiến bò dưới đất, càng khiến họ bất an.
Vọng Kiếp đi đầu, hạnh hoàng sắc bát quái đạo bào phiêu phiêu đãng đãng, thoáng có phong phạm tiền bối cao nhân khiến các đệ tử sau lưng an tâm.
Vọng Kiếp dừng lại ở một thung lũng, chỉ vào một ngọn núi cao trước mặt: "Ở kia, Đại Lương thành ở chân núi."

Chúng đệ tử hoan hô.
"Ầm!"
Tiếng nổ kinh thiên vang trên đầu, tiếp theo mặt đất rung rinh.
"Ầm, ầm, ầm..."
"Ầm! Ầm! Ầm..."
Tiếng động liên hồi, núi hai bên tan vỡ, hóa ra tiếng động lạ lùng là tiếng núi lở, tiếng đùng đục là tieéng đá lăn!
"A..."
Nhìn ba ngọn núi lở quanh đó, đá nặng vạn cân lăn tựa tuyết, chúng đệ tử cả kinh thất sắc. Vọng Kiếp đã quen, nhạt giọng: "Quỷ sơn vẫn thường như thế, các ngươi cũng thấy, không ít ngọn núi đã sập."
Y thong thả dùng ngọc điểu hoàng quang cuốn đệ tử lên không, bay chưa được bao lâu thì vô số đá tảng đã lấp đầy thung lũng vừa đứng!
Bụi ba mù mịt, sóng khí ào ào.
Vô số đá vụn bắn xuống, không ít đệ tử bị đá quét vào mặt rướm máu.
Chúng đệ tử sợ hãi, nếu không có Vọng Kiếp sư thúc, e đã bị đá chôn sống.
Chung Lâm cẩn thận hỏi: "Sư thúc, có nên kiểm tra không? Ba ngọn núi cùng lở, đệ tử cũng thấy cổ quái."
Nếu đệ tử khác dám hỏi thế, Vọng Kiếp tất lấy mạng rồi nhưng là Chung Lâm thì y vui vẻ đáp: "Cũng được, chúng ta qua xem."
Điều khiển ngọc điểu, chúng đệ tử cùng hướng về một ngọn núi lở.
Tôn Lập thầm gật đầu, một chuỗi sự việc quá quỷ dị, hôm nay vào núi lại thế, gã cũng thấy nên kiểm tra.