Sau khi rời khỏi nhà cô liền gọi cho Hàn Đông Đường, chuông kêu hai tiếng liền có người bắt máy:
"Xong rồi à?"
Nghe giọng nói dịu dàng đó, mọi sự lạnh lẽo trong lòng cô đều tan đi, cô cong môi đáp:
"Vâng."
"Vậy anh đến đón em."
"Ừm, em đang trên đường XXX."
......
Chiếc Porsche màu đen quen thuộc dừng lại bên cạnh cô gái, cửa xe bật ra, người đàn ông mặc vest đen thong thả bước xuống, sau đó xoa đầu cô:
" Lên xe thôi." Cánh tay cũng đồng thời mở cửa phó lái.
" Ừm."
Hắn cảm thấy cô có chút bất thường liền nhíu mày, hỏi:
"Có chuyện gì sao? Bọn họ ức hiếp em à?"
Cô cảm thấy trái tim ấm lên, một cỗ hạnh phúc xông đến nhấn chìm cô:
"Không có gì." Chuyện không vui, cô không muốn nhắc lại.
Hắn đưa tay ấn một cái nút trên xe, sau đó quay sang cô kéo cô lên đùi mình, ôm siết cô vào lòng:
" Tiểu Tĩnh, anh là gì của em?"
Cô thầm ngẩn người, sau đó chậm rãi đáp:
"Bạn trai."
Hắn khẽ cười, bắt cô nhìn vào mắt mình:
" Vậy thì đừng xem anh là người ngoài, nếu em có chuyện gì cũng có thể nói với anh."
Cô khẽ run, cắn môi sau đó nói:
" Đông Đường, em...em sợ. Sợ anh đối tốt với em quá sau đó lại có một ngày anh không còn bên cạnh em, lúc đó em sợ mình không thể chịu đựng nổi."
Giống như mẹ cô bỏ cô đi vậy.
Cũng giống như, Lý Hiển Chi từ bỏ cô.
Đáy lòng hắn run lên, tim rụt lại, cúi người hôn lên trán cô:
"Đồ ngốc, sẽ không đâu."
Nhìn cô gái không có lòng tin trong lòng, hắn khẽ thở dài, " Anh đưa em đến một nơi."
.....
Cô ngây ngốc nhìn công viên trò chơi trước mặt. Hắn nắm tay cô, nói:
"Đi thôi, hôm nay anh đưa em đi chơi."
Cô kinh ngạc nhìn hắn, người đàn ông này, cao thượng như một vị thần, lại lạnh lẽo như tòa băng sơn, thế mà lúc này lại dịu dàng nắm tay cô, cùng cô đến một nơi như thế này. Sự rung động mãnh liệt khiến lớp bảo vệ của cô sụp đổ, trong phút chốc, cô như được tái sinh. Mà cô của bây giờ chính là vì hắn mà sống.
Phương Mộc Tĩnh run nhẹ, cô bỗng cảm thấy có chút ủy khuất cùng uất ức, giống như kìm nén đã lâu bây giờ cuối cùng cũng bùng phát.
Lồng ngực nặng trĩu, cô cố nén nước mắt. Đã lâu rồi cô không đến nơi như thế này.
Lúc nhỏ mẹ cô từng đưa cô đi, nhưng theo năm tháng kí ức đó dần phai nhạt, bị phủ tầng bụi mờ, cô muốn lục lọi lại, nhưng chỉ thấy hình ảnh nhỏ bé mơ hồ chạy nhảy cười nói, cùng khuôn mặt cười đến dịu dàng của cha mẹ...
Ngày nhỏ mẹ thường dỗ dành, chỉ cần ngoan ngoãn sẽ được người khác yêu thương. Nhưng kể từ khi mẹ đi mất, yêu thương dường như cũng dần xa cô.
Mãi đến bây giờ, cô mới lần nữa cảm giác được, thì ra bản thân cô vẫn còn như một đứa trẻ, chỉ là ngày thường mạnh mẽ quá mức, lại quên mất mình khuyết thiếu tình cảm thế nào.
Lúc này đây, có người đồng ý cùng cô trở về ngày xưa, đồng ý cưng nựng cô như một đứa bé.
Cổ họng nghẹn xót, đau đến cháy lòng.
Cô nắm tay hắn, chạy lên một cây cầu gần đó, sau đó hét lên thật lớn"
" Hàn Đông Đường, em yêu anh!"
Âm thanh vang vọng, xuất phát từ sâu thẳm trong tim cô.
Mọi người nghe tiếng hét liền tò mò dừng lại, nhìn cô. Ngay cả người đàn ông bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn cô, sau đó hắn khẽ cười, bàn tay to lớn nâng mặt cô lên:
"Anh cũng yêu em." Sau đó không do dự mà hôn xuống. Xung quanh yên lặng sau đó trùng hợp mà một tràng vỗ tay vang lên, có lời khen, cũng có lời chúc phúc.
Cô kéo hắn đi chơi khắp nơi, hắn ngay cả mệt cũng không than một câu, tuyệt đối cưng chiều sủng nịnh.
Mà cô, như trở về hình dáng của một đứa trẻ, nụ cười thường trực bên môi, tất cả hận thù đều quên hết, chạy bên này chạy bên kia chơi đủ thứ trò.
Hai người chơi đến chiều, sau đó cũng không về nhà mà ghé một nhà hàng dùng bữa.
Phương Mộc Tĩnh vẫn còn cười rất vui vẻ, khuôn mặt ủng hồng vì mệt, nhưng không che được sự thoải mái và nhẹ nhàng.
Một Phương Mộc Tĩnh như thế này khiến Hàn Đông Đường vừa yêu vừa xót.
Cô vốn nên cười nhiều như thế, chứ không phải bộ dáng lạnh lùng lúc bước ra khỏi ngôi nhà kia.
