Trong bệnh viện lúc này là một mảnh hỗn độn, tất cả y tá bác sĩ đều hoảng sợ nhìn người đàn ông như kẻ điên trước mặt, có người đứng ra khuyên nhủ:
" Vị này...ngài bĩnh tĩnh lại chút..."
Ông ta gào lên, đôi mắt dữ tợn:
" Kêu cô ta ra đây...kêu cô ta ra đây cho tôi..."
Có vị y tá run giọng lên tiếng:
" Trưởng khoa chỉ nhận những ca khó, hơn nữa con trai của ngài..."
Y tá còn chưa nói xong liền bị ông ta quát:
" Câm miệng! Cô thì biết cái gì? Kêu cô ta ra đây! Cô ta nhất định phải cứu con trai tôi! Nếu cô ta không ra thì..."
" Thì sao?"
Một giọng nói ôn hòa vang lên, nhưng bên trong ẩn chứa sự sắc bén cùng nghiêm túc đến đáng sợ.
Tiếp đó là một chàng trai có khuôn mặt ấm áp, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt hẹp dài dịu dàng như gió xuân, nhưng bây giờ lại ẩn hiện tia tức giận. Trên người anh ta khoác một chiếc áo blouse dài, hai tay đút vào hai bên túi, nhìn người đàn ông đó.
" Viện trưởng."
Ông ta bị hỏi đến ngớ người, sau đó hoàn hồn, hơi nheo mắt đánh giá người trước mắt:
"Cậu...là viện trưởng bệnh viện này?"
Anh ta đáp: "Đúng vậy."
" Ha." Ông ta tiến lên, giọng nói đã êm lại vài phần:
" Vậy bảo cô ta cứu con trai tôi, con trai tôi nó sắp chết rồi."
Anh nhíu mày, lạnh nhạt nói:
"Vị này, nếu ông muốn cứu con trai ông vậy thì hãy làm thủ tục đầy đủ, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra, bệnh viện này có rất nhiều bác sĩ, không chỉ riêng Trưởng khoa Phương, họ nhất định sẽ cố gắng. Còn nếu ông muốn đến đây gây chuyện, tôi sẽ mời bảo vệ đưa ông ra khỏi đây, hoặc trực tiếp báo cảnh sát."
Anh nghe trợ lí nói ông ta đến đây la hét ầm ĩ đòi cứu con trai, còn đập phá của công của bệnh viện liền lập tức đến đây, không ngoài dự đoán là thấy vài cái ghế gãy nằm lung tung trên sàn, y tá bệnh viện quay xung quanh, vẻ mặt e dè, muốn tiến lên lại sợ ông ta lại tặng mình một cái ghế.
Ông ta nghe nói báo cảnh sát liền giật mình hoảng hốt, sau đó cắn răng nói:
"Tôi chỉ muốn cô ta làm phẫu thuật giúp con tôi."
Anh nói:
"Nếu sau khi kiểm tra, tôi sẽ bảo người gửi báo cáo đến cho Trưởng khoa Phương, nếu đây là trường hợp khó, lại nằm trong lĩnh vực của Trưởng khoa Phương, tôi nhất định sẽ nói với cô ấy."
Ông ta gào lên, "Con tôi nó sắp chết rồi."
Người đàn ông chẳng sợ hãi, tiếp lời, "Vị này, khắp bệnh viện không phải có một mình con ông là bệnh nhân, còn vô số người đang chờ cứu chữa, đây là nơi công cộng, việc làm của ông là đang gây rối trật tự, lại ảnh hưởng mọi người làm việc. Bệnh viện không thiếu bác sĩ giỏi, tại sao ông chỉ muốn Trưởng khoa Phương? Hay là ông không muốn cứu con mình? Hoặc là, ông đang ôm tâm tư gì?"
Ông ta còn định nói, lại thấy ánh mắt của anh liền ngậm miệng, tức giận quay người bỏ đi, đi theo y tá làm thủ tục nhập viện.
Mọi người thấy thế liền thở phào, ánh mắt sùng bái nhìn anh:
"Viện trưởng, anh ngầu quá."
"Viện trưởng đã ra tay, không gì là không thể."
Anh nhìn bọn họ, thu lại vẻ sắc bén, hơi mỉm cười:
"Mọi người dọn dẹp đi, đừng để ảnh hưởng đến bệnh nhân khác."
"Vâng vâng."
.....
Anh bước đến một văn phòng làm việc, vặn khóa bước vào. Trên bàn làm việc phía trước là một cô gái mặc áo sơ mi trắng, mái tóc buộc cao gọn gàng, khuôn mặt mĩ nhân tuyệt mỹ.
Ở mép bàn trước mặt cô gái là một cái bảng bằng thủy tinh trong suốt, viết: Trưởng khoa Khoa ngoại thần kinh Phương Mộc Tĩnh.
Cô gái nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, không giật mình khi thấy anh.
"Xong rồi à?"
Anh gật đầu, ngồi phịch xuống sôpha, ai oán nhìn cô:
"Con nhóc nhà em, thế mà lôi anh ra làm bia đỡ đạn. Chẳng biết thương yêu đồng nghiệp gì hết."
Cô hơi mỉm cười, cầm một tập hồ sơ bước về phía anh, nói:
"Anh là viện trưởng mà." Vừa nói cô vừa đưa tập hồ sơ cho anh.
Anh nhận lấy, thấy nội dung ở trong thì bất ngờ, lúc sau mới hồi phục tinh thần sau cơn sang chấn tân lí.
Cô nhún vai, ngã người ra phía sau, dựa vào ghế, vẻ mặt khó nói hết.
"Cậu ta đánh nhau, đua xe, hút thuốc, uống rượu, cái gì cũng có, đã nhiều lần bị bắt vào đồn cảnh sát. Bây giờ xét nghiệm lại dương tính với ma túy. Cái này thì liên quan gì đến em? Ông ta rõ ràng là muốn kiếm chuyện. Dính vào ma túy thì ngoài cậu ta ra, chả ai cứu được, lại còn tìm bác sĩ phẫu thuật..."
Anh hơi trầm ngâm, "Chuyện này anh sẽ giải quyết. Với lại, ai bảo em là một bác sĩ giỏi như vậy, người ta đương nhiên phải nhờ em."
Bệnh nhân đến đây, nếu có thể họ chỉ muốn được chính cô phụ trách, nhưng mà cô chỉ phụ trách những ca khó, vả lại bệnh viện Thân Ái này tuyệt đối không thiếu bác sĩ.
Bệnh viện Thân Ái, bệnh viện lớn đứng đầu nước, lọt vào top 50 bệnh viện tốt trên thế giới, đội ngũ bác sĩ tuyệt đối không thể đùa.
Hai người ngồi tán gẫu một lát, sau đó cô liếc đồng hồ, đã sáu rưỡi tối.
"Em cũng chẳng khiến cậu ta cai nghiện được."
Hai người nói chuyện một hồi, chủ đề xoay 180°, Phương Mộc Tĩnh vừa xem tài liệu vừa đáp lời anh, khuôn mặt dưới ánh đèn dịu dàng lại ôn hòa.
"Hôm nay không còn việc gì nữa, em tan làm trước đây."
"Ừ. Về cẩn thận."
"Ừm."
.....
Cô bước vào cổng chính, còn chưa kịp đi vào thì đã thấy một bóng đen đang dựa trước cửa ra vào của cô.