Ăn xong, cô đợi hắn đi lấy xe. Tầm mắt cô lướt xung quanh cuối cùng dừng ngay người phụ nữ trung niên đang đứng. Vẻ mặt hiện lên tia bất ngờ sau đó tiến tới:
" Dì Cố?"
Người phụ nữ thấy cô liền cười tươi, thân thiết kéo tay:
" Tiểu Tĩnh cũng dùng bữa ở đây à?"
Cô gật đầu, "Vâng ạ. Cháu ăn cơm với bạn trai."
Bà Cố nghe thế thì giật mình, hỏi lại:
"Bạn trai?"
"Vâng."
Bà Cố tiếc nuối, nhìn cô nói:
"Tiểu Tĩnh có bạn trai rồi à? Tiếc thế. Ai làm cháu động lòng vậy?"
Phương Mộc Tĩnh cười cười, "Một người rất lạnh lùng, nhưng cũng rất dịu dàng." Bà Cố nghe liền biết cô vẫn chưa muốn cho người khác biết.
Bà rất vừa ý cô bé này, còn trẻ, xinh đẹp lại tài giỏi. Nó cũng là cô gái duy nhất bên cạnh con trai bà, vậy mà thằng nhóc Cố Vạn Tinh đó không biết thời cơ gì cả.
Cô đương nhiên biết bà Cố nghĩ gì, chỉ thầm thở dài, hơi suy nghĩ sau đó nói:
" Thật ra cháu chỉ xem Cố Vạn Tinh là anh trai thôi, anh ấy cũng đối xử với cháu tốt như một người anh trong nhà, tình cảm đó rất đẹp, cháu không muốn đánh mất nó."
Bà Cố buồn bã, nhưng sau đó cũng mỉm cười nói:
"Thật ra thì dì cũng thấy cháu hợp với Vạn Tinh nhà dì, nhưng nếu cháu không thích thì dì cũng không ép. Dì không có con gái để bầu bạn, Vạn Tinh thì công việc nhiều, nếu cháu có rảnh lúc nào thì đến tìm dì trò chuyện, được không?"
Nghe bà nói, cô mỉm cười, " Vâng ạ."
Vừa dứt lời, có hai chiếc xe dừng lại trước mặt hai người. Cửa xe đầu bật ra, để lộ khuôn mặt đẹp trai lại ấm áp của Cố Vạn Tinh.
" Mẹ, ồ? Tiểu Tĩnh cũng ở đây à?"
Cô thấy anh thì cũng không bất ngờ, đáp:
" Ừm."
" Có cần anh đưa em về không?"
Cô khẽ nhướng mày, lắc đầu:
" Không cần đâu." Vừa dứt lời thì cửa xe bật ra, Hàn Đông Đường bước đến cạnh cô, tự nhiên ôm cô vào lòng như chứng tỏ quyền sở hữu.
Cô nhìn người đàn ông đang ôm mình, không phải ghen đó chứ?
Thầm chậc lưỡi, cô quay sang Cố Vạn Tinh đang đen mặt, khẽ cười:
" Viện trưởng à, em về trước đây." Sau đó kéo Hàn Đông Đường vào xe.
Cố Vạn Tinh nghẹn một bụng, thầm trào lửa. Cái con bé này! Vậy mà vẫn không nghe lời anh!
Nhưng mà nếu làm quá thì cô sẽ tức giận, vậy nên anh đành phải...nhịn. Ngậm ngùi chúc phúc cho cô vậy.
Nếu tên đó mà dám làm cô khóc, anh nhất định là người đầu tiên không tha cho hắn.
Cố Vạn Tinh cũng nhanh chóng lái xe chở mẹ về.
Trên xe, cô nhìn người đàn ông đang lái xe nhưng đôi môi đang mím chặt. Cô hỏi:
" Sao vậy?"
Hàn Đông Đường: "..."
" Anh ghen à?"
Hàn Đông Đường: "..." Vẫn tiếp tục im lặng, nhưng khuôn mặt đã có dấu hiệu nứt vỡ.
Cô đành dùng chiêu cuối vậy. Nhoài người qua khỏi ghế phó lái, đặt lên môi người nào đó một nụ hôn, còn khẽ liếm.
Hắn khẽ rủa, bật sang chế độ tự lái, ôm siết lấy cô tạo nên một nụ hôn sâu.
Lát sau mới buông cô ra, nhin đôi môi khẽ sưng, hắn nói:
" Sau này em đừng thân mật với người đàn ông khác, được không?"
Hả?
Cô bật cười, " Được. Vậy mà anh cũng không chịu thừa nhận mình ghen à?"
Đáp lại cô lại là một nụ hôn.
" Ừ, anh ghen đó, nên sau này không được như thế nữa."
" Được rồi, nghe lời anh vậy."
Cô không biết mình đã làm gì khiến hắn nghĩ cuộc nói chuyện vừa rồi của cô và Cố Vạn Tinh lại có phần thân mật nữa. Haiz...
Còn trên xe Cố Vạn Tinh.
Bà Cố tò mò nhìn con trai mình, "Vạn Tinh, con biết bạn trai Tiểu Tĩnh là ai không?"
Cố Vạn Tinh vừa lái xe vừa đáp, "Người này mẹ không lạ đâu, Hàn Đông Đường, tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị danh tiếng lẫy lừng đấy."
Bà Cố nhăn mày, không hỏi tiếp.
Hàn Đông Đường...
Bà không hiểu nhiều chuyện kinh doanh, nhưng Hàn Đông Đường lại như sấm bên tai, không thể không biết.
Tiểu Tĩnh và cậu trai đó...
Bà Cố không hiểu sao lại có chút dự cảm không lành.